Đi theo tiểu Lưu công công đi ra Khôn Ninh Cung, đứng ở dưới mặt trời, Mai Như cảm thấy có chút bối rối.
Nàng tuy rằng mồm miệng lanh lợi nhưng chưa từng nói nhiều như vậy. Lúc trước Duyên Xương Đế để nàng hùng biện con ngựa trắng của Công Tôn tiên sinh. Công Tôn tiên sinh là người Đông Chu, năng ngôn thiện biện, con ngựa trắng phi mã cũng là Công Tôn tiên sinh thành danh. Hiện giờ, liên tiếp “bạch mã mã dã, phi mã dã” từ Mai Như nói ra, cũng khiến người nghe choáng váng. Nàng tự trấn an tinh thần, mới không khiến chính mình luẩn quẩn trong vấn đề này.
Đợi Mai Như vui sướng tràn trề nói xong, Khôn Ninh Cung yên tĩnh.
Mai Như quỳ gối, còn không biết cuối cùng sẽ như thế nào.
Lý hoàng hậu nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương, hộ giáp hơi nhìn sanh.
Duyên Xương Đế cũng không nói gì, chỉ vẫy vẫy tay, để Mai Như lui trước.
Hiện giờ đi theo tiểu Lưu công công ra ngoài đi, Mai Như tâm tư có chút hốt hoảng, suy nghĩ về việc hôm nay. Nàng vẫn cảm thấy thật không thích hợp, mấy việc này rơi trên đều nàng, cũng quá khéo đi. Mai Như lặng lẽ nhíu mày.
Nhưng mà tuy chuyện này quá trùng hợp, nhưng cũng rất vi diệu.
Nếu nàng lọt vào mắt Duyên Xương Đế, có thể cùng Hồng Lư Tự đi sứ, kia quả thực là với thanh danh nàng như hổ thêm cánh. Thái làm muốn nạp nàng làm trắc phi, còn phải cân nhắc. Nếu về sau muốn nạp nàng vì Thái Tử Phi, Mai Như cũng có thể có lá gan nói một câu “Không được”.
Như thế tính toán, nàng ngày đó hồi phủ cũng không có nói cho bất kỳ kẻ nào việc này, chỉ lặng lẽ tránh ở trong phòng. Nếu là bị Kiều thị hoặc là lão tổ tông biết, khẳng định là không cho phép. Một ngày này, thẳng đến ban đêm Mai Dần từ nha môn trở về, việc của Mai Như mới bị Kiều thị biết được!
Mai Như bị gọi đến trong viện Kiều thị.
Chỉ thấy Mai Dần ngồi ở chỗ đó, trên mặt Kiều thị cũng không biết là vui mừng hay là lo lắng, thấy nàng, than một tiếng.
“Tuần Tuần.” Mai Dần trầm giọng gọi nàng, chậm rãi mở miệng nói, “Hôm nay bệ hạ triệu cha vào cung……” Hôm nay Duyên Xương Đế triệu Mai Dần tiến cung. Thân là không quá được coi trọng Lễ Bộ thị lang, nhận được ý chỉ hoàng đế triệu kiến, Mai Dần không khỏi kinh ngạc —— hắn ngày thường thật sự rất ít khi thấy hoàng đế. Đợi quỳ gối Càn Thanh cung, nghe Duyên Xương Đế nói, Mai Dần càng thêm kinh ngạc!
Duyên Xương Đế nói: “Vì thiên kim có chút có tài quỷ biện, lại thông hiểu ngoại bang văn tự, trẫm muốn nàng lần này cùng Hồng Lư Tự đi sứ, Mai khanh nghĩ như thế nào?”
Từ Càn Thanh cung ra, Mai Dần vẫn ngốc. Hắn biết Tuần Tuần há mồm không buông tha người, không ngờ tới này cũng có thể vào mắt bệ hạ? Mai Dần trong lòng nhất thời vui mừng, nhưng cân nhắc đến Tuần Tuần chưa cập kê, càng chưa xuất các, xuất đầu lộ diện sự thật ở là……
Kể từ đó, hắn cũng không biết là vui, hay là buồn.
Hiện giờ gặp nữ nhi kiều kiều mềm mại đứng ở trước mặt, Mai Dần than một tiếng, nói: “Tuần Tuần, con thấy thế nào?”
Mai Như trả lời: “Năm trước con đi theo dì đi Bình Dương, cha còn giúp khuyên mẫu thân, nói nữ nhi gia đi ra ngoài thêm kiến thức cũng là tốt, nếu không cả ngày buồn ở khuê các, tầm mắt sẽ hạn hẹp……”
Kiều thị vừa nghe liền ngồi không được, trừng nói: “Tầm mắt chiều rộng có tác dụng gì? Nhà ai chọn tức phụ mả xem tầm mắt? Trong kinh thành ai giống con, suốt ngày ở bên ngoài điên tới điên đi?”
Bị mẫu thân mắng, Mai Như nhẹ nhàng rũ mắt, một đôi mắt chớp chớp, thoáng có điểm ủy khuất.
Kiều thị còn muốn dạy dỗ, Mai Dần thương nữ nhi, vội vàng nói: “Phu nhân, tùy Tuần Tuần thôi, đây là bệ hạ nhìn trúng tài văn chương của Tuần Tuần, là thiên đại hỉ sự!” Kiều thị nhìn Mai Dần, lại nhìn Tuần Tuần, không khỏi lại bực. Mắt thấy trận chiến kết thúc, Mai Tương lại còn không có báo bình an trở về, hiện giờ nữ nhi lại muốn đi nơi đó, Kiều thị có thể nào không tức giận?
Mai Như nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nương, nàng không phải ngóng trông tiền đồ của ta sao?.
Kiều thị đấm ngực: “Nương chỉ mong con đọc nhiều sách, có thể thêm thanh danh của cô nương gia, ai khiến con……” Thấy Mai Như gục xuống đầu đứng ở chỗ đó, Kiều thị câu nói kế tiếp không thể nói ra, than một tiếng nói: “Thôi thôi, con cùng ca ca đều không lương tâm!”
Lời này là nói dỗi, Mai Như nhẹ nhàng cười.
Kiều thị vẫn che chở nàng, chỉ đối Mai Dần nói: “Việc của Tuần Tuần, vẫn là chàng nói trước mặt nương đi……”
“Biết.” Mai Dần không dám không nghe.
Ngày này ban đêm Mai Dần từ xuân hi đường trở về, Kiều thị hỏi hắn như thế nào, Mai Dần buông tay nói: “Còn có thể như thế nào? Hiện giờ là bệ hạ miệng vàng lời ngọc, nương không muốn cũng chỉ có thể như thế.” Kiều thị trong lòng than, vẫn căm giận mắng: “Hai đứa không lương tâm!”
Mai Dần giúp nàng gạt lệ, lại nói: “Phu nhân nếu ghét bỏ, chúng ta lại sinh thêm một đứa là được……”
“Không đứng đắn!” Kiều thị mắng một câu, trong lòng lại có chút ăn vị, liếc liếc mắt nói: “Lão gia sao không đi những chỗ kia?”
Vừa nghe cái này, Mai Dần có chút hoảng hốt, chắp tay thi lễ xin khoan dung.
……
Hôm sau, Mai Như đi theo Kiều thị đến xuân hi đường thỉnh an.
Nhìn cháu gái ruột thịt Đỗ lão thái thái lắc lắc đầu, nhịn không được buồn cười vừa tức giận nói: “Tuần Tuần a Tuần Tuần, vốn định muốn con có thể theo khuôn phép cũ, không nghĩ tới nha đầu này đi một đường đến đen……” Nói than một tiếng, vẫy tay nói: “Lại đây nói chuyện.”
Mai Như đi qua, khó được dựa gần lão tổ tông, bên kia Đỗ lão thái thái là Mai Thiến. Tỷ muội hai người đối diện, nhìn nhau cười cười.
Trong phủ mọi người cũng đã biết Mai Như bị Duyên Xương Đế khâm điểm, lúc này vây quanh Kiều thị nói chúc mừng. Kiều thị trong lòng vẫn luyến tiếc, nói: “Ta chỉ ngóng trông Tuần Tuần giống Thiến tỷ nhi, ở nhà an an ổn ổn đợi.”
Mai Thiến cười nói: “Đại bá mẫu, cháh còn hâm mộ Tam muội muội, cháu thân thể ốm yếu không có phúc khí này.”
Kiều thị nói: “Thiến tỷ nhi phúc khí còn ở sau này.”
Lão tổ tông cười cười, nói: “Chúng ta trong phủ mấy nha đầu đều có phúc khí.”
Việc của Mai Như cứ như vậy định ra. Nàng hôm nay liền Bình Dương tiên sinh xin nghỉ. Đối với việc này, Bình Dương tiên sinh cực tán thành, không được vui mừng, lại thêm một chút bài, chỉ dặn dò Mai Như không được lười biếng. Mai Như gãi gãi đầu, nói: “Học sinh không dám.”
Từ Bình Dương tiên sinh trong phủ ra, Mai Như đã nghĩ kỹ rồi, muốn đi thăm Đổng tỷ tỷ. Lần này qua đi nói không chừng có thể gặp được Hồ Tam Bưu, cũng không biết hôn sự Đổng tỷ tỷ cùng hắn rốt cuộc lùi lại tới khi nào, vốn dĩ nói sau Tết Âm Lịch, hiện giờ đã hai tháng.
Đợi nghe nói Mai Như lại muốn đi, Đổng thị bình tĩnh nhìn Mai Như, chân thành cười nói: “Tuần Tuần càng ngày càng có bản lĩnh.”
Mai Như ngượng ngùng nói: “Vừa lúc vừa khéo.” Lại hỏi Đổng thị: “Hồ đại ca có tin tức gì không?”
Đổng thị lắc đầu: “Không có.”
Mai Như “Ừ,” một tiếng, theo bản năng lo lắng nói: “Ca ca cũng không tin tức.” Vừa nói xong lời này, Mai Như liền biết tự mình nói sai, thè lưỡi, lỗ tai liền đỏ.
Đổng thị nhàn nhạt rũ mắt, cũng không thèm để ý.
Mai Như lúc này mới hỏi: “Được rồi tỷ tỷ, tỷ có nói cái gì muốn đưa cho Hồ đại ca? Muội lần này đi có thể gặp gỡ huynh ấy đâu.”
Đổng thị mặt mày vẫn là nhàn nhạt, thêu mấy châm, không gợn sóng nói: “Không có lời nói, dặn chính hắn ở bên ngoài bình bình an an là được.”
Mai Như gật gật đầu.
Hồi phủ, nghĩ đến lần này qua đi có thể nhìn thấy ca ca, Mai Như trong lòng vui sướng, lại phát sầu, cũng không biết ca ca ở bên kia rốt cuộc như thế nào. Xe ngựa vào Quốc công phủ, Mai Như sắp đến sâm Kiều thị, rất xa liền nhìn đến người nào ở sân cạnh cửa do dự, lại nhìn chăm chú tinh tế, trong đó một người lại là Triệu di nương!
Không sai biệt lắm có một năm không gặp được người này, Mai Như mau quên nàng, hiện giờ bộ dáng hình dung gầy ốm, phỏng chừng là do năm trước sinh.
Nhìn thấy Mai Như, Triệu di nương vội vàng tiến lên nịnh bợ nói: “Tam cô nương.”
“Chuyện gì?” Mai Như hỏi một câu.
Triệu di nương ương nói: “Nghe nói cô nương được bệ hạ khâm điểm đi phía tây, nghĩ cô nương nếu ở đàng kia nhìn thấy đại gia, cùng chàng ấy nhắc về Nguyệt tỷ nhi.”
Thật thật là đáng thương tấm lòng cha mẹ…… Mai Như âm thầm than một tiếng, đối người này ác cảm thoáng giảm một ít, nàng gật đầu lạnh lùng nói: “Đó là tự nhiên.”
Triệu di nương cọ xát trong chốc lát, giống như còn muốn nói cái gì nữa, Mai Như không muốn nghe nhiều. Nhìn Mai Như bóng dáng, Triệu di nương nhíu nhíu mày.
Mai Như đi vào trong phòng Kiều thị, Kiều thị cùng Lưu mụ mụ đang ở trên giường bôi thuốc cho Nguyệt. Trên giường đất thiêu nóng hầm hập, lại muốn bôi thuốc sởi, Nguyệt tỷ nhi lúc này chỉ mặc cái yếm. Trắng trắng, mập mạp, rất đáng yêu.
Mai Như chỉ ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, nói: “Nương, con muốn vẽ Nguyệt tỷ nhi.”
“Vẽ làm cái gì?”
“Mang cho ca ca xem.”
Kiều thị thở dài: “Cũng được. Nguyệt tỷ nhi đã tám tháng, ca ca con còn chưa gặp một lần, cũng là cái nhẫn tâm.”
Mai Như để Tĩnh Cầm hầu hạ bút mực, Nguyệt tỷ nhi nằm ở đàng kia, thân mình không động đậy, chỉ có đầu xoay qua nhìn Mai Như. Chớp chớp đôi mắt đen, nàng nhếch miệng cười bới Mai Như, cũng không biết tiểu nha đầu đang cười cái gì. Mai Như ngơ ngẩn nhìn, trong lòng chỉ cảm thấy mềm mại, còn có chút khó chịu.
Dùng ba ngày vẽ xong Nguyệt tỷ nhi, Mai Như cũng nên rời kinh.
Lần này đi sứ Tây Khương người không quá nhiều, Hồng Lư Tự năm người, trong đó một vị chính sử, một vị phó sử, cộng thêm Mai Như, còn có mấy chục người hộ vệ.
Rời kinh ngày ấy, Mai Như đơn giản không muốn người trong phủ tới đưa, sợ nàng không bỏ được liền muốn khóc.
Khi ra khỏi cửa thành, Mai Như lặng lẽ xốc lên màn xe, nhìn ra bên ngoài.
Nàng cứ như vậy thấy được Phó Chiêu. Người nọ ở quán trà bên đường.
Kỳ thật, hai người hôm qua còn gặp. Hôm qua, Lý hoàng hậu lại triệu Mai Như tiến cung, lấy kỳ ân điển. Mai Như ra cung, liền gặp Phó Chiêu.
Phó Chiêu là riêng tới tìm nàng.
Đối với việc Mai Như đi theo đi sứ, Phó Chiêu hai ngày này nghe được tin tức cũng là không nghĩ ra. Sau lại cân nhắc, hắn đánh giá nếu là kế của Thất ca, rốt cuộc Tuần Tuần ở kinh thành, liền ở dưới mí mắt Hoàng Hậu cùng Thái Tử, muốn khi nào triệu kiến liền triệu kiến, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có cách nào. Hiện giờ Tuần Tuần đi sứ, không chỉ có có thể nhiều thêm chút thanh danh, còn có thể làm Thái Tử có chút kiêng kị cùng suy tính……
Như thế cân nhắc, Phó Chiêu liền cảm thấy chủ ý của Thất ca vô cùng thỏa đáng.
Nhìn thấy Mai Như, Phó Chiêu chỉ nói: “Ngươi ở bên ngoài chú ý chút, nơi đó không phải kinh thành.” Nghĩ nghĩ, lại nói nhỏ: “Ta nơi này có một phong thư, Tuần Tuần giúp ta giao cho Thất ca.”
“Thư?” Mai Như nhíu mày.
Phó Chiêu thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, làm phiền Thất ca chăm sóc ngươi một ít.”
Nghe xong, Mai Như không khỏi có chút xấu hổ, có ý gì?
Nàng không nhận lá thư kia, chỉ là lạnh lùng trả lời: “Ta tự mình chăm sóc được, không nhọc điện hạ lo lắng, càng không dám làm phiền Yến Vương điện hạ!”
Hiện giờ gặp lại Phó Chiêu, nghĩ vậy chút lung tung rối loạn, Mai Như không được tự nhiên thấp hèn mắt. Nàng rũ mành, giữa mày không khỏi nhẹ nhàng nhíu nhíu.