Thịnh Sủng

Chương 130



Ngoại truyện 3.1: Kỳ duyên

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Mùa thu Khai Bình năm thứ chín, Thẩm Tử Trai dẫn con lớn nhất Thẩm Minh Triết và tiểu nhi tử Thẩm Minh Hòa đi săn thú mùa thu.

Bởi vì đuổi theo một con hươu, Thẩm Minh Hòa lạc vào trong núi sâu, đã mất tung tích, bọn thị vệ tìm một ngày một đêm, cũng không tìm được.

Ở chỗ sâu trong rừng rậm, lại có vài hộ ở.

Một hộ trong đó, gia chủ là Trình Tuyết mười ba tuổi.

Một ngày như thế, Trình Tuyết ngồi trên băng ghế nhỏ, cầm ống trúc thổi một hơi vào bếp lò, bếp lò thêm lá khô không những không cháy lên, mà còn “Phụt” một tiếng, bốc bụi lên mặt nàng, một con mèo từ dưới lò chiu ra, rung lắc lá khô trên người xuống, nghênh ngang rời đi.

Trình Tuyết “Oa” một tiếng, giơ tay áo lau mặt, sớm thấy trên tay áo dính lên màu sắc xám tro, cũng không kịp đuổi theo đánh con mèo kia, chỉ vội vàng nhét lá khô vào đáy lò, một lần nữa đốt lửa thổi hơi.

Đợi lá khô ở đáy lò cháy lên, Trình Tuyết lại đút bó củi nhỏ bằng ngón tay vào, thấy bó củi đã cháy rừng rực, lúc này mới đứng lên, xoay người đuổi giết con mèo kia. Con mèo thấy Trình Tuyết đang “Bình bịch” đuổi tới, cái đuôi chợt đập mạnh một cái, nhảy một phát lên lưng ghế lớn, nhảy tiếp, lại nhảy lên xà nhà.

“Đại Hoàng, tao không để yên cho mày!” Trình Tuyết kêu lên về phía con mèo, con mèo thò đầu “Meo” một tiếng, lại co người lại, đuôi lắc lắc, cực kỳ đắc ý.

“Cuộc sống này không cách nào trôi qua rồi!” Trình Tuyết oán giận một câu, dậm chân, tìm được một thân trúc, giả bộ định chọc mèo xuống, con mèo lúc này mới hoảng hốt, nhảy xuống đất, “Vèo” một tiếng, trốn vào trong bó củi phía sau cánh cửa.

Bó củi sắp xếp chỉnh tề, Trình Tuyết không định vì đánh con mèo mà lật bó củi, chỉ đành phải từ bỏ, trở lại bếp châm củi, xem nồi nước lớn phía trên còn chưa sôi, liền khom người bái lạy thần thờ cúng trên bếp lò, lẩm bẩm nói: “Ông táo gia, lão nhân gia có thể ban cho tiểu nhân một mỹ nam hỗ trợ làm việc không?” di1enda4nle3qu21ydo0n

Giọng Trình Tuyết vừa hạ xuống, chợt nghe cổng tre “Két...” lên một tiếng, tiếp theo đó “Huỵch” một tiếng, một bóng người màu xám ngã vào, bóng người kia ngã xuống đất vẫn không nhúc nhích.

“Trời ạ, thật sự đưa mỹ nam đến cho ta?” Trình Tuyết giữ trái tim nhỏ, không dám tin chạy chậm qua, ngồi xổm dưới đất nhìn một người da trắng, thấy là một mỹ thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi, sắc mặt thiếu niên vàng như giấy, giống như bị thương, không khỏi ngẩn ra, “Không đưa mỹ nam tới cho ta, lại đưa người bị thương tới đây?”

Lão bộc Trung bá luôn đi theo bên cạnh Trình Tuyết, bắt được hai con chim trĩ về, thấy nằm trên giường gỗ của lão là một nam thiếu niên, Trình Tuyết đang đút nước cho nam thiếu niên này uống, không khỏi ngẩn người, hỏi: “A Tuyết, đây là chuyện gì?”

Trình Tuyết buông tay nói: “Con cầu xin Táo Vương gia cho một mỹ nam, cửa vang lên, người này bỗng cắm đầu vào đây.”

Trung bá buông gà rừng, lau tay, đi qua dò xét thiếu niên, thấy còn hơi thở, mặc dù hôn mê, nhưng vẫn nhìn ra rất tuấn tú, không khỏi reo lên: “Ta đã nói rồi mà, ông táo gia cực kỳ linh, con cứ không tin. Nếu người này do ông táo gia ban cho, chúng ta cứ lưu lại đi!”

Mỗi hộ trong núi sâu đều xây bếp lò, trên bếp lò cần thờ cúng ông táo gia, sáng sớm mỗi ngày khi dậy cần phải lạy ông táo gia rồi mới đốt lửa, mồng một mười lăm cần phải dâng hương, Trình Tuyết nghe Trung bá nói vậy, không khỏi bất lực.

Trung bá nói xong, lại huyên thuyên: “A Tuyết, con đã mười ba tuổi rồi, hiện giờ nam tử này tới vừa đúng lúc, về sau chuyện cần xuất đầu lộ diện, con cứ để cho hắn làm.”

Trình Tuyết im lặng lần nữa, mặc dù nam tử này bị thương, nhưng ăn mặc quần áo, không giống người nhà bình thường, đợi tỉnh táo lại, ở đâu sẽ về đó? Huống chi, cũng không biết hắn là ai, có thể tùy tiện giữ lại sao?

Trung bá cũng không để ý nhiều như vậy, không biết tìm đâu ra một viên thuốc, giữ cắm nam thiếu niên, để hắn há miệng, nhét viên thuốc vào trong miệng hắn, đổ nước, đỡ đầu nam tử lắc lắc, lại vỗ vỗ lưng hắn, xác định viên thuốc đã nuốt xuống, lúc này mới nói: “Ta cho hắn ăn viên thuốc Trình gia tổ truyền bí truyền rồi, hắn sẽ nhanh tỉnh lại.”

Trình Tuyết không khỏi trợn mắt, “Lần bá lên núi săn thú bị thương cũng không chịu uống viên thuốc bảo bối này, hôm nay lại cho hắn ăn một viên?”

Trung bá cũng cực kỳ đau lòng, la ầm lên: “Chỉ còn lại năm viên thôi! Phải giữ lại dùng để bảo vệ tính mạng.”

Nam thiếu niên quả nhiên rất nhanh đã tỉnh lại, hắn vừa mở mắt, thấy mình ngủ trên giường bằng ván gỗ, trên giường phủ rơm rạ, tên người đang đắp chăn bông lớn cứng rắn đến có thể cấn chết, không khỏi hừ khẽ ra tiếng.

Không đợi hắn hừ tiếng thứ hai, có một lão nhân gia mái tóc hoa râm, búi tóc, ăn mặc kiểu thợ săn đi đến, hỏi dồn dập: “Ngươi tỉnh rồi sao?”

“Nước !” Giọng nam thiếu niên khàn khàn, khó khăn lắm mới nói ra được.

“Nhìn ta nè, người chưa già đã hồ đồ!” Lão nhân gia lấy bình nước trên bàn, rót nửa ly nước nóng tới.

Nam thiếu niên giãy giụa ngồi nghiêng, dựa vào tay lão nhân gia uống nước xong, đợi lão nhân gia đặt cái ly xuống, lúc này mới quan sát hoàn cảnh trong nhà.

Đây là một gian nhà đá, chỗ ở không lớn, hai mặt trổ hai cửa sổ, trên cửa dán rơm rạ. Một bên cửa sổ xây bếp lò, bên cạnh để bó củi v.v... Bên dưới cửa sổ khác đặt cái bàn cũ đã tróc sơn, trên bàn để bình trà, hai ly trà nhỏ. Bên cạnh bàn cũng là đồ đã tróc sơn, một chiếc ghế dài loang loang lổ lổ, có một cái ghế tựa khác, phía trên phủ một da thú hư hư thực thực gì đó. Sâu trong góc phòng, trừ giường bằng ván gỗ hắn nằm ra, còn có mấy thứ nông cụ. Dieễn ddàn lee quiy đôn

Trung bá thấy nam thiếu niên tỉnh, liền vui mừng nấu nồi cháo, vừa nấu vừa nói huyên thuyên: “A Tuyết cầu xin trước mặt ông táo gia, ngươi liền tới đây rồi, đây chính là duyên phận.”

Trình Tuyết đẩy cửa đi vào, thấy nam thiếu niên tỉnh, liền ngồi ở mép giường hỏi: “Này, ngươi là ai? Nhìn không giống người chung quanh đây, đến nơi này như thế nào?”

Nam thiếu niên ngơ ngác nhìn Trình Tuyết, theo giọng điệu của nàng tự hỏi: “Ta là ai, đến đây như thế nào?”

“A, chẳng lẽ ngươi mất trí nhớ rồi?” Trình Tuyết không khỏi ngạc nhiên.

Nam thiếu niên tỏ vẻ mê man, lặp lại lời Trình Tuyết nói: “Ta mất trí nhớ sao?”

Trình Tuyết không khỏi ngửa đầu lên nhìn trời, lầm bầm: “Quả nhiên mất trí nhớ!”

Trung bá vui vẻ nói: “Đây là nam nhân mà ông táo gia đưa tới cho con, mặc dù mất trí nhớ, con cũng đừng ghét bỏ!”

Trình Tuyết không nhìn nam thiếu niên mấy lần, cười híp mắt nói: “Nể màu da tốt của hắn, cũng không chê. Chỉ có điều da mịn thịt mềm, chỉ sợ sẽ không làm được việc nặng.”

Vừa nói chuyện, cháo gà rừng đã ninh xong rồi, phát ra mùi thơm, nam thiếu niên không khỏi nuốt nước miếng, liếc nhìn Trung bá.

Trung bá cười nói: “Đói bụng không?”

Nam thiếu niên gật đầu một cái.

Trung bá vội vàng múc cháo, bón cho hắn ăn.

Mắt thấy tướng ăn lịch sự của hắn, Trình Tuyết lại canh chừng, trong bụng vui vẻ, một anh chàng xinh đẹp rất khá.

Ăn xong cháo, Trung bá lại nướng mấy củ khoai lang trong bếp lò, chia cho mỗi người một củ, lột vỏ ăn khi còn nóng hầm hập, vừa ăn vừa nói với nam thiếu niên: “Trong nhà chúng ta có hai người, ta họ Trình, tên a Trung, ngươi có thể gọi ta là Trung bá.” Nói xong chỉ chỉ Trình Tuyết, giới thiệu, “Đây là a Tuyết.”

Trình Tuyết đợi Trung bá giới thiệu xong, thấy nam thiếu niên một hồi lâu không nói chuyện, liền hỏi: “Chẳng lẽ ngươi ngay cả tên mình cũng quên mất? Sao không giới thiệu bản thân?”

Nam thiếu niên đỏ ửng mặt, chân tay vụng về bóc vỏ khoai lang, nhỏ giọng nói: “Ta quên rồi!”

Trình Tuyết vỗ vỗ đầu, bất đắc dĩ nói: “Cái dạng này, ngươi tự lấy cho mình cái tên đi, dễ gọi.”

Nam thiếu niên liếc nhìn Trung bá, lại liếc nhìn Trình Tuyết, mím môi ấp úng nói: “Ta là người do ông táo gia ban cho ngươi, tên do ngươi lấy là được.” die nd da nl e q uu ydo n

Trình Tuyết chớp mắt to, hì hì nói: “Nếu như lấy không hay, ngươi không được không cần!”

“Ừm!” Nam thiếu niên chớp chớp lông mi, cười cười vô hại, mắt sáng như sao.

Ơ, cười lên trông thật sự gì đó! Trình Tuyết mất hồn trong nháy mắt, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, đứng lên chắp tay làm vẻ nghiên cứu, suy nghĩ sâu xa trong chốc lát rồi nói: “Ngươi do ông táo gia ban cho, về sau gọi ngươi là a Táo được không?”

Trung bá vỗ tay khen: “Tên rất hay!”

Nam thiếu niên hơi giãy giụa, trực giác cái tên này rất không tốt, nhưng thấy Trung bá lớn tiếng tán thưởng, Trình Tuyết lại hả hê mà cười, những giãy giụa nhỏ bé kia liền biến mất rồi, gật đầu nói: “Tên rất hay!”

“Được lắm, a Táo, gia chủ nhà này là a Tuyết, chúng ta đều phải nghe lời nàng, nàng kêu chúng ta làm cái gì, chúng ta phải làm cái đó, đã hiểu chưa?” Trung bá vội vàng xác định thân phận, để tránh a Táo không phân rõ tôn ti.

“Đã hiểu!” A Táo cực kỳ khéo léo, vội vàng gật dầu.

Trung Bá vui mừng cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai a Táo nói: “Hình như ngươi bị nội thương, còn phải nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày này không cần ngươi làm việc, bảo dưỡng cho tốt.”

A Táo vội nói cám ơn, lại cười lấy lòng với Trình Tuyết.

Trình Tuyết ngầm đổ mồ hôi, cứ có cảm giác chuyện này rất không đáng tin, nhất thời không thiếu được kéo Trung bá ra cửa, ở góc tường nói: “Người này không rõ lai lịch, vẫn phải cẩn thận chút.”

Trung bá thấy Trình Tuyết trịnh trọng, liền nói: “Ta sẽ dụng tâm hỏi thăm một chút. Chỉ có điều, con phải tin tưởng ông táo gia, lão nhân gia ngài ấy sẽ không hại người.”

Trình Tuyết chỉ đành phải nói sang chuyện khác, cười nói: “Nhà chúng ta đột nhiên nhiều thêm một người, vẫn nên giải thích với người khác một chút. Đến lúc đó bá nói với người ta, a Táo là chất nhi của bá, tới tìm bá nương tựa.”

Trung bá lắc đầu: “Không được, nhìn dáng vẻ của hắn, lai lịch chắc chắn không tầm thường, nói là chất nhi của bá, ai tin được. Chúng ta cân nhắc một chút. Phải nghĩ lý do, biến hắn thành vị hôn phu của con, tương lai biến thành vị phu quân.”

Bọn họ đang thương lượng, không ngờ phòng ngoài đột nhiên có âm thanh, một đội thị vệ vọt vào, tìm chung quanh, rất nhanh đỡ thiếu niên ra, nửa mừng nửa lo hô: “Nhị Điện hạ!”

Nhị Điện hạ? Cái gì và cái gì? Trung bá và Trình Tuyết hai mặt nhìn nhau, không dám tin.

Chẳng lẽ bọn họ cứu một vị Hoàng tử sao?

Thiếu niên này, cũng chính là Trầm Minh Hòa.

Một lúc sau, Trần Minh Hòa được đưa về trong cung, Trung bá và Trình Tuyết cũng được mời vào trong cung nói chuyện.

Sau khi Trầm Minh Hòa được Phương Ngự y châm cứu, cũng khôi phục thần trí, nhớ lại tất cả mọi chuyện. Chỉ nói ngày đó lạc đường, lại bị thương, lầm lỡ vào trong nhà Trình Tuyết, được Trình Tuyết cứu. Còn nói ơn cứu mạng, lúc này lấy thân báo đáp, nguyện ý cưới Trình Tuyết làm vợ.

Hạ Trọng Phương thấy Trình Tuyết mặc dù là nữ tử rừng sâu núi thẳm ra ngoài, nhưng cực kỳ thông minh, dáng vẻ lại thanh tú, vả lại biết chữ, cũng không bác bỏ lời Thẩm Minh Hòa.

Thẩm Tử Trai cho rằng Thẩm Minh Hòa mới mười bốn tuổi, Trình Tuyết mới hơn mười ba tuổi, nếu lập gia đình, tuổi quá nhỏ, không tốt cho thân thể. Chỉ đáp ứng cho hai đứa đính hôn, qua mấy năm nữa thành thân.

Mùa đông Khai Bình năm thứ chín, Thẩm Minh Hòa và Trình Tuyết đính hôn, trở thành câu chuyện mọi người ca tụng.

Ngoại truyện 3.2: Ngậm châu

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Gần đây Thẩm Minh Tuệ tương đối sầu não, cuối năm trước, ca ca Thẩm Minh Triết thành thân, cuối năm ngoái, đệ đệ Thẩm Minh Hòa cũng đính hôn, hiện giờ thì?

Chính nàng cũng không gấp, nhưng không chịu nổi người xung quanh gấp gáp thay nàng. Vân nhi cung nữ cận thân vẫn nhắc tới, một đám thiếu niên lang vừa tới mười lăm, đã bị người định, ví dụ như Thái tử Điện hạ, như nhị Điện hạ. Nếu không nắm chặt, sẽ không chọn được phò mã tốt, v.v...

Cuối cùng, ngay cả ngoại bà Vi Thanh Mi cũng tới hỏi thăm, hỏi nàng rốt cuộc định chọn thiếu niên lang nào? Kêu nàng trả lời như thế nào cho phải đây?

Nàng là công chúa nha, còn lo xuất giá sao? Những người này thật sự lo lắng vớ vẩn!

Vân nhi ngược lại bẻ ngón tay đếm tới đếm lui, nói: “Thiếu niên tài mạo song toàn trong Kinh thành, vả lại có thể xứng đôi với Công chúa, không cao hơn năm đầu ngón tay. Công chúa không chọn, chỉ sợ năm người này bị người định đi rồi.”

Thẩm Minh Tuệ buồn cười, cố ý hỏi: “Là năm người nào vậy?”

Vân nhi liền nghiêm túc đếm cho nàng nghe, nói: “Thứ nhất, là Vi Kỳ Vi gia, tuổi tác và diện mạo của hắn tương đương Công chúa, gia thế cũng xứng đôi, là thí sinh tốt nhất. Thứ hai, Phương Thế Sơ phủ Quận chúa, hắn là biểu ca ruột thịt của Công chúa, nếu có thể thành thân với Công chúa, chính là thân càng thêm thân. Người thứ ba, là Giản công tử Giản phủ. Thứ tư là Sài công tử tiến sĩ khoa này. Còn có một nữa, là công tử Tô gia.”

Thẩm Minh Tuệ vừa nghe Vân nhi nói có tiến có lui, có ý tứ thật sự có chuyện như vậy, đang định khiển trách, chỉ thấy cung nữ bên cạnh Hạ Trọng Phương vội vã tới, nàng ngẩn ra, chẳng lẽ a nương có chuyện gì?

Cung nữ phúc thân nói: “Bái kiến Công chúa điện hạ!”

“Miễn lễ, có chuyện gì sao?” Thẩm Minh Tuệ thấy cung nữ kia có sắc mặt vui mừng, lại hơi thẹn thùng, cảm giác kỳ quái, hỏi, “Là a nương bên kia kêu ngươi tới đây?” [email protected]

Cung nữ gật đầu cười nói: “Chúc mừng Công chúa điện hạ trước rồi!”

Thẩm Minh Tuệ cả kinh, mình chính là từng nói với a cha a nương, muốn tự mình chọn phò mã, nghe giọng cung nữ này, giống như mình bị hứa cho người, chuyện gì xảy ra?

Vân nhi nghe được lời này, cũng mừng rỡ, há mồm liền định chúc mừng Thẩm Minh Tuệ, nhưng thấy vẻ mặt Thẩm Minh Tuệ không đúng, lúc này mới nhịn không mở miệng.

Cung nữ phát hiện sắc mặt Thẩm Minh Tuệ kỳ quái, bởi vì phản ứng kịp, vội vàng bẩm báo: “Là Hoàng hậu nương nương có tin vui, sắp sửa cho Công chúa thêm một đệ đệ hoặc muội muội.”

“Hả?” Thẩm Minh Tuệ há to mồm, cũng không rõ tâm tình của mình nữa rồi.

Năm nay a nương đã bốn mươi tuổi rồi, lại một lần nữa có tin mừng?

Ca ca năm trước đón dâu, tẩu tử đã nhanh chóng mang bầu, thu năm rồi sinh một tiểu chất nhi trắng trẻo mập mạp, lúc đó, a nương đã thăng cấp làm tổ mẫu rồi.

Hiện giờ bản thân a nương có thai, nếu như sinh hạ oa nhi, chẳng phải tuổi còn nhỏ hơn chất nhi sao. Không trách được vừa rồi khi cung nữ tới bẩm báo, có vẻ thẹn thùng.

Thẩm Minh Tuệ chỉ trố mắt, sau đó lập tức phục hồi tinh thần lại, cho dù như thế nào, a nương có tin mừng, đây là chuyện vui! Trên mặt nàng từ từ hiện lên ý cười, sau một lúc cười lớn nói: “A nương còn tốt chứ, bốn mươi tuổi có thể mang thai, điều này chứng minh, a cha cưng chiều a nương như xưa kia!” Nói xong đứng lên, kêu cung nữ, “Mau thay quần áo cho bổn Công chúa, bổn Công chúa phải đi đến chúc mừng a nương!”

Ở bên kia, Hạ Trọng Phương thẹn thùng ngồi, vẻ mặt đỏ bừng.

Thẩm Tử Trai cũng nắm chặt tày nàng, liên tục an ủi, nhỏ giọng dỗ dành: “Đây là việc vui, thẹn thùng cái gì?”

Hạ Trọng Phương lẩm bẩm: “Thiếp đã là tổ mẫu rồi, hiện giờ có thai, thật sự...”

Thẩm Tử Trai cúi xuống bên lỗ tai: “Điều này chứng minh chúng ta ân ái, cũng chứng minh thể lực của trẫm tốt, càng chứng minh Phương nương lợi hại!” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Hạ Trọng Phương bật cười, xong lại lo lắng: “Cũng không biết ca nhi và tỷ nhi sẽ nghĩ như thế nào? Đặc biệt là Triết ca nhi, hắn đã làm phụ thân, đột nhiên nhiều thêm một đệ đệ hoặc muội muội, chỉ sợ sẽ lấy làm lạ.”

Thẩm Tử Trai vỗ tay nàng: “Đừng lo lắng, bọn chúng nghe nhiều thêm một vị muội muội hoặc đệ đệ, tất nhiên vui mừng.”

Vừa nói chuyện, người báo Thẩm Minh Triết và Thẩm Minh Hòa tới.

Hạ Trọng Phương không tự chủ được định lùi vào trong giường, bị Thẩm Tử Trai ôm, để cho nàng ngồi ở mép giường, lại cười nói: “Bọn chúng tới chúc mừng, nàng rúc vào trong, bọn chúng sẽ lo lắng.”

Hạ Trọng Phương chỉ đành phải ngồi đoan đoan chính chính.

Thẩm Minh Triết và Thẩm Minh Hòa vừa tiến đến, quả nhiên tỏ vẻ vui mừng, cười nói: “Chúc mừng a nương, lần này, lại sinh thêm cho chúng con một muội muội. Đạt thành hai nam hai nữ, viên mãn rồi!”

Hạ Trọng Phương thấy hai đứa vui mừng, không có vẻ kinh ngạc, lúc này mới nhẹ một hơi, cười nói: “Các con thích muội muội?”

Thẩm Minh Triết và Thẩm Minh Hòa cùng gật đầu nói: “Muội muội khéo léo, trắng nõn nà, đáng yêu nhất rồi.”

Rất nhanh, Thẩm Minh Tuệ cũng đến, vừa vào cửa đã tươi cười, đi lên chúc mừng Hạ Trọng Phương, lại đưa gối đầu cho a nương tựa vào, săn sóc nói: “A nương có tin vui, cũng không thể ngồi thẳng được, nên tựa vào.”

Hạ Trọng Phương thấy nhi tử và nữ nhi đều vui mừng thay mình, lúc này mới chân chính yên lòng.

Tin tức Hạ Trọng Phương lần nữa mang thai truyền ra ngoài cung thì tất cả phu nhân các phủ đều ngạc nhiên, Hoàng hậu nương nương đã bốn mươi tuổi rồi, lại còn có thể mang thai, thật mạnh!

Thái phó phu nhân và Vi Thanh Mi nghe được tin tức, trước tiên chạy vào cung thăm, cũng cười nói: “Hoàng hậu nương nương đây là trai già ngậm châu rồi! Vị này sinh ra, chính là cục cưng bảo bối.”

Hạ Trọng Phương ở trước mặt Thái phó phu nhân và Vi Thanh Mi, cũng không có vẻ ngượng ngùng như ở trước mặt nhi nữ, mặt mày tươi cười nói: “Hoàng thượng vui đến quên hết tất cả, chỉ ngóng trông có thể sinh thêm một công chúa nữa!”

Vi Thanh Mi vỗ vỗ tay Hạ Trọng Phương nói: “Phương nương, con đây là vận may về già. Trời cao biết ca nhi và tỷ nhi của con đã lớn, muốn thành thân rồi, muốn rời khỏi ngực con, lai chuẩn bị đưa thêm một oa nhi tới đây. Đến lúc đó oa nhi này, chẳng phải là áo bông thân thiết của con sao?”

Rất nhanh, mấy người Thẩm Ngọc Tiên và Tô Ngọc Diệp cũng vào cung chúc mừng, chính là mấy vị phu nhân cáo mệnh các phủ, cũng thừa dịp vào cung tới chúc mừng Hạ Trọng Phương. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Thẩm Tử Trai sợ Hạ Trọng Phương mệt nhọc, chỉ để cho nàng thoáng gặp người, rồi đưa các phu nhân ra khỏi cung rồi.

Mặc dù Hạ Trọng Phương nuôi thai, ngược lại vẫn quan tâm hôn sự của Thẩm Minh Tuệ, liên tục bàn luận với Thẩm Tử Trai, chỉ nói chọn một phò mã tốt cho Thẩm Minh Tuệ.

Ngay tức khắc, Vi Kỳ nghe Thẩm Minh Tuệ muốn chọn phò mã, tự nhiên gấp như kiến bò trên chảo nóng, rất sợ Thẩm Minh Tuệ chọn người khác.

Vẫn là Tô Ngọc Diệp phát giác ra Vi Kỳ khác thường, gọi hắn đến hỏi.

Lúc này Vi Kỳ mới nói thẳng ra: “Con thích Minh Tuệ, muốn cưới nàng!”

Tô Ngọc Diệp vốn nghi ngờ vài phần, nghe được lời này, ngược lại không kỳ quái, chỉ nói: “Phò mã không dễ làm.”

Vi Kỳ nói: “Con biết rõ, nhưng cho tới nay, chính là không bỏ được Minh Tuệ, vừa nghĩ tới sẽ kết hôn với người khác, trong lòng liền khó chịu.”

Tô Ngọc Diệp thở dài một tiếng, không phải mình không muốn thành toàn cho nhi tử, nhưng làm phò mã, hạn chế tất cả, lại không thể nắm chức vị quan trọng trong triều, càng không thể nắm binh, khiến mình sao cam lòng để nhi tử đi làm phò mã?

Vi Kỳ cũng hiểu suy nghĩ của Tô Ngọc Diệp, nói: “A nương, Vi gia chúng ta những năm này quá thịnh vượng, tổ phụ và a cha lần lượt nắm trọng binh trong tay, nếu con muốn nắm trọng binh, luôn hơi phạm húy. Làm phó mã, ngược lại mới có lợi cho gia tộc chúng ta. Vả lại đệ đệ vươn lên, tương lai cũng có thể làm phó tướng, cũng có thể làm vinh dự cho gia tộc.”

Tô Ngọc Diệp suy nghĩ trước sau, liền đi tìm Vi Thiên Trạch bàn luận.

Vi Thiên Trạch nghe được lời kia của Vi Kỳ, cũng cảm thấy có lý, nhất thời nói: “Nếu nó một lòng thích Minh Tuệ, nàng vào cung hỏi Hoàng hậu nương nương một chút, thăm dò chiều hướng. Nếu Hoàng hậu nương nương gật đầu, hôn sự này, cũng có thể nắm chắc.”

Tô Ngọc Diệp gật đầu, qua ngày hôm qua, liền vào cung cầu kiến Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương nghe được Vi Kỳ muốn Thẩm Minh Tuệ, không khỏi cười, Vi Kỳ hài tử này, nàng cũng thấy rất tốt. Nếu Minh Tuệ bằng lòng, chiêu Vi Kỳ làm phò má quả thật không tệ.

Tới khuya, Hạ Trọng Phương liền nói chuyện này với Thẩm Tử Tra.

Đợt này Thẩm Tử Trai đang mọi cách lấy lòng Hạ Trọng Phương, nghe giọng điệu của nàng, cũng định chọn Vi Kỳ làm phò mã, vả lại Vi Kỳ quả thật là nhân tài, có thể xứng với Minh Tuệ, đương nhiên không phản đối, chỉ cười nói: “Minh Tuệ bằng lòng, thì không thành vấn đề.”

Thẩm Minh Tuệ cuối cùng mới biết Vi Kỳ có ý với mình, chỉ có điều nàng không lập tức gật đầu, cũng nói: “A nương còn mang thai, con muốn chăm sóc a nương, lúc này không nên bàn chuyện hôn sự, đợi a nương sinh xong lại nói!” dfienddn lieqiudoon

Vi Kỳ nghe được Thẩm Minh Tuệ không từ chối, mà nói muốn chờ Hạ Trọng Phương sinh xong rồi bàn lại, ngược lại thở phào một hơi, chừng này cũng chỉ một năm, cũng không có vấn đề gì. Mà trong một năm này, vừa đúng để cho nàng nhìn rõ ràng tim mình.

Hạ Trọng Phương cũng nghĩ, đợi mình sinh xong, đến lúc đó có thể rảnh tay làm hôn sự cho Thẩm Minh Tuệ, không đến nỗi quá gấp rút. Bởi vậy không nói thêm gì, chỉ chuyên tâm dưỡng thai.

Tới mùa thu, Hạ Trọng Phương sắp sinh, không chỉ Thẩm Tử Trai khẩn trương, chính là đám người Thẩm Minh Triết và Thẩm Minh Tuệ, cũng cực kỳ khẩn trương, dù sao có tuổi sinh con, nguy hiểm quá lớn.

Bản thân Hạ Trọng Phương cũng chắc chắn, sợ cái gì đây? Bản thân mình vài năm này không ngồi yên, mỗi ngày luyện Ngũ cầm hí *, xương cốt cường tráng, đoán chừng có thể thoải mái nhẹ nhàng giống như lúc sinh Minh Tuệ.

(*) Ngũ cầm hí: Là một phương pháp tập thể dục truyền thống của Trung Quốc, lấy động tác bắt chước năm loại động vật tạo thành. Nghe nói từ thời Hoa Đà Đông Hán lập ra. (Baike)

Đêm ngày mười chín tháng mười, Hạ Trọng Phương bắt đầu, chuẩn bị sinh.

Sáng sớm ngày hôm sau Vi Thanh Mi mới nghe được tin tức, bà vội vàng vào cung. Mới vào cung, đến phòng sinh, chỉ thấy tiếng người hỗn loạn vây quanh, Thẩm Tử Trai tự mình canh giữ ngoài phòng sinh, đám người Thẩm Minh Triết hỏi thăm hỗn loạn, quan tâm mọi cách.

Bà còn chưa lên tiếng, chỉ nghe thấy bên trong một tiếng hài tử khóc, tiếp theo là giọng vui sướng của bà đỡ vang lên: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu nương nương, là một tiểu công chúa, mẫu nữ bình an!”

Nghe được câu mẫu nữ bình an, tim treo hồi lâu của Thẩm Tử Trai mới thả về chỗ, chỉ chực vọt vào nhìn mẫu nữ các nàng.

Sớm có ma ma ngăn Thẩm Tử Trai lại, cười nói: “Hoàng thượng chờ một chút, lúc này tiểu oa nhi mới ra đời, cũng không thể bị hù dọa, đợi oa nhi uống một ngụm sữa, Hoàng thượng lại vào!”

Đám người bà mụ đã sớm rửa sạch cho tiểu oa nhi, bọc xiêm áo, ôm đến trước mặt Hạ Trọng Phương, để cho nàng nhìn trước.

Hạ Trọng Phương cũng không để ý hậu sản mệt nhọc, sờ sờ tay nhỏ chân nhỏ của tiểu oa nhi, thấy tất cả khỏe mạnh, lúc này mới ý bảo bà vú ôm đi bú sữa.

Cách một lúc, Thẩm Tử Trai tiến vào phòng sinh, lại chịu đựng không đi nhìn tiểu oa nhi, nhìn Hạ Trọng Phương trước, cười nói: “Phương nương cực khổ!”

Hạ Trọng Phương cười nói: “Muốn nhìn nữ nhi thì đi thăm!” Nói xong cũng mệt mỏi , để ma ma đỡ nàng nằm xuống, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Thẩm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương ngủ, lúc này mới đi xem tiểu oa nhi, khen: “Tỷ nhi chính là nhìn tốt hơn ca nhi, nhìn lông mày này, mắt này, hiển nhiên là một Phương nương khác!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv