Thịnh Sủng

Chương 113



"Vân nương!" Hạ Trọng Phương thấy Sử Bích Vân, tay chân có chút luống cuống, gọi một câu.

Sử Bích Vân nghe tiếng gọi mình, lúc này mới nhận ra Hạ Trọng Phương, bật thốt lên: "Phương nương, sao ngươi... Ngươi trở nên xinh đẹp như vậy, chợt nhìn, ta cũng không nhận ra."

Ma ma ở bên cạnh ho một tiếng, nhắc nhở: "Đây là Vương phi của chúng ta!"

Sử Bích Vân lấy lại tinh thần, vội phúc thân nói: "Bái kiến Vương phi!"

"Miễn, ngồi xuống nói chuyện đi!" Hạ Trọng Phương bảo ma ma mang một cái ghế đến cho Sử Bích Vân, đợi nàng ngồi xuống, hỏi: "Vân nương! Lần này tới kinh thành là có chuyện gì sao?"

Sử Bích Vân hồng vành mắt, cúi đầu nói: "Ta đã cùng đường mới đi tới kinh thành, nghe nói ngươi là Vương phi Tề vương phủ, lấy can đảm đến cầu kiến." Rồi đem chuyện mình không sinh được con rồi bị hưu, kể lại giản lược một lần.

Hạ Trọng Phương nghe nàng nói xong, nhớ tới mình năm đó, sau khi bị hưu kém chút nữa là bị bức tử, nổi lên lòng trắc ẩn với Sử Bích Vân, hỏi: "Bây giờ ngươi đang ở đâu?"

Sử Bích Vân nói: "Ta ở một hộ gia đình giàu có làm công nhưng vì mấy ngày trước ta đánh vỡ một cái mâm nên bị đuổi, bây giờ chỉ đành ở nhà trọ. Thiếu bạc của nhà trọ mà không trả được." Câu nói phía sau nàng ta nói cực nhỏ.

Hạ Trọng Phương suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi Phương Chấp Tâm: " Tiệm bán son phấn của chúng ta còn cần thuê người làm không?"

Phương Chấp Tâm vừa nghe, biết Hạ Trọng Phương tính an bài Sử Bích Vân đến tiệm bán son phấn giúp một tay, quan sát Sử Bích Vân một cái, thấy nàng ta tuy đang mặc xiêm áo vải thô, nhưng dáng người thướt tha, cũng có mấy phần đẹp mắt, lại nói mồm miệng lanh lợi, là người bán hàng, chuyên giới thiệu phấn cho khách nữ, cũng hợp, nói: "Còn cần! Vân nương tử nếu không ngại, đến tiệm bán son phấn của chúng ta làm đi! Bao ăn bao ở, mỗi tháng còn có hai lượng bạc tiền công."

Sử Bích Vân nghe vậy, hơi thất vọng, nàng ta còn tưởng rằng Hạ Trọng Phương sẽ mời nàng ta đến Vương phủ làm khách, cứ như vậy, nàng ta cũng có cơ hội làm quen quý nhân, không chừng cũng có thể trèo cành cao làm cái quý phu nhân ! Nhưng Phương Chấp Tâm đã hỏi như vậy, nàng cũng biết không thể cự tuyệt, đáp: "Được, cám ơn Vương phi và phu nhân!"

Hạ Trọng Phương thấy nàng nguyện ý, cười nói: "Như thế thì, lát nữa ngươi chỉ cần đi cùng Tâm nương thôi, tất cả đã có nàng an bài !"

Sử Bích Vân nhu lẩm bẩm nói: "Vương phi, đã nhiều năm chúng ta không gặp, ta cũng muốn ôn chuyện với ngươi một chút, vả lại nghe nói Tiền bà bà cũng ở trong Vương phủ, ta cũng muốn gặp bà."

Hạ Trọng Phương thấy nàng một bộ dạng nhớ bạn cũ, cười nói: "Vậy ngươi hãy đến Vương phủ ở cùng ta mấy ngày, mấy ngày nữa ta sẽ để Tâm nương tới đón ngươi đến tiệm bán son phấn."

Sử Bích Vân mừng rỡ, vội nói cám ơn rồi.

Phương Chấp Tâm thấy Hạ Trọng Phương và Sử Bích Vân vui vẻ, nên cũng không nói gì.

Xem một chút thấy không còn sớm nữa, Hạ Trọng Phương cũng sợ Hiền ca nhi muốn tìm nàng, đứng dậy, phân phó người đến trả bạc phòng trọ Sử Bích Vân thuê, còn giúp nàng ta thu dọn đồ đạc, mang về phủ.

Lúc này, Trầm Tử Trai khó có khi rảnh rỗi, đang trong thư phòng chơi cùng Hiền ca nhi, lại nắm tay con, tự tay dạy hắn viết chữ, thấy tư thế cầm bút của hắn đoan chánh, không khỏi khen: "Tốt."

Lục Mộng ở bên cạnh mài mực, cười nói: "Tiểu Vương gia mới một tuổi rưỡi mà đã biết viết chữ, quả là thông minh!"

Hiền ca nhi nghe được khích lệ, tất nhiên dương dương hả hê, lại để cho Trầm Tử Trai nắm tay nhỏ bé của hắn, viết tên mình lần nữa.

Hai cha con viết chữ một hồi, lại đi xem sách, Trầm Tử Trai cũng lấy ra một họa sách, đặt vào tay Hiền ca, cùng hắn xem họa sách, vừa xem giải thích.

Lục Mộng thấy Trầm Tử Trai dần dần có chút không yên, biết hắn nhớ Hạ Trọng Phương, đi ra ngoài tìm một ma ma, để ma ma đi thám thính xem Hạ Trọng Phương đi dâng hương đã trở lại chưa?

Ma ma đi xem, một hồi lâu mới trở lại nói: "Vương phi đã trở về phủ, đang trong phòng thay quần áo!"

Lục Mộng vừa nghe, vào đi bẩm Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai gật đầu một cái, ôm Hiền ca nhi nói: "Đi, tìm mẫu thân đi."

Lúc này, Hạ Trọng Phương đang cho người tìm những xiêm áo mà mình không mặc, thưởng hai bộ cho Sử Bích Vân, lại cho người đi gọi Tiền bà bà vào.

Tiền bà bà đang trong phòng bếp nói chuyện với một nữ đầu bếp, nghe tin Hạ Trọng Phương đã trở về phủ, vội tới đây hầu hạ, vừa vào phòng, thì nhìn thấy một nương tử quen mắt ngồi trong phòng, nhìn nàng tới gần mình, chần chờ hô: "Tiền bà bà?"

Mấy năm này Tiền bà bà đi theo Hạ Trọng Phương, ăn ngon mặc đẹp, dáng vẻ phú quý hơn rất nhiều, liếc mắt vừa nhìn cũng giống phu nhân giàu sang phú quý, Sử Bích Vân cũng không nhận ra được bà.

Tiền bà bà nghe giọng nói, nhận ra là Sử Bích Vân, kinh ngạc nói: "Vân nương!"

"Còn không phải là ta sao?" Sử Bích Vân thấy người quen, tỉnh táo lại, cười hỏi: "Nghe nói người một mực đi tìm nữ nhi và nữ tế, rốt cuộc đã tìm được chưa?"

Tiền bà bà lắc lắc đầu nói: "Còn chưa tìm được!"

Sử Bích Vân an ủi: "Có Vương phi giúp đỡ, nhất định có thể tìm được."

"Uh" Tiền bà bà đáp một tiếng, không muốn nói thêm chuyện này, hỏi Sử Bích Vân: "Sao ngươi lại tới đây?"

Sử Bích Vân nói lại những việc mình trải qua một lần nũa, nhỏ giọng nói: "Ta gặp được Vương phi, đến đây ở mấy ngày, sau đó sẽ đến tiệm bán son phấn hỗ trợ!"

Đang nói chuyện thì nha hoàn vén rèm lên nói: "Vương gia đến ạ!"

Tiền bà bà thấy Hạ Trọng Phương đang ở bên trong thay quần áo còn chưa đi ra, vội đi đón Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai ôm Hiền ca nhi vào phòng, thấy trong phòng có một người lạ mặt, liền nhìn về phía Tiền bà bà.

Tiền bà bà vội giới thiệu, lại hướng mắt tới Sử Bích Vân đang ngây người nói: "Đây là Vương gia, mau tới bái kiến!"

Trong lòng Sử Bích Vân chỉ nghĩ: Có tin đồn nói Vương gia Tề vương phủ tuấn tú, nhưng không ngờ hắn tuấn tú như vậy, mình có thể đi theo hắn dù làm trâu làm ngựa cũng cam lòng. Phương nương sao lại tốt số như vậy, cư nhiên trở thành Vương phi?

Tiền bà bà thấy Sử Bích Vân mất hồn, ho nhẹ một tiếng, đẩy nàng một cái.

Sử Bích Vân lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đỏ mặt, vội phúc thân nói: "Bái kiến Vương gia, Vương gia kim an!"

Trầm Tử Trai hơi gật đầu, đem Hiền ca nhi giao cho Tiền bà bà, thấy Hạ Trọng Phương đi ra, nói: "Sáng mai là sinh thần của phu nhân Đức khánh công nàng chuẩn bị lễ thọ cho tốt, chúng ta sớm qua đó một chút."

Đức khánh công trong miệng Trầm Tử Trai, chính là cha chồng Giản Mộc Thanh. Đức khánh công là người có tiếng nói trong triều, tương lai chuyện phong Hoàng thái tôn còn phải dựa vào hắn nhiều nên lúc này Trầm Tử Trai tự muốn lung lạc hắn, dịp sinh thần này chính là cơ hội lung lạc tốt.

Hạ Trọng Phương nghe Trầm Tử Trai nói vậy, tất nhiên đáp ứng.

Trầm Tử Trai nói xong, lập tức rời đi.

Tiền bà bà thấy Sử Bích Vân tựa như mất hồn, ho một tiếng, hơi không vui.

Sử Bích Vân đỏ mặt lần nữa, vội đi trêu chọc Hiền ca nhi, khen: "Thật tuấn tú, mấy nhi tử vẽ trong tranh Tết cũng không đẹp như vậy ."

Tiền bà bà nói: "Tất nhiên, tranh Tết là để cầu mong niềm vui, sẽ không vẽ quá tuấn tú."

Tới muộn, Sử Bích Vân mới đi theo Tiền bà bà về phòng, đợi tắm xong, thay xiêm áo Hạ Trọng Phương thưởng, ngồi trước chậu nước nhìn, sờ sờ mặt, ngược lại thở dài một tiếng, màu da hơi đen hơi thô một chút, nếu không cũng có thể vượt qua Hạ Trọng Phương rồi. Nàng lại đưa đôi tay nhìn một chút, thô ráp không chịu nổi, lại hồi tưởng tay ngọc thon thon của Hạ Trọng Phương, có chút như đưa đám, dáng vẻ này của mình Vương gia sẽ không nhìn lâu một cái!

Sử Bích Vân như đưa đám, nhưng lại nghĩ Phương nương ban đầu lên kinh, cũng không xinh đẹp như bây giờ, cũng một dạng mặt đen tay thô, Vương gia không phải nhìn trúng nàng sao? Nghe người kinh thành thảo luận, đều nói Vương gia vừa thấy nàng, đã si mê, sau còn vì cưới nàng mà hai lần kháng chỉ! Bộ dáng này của mình không thua Phương nương năm đó ? Không chừng Vương gia nhìn mỹ nhân nhiều rồi lại thích người như mình đấy?

Chỉ cần có cơ hội, phải thử. Làm ở tiệm bán son phấn lúc nào mới có thể nở mày nở mặt?

Nếu là Vương gia rủ lòng thương xót, ta và Phương nương cùng lấy hắn, chẳng phải là. . . . . .

Sử Bích Vân càng nghĩ tâm càng nóng, đối với Hạ Trọng Phương là hâm mộ đỏ mắt, trong bụng nghĩ: Phương nương cũng có thể thành Vương phi, tại sao ta không thể làm trắc phi ... Đây?

Hạ Trọng Phương đang xem lại danh mục quà tặng, chuẩn bị lễ thọ, lại cho người đi hỏi, sáng mai Trầm Ngọc Tiên có đi cùng tới phủ Đức khánh công dự tiệc không.

Trầm Ngọc Tiên nghĩ tới mỗi lần gặp nàng phu nhân Đức khánh công luôn hỏi tại sao còn chưa mang thai ..., nhất thời cũng không muốn đi dự tiệc, chỉ nói thân thể khó chịu.

Hạ Trọng Phương thấy Trầm Ngọc Tiên không muốn đi cùng, cũng không miễn cưỡng, đang muốn an giấc, thì Lữ Bát Nương lại đến.

Trong tay Lữ Bát Nương còn cầm một mảnh vải, la ầm lên: "Vương phi, ngươi phải giúp ta một chút, ta muốn may cho oa nhi một bộ quần áo, nhưng làm mấy ngày, cũng không ra dáng vẻ gì."

Hạ Trọng Phương thấy trong tay Lữ Bát Nương là một mảnh vải vừa giống tay áo vừa giống ống quần, thiếu chút nữa thì bật cười, chỉ đành nói: "Bát Nương, muốn may vá phải học từ từ, ngươi không học được mấy ngày đã muốn làm xiêm áo oa nhi, đó là chuyện không thể."

Lữ Bát Nương uể oải nói: "Ta đã học hai tháng rồi."

"Người học nửa năm có thể thêu một cái khăn cũng là không tệ rồi, xiêm áo càng không cần suy nghĩ." Hạ Trọng Phương cười an ủi: "Mỗi người đều có giới hạn của mình, ngươi giỏi ở việc khác, nên cũng không cần cưỡng cầu quá về vấn đề này."

Lữ Bát Nương thở dài nói: "Lão Phương cũng nói như vậy."

Hạ Trọng Phương thấy Lữ Bát Nương tới để tìm mình, sợ nàng mang thai tự mình chạy loạn, sợ có sơ xuất, kêu Tiền bà bà và Thanh Trúc đưa nàng về.

Ngày hôm sau, chuẩn bị một phen, Hạ Trọng Phương đem Hiền ca nhi tới chỗ Trầm Ngọc Tiên để nàng ta trông nom, nàng và Trầm Tử Trai cùng nhau đến phủ Đức khánh công dự tiệc.

Nàng có lòng cùng Trầm Tử Trai hòa hảo, lần này đi ra ngoài, vẻ mặt nhu hòa rất nhiều, cũng nói nhiều mấy câu.

Trầm Tử Trai lại không biểu lộ gì nhiều, chỉ nhàn nhạt, khách khí như cũ, trong lòng lại thầm dễ chịu, ai bảo nàng không để ý tới Bổn vương giờ Bổn vương không để ý tới nàng, nàng lại khó chịu sao?

Hôm nay, tâm tình Trầm Tử Trai rất tốt nên cũng uống nhiều mấy chén, khi trở về, cũng không cưỡi ngựa, mà ngồi cùng xe ngựa với Hạ Trọng Phương, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, trong lòng cũng thấy nhột, lại cố giả vờ ngồi đoan chánh, bày tỏ mình là chính nhân quân tử, sẽ không làm loạn.

Hạ Trọng Phương thấy hắn giả bộ, không tự chủ được rên một tiếng, giả vờ giả vờ đi, xem chàng có thể giả bộ bao lâu?

Trầm Tử Trai trộm liếc Hạ Trọng Phương một cái, thấy nàng cũng uống rượu, hai má say hồng, mặt đẹp như hoa, xinh đẹp không gì sánh được, không khỏi giật mình, có chút miệng đắng lưỡi khô, rất nhanh lại dời đi mắt, thầm nói: Lúc này không thể khuất phục, nếu chịu thua nàng sẽ lại có cớ vểnh mũi lên trời mất.

Đúng lúc này xe ngựa đã đến trước cửa Vương phủ, đám người Tô Lương ra đón, thấy Trầm Tử Trai hơi say, vội đỡ hắn vào.

Vào Vương phủ, Hạ Trọng Phương thấy Tô Lương đỡ Trầm Tử Trai đi về hướng thư phòng, không khỏi động động môi, nhưng cái gì cũng không nói, tự động trở về phòng.

Trầm Tử Trai ở trong thư phòng tắm xong, nằm dài trên giường thì không ngủ được? Chỉ nghĩ tới dáng vẻ tối nay của Hạ Trọng Phương, càng nghĩ càng nóng ran, nhất thời bò dậy, trưng đèn đọc sách, nhưng lại cầm ngược sách đến nửa ngày mới nhận ra.

Lục Mộng thấy Trầm Tử Trai còn chưa ngủ, vào hỏi: "Vương gia có cần châm trà không ạ?"

Trầm Tử Trai khoát khoát tay, suy nghĩ một chút lại phân phó nói: "Ngươi đi nhìn một chút, xem Vương phi đã an giấc chưa?"

Lục Mộng đáp vâng, rồi đi nhìn bên phía Hạ Trọng Phương một chút, thấy trong phòng có ánh đèn, biết Hạ Trọng Phương còn chưa ngủ, cho người đi thông bẩm, đi vào gặp Hạ Trọng Phương, cười nói: "Vương phi, Vương gia không ngủ được, lệnh cho tiểu nhân đi đến xem Vương phi đã an giấc chưa đấy ạ?"

Hạ Trọng Phương hừ lạnh nói: "Hắn không tự mình đến xem à?"

Lục Mộng nghe xong lời này, không khỏi cười thầm, Vương phi đây là đang tự động cầu hòa, muốn Vương gia tới đây?

Nhìn Lục Mộng đi, Hạ Trọng Phương vội ăn mặc một phen, trái tim có chút rối loạn, lại vê ngực, thầm nói: Tối nay là do uống nhiều quá, không khỏi, muốn hắn. . . . . .

Trầm Tử Trai nghe Lục Mộng bẩm lại, tròng mắt tối sầm, có chút do dự có đi hay không đây? Lần trước nàng đánh Bổn vương một cái, bây giờ Bổn vương dễ dàng như vậy bị nàng khuất phục, khó tránh lần tới nàng sẽ quá đáng hơn!

Thôi thôi, nàng là Vương phi của Bổn vương, Bổn vương không cưng chiều nàng thì cưng chiều ai?

Trầm Tử Trai tự trấn an mình, rất nhanh đã đi đổi xiêm áo, cũng không cần dùng đèn, nhờ ánh trăng đi tới viện của Hạ Trọng Phương.

Hắn mới đến bên ngoài sân, xa xa, chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu đứng ở hành lang, nghĩ thầm đó là Hạ Trọng Phương, không khỏi mừng thầm, lại cố ý từ từ đi tới, muốn để Hạ Trọng Phương gấp gáp.

Đứng ở dưới hành lang lại là Sử Bích Vân, trên người nàng mặc quần áo cũ mà Hạ Trọng Phương ban thưởng. Lúc này vừa ngẩng đầu, thấy Trầm Tử Trai tới, nàng biết rõ Hạ Trọng Phương đang ở trong phòng, nhưng vẫn như cũ không bỏ được mà tránh đi, cũng không tự chủ được mà đi đón Trầm Tử Trai, nhất thời mất hồn, trượt chân, cả người nghiêng một chút.

Trầm Tử Trai vốn định từ từ đi, thấy người đứng ở hành lang trượt chân, chạy gấp tới, đưa tay đỡ nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"

"Vương gia!" Sử Bích Vân không nghĩ Trầm Tử Trai sẽ đến dìu nàng, nhất thời mừng như điên, run rẩy kêu một câu, tiến sát vào ngực Trầm Tử Trai.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv