Thịnh Sủng

Chương 100



Editor: Krystal99

Ngày hôm sau, khi Hạ Trọng Phương biết chuyện Vương Du gả cho Trầm Tử Hữu, cực kỳ kinh ngạc nói: "Trước đó một chút tiếng gió cũng không có, đột nhiên cầu hôn, còn sắp thành thân?"

Bởi vì hôn sự của Vương Du, Vi Thanh Mi cực kì khổ não, bây giờ Giản gia đã làm chủ hứa hôn Vương Du cho Trầm Tử Hữu, Vương Du lại muốn gả đi, bà muốn cản cũng không phải, nên chỉ nói: "Tứ công tử nhìn cũng không tệ lắm, chỉ là chuyện cầu hôn Du nương có chút quỷ dị, chỉ sợ có dụng ý khác, mà không phải là thật lòng với Du nương."

Hạ Trọng Phương thở dài nói: "Mẫu thân, Du nương muốn gả, tùy nàng thôi!"

Vi Thanh Mi bất đắc dĩ nói: "Giản gia làm chủ mọi chuyện, không nghe theo ý nàng thì còn có thể làm thế nào?"

Trầm Tử Hữu muốn thành thân, phụ thân là Tứ vương gia không có ở kinh thành, nên tự nhiên hắn phải vào cung bẩm báo tổ phụ là Cảnh Tông hoàng đế.

Cảnh Tông Hoàng đế thấy Trầm Tử Hữu giao hảo với nhiều thế gia đại tộc, giờ lại muốn thành thân với Vương Du, càng thêm gần gũi với Vương gia và Giản gia nên rất vui mừng, bởi vậy nói: "Đã thành thân thì không thể lang thang như trước, trẫm phong ngươi là Tuần vệ lang, đi theo sở binh mã Ngũ Thành, tuần sát kinh thành, cũng có một phần bổng lộc."

Trầm Tử Hữu mừng rỡ, vội tạ ơn. Hoàng đế phong chức vị cho hắn, chứng tỏ muốn hắn ở lại kinh thành.

Tô thục phi nghe tin Cảnh Tông Hoàng đế phong chức quan cho Trầm Tử Hữu, nói thầm không hay. Hoàng đế mặc dù sủng ái Trầm Tử Trai, nhưng sợ Trầm Tử Trai yếu ớt, khó mà chống đỡ được triều chính, giờ thấy Trầm Tử Hữu mọi mặt không tệ, không chừng đã dời tâm tư.

Chuyện Trầm Tử Hữu được phong quan, tất nhiên được truyền ra nhanh chóng, vả lại hắn và Vương Du đã trao đổi thiếp canh, hai nhà đang chuẩn bị hôn sự, khi mọi người gặp hắn, tất nhiên lại cung chúc một phen.

Vương Du mặc dù còn chưa gả, nhưng lần này thiếp canh cũng đã đổi, nên tin tưởng rằng moi chuyện sẽ không trở quẻ, an tâm đợi gả.

Tiểu Ngọc Lan ở Phương gia nghe nói Vương Du gả cho Trầm Tử Hữu, cũng vui mừng đến rơi lệ, chỉ cần Vương Du gả ra ngoài, Phương gia cũng không dám bạc đãi nàng, sẽ phải thả nàng ra ngoài đi lại thôi.

Quả nhiên, khi Vương Du bắt đầu đợi gả thì thái độ của Phương gia đối với Tiểu Ngọc Lan thay đổi, mặc dù còn cấm túc nhưng cũng là cơm ngon, thức ăn ngon, hầu hạ tận tâm.

Phương đại hộ nói với Sài thị: "Tứ công tử giao hảo với Tề vương phủ, lại đi lại với Chấp Bình, chúng ta nên cho chút thể diện, không thể quá mức bạc đãi di nương."

Sài thị đáp: "Đợi Du nương gả cho Tứ công tử, thì còn phải tốt với di nương đó hơn rồi."

Phương đại hộ nói: "Đúng vậy."

Tháng tám thì Vương Du xuất giá, phen này thật sự là phong quang mà gả ra ngoài.

Mọi người hào hứng mà thảo luận: "Đầu tiên định gả cho Tề vương làm trắc phi, không thành, sau có hôn phối với Trầm Tử An, lại không thành, thì ra là chờ gả cho Trầm Tử Hữu!"

"So với việc làm trắc phi, hoặc là thê thất của Trầm Tử An, đương nhiên gả cho Trầm Tử Hữu là tốt nhất. Trầm Tử Hữu trung hậu thành thật, xem bộ dáng là người một lòng một dạ, Du nương thật hạnh phúc."

Vương Du ngồi trong kiệu hoa, mặc dù không nghe thấy tiếng ngoại nhân thảo luận, nhưng cũng ướt hốc mắt, còn tưởng rằng mình không thể xuất giá, cuộc sống nhiều quanh co trắc trở, không ngờ lại có thể gả cho Trầm Tử Hữu. Nếu trong tương lai Trầm Tử Hữu có thể áp đảo Trầm Tử Trai, làm Hoàng thái tôn, khi đó mình cũng có thể áp đảo Hạ Trọng Phương, thù cũng sẽ phải báo.

Cũng không phải Vương Du cố chấp, mà là vài chục năm qua, nàng vẫn cho rằng mình chính là nữ nhi của Vương gia, vẫn thanh cao kiêu ngạo, không ngờ lại bị thay đổi thân phận, mọi người nói nàng không phải là nữ nhi Vương gia. Người nàng vẫn xem thường - Hạ Trọng Phương mới đúng là nữ nhi của Vương gia, cái loại chênh lệch như sông so với biển đó khiến nàng khó chịu. Tới khi Hạ Trọng Phương đã làm Vương phi, nàng lại bị rút hôn sự ba lần, nỗi tức giận ấy không phải là điều người thường có thể chịu được. Trong lúc vô tình, nàng đã hận Hạ Trọng Phương, luôn muốn ganh đua với Hạ Trọng Phương, hi vọng mình sẽ sống tốt hơn so với nàng, tất cả đều vượt lên trên nàng.

Ngày sinh thần của Vi Thanh Mi, nàng gặp Trầm Tử An ở sương phòng trong phủ, vốn nàng hoài nghi Trầm Tử An và Hạ Trọng Phương ở đó nơi hẹn hò, nhưng chỉ dám giấu kín trong lòng, cũng không dám để lộ ra ngoài, bởi vì lúc ấy nàng bị Trầm Tử An cợt nhả, càng sợ sự việc ấy sẽ bị người biết, ảnh hưởng tới hôn sự, vì vậy quyết ý quên chuyện gặp phải Trầm Tử An. Bây giờ rốt cuộc nàng đã xuất giá rồi, nghĩ đến quá khứ, mũi nàng cay xè, thiếu chút nữa lại rơi lệ, chỉ sợ làm xấu lớp trang điểm, ảnh hưởng đến dung nhan mới nhịn được.

Trầm Tử Hữu rước dâu, có người trong cung giúp đỡ tổ chức, bởi vì hắn là Tuần vệ lang, người của sở binh mã Ngũ Thành cũng đến giúp đỡ, cực kỳ náo nhiệt.

Đợi kiệu hoa vào cửa, cúi chào, nghênh vào tân phòng, ngồi trên giường cưới, Vương Du thở phào nhẹ nhõm, lần này, không cần lo lắng bị thoái hôn rồi.

Mặc dù có chút bất tiện để Quý Minh Xuân và Trần Hiên gặp Trầm Tử Hữu, nhưng bọn chúng cũng thay hắn vui mừng, cưới Vương Du, dĩ nhiên là để giao hảo với Vương gia và Giản gia, một khi hoàng thượng do dự chuyện phong Hoàng thái tôn, Vương gia cùng Giản gia lại không cố hết sức giúp Tề vương, vả lại luận đến luận đi, Vương Du cũng coi như là muội muội của Quận mã Phương Chấp Bình. Trầm Tử Hữu có thể kế vị, Vương Du tự nhiên phong quang, nhà của đối phương cũng mới có lợi.

Sau ba ngày cưới Vương Du lại mặt, cũng về Giản gia trước, buổi chiều mới đến Vương gia.

Vi Thanh Mi vốn đang lo lắng, mắt thấy sắc mặt nàng kiều diễm, thì biết rõ Trầm Tử Hữu đối với nàng cũng không kém, cũng yên lòng. Không bàn đến chuyện khác, ít nhất hiện nay, Du nương đã có phu quân rồi.

Vương Du kéo tay Vi Thanh Mi làm nũng nói: "Mẫu thân, vốn trước tiên phải đến Vương gia, nhưng nghĩ tới ta xuất giá từ Giản gia, lại mặt cũng đành phải đi Giản gia trước, mẫu thân chớ có trách ta, không cần vì vậy mà xa lánh, không để ý tới ta."

Nữ nhi nuôi hai mươi năm, quay đầu lại là người của Giản gia, nàng lại mặt cũng đến Giản gia trước, thật ra trong lòng Vi Thanh Mi cũng có chút tư vị, nhưng lúc này nghe Vương Du làm nũng, tâm cũng mềm rồi, sờ đầu nàng nói: "Ngươi do mẫu thân nuôi lớn, mẫu thân sao có thể trách ngươi?"

"Mẫu thân không trách ta thì tốt rồi!" Vương Du cười, lại nói nhỏ: "Tứ công tử đối với ta rất tốt, mẫu thân cứ yên tâm!"

Vi Thanh Mi gật đầu, mắt thấy trời không còn sớm, cũng không giữ Vương Du lâu, chỉ dặn dò một chút lời tâm phúc như mong nàng hảo hảo sống qua ngày, vân vân,..... Lúc này mới tiễn bọn họ đi về.

Trầm Tử Hữu thấy Vương gia không bài xích hắn, cũng thở phào nhẹ nhõm. Tới khi trở về phủ, tới tối tự nhiên sẽ ôn nhu săn sóc Vương Du.

Vương Du suy xét một lúc, cuối cùng quyết định muốn xem Trầm Tử Hữu có thể nhân nhượng mình đến mức nào, nói: "Mẫu thân thiếp là di nương nhà Phương đại hộ, thiếp muốn đón người tới sống cùng, không để người bị khi dễ, không biết lang quân có đồng ý không?"

Trầm Tử Hữu cười nói: "Nếu là mẫu thân nàng thì cũng nên tới đây dưỡng lão, làm sao ta lại không chịu?"

Ngày hôm sau, Vương Du cùng Trầm Tử Hữu đến Phương gia.

Phương đại hộ và Sài thị đang nói chuyện, nghe tin Trầm Tử Hữu và Vương Du tới, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, vội cho người làm đi mời Tiểu Ngọc Lan ra ngoài, lại đích thân đến nghênh đón Trầm Tử Hữu và Vương Du.

Đây là lần đầu tiên Vương Du đến Phương gia, nên cũng ngồi lại cùng người của Phương gia, thấy Tiểu Ngọc Lan đi ra, không khỏi hô: "Di nương!"

Tiểu Ngọc Lan cũng chân thành đáp lại, bởi vì mấy bữa nay được ăn ngon, sắc mặt không tệ, cũng không nhìn ra bộ dạng bị cấm túc.

Đợi Vương Du nói muốn đón nàng đi dưỡng lão, Tiểu Ngọc Lan khước từ rồi cười nói: "Ta đã gả cho lão gia, là người của lão gia, tự có lão gia nuôi ta, che chở ta, sao có thể đi với các con đây?"

Vương Du có chút ngoài ý muốn, kéo Tiểu Ngọc Lan qua một bên khuyên bảo: "Di nương, người đến sống cùng chúng ta, hiện nay trong phủ cũng không có trưởng bối khác, người đến thì người chính là lão phu nhân trong phủ, ở Phương gia người chỉ là di nương, vì sao lại không đến?"

Tiểu Ngọc Lan chỉ lắc đầu nói: "Ta không đi, tương lai, con sẽ hiểu cái khổ tâm của ta."

Vương Du thấy vậy, cũng không khuyên nữa. Nàng cũng biết, bọn hắn tới chuyến này, sau lần đó, Phương gia không bao giờ dám bạc đãi Tiểu Ngọc Lan nữa.

Mấy ngày nay Hạ Trọng Phương cũng nhận được hai lá thư, trong đó một phong là Trầm Tử Trai viết, nói bọn họ vào tháng bảy đã lên đường trở về, tháng chín sẽ đến kinh thành.

Một phong khác, là do Lữ Bát Nương viết. Ở trong thư Lữ Bát Nương mật báo nói Trầm Tử Trai đến Việt quốc, bởi vì có tướng mạo tuấn tú nên có rất nhiều cô nương tự tiến cử nửa đêm gõ cửa phòng hắn, những đều bị đuổi đi. Chỉ là có một cô nương, đuổi cũng không đi, bây giờ giống như kẹo mè xửng dính trên người Trầm Tử Trai. Lần này, cô nương kia quyết tâm đi theo bọn họ trở về Cảnh quốc, nói muốn du lãm Cảnh quốc. Cô nương này, chính là muội muội của Vũ Văn Tiên - Vũ Văn Thực, cũng là công chúa Việt Quốc.
Hạ Trọng Phương xem xong thư, sắc mặt cũng thay đổi, tốt lắm, Trầm Tử Trai, ra cửa còn phải bắt cóc một công chúa Việt quốc trở về.

Đợi Vi Thanh Mi đến Vương phủ, Hạ Trọng Phương đem thư Lữ Bát Nương viết cho nàng xem.

Vi Thanh Mi xem xong, trầm ngâm nói: "Nếu đối phương là công chúa Việt quốc, sẽ không có lý do gì mà làm trắc phi hoặc là làm thiếp, tự nhiên chỉ có thể là hữu duyên vô phận cùng Vương gia, con không cần lo lắng."

Hạ Trọng Phương nói nhỏ: "Gần đây có rất nhiều lời đồn đại, chỉ sợ bởi vì lời đồn không tốt mà con có thể bị giáng làm trắc phi."

Vi Thanh Mi cũng nghe nói, gần đây bên ngoài có lời đồn nói Hạ Trọng Phương chưa thành hôn mà có con, Hiền ca nhi là đủ tháng. Nếu chuyện này là thật, đức hạnh Hạ Trọng Phương có thiếu sót, vị trí Vương phi sẽ có thể bị lung lay.

"Hiền ca nhi quả thật là quá mức hoạt bát, thông tuệ, ai đã gặp hắn, cũng khó mà tin được hắn sinh không đủ tháng." Vi Thanh Mi lại nói: "Nhi tức Đức khánh công cũng sinh hạ một đứa bé bảy tháng, đứa trẻ đó sinh ra đã kém cỏi, giờ còn chưa biết nói chuyện, chứ đừng nói là biết đi, cả người mềm nhũn. Đừng bảo là so sánh với mấy đứa bé không đủ tháng, dù so cùng những đứa bé đủ tháng Hiền ca nhi cũng cường tráng hơn nhiều."

Hạ Trọng Phương rớt mồ hôi, nàng sẽ không nói cho Vi Thanh Mi biết Hiền ca nhi đúng là sinh đủ tháng, chỉ nói: "Mẫu thân, người truyền những lời này, cũng không có ý tốt. Ta đã cho người đi điều tra, xem lời đồn là ai truyền ra. Nếu tra được, sẽ không dễ dãi như thế này đâu."

Mẫu tử đang nói chuyện thì bà vú ôm Hiền ca nhi tới đây, Hiền ca nhi vừa thấy Vi Thanh Mi lập tức có khuôn có dạng mà hành lễ, làm Vi Thanh Mi bị chọc cười.

Hiền ca nhi thấy Vi Thanh Mi cười đến vui mừng, lại đem tay che trán, một cái tay khác vòng ra sau lưng, làm điệu bộ của Hầu Tử, giả gào khóc.

Vi Thanh Mi cười, nhất thời trong lòng cũng nghi ngờ: Nhìn Hiền ca nhi quả thật không giống sinh không đủ tháng, chẳng lẽ thật sự Phương nương chưa thành hôn mà có con?

Lúc này Trầm Tử Hữu đang ở trong nhà thong thả dạo bước, muốn chứng minh Hạ Trọng Phương chưa thành hôn mà có con, chỉ có thể tra từ hai phương diện, một mặt, dĩ nhiên là Phương ngự y rồi, mặt khác, chính là ma ma hầu hạ bên cạnh nàng.

Sau đó, có người tới bẩm báo, nói: "Trước khi Vương phi thành hôn, người thân cận hầu hạ là Tiền bà bà. Tiền bà bà kia vô cùng trung thành nhưng nghe nói Tiền bà bà một mực tìm nữ nhi nữ tế đã mất tích, nếu Tứ công tử có thể giúp bà ta tìm được nữ nhi nữ tế, không tin bà ta không quy thuận Tứ công tử?"

Tác giả có lời muốn nói: vẩy hoa vẩy hoa, 100 chương ~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv