Bởi vì những lời nói kia của Tiền bà bà, tất nhiên Hạ Trọng Phương đã lưu ý tới Giản Mộc Lam. Tới hôm Thái Phó phu nhân tới phủ mừng việc hỉ của Trầm Ngọc Tiên, Hạ Trọng Phương cười nói với Thái Phó phu nhân:"Lam nương cũng đã mười sáu tuổi rồi, sao vẫn chưa định ra hôn sự?"
Thái Phó phu nhân nói: "Hôn sự của Lam nương đúng là quanh co, vốn đã chọn trúng một nhà, chưa kịp đính hôn, tổ mẫu nhà công tử kia đã mất, hắn phải thủ hiếu, trong thời gian ấy sẽ không thể thành hôn, hôn sự tự nhiên không cần thảo luận nữa. Sau đó lại chọn trúng một nhà, trong phủ lại truyền ra chuyện xấu, nói là thị tỳ bên cạnh công tử kia đã có thai rồi. Còn chưa cưới nương tử đã cho phép thị tỳ có thai, tương lai không phải nội viện nhất định sẽ rối loạn sao? Nên ta cũng dừng việc nghị hôn lại. Cứ kéo dài như vậy, bây giờ Lam nương cũng đã mười sáu tuổi rồi, tuổi không lớn cũng không nhỏ, ngược lại không dễ bàn hôn sự như trước nữa."
Hạ Trọng Phương và Thái Phó phu nhân vốn thân thiết, trong lòng có tâm sự cũng không che giấu, mượn cơ hội mời nàng vào phòng nói chuyện, đem những lời nói xấu mà Tiền bà bà nghe được nói ra.
Thái Phó phu nhân vừa nghe, sắc mặt cũng khó coi, tức giận nói: "Ta cũng không biết nàng có tâm tư này? Kể từ khi Thanh nương xuất giá, ta đã nghĩ sẽ bồi dưỡng nàng, sau đó tìm cho nàng một mối hôn sự tốt, không để nàng chịu thiệt, không ngờ tâm tư của nàng lớn như vậy, đã tự mình mưu đồ mọi chuyện."
Hạ Trọng Phương nói: "Nghe nói hôm Vương phủ thiết yến, nàng lạc đường, trùng hợp gặp được Vương gia, cũng chỉ là nói mấy câu mà thôi, cũng không nhất định sẽ như thế nào. Chỉ là ma ma kia truyền lời nói xấu, chỉ sợ càng truyền đi càng bị biến đổi, cho nên không thể không nói trước với lão phu nhân một tiếng. Còn ma ma nói ra những lời này, ta sẽ đuổi đến điền trang thôi."
Thái Phó phu nhân thở dài nói: "Nếu nàng không có tâm, cũng sẽ không. . . . . . . Thôi, ta vẫn nên tranh thủ thời gian gả nàng ra ngoài thôi, tránh giữ lại một người có thể gieo họa."
Thái Phó phu nhân cáo từ thì Hạ Trọng Phương âm thầm thở phào.
Tới ngày hai mươi tháng ba, Giản phủ truyền lời tới, nói là Giản Mộc Lam sẽ gả cho Tam công tử của Nghiêm gia.
Tam công tử Nghiêm gia năm nay mười tám tuổi, không tính là nhân tài hết sức xuất chúng, nhưng rất trung hậu, vả lại có phụ huynh hỗ trợ cũng không lo tiền đồ.
Mặc dù Giản Mộc Lam âm thầm ái mộ Trầm Tử Trai, nhưng cũng biết, đến Vương phủ làm trắc phi thì không bằng đến Nghiêm gia làm chính thất, cũng bỏ tâm tư kia đi, một lòng đợi gả.
Thái Phó phu nhân thấy nàng an phận, lúc này mới yên lòng.
Hạ Trọng Phương nghe được tin Giản Mộc Lam gả cho người cũng là lúc chuẩn bị đồ cưới cho Vũ Văn Thực.
Trong cung đã chọn ngày lành, vào mùng tám tháng tư Vũ Văn Thực sẽ được xuất giá.
Trước khi gả ra ngoài, Vũ Văn Thực cũng có chút hốt hoảng, chạy đến tìm Hạ Trọng Phương lãnh giáo đạo làm thê.
Ban đầu nàng ta quấn lấy Trầm Tử Trai, nên Hạ Trọng Phương không thể có hảo cảm, nhưng bây giờ Vũ Văn Thực chuẩn bị gả cho Giản Mộc Huyền, không hề quấn lấy Trầm Tử Trai nữa, nàng nhìn Vũ Văn Thực lại thấy thuận mắt, tất nhiên cũng nói chút quy củ của Giản phủ cho nàng nghe.
Vũ Văn Thực còn sợ mình không nhớ được, phải để Bối Nhi giúp mình ghi lại, lại nói: "Vương phi ở Giản phủ một thời gian, chắc cũng hiểu rõ tính tình mọi người."
Hạ Trọng Phương cười nói: "Công chúa cũng không cần lo sợ như vậy, thật ra mọi người ở Giản gia đều dễ sống chung. Vả lại Thái Phó phu nhân thương yêu nhất là tôn nhi tôn nữ, ngươi gả qua đó, nàng yêu ai yêu cả đường đi, tất nhiên cũng sẽ thương yêu ngươi."
Vũ Văn Thực cũng đã gặp Thái Phó phu nhân mấy lần, nghe Hạ Trọng Phương nói vậy, nói: "Vương phi phúc hậu, bộ dáng Thái Phó phu nhân lại giống Vương phi, tự nhiên cũng phúc hậu. Nhưng ta sợ phu nhân mới là người không dễ ở chung."
Hạ Trọng Phương vừa nghe, thì biết rõ Vũ Văn Thực là nghe người ta nói xấu, nói: "Trong phủ có lão phu nhân, vả lại ngươi là công chúa Việt quốc, chỉ cần không thái quá, phu nhân cũng sẽ không làm khó đâu."
Vũ Văn Thực nghĩ vậy cũng phải, tự mình tha hương đến nơi này, hiện giờ càng lúc càng nhát gan, Bạch thị mà có can đảm hà khắc nàng, nàng vào cung cáo trạng, để lão Hoàng đế làm chủ cho nàng. Tương lai Tề vương làm tân Hoàng đế, cũng có thể làm chủ cho nàng.
Đến mùng tám tháng tư, Tề Vương phủ diễn tấu, sáo và trống, coi Vũ Văn Thực như muội muội gả đến Giản phủ.
Gả Vũ Văn Thực xong, Hạ Trọng Phương cũng nhẹ một hơi.
Tiền bà bà lại nói: "Vương phi, trong phủ còn có Tất cô nương cùng Mai cô nương, hai người này là do Hoàng thượng ban tặng, Vương gia sớm muộn cũng phải thu họ, người cũng phải đề phòng."
Thật ra Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng rầu rĩ muốn chết, họ bị ban thưởng đến Vương phủ cũng đã mấy năm rồi, nhưng vạt áo của Trầm Tử Trai cũng không đụng được, lại càng không nghĩ đến vị trí trắc phi rồi.
Lúc trước Tề Vương phủ do Trầm Ngọc Tiên quản lý phủ vụ, cũng để cho họ hiệp trợ, trong phủ cũng có chút địa vị. Bây giờ là Hạ Trọng Phương quản lý phủ vụ, cũng không dùng đến họ, tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ ngay cả một a hoàn bình thường họ cũng không bằng.
Tất Nguyệt Nhan nghĩ tới lúc đầu Trầm Tử Trai đã không động vào nàng, giờ đây tuổi xuân đẹp nhất của nàng đã dần dần trôi qua, đã hơn hai mươi tuổi, hắn càng không đụng, nhất thời cũng nản lòng thoái chí .
Mai Đồng nhỏ hơn Tất Nguyệt Nhan hai tuổi, mặc dù còn có chút hi vọng, nhưng vừa nghĩ tới việc Trầm Tử Trai sắp được phong Hoàng thái tôn rồi, nếu muốn nạp trắc phi, tự có bó lớn cho hắn lựa chọn, sao hắn có thể nạp họ?
Tất Nguyệt Nhan tự đánh giá hồi lâu, nói: "Tề vương sau này sẽ kế thừa đại vị, khi đó người của Tề vương phủ đều sẽ có tương lai. Chúng ta không thể làm trắc phi cho Tề vương nhưng nếu có thể để Vương phi làm chủ, gả cho một quản sự Vương phủ tương lai cũng là có tiền đồ."
Mai Đồng nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nói: "Lời này của Nhan tỷ tỷ cực kỳ chí lý, chỉ là, chúng ta làm thế nào để lấy lòng Vương phi, tỏ ý trung thành đây?"
Tất Nguyệt Nhan trầm ngâm nói: "Tất nhiên là phải đi tìm Tiền bà bà rồi."
Cách mấy hôm sau, Tiền bà bà đến trước mặt Hạ Trọng Phương bẩm báo, nói Nguyệt Nhan và Mai Đồng muốn cầu kiến nàng.
Hạ Trọng Phương đang bận, giương mắt nói: "Họ có chuyện gì sao?"
Tiền bà bà cười nói: "Họ nói mình chỉ cầu Vương phi cho họ làm nương tử của quản sự."
Hạ Trọng Phương nói: "Quản sự nương tử của Vương phủ đều là thê thất của các quản sự, hai người họ lại chưa gả, nếu là làm quản sự nương tử thì sẽ phải ló mặt ra ngoài làm việc, họ có thể tiếp nhận sao?"
Tiền bà bà nói: "Vương phi không hiểu ý của các nàng à?"
Giờ Hạ Trọng Phương mới phản ứng kịp, cười nói: "Nói như vậy, là các nàng cầu xin ta gả các nàng cho quản sự, để làm quản sự nương tử sao?"
Tiền bà bà gật đầu nói: "Các nàng đã nghĩ thông suốt chuyện Vương gia sẽ không nạp họ, họ quyết định gả cho quản sự, như vậy sau này sẽ có chỗ đứng vững chắc ở Vương phủ, không rơi vào tình thế khó khăn."
Hạ Trọng Phương nghe vậy, để Tiền bà bà gọi Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng đi vào.
Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng thấy Hạ Trọng Phương lập tức bái kiến, lại nhìn lén Hạ Trọng Phương một chút, hai người họ không thừa nhận cũng không được, bây giờ Hạ Trọng Phương đã không còn là bộ dáng lúc các nàng mới gặp gỡ nữa, mà đã rất có phong phạm Vương phi, nàng quét mắt một vòng họ không tự chủ được mà mềm chân .
Hạ Trọng Phương thấy các nàng không kiều diễm bằng quá khứ, cũng biết gần đây họ đang lo sợ, chỉ sợ bị nàng nắm được sai lầm, bị đuổi ra Vương phủ.
"Ngồi đi, nghe Tiền bà bà nói, các ngươi muốn làm quản sự nương tử sao?" Hạ Trọng Phương lên tiếng hỏi thăm.
Lúc này Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng mới ngồi xuống, nghe Hạ Trọng Phương hỏi thăm, lại vội vàng đứng lên, đáp lời: "Mặc dù chúng nô tỳ thô kệch nhưng cũng biết chữ, biết tính sổ, chỉ mong có thể vì Vương phi mà phân ưu!"
Hạ Trọng Phương cười một tiếng nói: "Nhưng quản sự nương tử, đều là phụ nhân."
Tất Nguyệt Nhan vội vàng nói: "Nghe nói Vương phi đang chọn thê thất cho mấy vị quản sự trong phủ, nếu có thể, chỉ cầu Vương phi làm chủ cho chúng ta, như vậy . . . . ."
Tới muộn, Hạ Trọng Phương gặp Trầm Tử Trai, đã nói chuyện Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng cầu xin nàng gả họ cho quản sự Vương phủ.
Trầm Tử Trai chỉ nói: "Nàng an bài tốt là được."
Hạ Trọng Phương nghe được lời này, tất nhiên cũng yên lòng. Tới ngày hôm sau, lại triệu kiến Tất Nguyệt Nhan, Mai Đồng, hỏi một phen, làm chủ gả các nàng cho hai vị quản sự trẻ tuổi chưa có hôn phối của Vương phủ.
Hai vị quản sự trẻ tuổi chưa từng gặp qua Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng, bởi vì biết các nàng được người trong cung ban thưởng xuống, thậm chí còn không dám nhìn nhiều, đột nhiên nhận được tin tức, nói là Vương phi làm chủ, cho phép Tất Nguyệt Nhan, Mai Đồng gả cho bọn họ, tất nhiên mừng như điên.
Chờ đợi cơ hội, hai vị quản sự này đi bái kiến Hạ Trọng Phương bày tỏ sự trung thành.
Hạ Trọng Phương tất nhiên lại khen ngợi và khuyến khích một phen, mới để bọn họ lui xuống.
Tề Vương phủ còn có mấy a hoàn muốn leo lên cành cây cao, nhưng mắt thấy Hạ Trọng Phương để Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng gả cho hai vị quản sự, mà Trầm Tử Trai vẫn sủng ái nàng như cũ, có lời đồn lặng lẽ xuất hiện nói Trầm Tử Trai thịnh sủng Hạ Trọng Phương, nữ nhân khác sẽ không lọt vào mắt hắn.
Mấy năm trước Trầm Tử Trai bệnh nằm tại giường, nhiều lần thiếu chút nữa mất mạng, lại bị Thái tử và Trầm Tử Hữu uy hiếp, lo lắng đề phòng sống qua ngày. Bây giờ uy hiếp được giải trừ, hắn lại được chưởng quản Binh bộ, dần dần có danh vọng, có lẽ còn được phong Hoàng thái tôn, đợt này tâm tình cũng vô cùng vui vẻ, nghe được lời đồn, nói hắn độc sủng Hạ Trọng Phương thì cũng chỉ cười một tiếng, cho qua, còn đến hỏi nguyện vọng của Hạ Trọng Phương, muốn cưng chiều nàng một lần.
Hạ Trọng Phương nghe Trầm Tử Trai hỏi đến nguyện vọng, đã có chuẩn bị trước, nói: "Khi đó ta mới tám tuổi thôi, lúc ấy có đến một nhà thân thích trong trấn, trước đình nhà thân thích có một cái xích đu, để nữ hài nhi trong nhà có thể đánh đu, lúc ấy hâm mộ cực kỳ, chỉ hy vọng một ngày kia, cũng có thể chơi trò ấy."
"Cái này không phải rất dễ dàng sao?" Trầm Tử Trai không khỏi cười mà nói: "Ngày khác ta sẽ cho người làm xích đu ở trong vườn, nàng muốn chơi đu thì lúc nào cũng có thể."
Hạ Trọng Phương che miệng cười nói: "Bây giờ ta là Vương phi rồi, sao còn có thể học tiểu hài tử, tùy thời đi chơi đánh đu đây?"
Trầm Tử Trai nói: "Sợ cái gì, nàng thích thì chơi thôi?"
Hạ Trọng Phương lắc lắc đầu nói: "Bị người làm trong phủ nhìn thấy, cũng không hay."
Trầm Tử Trai bật cười: "Như vậy đi, ta vẫn sẽ sai người làm xích đu cho nàng, Bổn vương sẽ đẩy xích đu, che chở cho nàng được không?"
Nói thật, điều Hạ Trọng Phương vẫn trông chờ, chính là những điều nhỏ nhỏ thương yêu cưng chiều như vậy, nghe vậy không khỏi nhìn về phía Trầm Tử Trai, nhẹ giọng nói: "Vương gia có thể ở nhà tự mình tạp vụ, đẩy xích đu cho ta sao?"
Trầm Tử Trai kéo Hạ Trọng Phương, áp vào tai nàng nói: "Phương nương, bản thân nàng gả cho Bổn vương cũng vẫn lo lắng hãi hùng, bây giờ lại phải xử lý phủ vụ, rốt cuộc nàng cũng không được trải qua những ngày khoan khoái. Chỉ là chơi xích đu cùng nàng thôi, Bổn vương sao có thể không làm được?"
Hạ Trọng Phương dựa vào ngực Trầm Tử Trai, khép mắt nói: "Cám ơn Vương gia!"
Trầm Tử Trai thấy mi nàng khẽ rung, dáng vẻ cực cảm động, không khỏi hôn nàng một cái, nói: "Phương nương, mấy năm này, cực khổ cho nàng rồi."
Hạ Trọng Phương mở mắt, hốc mắt sớm đỏ, nhẹ giọng nói: "Vương gia cũng không dễ dàng gì."
Trầm Tử Trai hôn Hạ Trọng Phương, nói nhỏ: "Đợi Bổn vương lên làm Hoàng thái tôn, chưởng binh quyền, có thể chân chính giữ được địa vị. Khi đó, chúng ta dĩ nhiên là. . . . . ." Nói rồi đôi môi dời về phía đôi môi đỏ mọng của Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương mở miệng, mặc cho Trầm Tử Trai ngậm cánh môi, dần dần trở nên mềm yếu.
Trầm Tử Trai phen này triền miên, so với quá khứ càng tỉ mỉ hơn, ôn tồn hơn, nhu tình chân thành.
Một đêm này, Hạ Trọng Phương cảm giác mình chính là một đóa hoa nở rộ, ban đêm phát ra hương thơm, đắm say hồn người.
Tác giả có lời muốn nói: cười híp mắt đổi mới!