Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 97: Phiên ngoại kiếp trước



“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!”

Tiểu thái giám lảo đảo chạy đến Càn Thanh cung, Thạch Đông nhíu mày: “Còn không đến giờ Mẹo, chuyện gì mà hoang mang rối loạn vậy?” Tiểu thái giám run rẩy chỉ ra bên ngoài, sắc mặt hoảng sợ nói: “Thạch thống lĩnh, Mai quý nhân ở lãnh cung tự sát! Tĩnh Cầm bên cạnh Mai quý nhân cũng tự sát theo……”

Thạch Đông nghe vậy chấn động, vội xoay người tiến vào điện.

Trong minh hoàng long sàng Phó Tranh đã ngồi dậy, sắc mặt không được tốt, “Sao lại thế này?” Phó Tranh trầm giọng hỏi.

Thạch Đông nhíu mày, đè thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, Mai quý nhân đã chết.

“……”

Phó Tranh bất ngờ, hắn chợt sai người hầu hạ cởi áo, đến lãnh cung. Lãnh cung to như vậy chỉ có một người —— người mà hắn đã từng kết tóc làm phu thê. Nơi đó thật sự quạnh quẽ, trong đình viện chỉ có một cây đại thụ, mùa thu hiu quạnh, lá cây điêu tàn, không có dấu hiệu của sự sống.

Trong điện trống không, u ám, ánh sáng không chiếu vào. Đã có người chuẩn bị mang thi thể đi, đứng nhìn từ xa, người nọ mềm như bông nằm trên mặt đất, trên mặt che lụa trắng, vô thanh vô tức.

Phó Tranh đi đến nhìn người trên mặt, trong lòng giống như buồn một chút, hắn ngơ ngẩn đi vào bên bên trong.

“Hoàng Thượng, cẩn thận.” Thạch Đông ngăn lại nói.

Phó Tranh nghiêm nghị vẫy vẫy tay, không nói một lời đi vào, đi vào mơi quạnh quẽ này.

Trên mặt đất trước khi chết người nọ đã thay xiêm y sạch sẽ. Hiện giờ xiêm y bị máu nhiễm đỏ bừng. Chỉ thấy cây phù dung trâm đâm vào ngực, đâm rất sâu, máu theo cây trâm chảy ra, giống như một đoá hoa máu diễm lệ đang nở.

Sự diễm lệ nóng bỏng vào trong mắt hắn, khiến hắn khó chịu, Phó Tranh cảm thấy hơi hoảng, vén lụa trắng trên người lên.

Dưới lụa trắng là nữ nhân không hề cử động, tái nhợt, không có huyết sắc. Lần này, nàng không trang điểm, càng không có đeo trang sức, chỉ kết tóc dài. Nàng cứ an tĩnh nằm ở đàng kia, hai mắt nhắm chặt, nhu nhược, không buồn không vui, không kiêu không giận, nhưng sẽ không mở mắt nữa.

Phó Tranh càng thêm thấy choáng váng.

Mai Như đi rồi, là bị hắn bức tử, bị những lời nói đêm qua của hắn bức tử.

Tuần Tuần, tỷ tỷ ngươi tiến cung, nàng từ nhỏ đối đãi với ngươi rất tốt, tâm địa lại thiện lương, trẫm không muốn nàng khó xử.

Tuần Tuần, trời đất bao la, ngươi còn có thể đi chỗ nào? Niệm trẫm cùng ngươi từng là phu thê, ngươi tự vào đi lãnh cung đi……

Nàng tới lãnh cung, nàng cùng đường, sau đó nản lòng thoái chí đâm cây trâm này trong ngực

Phó Tranh bình tĩnh nhìn, lấy tay vuốt mặt nàng. Gương mặt kia không có độ ấm, không có hỉ nộ, chỉ còn lạnh băng. Mai Như thật sự đi rồi…… Suy nghĩ này nổi lên, tim Phó Tranh như bị dao xẻo, hắn bế thân thể đã sớm lạnh băng lên. Mai Như bất lực dựa vào ngực hắn, tóc đen rũ xuống, tay nhẹ nhàng rũ xuống bên người, lay động lại rung động, không còn động tác nào khác. Phó Tranh chỉnh lại tóc nàng, không có ai đáp lại, vẫn lạnh.

Hắn ôm Mai Như, đi ra cung điện.

Nắng mùa thu ấm áp chiếu xuống, sắc mặt Mai Như vẫn trắng bệch như cũ, trắng như tờ giấy, có đắp thêm phấn cũng vô dụng.

Phó Tranh rũ mắt nhìn nữ nhân trong lòng ngực, sau một lúc lâu, ánh mắt đen nhánh, sắc mặt cứng đờ đi ra lãnh cung.

“Hoàng Thượng?” Thạch Đông thử gọi một tiếng.

Phó Tranh thân hình cứng lại, hắn phân phó nói: “Trẫm muốn ở cùng Hoàng Hậu trong chốc lát.”

Hoàng Hậu?

Mọi người hơi hoang mang, nhất thời hiểu được, có tiểu thái giám ở bên cạnh gân cổ lên nói: “Hoàng Hậu về trời, Hoàng Hậu về trời……”

Từng tiếng chói tai lại ồn ào, chui vào ngực hắn, Phó Tranh ôm chặt người trong lòng. Hai bên là tường đỏ sậm, ngói màu xanh lục, hắn một thân minh hoàng, bước đi nặng nề, hắn ôm vợ cả, từng bước một rời đi.

Ngoài cung đường rất nhiều người quỳ xuống, khóc thảm thiết vang động núi sông, thật là sầu bị

Tay Phó Tranh nhẹ nhàng run rẩy.

Hắn không thích những âm thanh này.

Hắn rũ mắt, nàng còn dựa vào trong lòng ngực hắn, an tĩnh nhắm mắt. Gió thổi váy nàng, mỗi một giọt đều là máu nàng, mỗi một giọt đều là nàng lấy mệnh tế điện hồng mai. Phó Tranh lẳng lặng nhìn, con ngươi đen phiếm hồng.

Màu đỏ tươi lôi kéo đầu quả tim hắn, như là lăng trì mà chảy máu.

Hắn không muốn bức tử nàng, chỉ là, bọn họ cứ như vậy mơ màng hồ đồ đi tới bước này.

Người trong tay hắn thật nhẹ, không giống tiểu cô nương khi xưa. Năm đó, trời xuân, nàng trộm nhìn lại đây, là một mắt ái mộ. Ánh mắt như vậy Phó Tranh gặp được quá nhiều, chỉ có cô nương này khiến hắn lưu ý. Bởi vì hắn biết nàng mới từ Đông Cung ra

. Vì thế, Phó Tranh hiếm khi dừng bước chân, hỏi một câu, ngươi là người Mai phủ?

Nếu hắn biết, Mai Như hôm nay sẽ chết thảm ở chỗ này, có lẽ hắn sẽ không hỏi, sẽ không nhìn, thả cho nàng một con đường sống.

Lúc ấy Mai Như đánh bạo nhìn lại đây, một gương mặt tròn tròn đỏ bừng, giống như quả đào ngày xuân. Nàng “Ừ” một tiếng, giống như bây giờ mới nhớ tới hành lễ, vì thế lại luống cuống tay chân hành lễ: “Điện hạ.” Bởi vì hoảng loạn, trang sức trên đầu kêu, rất xấu hổ đến không có chút khí chất quý nữ.

Sao không giống tỷ tỷ nàng chỗ nào?

Phó Tranh dời mắt, nhìn Đông Cung, sắc mặt hoảng hốt.

Năm ấy thu thú hắn ngẫu nhiên đi ngang qua, từ trong miệng hổ cứu được cô nương, là lần đầu Phó Tranh nhìn thấy Mai Thiến. Dù cho đối phương đẹp như tiên, hắn cũng không có để ở trong lòng. Lúc ấy sắp vào đêm, thấy Mai Thiến đang bảo vệ chính mình, Phó Tranh chịu đựng vết thương ở phía sau lưng, ý đồ đứng dậy muốn rời đi, Mai Thiến khuyên nhủ: “Điện hạ, ngươi bị thương, trước đừng nhúc nhích.”

Giọng nói nàng nhu nhu nhuyễn nhuyễn, Phó Tranh sửng sốt một chút.

Chỉ thấy người nọ rũ mắt tiến lên, ngồi xổm bên cạnh hắn, dùng khăn tay của mình nhẹ nhàng lau vết thương phía sau lưng.

Có chút đau, nhưng động tác nàng rất nhẹ, nhẹ nhàng lướt qua vết thương hắn…… Từ khi mẫu thân qua đời, Phó Tranh chưa từng được người ôn nhu như vậy đối đãi. Tim hắn đập nhảy dựng. Hắn lặng lẽ quay đầu, đường đột đánh giá cô nương. Nàng cúi đầu, mặt mày ôn nhu, làm người bỗng dưng muốn che chở.

Ngày ấy chậm chạp đợi không được người tới cứu giúp, Phó Tranh lại bị thương, hai người ở trong rừng ngồi thật lâu.

Buổi đêm an tĩnh quanh quẩn ở bên người, Phó Tranh sợ tổn hại thanh danh của nàng, cách xa một ít. Từ xa nhìn bóng dáng kia, hắn lại nghĩ tới đôi tay ôn nhu đó. Cảm giác ôn nhu cực kỳ giống mẫu thân khi hắn còn nhỏ ôm ấp hắn, xẹt qua tim hắn, trực tiếp cạy tâm hắn, khiến người không tự chủ được cảm thấy mềm mại.

Sau này, hắn mới biết được vị cô nương này tên Mai Thiến, đêm trăng chiếu xuống, thiến thiến tự khói bay, là một cái tên thật đẹp

Sau khi hồi kinh, Phó Tranh lại ở tứ hỉ đường gặp nàng. Gặp lại người này, gặp lại ý cười ôn nhu, hắn rất vui. Sự vui vẻ làm tim hắn động, khiến hắn cầm lòng không được tới gần, sau đó tất cả suy nghĩ đều là nàng, cũng chỉ có nàng, không chứa được người khác.

Phát hiện nàng đối chính mình cũng có ái mộ, Phó Tranh vui sướng.

Chỉ là, khi đó Thái Tử cũng đối nàng có ý, Phó Tranh lo lắng vô cùng, nhưng may mắn Mai Thiến an an phận phận ở trong phủ, chỗ nào cũng không đi. Phó Tranh luôn nghĩ, sớm chút định ra sẽ tốt. Nhưng đến cuối cùng, hắn chỉ là một hoàng tử không được sủng áo, sao có thể tranh với Thái Tử? Mà Định Quốc Công phủ lão thái thái giống như cũng ghét bỏ hắn.

Phó Tranh ảm đạm lại thống khổ, hắn cuối cùng không cưới được người mà hắn mong, hắn trơ mắt nhìn nàng xuất giá, thành đại tẩu của mình.

Cuộc đời Phó Tranh chưa từng có cái gì khi còn nhỏ mẫu thân mất sớm, hiện giờ ái mộ cô nương cũng đã gả cho người khác. Hắn luôn không ngừng mất đi, cho nên, hắn cũng không muốn tiếp tục mất, hắn tìm cách đoạt lại những thứ hắn đã mất, hắn cố chấp đáng sợ.

Hoặc là nói, chấp niệm của Phó Tranh hóa thành kiếm, hắn vẫn luôn đang tìm kiếm, tìm kiếm người mà mình mất đi.

Cho nên ở trời xuân. Nhìn thấy Mai Như, nhìn thấy Mai phủ tam cô nương, hắn đột nhiên muốn cưới nàng.

Đây là chuyện Phó Tranh làm lúc xúc động.

Hắn có thể lui mà cầu cưới Chu Tố Khanh, nhưng trong lòng hắn tất cả đều là đại tẩu của mình, hắn không có cách nào. Hắn bình tĩnh như vậy nhưng tóm lại chịu không nổi nỗi khổ này, lại có lẽ, hắn thật sự quá để ý sự ôn nhu đó —— cuộc đời hắn đều là tăm tối, chỉ có người nọ cười với hắn.

Phó Tranh cưới Mai Như.

Khoảnh khắc vén khăn, Mai Như lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn, nữ nhân nhút nhát sợ sệt, nũng nịu, còn có chút thẹn thùng.

Nhìn nàng, Phó Tranh biết chính mình sai rồi, quá sai lầm.

Người này không phải người hắn muốn, nàng căn bản không thể thay thế vị trí người trong lòng hắn, chỉ là muội muội của nàng! Người này còn bị hắn cưới về, ở trước mặt mình, mỗi thời mỗi khắc đều ở nhắc nhở hắn có bao nhiêu ngu xuẩn, hắn có bao nhiêu hoang đường, hắn có bao nhiêu lỗi với nàng nàng……

Đêm tân hôn, Phó Tranh hiếm khi uống đến say mèm, tân phòng hắn không muốn đặt chân vào, qua hai ngày, hắn còn giận nàng.

Hắn đã nổi nóng, Mai Như chỉ ngơ ngẩn đứng ở chỗ đó, chân tay luống cuống.

Ở người này, Phó Tranh có thể lấy ra một trăm chỗ không hài lòng, một trăm chỗ khiến hắn càng nhìn càng ghét, như tính tình kiêu căng, như không phân rõ xanh đỏ đen trắng, loạn trách phạt hạ nhân, lại như không có tự mình hiểu lấy, những lời người đó khen tặng, nàng một chút cũng nghe không hiểu, còn vui tươi hớn hở ghi tạc trong lòng; còn có, không có quy củ, mỗi khi tiến cung đều bị Lý hoàng hậu bắt bẻ, nhiều Vương phi ở bên nhau, nàng yêu nhất là ăn, miệng không biết ăn nói…… Hắn thật sự không muốn nhìn nàng. Chỉ chớp mắt, hai người còn phải cùng nhau ra vào có đôi, Phó Tranh yêu cầu nữ nhân này giữ mặt mũi cho hắn, hắn còn phải đối với hắn tốt. Cái loại tốt này Mai Như bị dụ như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Phó Tranh đều cảm thấy chính mình không xong.

Hắn ra ngoài đánh giặc, hàng năm không về kinh. Không ngờ tới Mai Như còn đến đây.

Lúc ấy hắn vừa từ trên chiến trường về, nghe Thạch Đông bẩm báo nói Vương phi tới, Phó Tranh nhăn nhăn mày, thấy một người cười khanh khách từ doanh ra. “Vương gia!” Nàng thanh thúy gọi hắn, vẫy vẫy tay, cười với hắn.

Phó Tranh lạnh lùng quát lớn: “Mau trở về!”

Bị hắn quát, Mai Như không cười, nàng hừ một tiếng, xoay người đi vào doanh trướng.

Ban đêm hai người hiếm khi ngủ cùng một chỗ, nàng từ phía sau ôm hắn, mềm mại gọi hắn, Vương gia.

Phó Tranh biết ý nàng, hắn luôn thua thiệt nàng, Phó Tranh lạnh như băng quở mắng: “Ngày mai còn hành quân, đừng làm loạn.”

Mai Như không nói, nàng lại hừ một tiếng, quay người đi.

Nhưng Phó Tranh biết, nàng cùng hắn tức giận, chưa bao giờ vượt qua ba ngày, ba ngày sau đều là nàng đến giảng hoà.

Khi đó đều là Mai Như trăm cay ngàn đắng tới tìm hắn, đi theo bọn họ giúp đại nam nhân. Bọn họ đi rất nhanh, khi cưỡi ngựa đùi Mai Như bị đau, trước mặt người ngoài cũng không kêu một tiếng. Chỉ là ban đêm có hai người, nàng mới hiếm khi làm nũng: “Vương gia, chân ta đau.” Phó Tranh lạnh lùng nhìn nàng một cái, đi ra ngoài tìm quân y tới. Mai Như xấu hổ và giận dữ, chuyện này sao có thể để quân y xem? Nàng đợi quân y đi rồi, lại cùng hắn tức giận cả đêm.

Phó Tranh kỳ thật hiểu, nhưng hắn giả câm vờ điếc, tâm hắn đã đóng lại, không thể có người khác, hắn trìu mến cũng không có, cũng sẽ không cho nàng.

Vốn dĩ cho rằng hai người car đời như vậy. Mai Như phát hiện hắn xấu xa.

Phó Tranh vô cùng khó chịu p.

Nàng trở về Mai phủ, la hét muốn hòa li. Tính tình nàng như vậy, tất cả ủy khuất đều có thể chịu, chỉ không chịu nổi chân tướng này, Mai Như thật sự đỏ mắt.

Ba ngày đi qua, nàng không trở về.

Phó Tranh biết Mai Như lần này quyết tâm, chớp mắt, trong lòng hắn cũng không nói được là tư vị gì. Hắn nghĩ, đối với bọn họ cũng coi như là giải thoát rồi đi.

Hai người nháo hòa li sự bị Duyên Xương Đế biết, triệu hai người tiến cung, Phó Tranh bị dạy dỗ một lúc, lại khuyên giải.

Mai Như là căn bản không muốn quay đầu lại, Duyên Xương Đế hỏi: “Vì chuyện gì mà ra nông nỗi này?” Mai Như dừng một chút, thẳng tắp quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, nhi thần phạm vào thất xuất, không thể vì điện hạ sinh hạ con nối dõi.”

Phó Tranh ngơ ngẩn nhìn nàng, như bị ân một gậy.

Lần này ồn ào đến như vậy, nhưng bọn họ hoà li không thàng. Mai Như có thai. Mai phủ phái người truyền tin tức, Phó Tranh bất ngờ. Hắn đến Mai phủ đón nàng. Hai người ngồi ở trong xe ngựa, nhất thời an tĩnh. Áp lực đè nén, Mai Như bỗng nhiên khóc. Hắn vỗ vỗ vai nàng, Mai Như xoay người, tay hắn rơi vào khoảng không……

Nhìn tay mình, Phó Tranh thất thần.

Sau đó, hài tử mất rồi.

Nếu ngày đó hắn ở trong phủ, sẽ không xảy ra chuyện. Thái Tử lĩnh mệnh rời kinh, Đông Cung truyền ra tin tức nói Thái Tử Phi khó sinh rong huyết. Mai Thiến mấy năm nay bị Thái Tử vắng vẻ, danh hiệu Thái Tử Phi, bị người chế nhạo, khó khăn mới có thai, rồi khó khăn như vậy…… Phó Tranh không yên lòng người trong lòng hắn, vì thế lặng lẽ an bài thái y qua, lại chờ ở bên ngoài một đêm. Việc này hắn không dám để bất luận kẻ nào biết được, Thạch Đông cũng không biết.

Chờ Phó Tranh sáng sớm trở về phủ mới phát hiện, con mình mất rồi.

Mai Như sắc mặt trắng bệch nằm ở đàng kia, mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm hắn, “Vương gia, ngươi đi đâu?” Nàng hỏi.

Phó Tranh không nói chuyện.

Mai Như bỗng nhiên cười thảm: “Ngươi đi thăm Nhị tủ.”

“Phó Tranh, ta hận ngươi muốn chết.” Nàng thê lương nói cho hắn.

Nàng vẫn khóc, vẫn khóc, những giọt lệ rơi vào trong lòng hắn, lần này, chân tay Phó Tranh luống cuống.

Từ đây bệnh của Mai Như không dứt, nàng cũng lười gặp hắn, càng sẽ không chủ động đi tìm hắn, còn cho trong phòng hắn đủ loại mỹ nhân. Phó Tranh nổi giận, Mai Như cũng chỉ là nhàn nhạt, lại không cẩn thận như xưa.

Phu thê bọn họ là như vậy.

Có một năm, Phó Tranh chút nữa chết ở trên chiến trường, hắn nằm ở đàng kia nhìn màu trời, đột nhiên không muốn chết, hắn còn phải đi về, trở về nhìn…… Người trong phủ. Hắn giãy giụa liều chết giữ một cái mạng trở về, phong trần mệt mỏi, khắp người là thương tích. Nhưng người nọ giúp hắn ngồi xuống, lại cáo lui trở về phòng.

Phó Tranh nhìn nàng, ảm đạm rũ mắt.

Mai Như thích nghe khúc, Duyên Xương Đế ban thưởng những ca cơ, đa phần đều tới trong viện Mai Như. Lúc Phó Tranh không ở phủ, Mai Như cho các nàng xướng khúc cho mình nghe. Qua mấy ngày Phó Tranh từ trong cung hồi phủ, nghe được đằng sau truyền đến tiếng sao. Hắn lặng lẽ đi qua p, thấy Mai Như ỷ ở đó nhắm mắt mắt, hiếm khi an tĩnh.

Hắn không biết vì cái gì đột nhiên nghĩ đến năm đó, nàng tới chiến trường tìm hắn, đại khái cũng như thế này ngủ ở bên cạnh hắn.

Phó Tranh lẳng lặng nhìn, Mai Như bỗng nhiên mở mắt ra. Hai người tầm mắt xa xa nhìn nhau, Mai Như bình tĩnh hành lễ.

Hai người hiếm khi ở trong vườn ăn cơm, cũng hiếm khi hoà bình cùng nhau ăn cơm.

Phó Tranh hỏi: “Gần nhất sức khoẻ tốt hơn chưa?”

Mai Như “Ừ,” một tiếng, cũng nói: “Nghe Thạch Đông nói điện hạ bị trọng thương?”

Nghe nàng giọng nói mềm mại quan tâm, trong lòng Phó Tranh bỗng nhiên căng thẳng, hắn nói: “Là bị thương.” Giọng nói hiếm khi ấm áp.

Mai Như gật đầu, lại nói: “Điện hạ, bên cạnh huynh cần người chiếu cố, ta làm chủ cho huynh nạp một thị thiếp.”

Phó Tranh nhíu mày nhìn qua p, thấy một mỹ nhân ăn mặc xiêm y màu bạc xa xa đi tới, nhu nhu nhược nhược,…… Phó Tranh bỗng nhiên hiểu được, đây là Mai Như chiếu theo dáng người của Nhị tỷ tỷ chọn! Phó Tranh đột nhiên cười lạnh, hắn không nói một lời, phất tay áo rời đi.

Nếu biết hắn trong lòng có Nhị tỷ tỷ, nàng còn như vậy, muốn thay hắn khơi mào?

Phó Tranh phiền chán nhíu mày, thật không muốn gặp lại nàng.

Hắn càng thêm vội, đến khi Duyên Xương Đế chết, Phó Tranh xuất quân bức vua thoái vị trực tiếp khiến Thái Tử treo cổ chết. Lúc ấy Mai Thiến bị tra tấn càng thêm khó chịu, trong tay cầm cây kéo chuẩn bị chết chôn cùng Thái Tử. Phó Tranh ngồi ở mép giường, đoạt lấy cây kéo, hắn nhìn nàng, than một tiếng, nói: “Trẫm tới đón ngươi tiến cung.” Đây là người trong lòng hắn, hắn tìm lâu như vậy, rốt cuộc tìm được nàng.

“Cầu bệ hạ đừng giết ta!” Mai Thiến rơi lệ, “Nếu có kiếp sau……”

Phó Tranh ánh mắt ngơ ngẩn, nói: “Trẫm biết ngươi lo lắng cái gì, nàng sẽ không có việc gì.”

Bởi vì Mai phủ cùng Thái Tử có liên lụy, một giấy phế hậu chiếu thư giáng xuống, Mai Như giáng xuống thành quý nhân.

Hiện giờ biết được Nhị tỷ tỷ được hắn cho tiến cung, Mai Như quỳ gối chỗ đó, mặt vô cảm xúc nói “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ”, lại nói: “Bệ hạ, thần thiếp muốn ra cung.”

Phó Tranh trầm mặc không nói, chỉ nhìn chằm chằm nàng. Nhưng Mai Như vẫn như vậy, không bi không oán. Tâm nàng đã chết, chỉ muốn rời khỏi hắn…… Phó Tranh bỗng nhiên cười lạnh.

Nàng là thê tử hắn, đời này p chỉ có thể ở bên người hắn, vĩnh viễn không được đi chỗ khác.

Hắn sẽ không để nàng đi.

Cho dù trong lòng nàng không còn có hắn, hắn cũng muốn giữ nàng ở nơi hắn có thể thấy.

“Tuần Tuần, trời đất bao la, ngươi còn có thể đi chỗ nào?” Phó Tranh lạnh lùng hỏi nàng. Thấy sắc mặt Mai Như cuối cùng biến đổi một chút, hắn trong lòng ngược lại có một chút đau đớn khuây khoả, Phó Tranh càng thêm tàn nhẫn nói: “Tuần Tuần, niệm trẫm cùng ngươi là phu thê, ngươi tự vào lãnh cung đi.”

Mai Như lúc ấy quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thật nhanh, lại khôi phục như thường. Nàng mặt xám như tro tàn nói: “Thần thiếp lãnh chỉ.”

Tĩnh Cầm đỡ nàng lên. Sức khoẻ của nàng gần đây không được tốt, bị lạnh có chút đứng không xong. Mai Như hơi lảo đảo, lại cầm tay Tĩnh Cầm đứng vững. Cuối cùng, nàng nhìn Phó Tranh, khom người nói: “Thần thiếp cáo lui.”

Mai Như đi rồi.

Vĩnh viễn rời xa hắn.

Ôm nàng lạnh lẽo, mắt Phó Tranh màu đỏ tươi. Đó là nỗi đau xuyên tim, một đao cắt trong lòng, cho dù hắn máu tươi đầm đìa, cũng không đổi được nàng mở mắt.

Hắn đột nhiên nghĩ tới năm kia, Mai Như từ trong doanh đi ra, cười với hắn.

Mai Như thích ăn đồ ăn vặt, cho nên mặt tròn tròn, ngũ quan thường thường, chỉ có trắng nõn. Nàng cười rộ lên, mi mắt cong cong, tuy rằng không phải đẹp như tiên, lại cũng lộ ra sự ngây thơ. Nàng vì hắn chịu khổ như vậy, bị nhiều tội như vậy, còn mất con. Hiện giờ, nàng giải thoát rồi, ở trong lòng ngực hắn lạnh lẽo.

Phó Tranh chỉnh lại tóc nàng, lòng bàn tay vuốt mặt nàng, hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng “Tuần Tuần”.

Thế gian này không có ai đáp lại nữa.

Cảm xúc này thật đau, thật khó chịu.

Mặt Phó Tranh chôn ở cổ nàng, không tiếng động khóc rống. Tuần Tuần đi rồi, một mình đi xa xôi lại lạnh lẽo, không biết có dễ chịu không.

Chỉ qua mấy ngày, Mai Thiến cũng chết.

Quan tài Hoàng Hậu ở trong cung một tháng, sau đó đưa tang, Vĩnh Gia đế tự mình đỡ quan táng ở Đông Lăng.

Cuộc đời này Phó Tranh chưa lập hậu nạp phi, cũng không có con nối dõi, hắn để con của Phó Chiêu làm hoàng tử. Cuối cùng một năm kia, Phó Tranh ngự giá thân chinh, chết ở chiến trường.

Lúc chết, Phó Tranh nhìn trời, cảnh xuân đầy trời, hắn giống như lại về năm đó, người nọ trộm nhìn lại đây, một khuôn mặt đỏ lên, giống như quả đào, khiến hắn muốn hôn một cái.

Nàng cười khanh khách, gọi hắn Vương gia.

Phó Tranh muốn chết, hắn hơi hé miệng, hai chữ dừng ở môi hắn, lại không có cách nói ra.

Đáy mắt tràn ngập máu, còn có nước mắt, Phó Tranh nặng nề khép mắt. Một cái chớp mắt, trong lòng hắn vô cùng bình tĩnh, bởi vì hắn biết cuối cùng có thể nhìn thấy nàng.

Hắn không bao giờ muốn cho nàng rời đi.

Hắn phải yêu nàng……

Sau khi Vĩnh Gia đế băng hà, cùng Chiêu Từ Hoàng Hậu hợp táng với Đông Lăng, cửa đá vĩnh viễn khép kín.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv