Lúc Mai Như tỉnh lại, phát hiện mình cư nhiên nằm ở trên giường, trên người còn đắp chăn.
Ngây ra một lúc, nàng vội vàng ngồi dậy.
Trong phòng không có người, Mai Như xuống giường xỏ giày. Đã nhiều ngày đi đường, chân nàng thoáng đau, trong lòng còn phải nhớ thương Ý Thiền cùng Tĩnh Cầm, không biết các nàng thế nào. Ngồi ở chỗ đó nghỉ ngơi, than một tiếng, Mai Như đi ra khỏi phòng. Bọn họ ngày này tá túc ở nhà người bản địa, vị đại nương ở bên cạnh nhà bếp không biết nấu cái gì, mùi vị thổi qua, Mai Như có chút đói bụng, nàng đi qua suy nghĩ mua chút thức ăn.
Ánh mắt đầu tiên mà đại nương nhìn Mai Như, tầm mắt không tự chủ được dừng ở trên cánh môi nàng. Trên môi có miệng vết thương, là đêm qua Phó Tranh nảy sinh ý ác độc mà cắn nàng. Hiện giờ bị người nhìn như vậy, cảm giác đau khi bị cắn tràn ra, Mai Như thân mình cứng đờ, giống như lại có cái gì mơn trớn vành tai nàng, khiến nàng run rẩy.
Nàng không được tự nhiên quay mặt đi, rồi lại vừa lúc đối diện với mắt Phó Tranh.
Hắn sáng tinh mơ không biết trở vè từ chỗ nào, mặc áo choàng nam nhân của Tây Khương, bộ dạng quai quái.
Hai người tầm mắt nhìn nhau, sự việc đêm qua phát sinh hiện lên ở trước mắt, đặc biệt bên môi còn đau…… Mai Như hơi xấu hổ.
Phó Tranh thật ra thản nhiên gọi nàng: “A Như, ngươi lại đây.”
Làm trò người ngoài, Mai Như áp xuống xấu hổ, lúc này chậm rì rì qua hỏi: “Chuyện gì?”
Đợi cho hắn ở trước mặt, Phó Tranh không nói một lời, chỉ chặt chẽ nắm tay nàng vào trong phòng. Mai Như lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ người này còn động thủ theo thói quen, nàng trợn mắt giận nhìn, Phó Tranh đưa mắt ra hiệu. Mai Như trong lòng hồ nghi, nhìn xung quanh qua đi ——
Nhưng nàng cái gì cũng chưa nhìn đến, người cũng đã bị Phó Tranh kéo vào trong phòng, Mai Như vẻ mặt tích tụ. Phó Tranh cũng không nói nhiều, chỉ lạnh lùng nói: “Chỉ sợ có truy binh!”
Mai Như trong lòng chấn động: “Truy binh?” Nàng ngưng thần nghe xong trong chốc lát, cái gì đều nghe không thấy, thấy sắc mặt Phó Tranh ngưng trọng, nàng cũng không chậm trễ thời gian, vội vàng thu dọn đồ vật.
Đồ đạc của bọn họ không nhiều lắm, trừ bỏ lương khô, quan trọng nhất chính là thuốc trị thương của Phó Tranh. Đưa chủy thủ đêm qua để ở gối đầu, Mai Như vội vàng đưa cho Phó Tranh. Phó Tranh không có tiếp, chỉ đè thấp thanh phân phó: “Ngươi giữ lại phòng thân.” Dừng một chút, con ngươi nam nhân đen như mực nặng nề nhìn chăm chú vào Mai Như, giống như sương mù, Phó Tranh lạnh lùng nói: “Nhớ rõ mũi đao phải chỉ vào người ngoài, ngàn vạn không chỉ vào chính mình.” Giọng nói hắn lạnh lùng làm tim người đập nhanh.
Mai Như ngẩn ra, chỉ là hỏi: “Vậy ngươi làm sao bây giờ?” Hai người bọn họ chỉ có một chiếc chủy thủ, Phó Tranh cho nàng, hắn đương nhiên không có vũ khí sắc bén phòng thân, huống chi, người này còn bị thương.
Phó Tranh chỉ là nói: “Ta không quan trọng.” Hắn nói xong, vẫn tiếp tục nhắc nhở Mai Như: “Nếu trên đường gặp được chuyện gì, chính ngươi phải nhớ đường trở về……” Hắn cẩn thận nói cho Mai Như đường đi về, ven đường điệu cường điệu một lần, cuối cùng, Phó Tranh nhìn Mai Như mắt, trịnh trọng hỏi: “Hiểu chưa?”
Hắn ánh mắt kiên định, Mai Như nhìn, gật gật đầu.
Hai người lập tức lên đường.
Bên ngoài trời cao đất rộng, dãy núi liên miên, Mai Như căn bản xác định không rõ phương hướng, đầu óc choáng váng, lúc này chỉ có thể đi theo Phó Tranh. Hắn không rảnh lo thương thế của mình, chỉ dẫn Mai Như đến chỗ an toàn.
Đến lúc này, Mai Như mới loáng thoáng nghe được tiếng vó ngựa. Tiếng vó ngựa cực nhanh, theo gió vọng lại đây, giống như nhịp trống trên chiến trường dồn dập, mỗi một bước đều đạp lên ti,, như làm nhục, trong lòng căng thẳng. Lòng bàn tay Mai Như thấm ra mồ hôi lạnh. Theo gió vọng tai, còn vang lên tiếng huýt sáo, bén nhọn chói tai. Mai Như gặp qua hành quân đánh giặc, biết đây là tín hiệu bọn họ truyền cho nhau.
“Thất gia, không phải người của chúng ta?” Mai Như hỏi.
“Không phải!” Phó Tranh lạnh như băng trả lời. Có lẽ là phát hiện miệng lưỡi quá lạnh, hắn p xoay người trấn an Mai Như một câu: “Truy binh không đủ hai mươi người, không cần quá lo lắng. Nếu gặp được, hai ta vẫn giả trang phu thê, nếu
bọn họ khả nghi, ngươi chỉ cần nhớ rõ đường ta chỉ cho ngươi.”
Giọng nói nam nhân trầm ổn, Mai Như ngơ ngẩn nhìn hắn, Phó Tranh đã xoay đầu, dò hướng dẫn nàng đi. Bóng dáng nam nhân thon gầy mà sắc bén, bên tai là tiếng vó ngựa, càng ngày càng gần, Mai Như trong lòng trầm trầm, trong tay chỉ nắm chặt chủy thủ.
Hai người không biết đi ra rất xa, chợt, phía trước Phó Tranh dừng lại, hắn rũ mắt yên lặng nghe một lát, nói với Mai Như: “Đừng đi quá nhanh.”
Mai Như một đường đang lo lắng, lúc này nghe hắn phân phó nói đi chậm lại, âm thầm bĩnh tĩnh.
Không cần thiết một lát, đằng sau quả nhiên có quan binh Tây Khương, binh phục màu vàng nâu, bên hông có đao, dưới ánh nắng làm chói lọi ánh mắt của người khác. Mai Như quay đầu lại nhìn thoáng qua, sắc mặt nhất thời có chút khẩn trương trắng bệch. Tiếp theo Phó Tranh nắm lấy tay nàng. Trong lòng bàn tay Mai Như đều là mồ hôi lạnh, lúc này bị tay nam nhân bao bọc lấy, Mai Như miễn cưỡng cảm thấy an tâm một ít.
Một quan binh đuổi theo lại đây, đi qua bọn họ, tự nhiên nghi ngờ.
Phó Tranh cùng Mai Như thấy quan binh, vẫn là dựa theo lý do ban đầu về quê thăm người thân thoái thác nói. Lần này, bọn họ cẩn thận hơn thủ thành rất nhiều, hỏi rất phiền toái. Cũng may Mai Như đọc qua sách ở nơi này, đối với phong tục của Tây Khương hiểu biết một chút, hiện giờ miễn cưỡng ứng phó.
Một người đề ra nghi vấn, tầm mắt không ngừng dò xét. Bọn họ thấy Mai Như mồm miệng lanh lợi, giọng nói dễ nghe, những người đó nhìn thêm Mai Như. Mai Như ngũ quan nẩy nở, mặt mày luôn điểm xuyết diễm lệ, hiện giờ mặt xám mày tro, cũng che đậy không được triều hà ánh tuyết, đào hoa lộ diễm.
Những ánh mắt trầm trụi của nam nhân nhìn chằm chằm, Mai Như không được tự nhiên, cúi đầu, Phó Tranh tự nhiên bảo vệ nàng phía sau mình. Bọn họ không nhìn được Mai Như, tầm mắt liền lạnh lùng đánh giá Phó Tranh. Thu liễm sát khí quanh thân, Phó Tranh hiện giờ chỉ là thư sinh văn nhược, thân mình gầy yếu, tay trói gà không chặt, sắc mặt còn trắng bệch.
Những người khác không thèm để ý, chỉ có binh dẫn đầu để ý Phó Tranh, nhíu mày, lại chưa nói cái khác, thấy mấy người chạy lên phía trước.
Đợi bọn họ đi rồi, Mai Như mới dò đầu ra từ sau lưng Phó Tranh, nhịn không được thở phào một hơi.
Phó Tranh rũ mắt nhìn nàng một cái, gương mặt kia xinh xắn, linh động lại mê người, thật là không thể giấu được.
“Thất gia, chúng ta hiện tại……” Mai Như còn chưa nói xong.
Phó Tranh giơ tay ngăn nàng, ngưng thần vừa nghe, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Hắn cũng không nói lời nào, càng không giải thích, chỉ ôm Mai Như nhanh chóng chạy ra hướng khác.
Mai Như biết chỉ sợ lúc trước những người đó khả nghi, cho nên lúc này không nói một lời, chỉ mong chính mình đừng là người kéo chân.
Phó Tranh trên người mang trọng thương, một đường nửa ôm Mai Như, dưới chân vẫn bước nhanh như bay. Nơi này nơi nơi trụi lủi, không có cây, Phó Tranh dẫn Mai Như vào trong sơn động. Xung quanh sơn động đều là bùn khô cằn, trên vách động có khắc tranh lung tung rối loạn, Mai Như không kịp xem, chỉ chạy nhanh đỡ người này ngồi xuống.
Hắn nửa bên xiêm y đã dính ướt, Mai Như mới vừa nhìn thấy liền biết đó là huyết.
Xốc vạt áo của nam nhân lên ——
Miệng vết thương của Phó Tranh quả nhiên vỡ toang. Vết thương trên vai, không chỉ bị mũi tên xuyên qua mà còn độc. Vốn dĩ không thể cử động, nếu dùng một chút lực, sẽ bị như vậy. Hiện giờ lặp đi lặp lại, miệng vết thương căn bản không lành được.
Mai Như nhìn khẽ nhíu mày.
Phó Tranh sắc mặt bĩnh tĩnh khép lại vạt áo, hắn ngồi ở chỗ đó, chậm rãi điều trị hơi thở.
Trong sơn động nhất thời an tĩnh lại, tim Mai Như đập nhanh, thực mau, bên cạnh truyền đến động tĩnh, còn có từng trận hí vang thanh, giống như gần ở bên tai, từng đợt vang lại đây, làm người run rẩy, thật như là bùa đòi mạng.
Mai Như cả người căng thẳng, nàng rút chủy thủ, gắt gao nắm chặt ở trong tay, lúc này, Phó Tranh mở mắt ra, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn không ra cái gì cảm xúc, hắn nói với Mai Như i: “A Như, ngươi ở chỗ này, ta đi ra ngoài nhìn một lúc.”
Mai Như vội vàng nói: “Thất gia đừng đi!” Vừa ra đi chỉ sợ chịu chết.
Phó Tranh vẫn nhàn nhạt nói: “Ta không đáng ngại, vẫn luôn trốn tránh không phải biện pháp.” Hắn đứng dậy sửa sửa quần áo đi ra ngoài. Máu trên chảy ra, âm u, làm người không nỡ nhìn thẳng. Mai Như đuổi theo, cố chấp mà đem chủy thủ đưa cho hắn: “Ngươi đem theo chủy thủ.” Phó Tranh dừng bước chân, hắn quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Mai Như, vẫn là khăng khăng nói: “A Như, ngươi giữ lại phòng thân.”
Trầm mặc, Phó Tranh lại trầm giọng nói: “Nếu là ta chưa về, ngươi tuỳ cơ ứng biến, một mình trở về. Nếu ta có thể trở về, nhất định tới tìm ngươi.”
Chớp mắt, ngực Mai Như có chút khó chịu.
Người này động tác dứt khoát mà lưu loát, tuyệt không ướt át bẩn thỉu, chỉ hoảng hốt một lát, hắn liền đi ra ngoài, không nhìn tới bóng người.
Mai Như theo bản năng muốn đuổi theo, bỗng dưng, lại dừng chân.
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu rên nặng nề. Giống như trong cổ họng cuồn cuộn ra, đó là bị người khác che lại miệng mũi, sau đó là động tĩnh tuyệt vọng, còn có âm thanh chân lung tung đạp, ở bên ngoài sơn động, dồn dập đến thong thả, đến cuối cùng hoàn toàn đã không có động tĩnh.
Bên ngoài một người đã chết, ở cách đó không xa.
Mai Như sững sờ, trên người không tự chủ được rùng mình một cái. Nàng nhìn chằm chằm cửa sơn động, không có người trở về, cũng không có người đi qua.
Nàng nắm chủy thủ, cuối cùng ngồi xuống vách sơn động.
Nàng dựa vào vách tường, có thể nghe được bên ngoài bước chân thực nhẹ thực nhẹ, thật cẩn thận, càng đi càng xa, cho đến khi không nghe thấy.
Chắc là Phó Tranh, hắn vừa rồi ở bên ngoài đã giải quyết một người, hiện giờ phải đi giải quyết những người khác. Đội binh này ước chừng hai mươi người, hắn bị thương nặng, bả vai còn ở thấm máu, cũng không biết có thể sống sót trở về hay không.
Mai Như rũ mắt ngồi ở chỗ đó phát ngốc.
Không biết qua bao lâu, nghe bên ngoài chim tước bay loạn, ngựa hí vang,còn có tiếng huýt sáo bén nhọn bên tai.
Nhưng Mai Như lại giống như không nghe thấy, nàng chỉ rũ mắt, nhìn cửa động, có một bóng dáng. Bóng dáng đi chậm rãi, chậm rãi từ đông sàn tây, một khắc cũng không ngừng. Mai Như ngơ ngẩn nhìn, cũng không biết đến tột cùng qua bao lâu, nàng chỉ ngồi ở chỗ đó. Cuối cùng, bóng dáng càng lúc càng mờ nhạt, càng ngày càng xa, đến khi mặt trời sắp lặn, bên ngoài hoàn toàn tối sầm, Phó Tranh còn không trở về!
Tim Mai Như nhảy loạn, nhảy đến hốt hoảng, nàng nắm chủy thủ, lặng lẽ đi đến bên ngoài.
Vừa đến sơn động khẩu, Mai Như liền đụng vào người chết thẳng nằm ngơ ngác, sắc mặt trắng bệch, hai tròng mắt trợn lên, vẻ mặt chết không nhắm mắt!
Nàng khiếp sợ, chỉ cảm thấy gió thổi vèo vèo, lấy hết can đảm đi qua,, Mai Như mới phát hiện không quen biết người này, quan phục của đã bị người lột, đao bên hông cũng không thấy, đoán chừng là bị Phó Tranh lấy đi, người này còn không trở lại.
Mai Như không biết sao, bỗng nhiên nghĩ đến lúc gần đi hắn câu nói kia, nếu ta có thể trở về, nhất định tới tìm ngươi…… Nàng bỗng dưng có chút mệt mỏi, lúc này chỉ bình tĩnh đứng ở chỗ đó, ngước mắt nhìn xa xa.
Ngọn núi này trụi lủi, liếc mắt nhìn không sót gì, nhưng không có ai.
Nếu là Phó Tranh đã chết……
Suy nghĩ này hiện lên, Mai Như chớp chớp mắt, cũng không biết nên hỉ hay là bi.
Trầm mặc đứng trong chốc lát, thu lại tất cả cảm xúc, Mai Như trở lại sơn động. Nàng nghĩ, nếu đêm nay Phó Tranh còn không trở lại, ngày mai nàng đi một mình.
Nơi này đêm rất lạnh, những đợt gió lạnh lẽo thổi vào hang động, Mai Như ôm chân cuộn tròn ở đàng kia, không ngủ được, nàng mơ màng hồ đồ, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Chợt, bên ngoài sơn động có tiếng vó ngựa, còn có tiếng bước chân nặng nề của người dẫn ngựa p, một bước lại một bước, đi cực chậm. Mai Như không có động, chỉ là lặng lẽ nắm chặt chủy thủ. Nàng ở nơi tối tăm, một đôi mắt thẳng ngơ ngác nhìn chằm chằm bên ngoài.
Bên ngoài ánh trăng lạnh lùng, nàng vẫn luôn nhìn, sau đó, một dáng người thon gầy mà sắc xuất hiện ở đàng kia.
Là Phó Tranh!
Theo ánh trăng, máu trên áo choàng càng thêm ám trầm, càng thêm ngưng trọng.
Rất xa, Mai Như có thể ngửi được mùi máu tươi. Mà đôi mắt của hắn đen như mực, như là người từ trong địa ngục tràn đầy sát khí. Trong tay hắn còn cầm đem phác đao, mặt trên một giọt một giọt, tất cả đều là máu.
Mai Như đi qua đi, ngửa đầu nhìn người này.
Ánh mắt nặng nề nhìn nàng một cái, Phó Tranh phân phó một câu: “Ta để lại một con ngựa ở bên ngoài, ngày mai lên đường.” Đến nỗi bên ngoài đã xảy ra cái gì, hắn một chữ cũng không nhắc đến.
Mai Như gật gật đầu.
Phó Tranh ném đao ở bên ngoài, hắn chậm rãi đi vào, đi cực chậm, sau đó dựa vào vách sơn động chậm rãi ngồi xuống.
Thấy hắn nỗ lực chống đỡ, Mai Như vội vàng đỡ lấy hắn, hỏi: “Thất gia, ngươi bị thương không?”
“Vẫn tốt.” Phó Tranh quyện quyện nói.
Trầm mặc một lát, Mai Như có chút lo lắng nói: “Ta giúp ngươi xem vết thương?”
Chuyển mắt nhìn nàng, Phó Tranh khó có lúc cong khóe môi cười cười, hắn nói: “Không đáng ngại.” Lại nói: “Ta nghỉ một lát.” Hắn là nỏ mạnh hết đà, rốt cuộc không chống đỡ, Phó Tranh cũng không biết chính mình đi như thế nào đến nơi này, đến tột cùng là trở về như thế nào. Chỉ là nhìn thấy nàng, hắn giống như hiểu toàn bộ, hắn đang luyến tiếc người này.
Phó Tranh nằm xuống tới, mệt mỏi chớp chớp mắt.
Thấy Mai Như đắp cho hắn hai bộ xiêm y, hiếm khi như vầy có được chút ôn tồn săn sóc.
Nàng ngồi ở bên cạnh, rũ mắt nhìn hắn, cặp mắt vẫn là nhìn thẳng, cảm giác thẳng thắn đến lạnh băng, hoặc nói, nàng nhìn hắn, giống như Bồ Tát đang thương hại hắn.
Phó Tranh chậm rãi nhắm mắt, thân thể hơi lạnh, nỗi đau trên vai như thể không còn cảm nhận được nữa, giống như máu trên cơ thể hắn đã hoàn toàn chảy ra, đây là sức lực hắn còn sót lại, ban đêm như vậy, cũng lặng lẽ trôi.
Phó Tranh nặng nề ngủ, mơ mơ màng màng.
Lần thứ hai lúc thanh tỉnh lại, bên tai rất an tĩnh, không có âm thanh như, giống như chưa có người tồn tại, hắn miễn cưỡng bình tĩnh lại, cũng không nghe được âm thanh của con ngựa bên ngoài…… Phó Tranh trong lòng nhảy dựng, hắn vội vàng mở mắt ra, chỉ thấy bên ngoài ánh mặt trời sáng chói, trong động trống rỗng, không có người nào? Mai Như không ở đây, chỉ còn một tay nải, ngựa bên ngoài cũng không thấy!
Mai Như đây là —— cho rằng hắn đã chết, vứt bỏ hắn đi rồi?
Phó Tranh ngơ ngẩn ngồi ở chỗ đó, dựa vào vách động lạnh lẽo, trong lòng chợt nổi lên sự đau khổ. Nàng bỏ rơi hắn cũng đúng, hắn bây giờ là một người nửa chết nửa sống, hiện giờ chỉ sợ một bước khó đi, nàng sao có thể chăm sóc hắn? Còn không bằng nàng một người trở về, một người có thể sống, huống chi, nàng luôn luôn chán ghét hắn, hắn vì nàng làm hết mọi thứ, hắn khinh bạc qua nàng, người này cũng không liếc thêm hắn một cái..
Nghĩ như thế, trong lòng Phó Tranh càng đau khổ, cũng càng thêm chua xót. Ngực hắn rất đau, còn đau hơn dao đâm vào, như là lăng trì.
Phó Tranh ngơ ngác dựa vào chỗ đó, tinh thần hôn mê, mặt xám như tro tàn.
Chợt, bên ngoài truyền đến tiếng ngựa hí vang, xẹt qua bên tai, Phó Tranh nhất thời ngước mắt. Giây lát, liền thấy một người vội vàng tiến vào, là bóng người nhỏ nhỏ, đĩnh bạt mà cứng cỏi. Người nọ ba bước cũng làm hai bước, ngồi xổm hắn trước mặt, tháo tay nải xuống nói: “Thất gia, ngươi tỉnh rồi, ta đi tìm chút nước cùng lương khô.” Nàng lại nói: “Hôm qua chạy trốn quá nhanh, lương khô đều rớt……” Mai Như còn muốn nói gì nữa, tiếp theo, nàng đã bị người nam nhân này ôm vào trong lòng ngực!
Phó Tranh ôm chặt nàng, thân thể còn phát run.
Hai người thật sự quá gần, Phó Tranh run khiến Mai Như không cầm lòng muốn phát run. Nàng ngừng ở chỗ đó, Phó Tranh chôn mặt ở cổ nàng, hắn chỉ ôm nàng, chặt chẽ ôm nàng, không nói một lời.
Hắn cho rằng Mai Như bỏ hắn đi rồi, không nghĩ tới, nàng còn ở đây.
Con ngươi lạnh băng thay đổi, xưa nay chưa từng có, tim hắn chua xót. Hắn cái gì cũng không thể là,, chỉ có thể ôm nàng.
Mai Như giật mình, dừng một chút, giơ tay vỗ vỗ vai Phó Tranh.
Nàng bình tĩnh, càng khiến cái ôm này của Phó Tranh thật đáng buồn.
Phó Tranh buông tay, trong mắt đã nhìn không ra cảm xúc, hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Chúng ta lên đường.”
“Bây giờ?” Mai Như kinh ngạc.
Phó Tranh “Ừm” một tiếng, dựa vào vách đứng dậy, giải thích nói: “Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta mau rời khỏi.” Hiện giờ ánh mặt trời đã lên cao, Mai Như mới phát hiện áo choàng trên người hắn bị rách vô số, còn thấm máu. Mai Như từ trong bao quần áo lấy ra một bộ xiêm y, nói: “Thất gia, ngươi thay xiêm y đi.”
Phó Tranh vẫn “Ừm” một tiếng, hắn đứng thẳng không xong, Mai Như muốn dìu hắn, Phó Tranh nhàn nhạt xua tay, hắn tự quay người đi.
……
Hai người hiện giờ có ngựa, đi đường nhanh hơn rất nhiều.
Phó Tranh trọng thương chưa lành lại thêm vết thương mới, hắn không còn có sức lực, trên đường Mai Như cưỡi ngựa, Phó Tranh không nói một lời, chỉ dựa vào cổ nàng, nhắm mắt nghỉ ngơi.p. Mai Như cũng bình tĩnh, tùy ý hắn dựa vào. Nàng rất bình tĩnh, không thèm để ý cái khác.
Hai người đi hướng đông ước chừng mấy chục dặm, lúc này nghe được loáng thoáng tiếng vó ngựa, theo gió vọng lại đây, vẫn là dọa người. Hôm qua Phó Tranh mới giết mấy chục quan binh, lần này chỉ sợ người tới càng nhiều!
Mai Như ngây ra một lúc, kéo lấy cương ngựa. Phó Tranh cũng đã nghe được, hắn chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt ngưng trọng. Lại ngưng thần nghe xong một lát, Phó Tranh nhàn nhạt nói: “Không sao, người một nhà.”
Mai Như nghe vậy, trong lòng vui mừng, nàng nghiêng đầu cười nói: “Thật sao?’
Nàng cười tươi như vậy, gần như vậy, trên cánh môi còn giữ dấu vết mà hắn cắn, vết thương còn thấy được, cũng không biết nàng có đau hay không, Phó Tranh bình tĩnh nhìn, chợt giơ tay ——
Ngón tay dừng ở trên môi nàng, Mai Như cứng đờ, vội tránh, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Phó Tranh rũ tay, quyện quyện nói: “Lên đường đi.”
Ước chừng mười mấy dặm, rất xa quả nhiên có mấy chục người, xa xa vừa thấy, dẫn đầu là áo giáp màu bạc, phía sau thống nhất là màu xanh xám, không phải là màu vàng nâu của Tây Khương. Trong lòng Mai Như càng thêm kích động, phía sau Phó Tranh đã nhảy xuống ngựa, Mai Như cũng tùy theo nhảy xuống.
Mấy chục người giống như cũng nhìn đến hai người bọn họ, ra roi thúc ngựa chạy vội tới trước mắt, người dẫn đầu gương mẫu không kịp dừng ngựa, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thân ảnh gầy gầy cao cao, còn mang theo vẻ mặt thiếu niên ngây ngô non nớt —— đúng là Phó Chiêu!
Phó Chiêu chạy tới, chạy đến trước mặt Mai Như trước mặt, vui sướng hỏi: “Tuần Tuần, ngươi sao rồi?”
Mai Như cũng ngăn không được ý cười cùng kinh ngạc: “Điện hạ, sao ngươi lại đến đây?”
Phó Tranh đi sai vài bước, vóc dáng hắn cao hơn so với hai người này, hiện giờ rũ mắt nhìn qua, chỉ thấy hai người bọn họ tràn đầy thiệt tình vui mừng, chỉ còn hắn, không thể vui mừng tất cả đều trống rỗng.
Phó Tranh dời mắt, nhìn chỗ khác.
Có những người khác tới tham kiến hắn, Phó Tranh hơi hơi gật đầu, không biết vì sao, họng hắn lại tràn đầy mùi máu, lúc này trực tiếp phun ra từ khoé miệng vẫn là màu đen.
Phó Chiêu lúc này mới để ý, hoảng sợ chạy tới: “Thất ca, huynh làm sao vậy?”
Mai Như cũng ngơ ngẩn quay đầu lại nhìn, cách mọi người, hai người tầm mắt xa xa nhìn nhau, Phó Tranh dời mắt, nhàn nhạt nói: “Bị chút vết thương nhẹ, không đáng ngại.” Hắn lấy cổ tay áo xoa xoa máu, nhưng vị tanh trong cổ họng không thể ngăn được. Phó Tranh dừng một chút, lạnh giọng hạ lệnh nói: “Tức khắc hồi doanh.” Có người dẫn ngựa cho hắn, Phó Tranh xoay người đi lên, hắn đầu cũng không quay lại, trực tiếp quất roi, cưỡi ngựa rời đi.
Mai Như đứng ở sau, Phó Chiêu nói: “Tuần Tuần, Thất ca làm sao vậy?
Mai Như rũ mắt, cười cười, nói: “Không biết.”
Đại Ngụy triều ở Tây Khương có doanh địa, hiện giờ đoàn người đến nơi này, Phó Tranh không kiên trì được, phun ngụm máu ra! Khiến Phó Chiêu sợ tới mức vội vàng triệu quân y, Mai Như đứng ở bên ngoài, bình tĩnh nhìn thoáng qua, bỗng chốc vẫn dời mắt, chỉ nhìn tà dương nơi xa.
Nàng cũng rất mệt mỏi, hiện giờ đã ổn rồi, cuối cùng không nợ ân tình này nữa.
Trong trại, Phó Tranh đã ngất xỉu, chỉ tùy ý để quân y thay hắn chẩn trị. Xiêm y thấm máu, không cởi được, chỉ có thể dùng kéo cắt. Cắt từng mảnh vai ra, Phó Chiêu đứng ở một bên ngây ngẩn cả người, hắn là nam nhân bỗng nhiên có chút không đành lòng xem, hắn vội vàng dời mắt, vành mắt phiến hồng.
Phó Tranh nặng nề ngủ một giấc, vô cùng mệt. Lần thứ hai hắn tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm.
Chung quanh vẫn rất an tĩnh, im lặng đến mức làm người khó chịu, Phó Tranh theo bản năng ngồi dậy, có hai chữ buột miệng thốt ra, bỗng dưng, có người nghe được động tĩnh hoan thiên hỉ chui vào:“Thất ca, huynh tỉnh?
Đối với Thập Nhất đệ, Phó Tranh trầm mặc, nuốt hai chữ kia xuống, hắn nhàn nhạt cười cười, “Ừm” một tiếng.