Thịnh Sủng

Chương 119



Dùng xong bữa tối, mọi người đã đi, Hạ Trọng Phương lại dỗ Hiền ca nhi đi ngủ, lúc này mới vào phòng.

A hoàn đã chuẩn bị nước cho nàng tắm rửa, tắm xong, nàng ngồi vào trước bàn trang điểm chải đầu, từ trong gương thấy Trầm Tử Trai đi vào, hỏi: "Chàng nghị chuyện xong rồi sao?"

Trầm Tử Trai dùng xong bữa tối là đã đi thư phòng một chuyến, gặp mấy mật vệ, nghe Hạ Trọng Phương hỏi, đáp: "Bàn xong rồi." Nói rồi đi đến đứng sau lưng Hạ Trọng Phương, nhận lấy lược từ trong tay nàng, dịu dàng nói: "Bổn vương giúp nàng chải tóc."

Hạ Trọng Phương cúi đầu cười một tiếng, hơi ngượng ngùng, lại ngẩng đầu lên nhìn Trầm Tử Trai, vừa đúng lúc Trầm Tử Trai nhìn nàng, tầm mắt hai người như dừng lại, nhìn nhau khó rời.

Trầm Tử Trai rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt, cầm lược bắt đầu chải tóc cho Hạ Trọng Phương, thấy tóc nàng trơn nhuận đen bóng, lại sờ thêm mấy cái, nhẹ nhàng hít hà, nói nhỏ: "Thơm quá!"

Hạ Trọng Phương đỏ mặt nói: "Là dùng xà phòng gội đầu mà tiệm bán son phấn của chúng ta sản xuất."

Trầm Tử Trai khẽ mỉm cười nói: "Mùi này thật tốt. Ta sẽ để phủ Nội Vụ đến tiệm bán son phấn của nàng mua xà phòng, dâng lên Hoàng thượng."

Hạ Trọng Phương vui mừng mà nói: "Ta cũng đang muốn bàn với Vương gia chuyện này! Trong cung, nhiều phi tần cũng lén sai người đến mua xà phòng này, nói là dùng tốt. Nếu ai đã mua cái này, họ đều sẽ thích dùng. Xà phòng này dùng hết khá nhanh, trong một tháng một người cũng dùng hết một, hai khối. Nếu đã dùng, mỗi tháng đều muốn mua. Chúng ta buôn bán tốt loại mặt hàng này, mỗi tháng cũng có một số lợi nhuận không nhỏ."

Trầm Tử Trai xoa đầu Hạ Trọng Phương, cười nói: "Phương nương của Bổn vương bây giờ đã là một tài chủ rồi."

Hạ Trọng Phương tựa vào ngực Trầm Tử Trai, nhẹ nhàng cạ cạ.

Lòng Trầm Tử Trai ngứa ngáy, đã đưa tay ôm lấy nàng, vừa đi về phía giường, vừa nói: "Nếu Bổn vương hầu hạ tốt, sẽ có khen thưởng chứ?"

"Có, thưởng ngươi một ngàn lượng bạc."

"Phương nương, thưởng thật lớn!"

Vừa nói chuyện, hai người đã quấn lấy, trong phòng tự có tiếng nỉ non vang lên.

Phu thê Tề vương ân ái, mọi người nghĩ đợi đến khi Tề vương được phong làm Hoàng thái tôn, Vương phi tự nhiên cũng sẽ được phong làm Thái tôn phi.

Nhưng lúc này, lại có đại thần dâng tấu, nói Tề vương tài đức sáng suốt, nên được phong làm Hoàng thái tôn, chỉ là Vương phi vốn do hai phu thê nhà làm nông nuôi lớn, vả lại từng là khí phụ, không xứng làm Thái tôn phi, bởi vậy thỉnh cầu Cảnh Tông Hoàng chọn một vị danh môn thục nữ gả cho Tề vương làm thái tôn phi.

Theo vị đại thần kia, lại có thêm mấy đại thần dâng tấu phụ họa.

Cảnh Tông Hoàng đế lại không phê duyệt tấu kia, chỉ cho gọi Trầm Tử Trai vào cung, đem tấu chương cho hắn xem.

Trầm Tử Trai nhìn xong nói: "Bọn họ chỉ bám lấy quá khứ của Phương nương, tại sao không nói đến công lao của nàng? Nếu không có Phương nương, Tôn nhi có thể sống đến bây giờ sao?"

Cảnh Tông Hoàng đế lạnh nhạt nói: "Những gì Vương phi trải qua, đúng là một vấn đề, tương lai làm một việc không tốt cũng dễ bị người trong thiên hạ lên án, ngươi, cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn."

Trầm Tử Trai nói: "Hoàng tổ phụ, Tôn nhi sẽ không hưu Phương nương, cũng sẽ không lập người khác làm chính phi ."

"Vì nàng, ngươi tình nguyện không làm Hoàng thái tôn?" Cảnh Tông Hoàng đế nhìn Trầm Tử Trai.

Đây là lần đầu tiên Trầm Tử Trai đích xác nghe được Cảnh Tông Hoàng đế muốn phong hắn làm Hoàng thái tôn, nhất thời mừng rỡ, chỉ là nhìn vẻ mặt lại ảm đạm của Cảnh Tông hoàng đế, vậy Hoàng tổ phụ có ý là, giữa Hoàng thái tôn và Phương nương, hắn chỉ có thể chọn một?

Trầm Tử Trai hít vào một hơi thật dài, hồi lâu mới nói: "Hoàng tổ phụ, Tôn nhi sẽ nghĩ một kế sách thỏa đáng."

Cảnh Tông Hoàng đế buông tay nói: "Cho ngươi thời gian ba tháng."

Trầm Tử Trai cảm tạ long ân, cáo từ xuất cung, trở về phủ vội triệu mưu sĩ thương nghị đối sách.

Vi Thanh Mi nghe được tin tức, nhanh chóng đến Vương phủ gặp Hạ Trọng Phương, rầu rĩ nói: "Phương nương, những đại thần kia cứ dâng tấu, chỉ sợ. . . . . ."

Hạ Trọng Phương vỗ vỗ tay Vi Thanh Mi nói: "Mẫu thân, ta và Vương gia đã cùng trải qua rất nhiều việc, hôm nay ta cũng đã có Hiền ca nhi, mọi việc đều tốt đẹp, Vương gia sẽ không vứt bỏ ta đâu."

Vi Thanh Mi đáp: "Bây giờ Hoàng thượng đang muốn phong Hoàng thái tôn, nếu Vương gia không bỏ con nhưng không may không được phong, giữa hai người cũng khó tránh khỏi có ngăn cách."

Hạ Trọng Phương nói: "Nếu Vương gia vì muốn thuận lợi phong Hoàng thái tôn mà bỏ qua tình nghĩa phu thê, như vậy, hắn cũng không xứng làm phu quân của con."

Đột nhiên Vi Thanh Mi cũng nghĩ thông suốt, cười nói: "Uh, nếu có lúc đó ta sẽ để cho phụ thân con từ quan, cả nhà chúng ta đi du sơn ngoạn thủy, rồi đến hải ngoại xem một chút, cũng không uổng phí đời này."

Đưa Vi Thanh Mi về, Hạ Trọng Phương ngồi trong phòng trầm tư một hồi lâu, quyết định chuyện này sẽ chỉ nhìn thái độ của Trầm Tử Trai mà tính toán.
Trầm Tử Trai cũng không lộ ra điểm khác thường, mọi hành động đều giống ngày thường.

Cách mấy ngày, trời đẹp, vả lại cũng trùng vào hai ngày cuối tuần, Trầm Tử Trai dẫn Hạ Trọng Phương và Hiền ca nhi đi chơi, đến núi Cảnh Minh ngắm cảnh, ăn cơm dã ngoại. Đêm đó lại an giấc ở chùa Cảnh Minh.

Nửa đêm, trăng sáng, Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương ngồi trên án kỷ ngắm trăng, bên cạnh là dưa và trái cây.

Trầm Tử Trai hiếm có khi rảnh rỗi, nên cũng ngồi ngâm thơ.

Hạ Trọng Phương cũng hiểu được một ít thi từ, nghe hắn phú thơ, không khỏi cảm thấy vui vẻ: "Vương gia, thơ của người nghe quá mùi mẫn!"

"Phương nương, nàng không phải không hiểu văn nhân đều yêu thích những bài thơ như thế này." Trầm Tử Trai cũng cười, bảo Hạ Trọng Phương cũng phú một bài thơ.

Hạ Trọng Phương không tự nhiên mà tự đi bêu xấu mình, nhăn nhó một hồi nói: "Ta thổi một khúc tiêu thôi!"

"Được, nàng thổi tiêu đi!" Trầm Tử Trai cười thật thấp.

Hạ Trọng Phương thấy hắn cười đến cổ quái, nhưng cũng không rõ chân tướng, chỉ cho người đi lấy tiêu ra.

Thời gian này, Hạ Trọng Phương cũng theo chân Hà ma ma học mấy thủ khúc, chăm chỉ học nên thổi lên cũng có khuôn có dạng.

Trầm Tử Trai nghe Hạ Trọng Phương thổi một bài, vỗ tay, khen: "Thổi không tệ."

"Ta thổi như vậy, rốt cuộc so ra vẫn kém Vương gia." Hạ Trọng Phương đưa tiêu cho Trầm Tử Trai nói: "Vương gia cũng thổi một khúc đi!"

Trầm Tử Trai nhận lấy tiêu cười nói: " Nghe thổi tiêu phải đứng xa nhau một chút, nghe mới có ý vị."

Hạ Trọng Phương chỉ chỗ cách đó không xa nói: "Như vậy thì Vương gia đứng ở chỗ kia thổi một khúc đi!"

Trầm Tử Trai cười đồng ý rồi đi tới cách đó không xa, cầm tiêu thổi lên.

Tiếng tiêu trầm bổng, Hạ Trọng Phương nghe nhưng không biết tên khúc tiêu, chỉ cảm giác khúc này rất dễ nghe, không khỏi chống cằm lắng nghe.

Đợi Trầm Tử Trai thổi xong, nàng dùng lực mà vỗ tay, lại hỏi tên khúc tiêu.

Trầm Tử Trai đáp lời, mắt thấy trời đã tối rồi, cười nói: "Cũng nên an giấc thôi."

Bởi vì đang ở trong chùa, tự nhiên hai phu thê sẽ chia phòng, không ở cùng một chỗ. Lúc này Trầm Tử Trai nói vậy nhưng cũng có chút lưu luyến không rời.

Hạ Trọng Phương hé miệng mà cười, cáo biệt Trầm Tử Trai, dẫn a hoàn và ma ma vào một gian sương phòng khác.

Sáng sớm ngày hôm sau, một nhà ba người rời khỏi Tự Miếu, nhưng cũng không vội vàng trở về phủ, mà giống như những cặp phu thê bình thường khác, ôm Hiền ca nhi đến quán trà nghe đọc sách.

Mặc dù đám người Tô Lương lo lắng cho an nguy của Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương, nhưng thấy bọn họ thật sự rất hăng hái, cũng không tiện ngăn cản, chỉ đành phải phân phó ám vệ bảo vệ thật tốt cho họ.

Trầm Tử Trai nói với Hạ Trọng Phương: "Chúng ta cứ tự do tự tại hết lần này đi, đợi đến khi Bổn vương trở thành Hoàng thái tôn, khi đó muốn ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng gì. Tương lai muốn ra khỏi cung càng thêm khó khăn."

Hạ Trọng Phương hiểu ý, cười nói: "Thừa dịp lúc này, Vương gia nên dẫn chúng ta đi dạo nhiều một chút, vả lại để cho Hiền ca nhi thấy phong cảnh của kinh thành, cả những hoạt động dân sinh nữa."

Vừa nói chuyện, bọn họ vừa bước vào quán trà.

Người làm của quán trà đang chạy việc, ngẩng đầu lên thấy Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương đang ôm một hài tử đi vào, không khỏi thầm hô trong lòng: Đôi phu thê này có tướng mạo thật tốt! Hẳn đây là nhân gia đại hộ rồi. Hắn không dám chậm trễ, vội tiến lên, dẫn bọn họ đến một phòng trang nhã gần cửa sổ.

Bên trong gian phòng trang nhã này cũng có dùng một tấm bình phong, tách biệt người trong phòng với mọi người bên ngoài.

Thanh Trúc thấy tiểu nhị đang đến dâng trà, chỉ khoát tay, nói:” Phòng pha trà ở đâu? Mang ta tới, ta sẽ tự pha trà. Lão gia và phu nhân nhà chúng ta không quen uống trà ở nơi này của các ngươi."

Trầm Tử Trai đang muốn nói gì đó thì Hạ Trọng Phương đã cười nói: "Dạ dày lão gia không tốt nên đừng nếm thử trà ở nơi này. Ngược lại, chúng ta có thể thử một ly."

Thanh Trúc lấy túi, sau đó đi theo người làm đến phòng trà nước, lấy nước sôi, lấy ra ba cái ly rồi nhúng vào nước nóng, lại lấy lá trà mà mình mang tới để vào hai ly trà khác, rót một chén nước mật, lúc này mới cho người làm bưng ra.

Người làm thấy Thanh Trúc cẩn thận như vậy, vả lại nhìn ba cái ly kia cũng biết nhà quyền quý mới có thể dùng được, cũng không dám lắm mồm hỏi nhiều, chỉ càng thêm tận tâm, muốn hầu hạ thật tốt.

Hạ Trọng Phương thấy trà tới, vội bưng cho Trầm Tử Trai, mình bưng một ly, chỉ sợ chén của Hiền ca nhi nóng, nên thổi thổi xong mới cho Hiền ca nhi uống.

Trầm Tử Trai hỏi người làm: "Hôm nay đọc sách gì?"

Người làm vừa nghe kính cẩn đáp: "Hôm nay là《 kỳ nữ truyền 》. Mấy ngày nay khi kể chuyện này, quán trà sẽ tràn đầy khách nhân, quý nhân không tin thì nhìn một chút đi!"

Trầm Tử Trai đứng liếc mắt nhìn, thấy khách nhân đã ngồi đầy quán trà rồi, không khỏi cười mà nói: "《 kỳ nữ truyền 》hấp dẫn như vậy? Chuyện xưa này nói về cái gì?"

Người làm nhỏ giọng giới thiệu: "Thật ra đây là chuyện xưa của Tề vương phi bổn triều, nhưng là vì không gặp được người thật nên bọn tiểu nhân đã sửa đổi một chút."

"Thưởng!" Trầm Tử Trai phân phó một tiếng.

Tiền bà bà vội thưởng người làm, hắn thiên ân vạn tạ rồi đi xuống.

Đợi đến khi thuyết thư tiên sinh đi lên, quả nhiên nói 《 kỳ nữ truyền 》 , đổi tên nhân vật và triều đại trong chuyện, tỉnh lược chuyện Hạ Trọng Phương gả cho Quý Minh Xuân, chỉ nói nàng vốn là nữ nhi của Trạng Nguyên, bị một phụ nhân ác độc cho một đôi phụ nhân ở nông thôn nuôi lớn, nuôi đến mười tám tuổi thì bởi vì có chuyện mà phải vào kinh thành, đúng lúc Vương phủ đang tìm bà vú, cứu sống Tề vương đang bị trúng độc. Sau lại được tổ mẫu nhận lại làm chất nữ, sau lại là nữ nhi của phu thê Trạng Nguyên, rồi gả cho Tề vương trở thành Tề vương phi, trong đó thêm vào rất nhiều tình tiết nữ chủ đấu trí đấu dũng với những phụ nhân ác độc. Phía dưới người nghe hào hứng vỗ tay.

Hạ Trọng Phương nghe vậy thì sững sờ, người họ đang nói đến là mình sao? Điểm tô cho nàng rất nhiều rồi!

Tiền bà bà và đám người Thanh Trúc nghe vậy, cũng là thấy nhẹ một hơi, đây cũng coi là tạo tiếng tốt cho Vương phi đi! Đợi đến khi Vương gia làm Hoàng thái tôn, với những chuyện đã qua của Vương phi, đến lúc đó muốn phong Thái tôn phi, chỉ sợ rất nhiều người muốn lên án rồi phản đối. Bây giờ có quán trà kể lại mọi chuyệnv ới những tình tiết như thế này cũng giúp Vương phi có danh tiếng tốt rồi.

Trầm Tử Trai nghe thuyết thư tiên sinh nói xong, tất nhiên âm thầm gật đầu, hắn để Kiều Thiện Nguyên và La Quân Dụng nghĩ ra mấy câu chuyện này đúng là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.

Hạ Trọng Phương lẳng lặng lắng nghe, sau đó nhìn về phía Trầm Tử Trai, hô: "Vương gia!"

Trầm Tử Trai gật đầu một cái, cười nói: " Phương nương của Bổn vương, đã thành nữ nhân truyền kỳ rồi!"

Tác giả có lời muốn nói: đổi mới!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv