Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, những người này đang nghị luận hôn lễ của Phó Tranh và Chu Tố Khanh, Chu Tố Khanh mặc áo ngoài khảm đá quý thêu chỉ bạc, váy dài vàng nhạt, cả người đứng ở chỗ đó, toả ra khí chất tiên tử.
“Như muội muội.” Nàng tặng lễ.
Chu Tố Khanh tặng lễ là một bức đan thanh, nàng khen tặng nói: “Biết Như muội muội thích tranh chữ, còn tục vật như là son phấn đồ trang sức ta cũng không dám lấy tới bêu xấu.”
Mai Như không cần nàng cất nhắc, cười nói: “Chu tỷ tỷ khách khí, kỳ thật những tục vật đó ta mới thích nhất.”
Chu Tố Khanh đã quen cách nói chuyện của Mai Như, trong long nàng không thoải mái, trên mặt cũng sẽ không biểu lộ ra tới nửa phần, nếu không dáng vẻ dịu dàng của nàng chẳng phải bị Mai Như làm hỏng? Chu Tố Khanh cũng cười nhạt nói: “Nếu Như muội muội nói như vậy, lần tới ta đây sẽ nhớ kỹ.”
“Chu tỷ tỷ vào nói chuyện đi.” Mai Thiến tiến lên, đúng lúc đánh gãy hai người kia đả kích ngấm ngầm hay công khai.
Mai Như ngượng ngùng nhìn Nhị tỷ tỷ, Mai Thiến chớp chớp mắt, tỷ muội đối diện cười.
Hôm nay Mạnh Uẩn Lan đến muộn. Mai Như tò mò: “Ngày xưa ngươi tới sớm nhất, hôm nay có chuyện gì?”
“Còn không phải vì ca ca ta!” Mạnh Uẩn Lan oán giận.
“An biểu ca?” Mai Như càng thêm tò mò.
Mạnh Uẩn Lan giải thích nói: “Lần trước Nhị tỷ tỷ nhắc đến tiểu bình phong kia, ca ta liền đi Thất Bảo Trai hỏi thăm. Sau khi nghe ngóng mới biết được, tổng cộng có hai bức như vậy. Bức đầu bị Nhất điện hạ mua rồi, bức khác được phú thương mua, ca ta biết thì đi tìm phú thương thương nghị. Hôm nay mới mua trở về sao? Còn liên lụy ta tới chậm.” Nàng nói, để nha hoàn đem tiểu bình phong đưa cho Tĩnh Cầm, lại đưa cho Mai Như quà của mình.
Bức bình phong này là hải ngoại nhập vào, nhỏ mà tinh xảo, sinh động như thật,hấp dẫn chú ý của mọi người
Chu Tố Khanh chầm chậm đi qua, đánh giá mới phát hiện bức này cùng bức trong thư phòng Phó Tranh giống nhau. Bình phong tuy rằng là Thập Nhất điện hạ tặng sinh nhật cho Phó Tranh, nhưng hiện tại giống hệt của Mai Như, trong lòng nàng
không được tự nhiên.
Mai Như chính là cây đinh trong lòng nàng.
Nguyên nhân trừ Mai Như ở đâu cũng cùng nàng đối nghịch, còn bởi vì Phó Tranh. Lại nói tiếp, Chu Tố Khanh cùng Phó Tranh quen biết nhiều năm, nàng biết Phó Tranh đối xử như thế nào, lạnh như băng, nhưng Phó Tranh đối với Mai Như có chút không giống nhau, nàng có thể cảm giác được.
Lại nhìn mắt Mai Như, Chu Tố Khanh ra vẻ đạm nhiên nói: “Mạnh công tử đối Như muội muội thật tốt.”
Mai Như cười lạnh, người này lại đào hố cho nàng, nói rất giống nàng cùng An biểu ca có cái gì đó! Không khách khí Mai Như thản nhiên gật đầu: “Chu tỷ tỷ nói rất đúng, An biểu ca rất tốt.” Dừng một chút, lại như nghĩ đến chuyện gì, nàng cười nói: “Ta nhớ rõ Chu tỷ tỷ sinh giờ Thìn, Yến Vương điện hạ còn tặng quà, điện hạ đối với Chu tỷ tỷ thật là không lời gì để nói.”
Vì sao phải nhắc Phó Tranh, chủ yếu là Mai Như cảm thấy mấy ngày về sau của hắn trôi qua không tốt đẹp gì.
Phó Tranh bị Duyên Xương Đế trách phạt, đúng là lúc cần mượn thế lực Hạ phủ, Hạ phủ còn chẳng quan tâm hắn, gác việc hôn nhân này, kể từ đó, trong triều không người, Phó Tranh muốn Đông Sơn tái khởi tranh luận càng thêm khó.
Phó Tranh cứu nàng một mạng, lại vì nàng cùng Thái Tử đối nghịch, bị buộc không thể toàn thân mà lui, Mai Như hiện tại liền cố ý thay Phó Tranh nhắc một câu, vừa lúc kích một kích Chu Tố Khanh.
Nghe Mai Như nói, mặt Chu Tố Khanh hơi hơi hồng.
Phó Tranh từ Tây Khương trở về, hai người bọn họ vốn nên tổ chức hôn sự, nhưng Hạ thái phó nhắc nhở Chu Tố Khanh, làm nàng tạm thời không thân cận Phó Tranh đợi xem thế cục, đừng cho Hạ phủ liên lụy. Cho nên, sau khi Phó Tranh hồi kinh, nàng còn chưa có gặp hắn.
Ban đầu Phó Tranh được thánh sủng, mỗi người toàn khen tặng nàng. Hiện tại Phó Tranh mất thánh sủng, nàng bị ném xuống cùng hắn……
Nhìn thế cục mà đưa ra lựa chọn này không sai, nhưng Mai Như thốt ra lời này, càng như là nhắc nhở mọi người, nàng cùng Phó Tranh không liên quan, lại sấn đến nàng là tiểu nhân nịnh giàu đạp nghèo.
Chu Tố Khanh để ý thể diện, lúc này miễn cưỡng cười, không tiếp Mai Như.
Mai Như cũng không thèm để ý.
Việc này nói có chút vô sỉ, nhưng Phó Tranh chính là người không từ thủ đoạn người vô sỉ, Mai Như hôm nay không thay hắn nói chuyện, Mai Như cũng tin tưởng, Phó Tranh vẫn sẽ nghĩ cách giữ hôn sự này. Hắn thật sự cần thế lực Hạ gia, trừ phi đáy lòng Phó Tranh không nghĩ mưu nghiệp lớn.
Nếu những người khác bị Phó Tranh lợi dụng, Mai Như còn sẽ thương hại, nhưng Chu Tố Khanh, Mai Như đồng tình đều không có.
Nàng còn nhớ rõ kiếp trước người này như thế nào chặt đứt tính mạng con trong bụng nàng, Mai Như hiện tại nhớ tới, trong lòng vẫn rất hận. Nàng lạnh lùng cười, càng thêm lười để ý Chu Tố Khanh.
Ăn xong bàn tiệc, các phủ cô nương theo thứ tự cáo từ trở về. Hạ phủ Quyên tỷ nhi, Nghiên tỷ ở một xe, Chu Tố Khanh đơn độc ở một chiếc xe. Nghĩ đến lời Mai Như, lại nghĩ đến Phó Tranh, mặt Chu Tố Khanh hơi hơi nóng lên. Toàn kinh thành đều biết nàng phải gả cho người này, hiện giờ Phó Tranh nghèo túng, nàng lại chẳng quan tâm nếu truyền ra nàng thật đúng là không thể duy trì thanh danh……
Suy nghĩ như thế, nàng lấy cớ mua tranh đến Tứ hỉ đường.
Ông chủ Tứ hỉ đường quen biết Chu Tố Khanh, vội vàng đón nàng lên lầu hai. Chu Tố Khanh nhìn mấy bức tranh chữ, lúc này mới nói mục đích đến: “Ta hôm nay tới là muốn hỏi một chút vết thương điện hạ hư thế nào. Còn có ——” nàng hơi dừng lại, nói: “Hôm nay là sinh nhật Mai Tam cô nương, Nhị công tử Mạnh phủ nhị trăm phương nghìn kế tìm một tiểu bình phong tú nhã tới, hình như giống với bức của điện hạ trong thư phòng, ta rất thích, muốn đến chỗ điện hạ ngắm, ngươi giúp ta hỏi một chút?”
Đối với chuyện Chu Tố Khanh ông chủ không dám trì hoãn, vội vàng phái người đi Yến Vương phủ.
Yến Vương phủ vốn lạnh, hiện giờ Phó Tranh lại bị phạt, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, lạnh lẽo.
Lúc gã sai vặt đến Phó Tranh đang ở trong vườn vẽ tranh. Vết thương ở vai phải hắn vẫn chưa khôi phục, hiện giờ vẫn là tay trái chấp bút. Tháng sáu, thời tiết nóng nhưng hôm nay hắn vẫn mặc áo dài, ngọc trâm vấn tóc, cả người không còn sự sắc bén, có chút thư sinh ôn nhuận.
Nhìn người đến, Phó Tranh nhàn nhàn hỏi: “Chuyện gì?”
Gã sai vặt trả lời: “Điện hạ, hôm nay Chu cô nương tới.”
Phó Tranh không dừng bút, chỉ hỏi: “Nàng nói cái gì?”
Gã sai vặt kể lại lời của Chu Tố Khanh cho Phó Tranh nghe, nói chuyện tấm bình phong, cũng một chữ không thiếu: “Hôm nay là sinh nhật Mai Tam cô nương, Nhị công tử Mạnh phủ nhị công tử trăm phương nghìn kế tìm một bức tiểu bình phong……”
Bút trong tay Phó Tranh bỗng chốc dừng lại, hắn lạnh lùng ngước mắt, sau một lúc lâu, hừ một tiếng, mặt không cảm xúc lạnh lùng cười.
Hắn lại cúi đầu nhìn bức tranh chưa vẽ xong. Đây là hắn vẽ bằng tay trái, rất ngượng tay, quả thực là tự rước lấy nhục…… Nàng ngại hắn nghèo túng, muốn cùng hắn phủi sạch quan hệ, ngực Phó Tranh ngực bỗng dưng lại đau, hắn xé nát ném vào hồ sen, quay đầu phân phó Thạch Đông: “Đem bức bình phong kia đi.”
“Điện hạ, đưa đi chỗ nào?” Thạch Đông không xác định, vì thế thật cẩn thận hỏi một câu.
Ánh mắt Phó Tranh nhìn lại đây.
Người này không cần phải nói, Thạch Đông đã biết đáp án, hắn vội vàng cúi đầu lui ra.
Phó Tranh lạnh mặt, đối với một hồ kiếm hà, bộ mặt lành lạnh.
……
Nghỉ trưa, Mai Như thế nhưng phát hiện có người mang vào hai sọt thanh hạnh cùng mấy quả dưa lê, nàng không khỏi tò mò: “Ở đâu vậy?” Ý Thiền trả lời: “Lúc trước người gác cổng mang đến, nói là bên ngoài có người gửi quà cho cô nương, đó là trái cây.”
“Ai đưa?” Mai Như lại hỏi.
Ý Thiền trả lời: “Người đưa không để lại tên, chỉ nói là tặng sinh nhật Mai Tam cô nương.”
Mai Như nếm một viên hạnh, vừa giòn vừa ngọt, rất hợp giải khát. Nàng đang muốn nếm viên thứ hai, Mạnh Uẩn Lan cũng tỉnh —— nàng hôm nay ở Mai phủ nghỉ ngơi. Nhìn thấy tràn đầy quả hạnh cùng dưa lê, Mạnh Uẩn Lan ngẩn ra: “Tuần Tuần, ai tặng quà cho ngươi đó rất p đặc biệt?”
Mai Như lắc đầu.
Mạnh Uẩn Lan bỗng nhiên cười: “Nhìn như vậy giống như vị điện hạ ngốc đưa.” Mạnh Uẩn Lan nhắc tới là Thập Nhất điện hạ. Nàng lại buông tay nói: “Vị điện hạ đưa bốn vỉ bánh bao quả hạnh lại muốn đưa hai sọt?”
Nghĩ đến mấy sọt hạnh ở Tây Khương, Mai Như gật đầu nói: “Thật đúng là hắn.” Hẳn là Phó Chiêu tranh thủ lúc rảnh rỗi sai người đưa về. Nghĩ như vậy, Mai Như ngượng ngùng phiền toái hắn. Mai Như nói: “Uẩn lan, ngươi cũng ăn thử đi.” Hai sọt hạnh nàng cũng không biết ăn đến năm tháng nào nữa.
Mạnh Uẩn Lan cười khanh khách nói: “Tuần Tuần, đây là hắn đưa cho ngươi, ta ăn làm cái gì?” Lại cười: “Ngươi đã ăn bánh bao của người ta, chà bông, bánh…… Hiện giờ còn lấy quả hạnh, cũng sắp thành người của người ta rồi!”
Nàng thấy Uẩn Lan vui, Mai Như cũng đùa nàng: “Uẩn Lan, ta cùng Thập Nhất điện hạ không có gì, nhưng ngươi, cả ngày ‘ người của người ta ’, hay là ngươi muốn thành người của hắn?”
Mạnh Uẩn Lan tức giận dậm chân: “Hiện giờ ngươi càng nói càng là ngươi.”
“Chúng ta xác thật là nói Tam muội muội.” Mai Thiến vén rèm tiến vào nói.
Mạnh Uẩn Lan thấy tới giúp đỡ, vội vàng kéo cánh tay Mai Thiến, hướng Mai Như đắc ý chớp mắt.
Mai Thiến cũng nhìn thấy những quả hạnh cùng dưa lê, nàng cũng tò mò: “Ở chỗ nào đó? Đại bá mẫu sai người mua sao?”
“Không phải đâu.” Mạnh Uẩn Lan lanh mồm lanh miệng, “Thập nhất điện hạ đưa.”
Mai Thiến vừa nghe cũng cười khanh khách nhìn Mai Như, nàng nói: “Vẫn là Thập Nhất điện hạ hiểu biết sở thích của Tam muội muội, tặng đồ rất chuẩn, hiện giờ người ở bên ngoài hành quân đánh giặc, cũng chưa Tam muội muội chúng ta.” Lại trêu ghẹo nói: “Trong phủ chúng ta khéo sắp có Vương phi.”