Bên trong lụa đỏ, nàng đợi một đêm, hai long phượng hỉ đuốc vẫn cháy, ngoài cửa sổ đã là bình minh.
Mai Như khi đó vẫn mặc hỉ phục đỏ thẫm. Mấy nha hoàn hầu hạ nàng đã sớm đổi ca, nhưng Mai Như vẫn như vậy chờ Phó Tranh trở về, lúc uống rượu hợp cẩn, ánh mắt người này vẫn chưa từng nhìn qua nàng, cũng không biết có phải hay không thẹn thùng.
Nàng ngồi ở chỗ đó, trên đầu là song hỉ bảo điền, nặng trĩu.
Ngơ ngẩn nhìn ánh nắng bình minh ló lên, nàng bỗng nhiên ý thức được, đêm động phòng hoa chúc, chỉ có một mình nàng……
Đau đớn trong lòng tràn ra, Mai Như rũ mắt.
Trong tay nàng còn ôm đàn tứ, trước mặt khí nóng của tách trà thổi ra. Trà này màu canh xanh biếc, hương khí thanh úc. Khí nóng được gió thổi lên,đọng ở lông mi, sẽ ngưng tụ thành bọt nước nhỏ. Ngẫu nhiên run rẩy một chút, thế nhưng giống là nước mắt. Mai Như chớp chớp mắt, cười nhạt nói: “Điện hạ thật biết nói giỡn.
“Bổn vương không có nói giỡn.” Phó Tranh nghiêm mặt nhìn nàng nói.
Giọng nói hắn nặng nề, là loại lực chỉ có nam nhân có.
Hắn khuôn mặt tiêu túc, con ngươi đen như mực kiên định, trầm ổn, tất cả đều khó nhìn ra thiệt tình.
Mai Như vẫn nhàn nhạt cười, khóe môi hơi nhấp. Ý cười hoà quyện với gió bắc lạnh băng, nhưng cũng giống như bị gió bắc thổi tan.
Chớp mắt này, Phó Tranh đã biết đáp án, phía dưới tay áo rộng, hắn lặng lẽ nắm chặt tay.
Thấy Mai Như nhìn hắn, thản nhiên trả lời: “Điện hạ, ta cũng không nói đùa.”
Nàng cái gì cũng chưa nói, nhưng cái gì cũng nói hết rồi……
Nàng coi hắn như trò đùa.
Lời này nhẹ nhàng nhưng giống như không chút để ý như đâm qua tâm, rõ ràng sớm đã có chuẩn bị, nhưng ngực Phó Tranh chợt căng thẳng, như là có một cây đao hung hăng đâm qua, làm cho người ta đau.
Phó Tranh vẫn bình tĩnh nhìn nàng, cặp mắt tuấn lãng đen nhánh, môi mỏng gắt gao nhấp, tay hắn nắm chặt.
Mai Như cũng không hề nhìn hắn, nàng chỉ thoáng khom người, cầm đàn tứ đi vào cách vách.
Phó Tranh không động đậy.
Hắn ngồi ở hành lang, sau một lúc lâu, cánh tay dưới tay áo mới nâng lên, bưng lên ly trà trước mặt.
Tay hắn trắng bệch.
Lúc này gió bắc thổi càng ngày càng mạnh, trực tiếp cuốn theo tuyết trắng, ập vào trước mặt. Tuyết rơi ở khóe mắt đuôi lông mày, dừng ở men gốm chung trà, Phó Tranh rốt cuộc lôi ra một tia lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo khi đâm vào trong lòng, hắn cũng không thể động đậy
Chậm rãi uống xong này ly trà, trong đình viện tuyết đã bay lả tả, che trời lấp đất, căn bản nhìn không thấu.
Phó Tranh nặng nề đứng dậy, nói với bên trong: “Tam cô nương bảo trọng, bổn vương cáo từ.”
Thật lâu sau, trong phòng người chỉ nhẹ đáp một câu: “Cung tiễn điện hạ.”
Phó Tranh lẳng lặng nhìn trong chốc lát, xoay người rời đi.
Chỉ bước ra đi một bước, trên người hắn đã đầy tuyết rơi, hòa tan, thấm vào, hàn ý thấu xương.
Trong phòng, Mai Như còn ôm đàn tứ, bình tĩnh đứng ở chỗ đó. Cho đến lúc nghe thấy tiếng bước chân, nàng mới một lần nữa nâng mắt. Vành mắt có chút hồng, còn có chút lạnh.
……
Mai Như mấy ngày nay không đi Hồng Lư Tự, chỉ an an phận phận ở chỗ Bình Dương tiên sinh.
Nàng tính toán chờ Thái Tử sau khi dẫn binh ly kinh mới đi Hồng Lư Tự, chờ tới chờ đi, lại chờ đến Thái Tử bị Duyên Xương Đế cấm túc!
Mai Như khiếp sợ.
Đến nỗi Thái Tử vì sao bị cấm túc, vì sao làm hoàng đế tức giận, trong cung lại không có chút tin truyền ra. Mọi người chỉ biết bệ hạ ban ngày mới định ra chuyện Thái Tử lãnh binh xuất chinh, ban đêm liền giận dữ, Thái Tử đã bị lệnh cưỡng chế cấm túc ở Đông Cung.
Sau đó, vẫn là mấy người canh cửa truyền nhau, giống như nói cùng ngày trong cung có một cực phẩm tài tử treo cổ chết.
Hiện giờ đầu đường cuối ngõ đều ở nghị luận việc này, có người cảm khái sắc tự trên đầu một cây đao, có người tò mò cũng không biết bệ hạ đến tột cùng sẽ lại phái vị nào, là Triệu Vương, Tề vương, Lỗ vương hay là Yến Vương.
Một ngày này ở trong phủ Bình Dương tiên sinh, ngay cả mấy người quét sân cũng sột sột soạt soạt nhỏ giọng nghị luận.
Mai Như nghe xong trong lòng hơi ngó ngẩn.
Nàng biết việc này hơn phân nửa là Phó Tranh thuận nước đẩy thuyền mưu hoa. Phó Tranh ngày ấy từng chính miệng nói với nàng, Thái Tử mấy ngày nay sẽ có nhiều việc làm, nàng không cần quá mức lo lắng. Mai Như ban đầu cho rằng hắn chỉ Thái Tử xuất chinh, hiện tại nghĩ đến, Phó Tranh nói hẳn là chính việc này……
Kỳ thật, một bước này cực kỳ hung hiểm.
Người khác không nhất định có thể nhìn ra manh mối, không than một tiếng Thái Tử chính mình háo sắc, nhưng đương kim Thánh Thượng đa mưu túc trí, sẽ phát hiện có sự kỳ quặc? Chỉ sợ khi tức giận, bệ hạ nhìn càng thấu!
Kiếp trước Phó Tranh không có đi nước cờ này, hắn vẫn luôn giấu tài, hắn rất kiên nhẫn, hắn chưa bao giờ sốt ruột hành sự, kiếp này không nguyên nhân gì khiến cho hắn tung chiêu hiểm này.
Cũng không biết cuối cùng có thể hay không toàn thân mà lui.
Mai Như rũ mắt.
Nàng đối với sách, thoáng có chút thất thần.
Lại chờ một ngày, quả nhiên ——
Duyên Xương Đế hạ lệnh Yến Vương điện hạ lãnh binh, ngay trong ngày rời kinh.
Mai Như rõ ràng nhớ rõ, kiếp trước sau khi nàng cùng Phó Tranh thành thân, người này mới lần đầu tiên lãnh binh xuất chinh, hiện giờ hết thảy đều không giống nhau.
Tuyết rơi liên tiếp nhiều ngày, nàng ôm đàn tứ vẫn quỳ gối hành lang.
Mai Như ngẩng đầu, nhìn trời đầy tuyết.
Nàng tùy tay đánh hai tâm. Tiếng đàn giống như có thể đánh lên trời cao, nàng không nhịn được rùng mình, nỗi lòng nàng như được trút ra từ ngón tay, nói không nên nguyên do, nàng đáy mắt bỗng dưng nổi lên một ít ẩm ướt.
Mai Như cũng không nghĩ nhiều, ngay sau đó, ngón tay tuỳ tiện đánh đàn.
Âm sắc nặng nề liên tiếp, cùng mênh mang tuyết trắng, cuốn tiến phong, mọi nơi tan đi, nức nở rồi lại mang theo vài phân sắc bén.
……
Bên kia phòng, Phó Chiêu thực sốt ruột.
Hắn không tinh quyền mưu, nhưng cũng biết lãnh binh ý chỉ là phụ hoàng ở gõ sơn chấn hổ, muốn lấy Thất ca rèn thành cây đao của Thái Tử!
Đợi sau kho tan triều, Phó Chiêu liền đi tìm Thất ca.
Phó Tranh lúc ấy đã tiếp thánh chỉ từ Càn Thanh cung ra, chính duyên đường đi ra ngoài cung.
“Thất ca!” Phó Chiêu gọi lại hắn.
Tường đỏ ngói xanh, Phó Tranh một thân triều phục quay mặt, mặt mày thanh tuyển, vẫn toả ra khí lạnh.
“Thất ca.” Phó Chiêu chạy tới, còn thở dốc, mọi nơi nhìn nhìn, hắn muốn nôn nóng nói cái gì, Phó Tranh cũng đã giơ tay gõ gõ hắn đầu, dặn dò một câu: “Đệ ở trong kinh tự chăm sóc mình.”
Phó Chiêu gật đầu.
Phó Tranh ngừng lại một chút, có câu nói hắn rất muốn nói, cuối cùng lại nuốt trở về.
Hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Ta đi rồi.”
Phó Chiêu vẫn gật đầu.
Tháng 11 năm nay, Phó Tranh lãnh binh rời kinh.
Mai Như ngày này đến Hồng Lư Tự.
Đứng ở cửa thư phòng, nàng chấn động rớt xuống áo choàng đầy tuyết, lại giương mắt, phát hiện bên trong đã có bóng người! Gầy gầy cao cao, còn ăn mặc thường phục chả hoàng tử. Mai Như bỗng dưng sửng sốt, lại tập trung nhìn vào ——
Là Phó Chiêu.
Nàng cùng Phó Chiêu năm trước vóc dáng không chênh nhau mấy, chỉ qua một năm, không nghĩ tới Phó Chiêu đã cao hơn nàng rất nhiều.
“Tuần Tuần.” Thấy nàng tới, Phó Chiêu thanh âm có chút hạ xuống.
“Điện hạ.” Mai Như hành lễ thỉnh an.
Phó Chiêu vội vàng ngăn nàng: “Tuần Tuần, ở trước mặt ta một hai phải như vậy sao?” Hắn oán giận một câu, mày nhăn gắt gao, hiển nhiên thực phiền.
Mai Như nhìn hắn, không khỏi cười nói: “Điện hạ hôm nay làm sao vậy?”
Phó Chiêu hơi hơi sửng sốt. Trong lòng lo âu ở trước mặt người ngoài t tự nhiên không thể biểu lộ, nhưng ở trước mặt Mai Như, hắn vẫn là không tự chủ được thoáng thả lỏng. Cọ xát trong chốc lát, Phó Chiêu nhịn không được lo lắng nói: “Ta ca đi đánh giặc.
“Ta biết.” Mai Như nhàn nhạt trả lời. Nàng hôm nay ngồi xe tới Hồng Lư Tự, một đường đều đang nghe bên ngoài người nghị luận Yến Vương điện hạ hôm nay rời kinh khi, nói hắn như thế nào uy nghiêm túc mục, còn có nói hắn tuấn lãng.
Liêu Phó Chiêu nói tiếp: “Ngươi không hiểu.”
“Sao ta không hiểu?” Mai Như cười khanh khách hỏi lại.
Phó Chiêu mím môi, những sự việc lục đục với nhau vẫn là nói không nên lời, hắn không muốn ô uế tai Mai Như, càng không muốn nàng bị cuốn vào mấy việc lung tung rối loạn. Than một tiếng, hắn ngồi xuống, ừng ực ừng ực uống một hớp lớn trà lạnh.
Thấy hắn giận dỗi, Mai Như trầm mặc, trấn an nói: “Yến Vương điện hạ sẽ không sao.”
Phó Chiêu nghi hoặc nhìn qua.
Mai Như vẫn cười: “Ta bảo đảm.”
Phó Tranh khẳng định sẽ không xảy ra chuyện, hắn kiếp trước đánh nhiều trận như vậy, đã chết qua lần nào đâu? Không phải đều rất khoẻ sao?
Mai Như tuy rằng biết trận này sẽ thắng, nhưng trong kinh thành vẫn là nhân tâm hoảng sợ, rốt cuộc đã nhiều năm không đánh giặc.
Mai phủ càng là lo lắng.
Lại nói tiếp, lần này Phó Tranh đi chính là Tây Bắc đại doanh binh, Mạnh dượng cùng Mai Tương ở trong đó, còn có Hồ Tam Bưu, đối với an nguy của bọn họ, Mai Như rất là lo lắng.
Nàng đã nhiều ngày không đến chỗ Bình Dương tiên sinh, chỉ an tâm ở cùng mẫu thân.
Từ biết Tây Bắc muốn đánh giặc, Kiều thị mấy ngày nay đã ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày nằm ở trên giường, khuôn mặt u sầu, thường thường đấm ngực, lấy nước mắt rửa mặt.
Toàn bộ trong phủ, chỉ sợ chỉ có Nguyệt nhi cái gì cũng đều không hiểu, nàng lúc này ăn mặc áo khoác dày đang bò trên giường.
Nàng gần nhất mới vừa học được cách bò, cái gì đều mới mẻ.
Thấy Nguyệt nhi sắp bò ra, Mai Như phương duỗi tay ôm nàng. Mai Như không thân cận đứa nhỏ này, hoặc nói, nàng đối với tất cả trẻ con đều không thân.
Ôm ở trong tay, Mai Như mới phát hiện này tiểu nha đầu gần đây ăn nhiều, ôm ở trong tay khá nặng.
Nguyệt nhi còn không an phận, hai chỉ tay nhỏ lung tung, liền nắm lấy cánh tay Mai Như.
Đây là một loại cảm giác đặc biệt kỳ quái, Mai Như rũ mắt, lúc này mới phát hiện nguyệt nhi mặt mày đã nẩy nở một ít, không hề nhăn bèo nhèo, đôi mắt đen lúng liếng, thật sự có chút giống Mai Tương.
Nhìn thấy Nguyệt nhi cười, Kiều thị lại bắt đầu khó chịu gạt lệ: “ Đao kiếm không có mắt, cũng không biết ca ca con như thế nào ……”
Mai Như vội vàng bế Nguyệt tỷ giao cho bà vú muốn, trấn an vài câu, rồi lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Nàng ngồi ở cửa s, chỉ ngóng trông trận này có thể nhanh lên kết thúc.
Đông chí là sinh nhật Chu Tố Khanh, nàng mười lăm tuổi cập kê, bởi vì hiện giờ triều đình có chiến sự, Hạ phủ cũng không làm lớn. Nàng chỉ mời mấy cô nương. Mai phủ nhị cô nương cùng Tam cô nương đương nhiên cũng nhận được thiệp.