Thịnh Sủng

Chương 126



Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Ngày hai mươi tám tháng chín, là ngày hoàng đạo. Cảnh Tông Hoàng đế chính thức hạ chỉ, phong Trầm Tử Trai làm Hoàng thái tôn, lại phong Hạ Trọng Phương làm Thái tôn phi.

Mấy ngày liên tiếp, Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương đều loay hoay chân không chạm đất. Đầu tiên là lĩnh chỉ thụ phong, tiếp theo là dự yến tiệc trong cung, gặp quần thần, sau đó lại do Cảnh Tông Hoàng đế dẫn dắt, tế bái trời đất và tổ tiên.

Bận rộn cho đến tận đầu tháng mười, hai người mới tương đối rảnh rỗi.

Đêm nay, trong phủ mở tiệc, ăn mừng cho Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương.

Trầm Ngọc Tiên ưỡn bụng, lấy trà thay rượu kính Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương, mặc dù vui sướng, lại không đành lòng, nói: “Ca ca và tẩu tử cùng Hiền ca nhi, một thời gian nữa sẽ chuyển vào cung ở, ngược lại bỏ lại một mình muội, muội...”

Trầm Tử Trai an ủi nàng ấy nói: “Không phải còn có quận mã cùng với muội sao? Vả lại muội nhớ chúng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể vào cung.”

Trầm Ngọc Tiên kéo tay áo Trầm Tử Trai nói: “Ca ca, ca cũng phải nhớ muội, rảnh rỗi ra ngoài gặp muội.”

Trầm Tử Trai đáp, an ủi mấy câu, lại đi căn dặn Phương Chấp Bình, để cho hắn đối xử tốt với Trầm Ngọc Tiên.

Phương Chấp Bình tất nhiên đáp ứng từng thứ, cười nói: “Thái tôn gia yên tâm, thờ ơ với ai, chứ không dám thờ ơ Quận chúa.” Hắn khó có được một câu nói đùa, mọi người nghe, cũng nở nụ cười.

Mọi người cười một tiếng, không khí cũng thoải mái.

Nhất thời Lữ Bát Nương cũng ôm nữ nhi Phương Nhân tới, muốn mời Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương uống rượu.

Hạ Trọng Phương cười nói: “Dạ dày ta không tốt, không uống rượu, lấy nước thay rượu đi!” Nói xong rót một ly nước, chạm ly với Lữ Bát Nương, lại nhìn Phương Nhân trong ngực Lữ Bát Nương, thấy con bé chỉ hơn hai tháng, nhưng không sợ người lạ, cười nói: “Nhìn xem, lớn lên cũng là một người to gan.”

Hiền ca nhi cũng chen qua nhìn Phương Nhân, la ầm lên: “Nhân muội muội thổi bong bóng, thật đáng yêu!”

Hiền ca nhi vừa tới đây, Mạnh An Chí cũng theo tới, cùng nhau vây quanh Lữ Bát Nương, khen Phương Nhân.

Tô Ngọc Diệp cũng tham gia náo nhiệt, ôm Vi Kỳ mười tháng tới.

Rất kỳ quái, Vi Kỳ cũng chỉ vào Phương Nhân a a nói chuyện, mặt tỏ vẻ vui mừng.

Lữ Bát Nương quét mắt nhìn ba nam hài một vòng, ha ha cười nói: “Một nhà có nữ trăm nhà cầu, hiện giờ ta cảm nhận được!”

Mọi người đầu tiên ngạc nhiên, tiếp theo toàn bộ cười.

Vi Thanh Mi thấy Hạ Trọng Phương lần này có thể thuận lợi phong làm Thái tôn phi, vui mừng không biết làm thế nào cho phải. Đợi Hạ Trọng Phương vào trong phòng thay quần áo, bà cũng đi theo, kéo Hạ Trọng Phương nói nhỏ: “Phương nương, sau khi vào cung, mọi việc chú ý, lại nói, mỗi ngày phải bớt chút thời gian đọc sách viết chữ, không thể buông lỏng. Cần phải biết, con là quốc mẫu tương lai rồi, tương lai phải làm mẫu nghi thiên hạ, không có học thức không được.”

Hạ Trọng Phương nói: “A nương yên tâm, hiện giờ con cũng bớt chút thời gian đọc sách viết chữ, không dám buông lỏng.”

Vi Thanh Mi gật đầu, lại hỏi: “Các con chuyển vào cung, vậy Tề Vương phủ này?”

Hạ Trọng Phương nói: “Thái tôn gia cầu xin Hoàng thượng, để Hoàng thượng đổi phủ Tề Vương thành phủ Quận chủ, chuẩn bị ban cho Quận chúa làm phủ đệ. Mặc khác, cũng cầu xin ban thưởng cho phu thê Thiên Trạch, cũng ban thưởng một tòa phủ đệ. Phu thê Phương Ngự y muốn theo chúng con vào cung ở. Phương Ngự y luôn chăm sóc thân thể chúng con, thiếu hắn không được. Bát Nương có công phu, đặt ở bên cạnh, cũng có thể giúp chúng con.”

Mẫu nữ các nàng nói chuyện, phu nhân Thái phó cũng tới đây cung chúc Hạ Trọng Phương, cười nói: “Thái tôn phi việc hỉ!”

Hạ Trọng Phương vội đỡ lấy Thái Phó phu nhân, để cho bà ngồi xuống, lại hỏi chuyện Vũ Văn Thực: “Nghe nói Công chúa nước Việt mang thai?”

Thái phó phu nhân cười nói: “Mới chẩn ra hôm kia. Nếu không, bằng vào tính tình của con bé, nghe được Vương phủ mở tiệc, tất nhiên muốn tới tham gia náo nhiệt.”

Thái phó phu nhân nói xong, lặng lẽ nói với Hạ Trọng Phương: “Thái tôn phi hiện nay chỉ có một nhi tử là Hiền ca nhi, tóm lại hơi ít, nhanh chóng mang thêm một đứa đi!”

Hạ Trọng Phương hé miệng cười nói: “Ta cũng ngóng nhìn.”

Thái phó phu nhân nói: “Sợ rằng đợt này quá bận rộn, tổn hại thân mình, qua trận này, ngài phải nghỉ ngơi cho khỏe, sớm mang thai là chuyện đúng đắn.”

Tiền bà bà ở bên cạnh hầu hạ, lúc này nhịn không được chen miệng vào nói: “Nguyệt sự tháng này của Thái tôn phi, ngược lại đã muộn mấy ngày.”

Thái phó phu nhân vừa nghe, lập tức nói: “Nếu đã muộn, sao không mời người bắt mạch? Rất có thể đã có!”

Hạ Trọng Phương cười nói: “Mấy tháng này bận rộn, có khi sớm vài ngày, có khi trễ mấy ngày, cũng không tính khác thường. Vả lại mấy ngày trước bận rộn như vậy, ta cũng không để ý.”

Chân mày Vi Thanh Mi sớm cau lại nói: “Sao có thể khinh thường chứ? Tiền bà bà, ngươi qua mời Phương Ngự y tới đây bắt mạch, không cần cao giọng, chỉ nói mời tới bắt mạch bình an.”

Tiền bà bà đáp, vội đi mời Phương Ngự y.

Phương Ngự y nhanh chóng tới rồi, thấy Hạ Trọng Phương ngồi trên ghế, Vi Thanh Mi và Thái phó phu nhân tỏ vẻ mong đợi, cũng hơi biết, mau tới phía trước hành lễ.

Hạ Trọng Phương tươi cười nói: “Phương Ngự y không cần đa lễ, tới trước bắt mạch cho ta!”

Phương Ngự y gật gật đầu, cầm gối bắt mạch đặt vào dưới cổ tay Hạ Trọng Phương, tỉ mỉ bắt mạch cho nàng.

Mắt thấy Phương Ngự y bắt mạch xong, mặt tỏ vẻ vui mừng, Vi Thanh Mi và Thái phó phu nhân không nhịn được nữa, cùng kêu lên hỏi: “Như thế nào?”

Lúc này Phương Ngự y mới đứng lên, cung chúc nói: “Chúc mừng Thái tôn phi, là hỉ mạch!”

“A?” Hạ Trọng Phương đầu tiên mừng rỡ, tiếp theo sinh buồn rầu, bật thốt lên: “Mà ta mấy ngày nay theo Hoàng thượng và Thái tôn gia tế bái trời đất và tổ tiên, hết quỳ lại bái, ngồi xổm xuống khom lưng gì đó, hoàn toàn không điều dưỡng, cái này có tổn hại gì đến thai nhi không?”

Phương Ngự y cười nói: “Thân thể Thái tôn phi cường tráng, hiện giờ mạch tượng vững vàng, không cần lo lắng. Chỉ có điều tiếp sau, vẫn nên bảo dưỡng mới đúng.”

Hạ Trọng Phương thở nhẹ một hơi: “Khi đó ở quê, cũng thấy phụ nhân dân gian tuy mới có bầu, cũng xuống ruộng vất vả, không nghỉ ngơi, nhưng họ sinh cũng dễ dàng. Nghĩ đến ta đây thân thể thôn phụ, cho nên quỳ lạy mấy ngày, cũng có thể không đáng ngại.”

“Đây chính là phúc của Thái tôn phi!” Phương Ngự y nói: “Cũng là phúc của Thái tôn gia.”

Nếu là phu nhân trong phủ nhà khác, ăn sung mặc sướng, đừng nói tới quỳ lạy mấy ngày, chính là quỳ lạy một ngày, nghĩ đến cũng đúng là không bảo vệ nổi thai nhi rồi.

Vi Thanh Mi và Thái phó phu nhân ngược lại phục hồi tinh thần, đã luôn miệng chúc mừng Hạ Trọng Phương, lại để cho người đi thông báo cho Trầm Tử Trai.

Khi Trầm Tử Trai đi tới, mặt mày đã sớm mang theo ý cười, chỉ có điều trong phòng thay đồ nhiều người, hắn chỉ đành phải kiềm chế, không tiện lập tức tới ôm lấy Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương cũng nhìn Trầm Tử Trai, ngay trước mặt mọi người, mặt mày đưa tình.

Vi Thanh Mi sợ Hạ Trọng Phương mới có bị va chạm, đã nói: “Tiệc phía ngoài cũng không xê xích gì nhiều, Thái tôn gia đỡ Phương nương về phòng nghỉ ngơi trước! Để cho chúng ta đi tuyên bố tin vui.”

Trầm Tử Trai đồng ý, đỡ Hạ Trọng Phương trở về phòng, nhất thời đi sờ bụng nàng, vui vẻ nói: “Rốt cuộc mang bầu! Chúng ta đây là song hỉ lâm môn!”

Hạ Trọng Phương cũng thở phào thật to, thành thân ba năm, chỉ có một Hiền ca nhi, tóm lại quá ít, hiện giờ lại mang bầu, cho dù là nam hay nữ, luôn là chuyện vui.

Phu thê bọn họ đang nói chuyện ngọt ngào, bên ngoài đã truyền đến giọng Hiền ca nhi la ầm lên: “A nương, a nương!”

Hạ Trọng Phương vội vàng đáp một tiếng: “Trong phòng!”

Hiền ca nhi hào hứng chạy vào, đứng trước mặt Hạ Trọng Phương, ngửa đầu nhìn bụng nàng nói: “A nương, ngoại bà nói trong bụng ngài mang một oa nhi, có thật không? Con rất nhanh có muội muội sao?”

Hạ Trọng Phương cười nói: “Là mang một oa nhi, sang năm sẽ sinh ra. Sao con biết là muội muội?”

Hiền ca nhi đáp: “Muội muội đáng yêu mà! Giống như Nhân muội muội, đặc biệt đáng yêu!” die nd da nl e q uu ydo n

Trầm Tử Trai cũng nói: “Chúng ta đã có Hiền ca nhi, nếu thai này là nữ oa nhi thì tốt rồi, đến lúc đó sinh ra được, chính là nhi nữ song toàn.”

Tin tức Hạ Trọng Phương lần nữa mang thai, rất nhanh truyền vào trong cung, Cảnh Tông Hoàng đế và Thục phi nghe được, tất nhiên vui mừng.

Đến ngày lành, Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương dẫn Hiền ca nhi chuẩn bị chuyển vào Đông cung.

Tiền bà bà chỉ huy người thu dọn đồ đạc, lại bớt chút thời gian nói chuyện với Mạnh Lệ Nương, chỉ hưng phấn đến không thể tự kiềm chế: “A nương thật không ngờ, cả đời này, có thể sống đến mức này, lại được tiến cung cùng Thái tôn phi. Mồ mả tổ tông chúng ta cũng bốc khói xanh rồi!”

Bởi vì Mạnh An Chí muốn vào cung làm thư đồng cho Hiền ca nhi, Mạnh Lệ Nương cũng nửa mừng nửa lo, nghĩ tới Mạnh An Chí, tiền đồ không lo. Nàng lại hói: “Thái tôn phi chuẩn bị mang nha đầu đắc lực và ma ma vào cung sao?”

Tiền bà bà nói: “Được việc từ trước, đều muốn mang vào. Vả lại Thái tôn phi có thai, không thể lao lực, càng cần chúng ta cẩn thận hầu hạ, người hầu tự nhiên phải mang đủ rồi.”

Mặc dù phải chuyển vào cung, Trầm Tử Trai cũng không để cho Hạ Trọng Phương vất vả, hắn phân phó đám người Tô Lương và Tiền bà bà làm, không biết, đi xin chỉ thị.

Chỗ Tô Thục phi, lại để cho người tới truyền lời, nói tất cả trong cung đều có sẵn, nếu không có cái gì, phủ Nội vụ cũng sẽ bố trí, đồ Tề Vương phủ, không cần chuyển vào cung.

Thẩm Tử Trai đáp, những cái khác không dời đi, nhưng vài thứ đồ cổ và tranh chữ bộ sách gì đó, lại nhất định phải mang vào. Có một số đồ vật khác, chỉ để cho người ta ghi lại, đặt ở kho hàng.

Tới giờ lành, đoàn người tiến vào cung.

Cảnh Tông Hoàng đế cố ý dặn dò, để Hạ Trọng Phương yên tâm dưỡng thai, tất cả trong cung tự có Tô Thục phi xử lý, không cần nàng phải quan tâm.

Từ trước đến nay Tô Thục phi đều có thể bố trí toàn bộ trong cung ngay ngắn rõ ràng, vả lại bà cũng định lung lạc Hạ Trọng Phương, tương lai ở trong hậu cung, cũng có thể an hưởng tuổi già, tự nhiên cũng để cho Hạ Trọng Phương yên tâm dưỡng thai, không cần phải sớm muộn thỉnh an cái gì, lại càng không cần quan tâm chuyện trong cung.

Sau đó, Tô Thục phi lại phái tám vị cung nữ có khả năng tới hỗ trợ Hạ Trọng Phương xử lý chuyện Đông cung.

Hạ Trọng Phương vào cung, khó có được thanh nhàn, nhất thời cười nói với Trầm Tử Trai: “Thiếp đây vào cung hưởng phúc rồi!”

Trầm Tử Trai cười ha ha nói: “Thục phi nương nương thương yêu, nàng không cần từ chối, cứ hưởng phúc đi!”

Hạ Trọng Phương cười nói: “Mặc dù như thế, hôm nay ngày lành chúng ta chuyển vào cung, vẫn phải chuẩn bị một bàn rượu thịt, mời Hoàng thượng và Thục phi nương nương tới đây góp vui, cũng coi như rượu nhập hội.”

Cảnh Tông Hoàng đế và Tô Thục phi nghe được Hạ Trọng Phương bày rượu nhập hội, tự nhiên vui vẻ đáp ứng tới góp vui.

Tới buổi tối, Cảnh Tông Hoàng đế đã mang theo Tô Thục phi tới.

Hạ Trọng Phương dẫn đám người Lữ Bát Nương và Tiền bà bà đã bố trí xong, rất nhanh sẽ nhập tiệc.

Trong bữa tiệc, Cảnh Tông Hoàng đế cho người mời La đạo trưởng tới đây.

La đạo trưởng vừa tới, đã cười nói: “Đây là bức tranh gia đình!”

Cảnh Tông Hoàng đế để La đạo trưởng ngồi dưới tay, cười cười chỉ Hạ Trọng Phương nói: “La đạo trưởng xem cho Phương nương một chút, thai này của nàng là nam hay nữ?”

La đạo trưởng nhìn khí sắc Hạ Trọng Phương nói: “Diện mạo Thái tôn phi như hoa đào, thai này, có tỷ lệ sáu thành là nữ oa nhi.”

Cảnh Tông Hoàng đế cười mắng: “Lão đạo lại tới lừa gạt người. Không nhìn ra thì nói không nhìn ra, còn nói gì mà tỷ lệ sáu thành?”

La đạo trưởng cười nói: “Hoàng thượng để lão đạo nhìn, lão đạo nào dám kháng chỉ, nói lời gì mà không nhìn ra?”

Có La đạo trưởng nói lời trêu đùa, Hạ Trọng Phương bày rượu nhập hội, mặc dù phía trên có Cảnh Tông Hoàng đế ngồi, người phía dưới cũng từ từ thả lỏng, nhỏ giọng nói đùa, không khí thoải mái.

Cảnh Tông Hoàng đế và Tô Thục phi thông cảm Hạ Trọng Phương mang thai, chỉ ngồi gần nửa canh giờ là được.

Tới khuya trở về phòng, Trầm Tử Trai ôm lấy Hạ Trọng Phương, hai người ngồi bên giường nói chuyện.

Trầm Tử Trai nói: “La đạo trưởng vốn từng đề cập với Thái tôn, nói thân thể Hoàng tổ phụ cường tráng, tuổi thọ rất dài, có người ở đây, chúng ta cũng yên ổn. Như vậy, bản Thái tôn từ từ học tập đạo trị quốc, tương lai kế thừa thịnh thế. Lúc đó, Hiền ca nhi cũng đã lớn, nàng cũng không cần lo lắng cái gì.”

Hạ Trọng Phương tựa đầu vào trong ngực Trầm Tử Trai, nhỏ giọng nói: “Thái tôn gia, thiếp có thể làm Thái tôn phi, có thể vào trong cung, có thể trở thành chủ mẫu Đông cung, cứ có cảm giác giống như nằm mộng.”

“Vậy như thế này, còn giống nằm mộng sao?” Trầm Tử Trai hôn lên môi thơm của Hạ Trọng Phương, khẽ cắn.

Hạ Trọng Phương khẽ kêu, đánh Trầm Tử Trai nói: “Thái tôn gia lại bắt nạt thiếp!”

Hai người trêu đùa, khung cảnh ấm áp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv