Ngực nam nhân rắn chắc, trừ vai phải có vết thương mới, trên người còn có vết thương cũ, kết vảy, đã lành không còn hoàn hảo. Mà miệng vết thương ở vai phải máu đã ngưng, Phó Tranh chính mình căn bản không cởi hẳn trung y.
Mai Như không nói một lời, mắt nhìn thẳng, chỉ lấy cây kéo lưu loát cắt ống tay áo, lại dùng nước chà lau miệng vết thương. Bởi vì sợ có quan binh, cho nên nước lạnh băng đến xương. Chỉ là nhúng khăn, nàng đã rất lạnh, ngón tay đông lạnh đến đỏ bừng. Hiện giờ nước thật sự quá lãnh, đụng tới miệng vết thương, Mai Như liền có thể phát hiện người nọ cứng đờ.
Phó Tranh không nói khó chịu, cũng không nhíu mày, chỉ nhấp chặt môi, thấp thấp rũ mắt, nhìn Mai Như vì hắn bận rộn.
Sau một lúc lâu, hắn nói: “Tam cô nương, đa tạ.”
Mai Như cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh trả lời: “Điện hạ chớ lại nói cảm ơn, ta không chịu nổi.” Lúc nói chuyện, miệng vết thương đã chà lau sạch sẽ.
Vết thương đã biến thành màu đen, máu đều là màu đỏ sậm, có chút đáng sợ.
Mai Như bỏ qua một bên.
Phó Tranh ngồi ở chỗ đó, tay trái nắm lấy đoạn mũi tên. Nặng nề thở sâu, hắn gắt gao cắn môi, đột nhiên một phát lực, rút phần mũi tên còn lại ra! Trong nháy mắt, máu ào ạt chảy ra, Phó Tranh đau đến hừ nhẹ một tiếng, hắn thân mình cong ở nơi đó, mồ hôi như hạt đậu chảy xuống.
Mai Như có chút không đành lòng, lại căn bản không kịp nghĩ nhiều, vội vàng thay Phó Tranh đắp thuốc. Kiếp trước nàng vì người này đi theo quân doanh chạy ngược chạy xuôi, cũng từng học qua kiến thức quân y trị thương, hiện giờ miễn cưỡng thử một lần. Thuốc cầm máu ở trên mảnh vải sạch sẽ, ở miệng vết thương ấn một lúc. Mai Như ấn bờ vai của hắn, chỉ một lát, nháy mắt đã bị nhiễm hồng.
Máu rất ấm áp.
Tay nàng có chút phát run.
“Để tự ta làm.” Đầu Phó Tranh vẫn thấp thấp rũ, lúc này rầu rĩ nói. Dứt lời, hắn giơ tay ấn thuốc, cùng lúc, Mai Như vội vàng rút tay. Lòng bàn tay nàng vẫn là máu của người này. Nàng không dám nhìn, lúc này khoanh tay đứng ở bên cạnh. Chờ máu được cầm, lại đổ thuốc, thay Phó Tranh quấn băng vải.
Bởi vì thương trên vai, cho nên băng vải quấn qua ngực cùng phía sau lưng.
Đối mặt nam nhân đang nửa người trần trụi, Mai Như mặt không đổi sắc, động tác cực nhanh, còn dùng sức quấn.
Tới lúc này, Phó Tranh vẫn đau, trên người mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn đã không có dư thừa sức lực, chỉ cúi đầu, môi tái nhợt đáng sợ, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn bàn tay Mai Như. Bàn tay kiều kiều mềm mại, năm ngón tay như hành tước, vốn nên chấp bút hoặc là đánh đàn, hiện giờ tất cả đều là máu hắn.
Phó Tranh an tĩnh nhìn, trong lòng mềm mại.
Đôi tay kia chạm đến tim hắn.
Chợt, đôi tay ngừng lại, Mai Như nói: “Điện hạ, ngươi nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Phó Tranh không có sức lực, hắn không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Mai Như tận lực không đụng tới vết thương hắn, dìu hắn nằm xuống. Giường đất rất lãnh, Mai Như chỉ có thể lấy chút quần áo cũ đắp cho hắn.
Phó Tranh liếc nhìn nàng một cái, rốt cuộc nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Hắn cũng không dám ngủ quá sâu, rốt cuộc không an toàn, nơi này không phải nơi tốt, hắn phản có tính toán khác
Gian nhà ở rất an tĩnh, khiến người hốt hoảng, Phó Tranh lập tức ngồi dậy, “Tam cô nương?!” Hắn gọi to một tiếng.
Không có người trả lời.
Phó Tranh trong lòng lạnh xuống, vội vàng xốc chăn, chỉ tiếp theo, tiếng bước chân từ gian ngoài lại đây, “Điện hạ?” Mai Như đứng ở cạnh cửa lên tiếng, một đôi mắt nhìn hắn.
Nhìn nàng, Phó Tranh giật mình, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Mai Như nói: “Ước chừng là buổi trưa một khắc.” Lại nói: “Điện hạ, ngươi mới nghỉ ngơi không đến nửa canh giờ.”
Hơi trầm ngâm, Phó Tranh phân phó nói: “Thu dọn đồ vật, chúng ta tức khắc ra khỏi thành.”
“Ra khỏi thành?” Ngược lại là Mai Như vẻ mặt khó xử, nàng nhíu mày, “Điện hạ ngươi có thể đi sao?”
Phó Tranh không đáp chỉ nói: “Bọn họ sớm hay muộn lục soát nơi này, đợi thêm mới thật sự nguy hiểm.” Lại nói: “Đêm qua dám như thế trắng trợn táo bạo hành thích sứ thần, chỉ sợ là cung biến, khẳng định còn có thế lực khác ở bên trong làm rối.” Hừ một tiếng, Phó Tranh cười lạnh: “Cũng không biết tướng quân ngu ngốc nghe lời ai gièm pha!”
“Điện hạ, ra khỏi thành sau chúng ta nên đi chạy đi đâu?” Mai Như nghi nói.
Lần này Phó Tranh trầm mặc cân nhắc một lát, hắn nhìn Mai Như, chỉ ba phải cái nào cũng được đáp: “Đi hướng đông trước.”
Mai Như không quá để ý. Rốt cuộc Phó Tranh thân thuộc địa thế Tây Khương hơn nàng, nàng là lý luận suông, người này tốt xấu đánh thật chinh chiến qua, biết chỗ nào có thể đi, chỗ nào có trú binh Đại Ngụy triều. Nếu tìm không thấy trú binh tiếp ứng, không cần thiết mấy ngày tin tức sứ thần Ngụy triều bị ám sát, tất nhiên cũng có thể truyền quay lại quốc nội, tự nhiên còn có đại quân xuất phát.
Nghĩ như thế, Mai Như gật gật đầu, chỉ nói “được”.
Nàng hiện giờ đã mặc chỉnh tề, Phó Tranh còn trần trụi nửa người, trung y của hắn đã rách, áo ngoài tất cả đều là máu. Mai Như tìm được áo choàng, đưa cho hắn. Tay phải Phó Tranh sau khi dùng thuốc giống như không thể động, hiện giờ giống như phế nhân. Nhíu mày, Mai Như tiến lên đang muốn hầu hạ hắn mặc quần áo, Phó Tranh lạnh lùng cự tuyệt nói: “Nếu Tam cô nương không muốn gả cho bổn vương, việc này không thể lại phiền toái ngươi.”
Hơi dừng lại, Mai Như nói: “Tuỳ điện hạ.” Nàng đặt áo choàng chỉnh tề ở bên cạnh, chính mình đi ra bên ngoài.
Cũng không biết người này làm như thế nào, sau một lúc lâu, Phó Tranh miễn cưỡng mặc chỉnh tề ra.
Xem hắn mồ hôi đầy trán, đau không nhẹ…… Mai Như bỏ qua, không nói một lời trùm đầu.
Nhàn nhạt nhìn nàng một cái, Phó Tranh nói: “Đem tay nải cho bổn vương.”
Cố kỵ người này trên người thương, Mai Như khó thông cảm hắn: “Vẫn là ta cầm.” Lại an bài nói: “Điện hạ, cửa thành kiểm tra khắc nghiệt, chờ lát nữa ta ứng phó, điện hạ ngươi liền……” Nói đến chỗ này, dừng một chút, Mai Như cúi đầu nói: “Điện hạ ngươi đóng giả người câm đi.”
Phó Tranh thật có thể bị người này làm cho tức chết!
Trầm mặc, hắn giơ tay gỡ tay nải trên vai Mai Như đeo lên vai trái.
Chỗ bị hắn đụng qua lại bắt đầu cứng đờ, Mai Như bình tĩnh đứng ở chỗ đó.
Phó Tranh hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở nói: “Tam cô nương, ở bên ngoài đừng gọi điện hạ, có thể gọi bổn vương là Thận Trai.”
Thân mình vẫn cứng đờ, trầm mặc, Mai Như đạm nhiên sửa lời nói: “Thất gia.”
Phó Tranh bị chọc tầm mắt lạnh lùng.
Hừ một tiếng, nhẹ phẩy tay áo, hắn trầm khuôn mặt cõng tay nải đi ở phía trước.
Mai Như vẫn là ở phía sau nhắc nhở nói: “Điện hạ cần phải nhớ rõ ngươi là người câm.”
Phó Tranh lạnh lùng nhìn nàng một cái, quả nhiên không nói một lời.
Hắn bị thương, đi chậm, Mai Như tạm chấp nhận hắn, cũng đi chậm. Chỉ là rảnh rỗi, nàng thế nhưng bên đường lại mua chút lương khô! Chờ mua xong đồ vật, Mai Như lại chạy một mạch đuổi theo người phía trước, giống hệt chạy nạn? Không bao lâu, lại nhiều thêm tay nải! Phó Tranh lạnh lùng nhìn ở trong mắt, lại yên lặng nhận lây.
Cửa thành kiểm tra rất kĩ, Phó Tranh định đi ra, thoáng đánh giá một lát, hắn mím môi.
Người này khuôn mặt tái nhợt, không có huyết sắc, hiện giờ ở dưới ánh nắng, có vẻ càng thêm trắng.
Mai Như trộm nghĩ, chờ lát nữa nếu bị hỏi, nói Phó Tranh bị ho lao…… Nàng nhìn Phó Tranh, không nói với hắn.
Cửa thành có không ít người chờ ra khỏi thành, hai người trà trộn ở trong đó, nhất thời ồn ào. Trừ bỏ Phó Tranh, bên cạnh còn có nam nhân khác, trên người còn có mùi khó ngửi. Mai Như không tự nhiên, nàng thấp thấp rũ mắt, lỗ tai trắng nõn hơi hơi phiếm hồng. Phó Tranh rũ mắt, chỉ im lặng bảo vệ nàng bên cạnh.
Ai cũng không có nói chuyện, chỉ theo người chậm rãi đi phía trước đi.
Càng tới gần, tim Mai Như đập càng mạnh.
Bên cạnh Phó Tranh bình tĩnh rất nhiều, chỉ là hàn khí quanh thân hắn toàn bộ thu liễm, hiện giờ nhìn qua, chỉ là cậu ấm tay trói gà không chặt.
Đợi gần đến phiên bọn họ, Mai Như đã rất khẩn trương, trong lòng bàn tay đều mồ hôi lạnh. Mấy cái thủ thành thị vệ quan sát kỹ lưỡng Mai Như cùng Phó Tranh, dùng tiếng Tây Khương hỏi: “Người nào?”
Mai Như vừa muốn dựa theo phía trước an bài ứng phó thị vệ, liền thấy Phó Tranh đã đứng trước mặt những người, hơn nữa —— hắn dùng tiếng Tây Khương nói.
Câu nói kia rành mạch truyền tới trong tai, Mai Như không khỏi bất ngờ, chỉ cảm thấy một lát choáng váng. Chớp mắt, nàng giống như đều nghe không được cái gì, lỗ tai ong ong vang. Mai Như ngước mắt bình tĩnh nhìn Phó Tranh, người nọ cũng rũ mắt nhìn nàng, lại nói với mấy cái thị vệ.
Mai Như cúi đầu, thân mình cứng đờ, trong đầu vẫn là câu nói của Phó Tranh.
Lúc trước, Phó Tranh chỉ vào nàng nói: “Đây là phu nhân ta.”
Không thể nói nguyên do, ngực Mai Như giống như bị quấn lấy, nàng thật khó chịu. Nàng không thể nói chuyện, hiện giờ chỉ gắt gao nắm chặt tay. Có lẽ là Mai Như thần sắc quá mức quái dị, thị vệ rõ ràng không tin, một đôi mắt đánh giá lại đây. Mai Như kéo kéo khóe môi, máy móc cười cười, lại thoáng tránh ở Phó Tranh phía sau, ra vẻ thẹn thùng nói: “Quan gia, phu thê chúng ta xác thật là về quê thăm người thân.” Một đôi tay chỉ ở phía dưới tay áo đang nắm chặt.
Thẳng đến khi bị Phó Tranh nắm tay đi ra cửa thành, Mai Như vẫn nắm chặt tay.
Đối với nơi xa liên miên không dứt núi non, nàng hít thờ sân, miễn cưỡng tản ra chút tức giận, mới một lần nữa căm tức nhìn Phó Tranh.
Mai Như không vui: “Lúc trước vì sao không cùng ta thương lượng?”
Phó Tranh cười lạnh: “Cái lý do người câm thực sự quá vớ vẩn!”
Lý do người câm, phải mang về nha môn điều tra, chỗ nào có thể dễ dàng thoát thân? Người này cư nhiên có thể nghĩ đến?
Mai Như vẫn nhíu mày, cùng hắn cãi cọ: “Ta đây cũng có thể giả nha hoàn ngươi!”
“Nha hoàn?” Phó Tranh lại một tiếng cười lạnh, ánh mắt nặng nề nhìn nàng nói,
“Bộ dáng ngươi giống nha hoàn chỗ nào?” Lại nói: “Hiện giờ nhiều ánh mắt, nơi đây không nên ở lâu, việc này không cần tranh cãi nữa ——” hơi dừng lại, hắn nói: “A Như, chúng ta nhanh chóng lên đường.”