Hôm nay Phó Tranh mới hồi kinh, khi vào thành thì lập tức tới chùa Liên Hương. Hắn từ chỗ trụ trì Tịnh Minh ra đã gặp Kiều thị.
Kiều thị chào hỏi: “Điện hạ.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mai phu nhân.” Phó Tranh hơi hơi gật đầu, lại theo bản năng thoáng nhìn phía sau Kiều. Nhưng chỉ có ba bốn nha hoàn đi theo phía sau……
Thu hồi tầm mắt, Phó Tranh hờ hững cáo từ.
Đã sắp đi đến cửa, hắn lại đột nhiên dừng bước quay lại chùa.
Thạch Đông chỉ cảm thấy không thể hiểu được.
Vị chủ tử này của mình hôm nay bị làm sao vậy?
Đi theo Yến Vương điện hạ ở chùa Liên Hương lang thang qua mấy điện, Thạch Đông càng thêm kỳ quái. Điện hạ thấy Bồ Tát cũng không thắp hương, bái Phật cũng không, chỉ đứng ở ngoài điện khoanh tay nhàn nhạt xem bên trong, cũng không biết điện hạ rốt cuộc đang nhìn cái gì……
Cũng không biết đi mấy nơi như vậy rồi, rốt cuộc, Phó Tranh cũng dừng bước chân.
Thạch Đông càng thêm tò mò, tầm mắt lướt qua điện hạ, lặng lẽ dò xét phía trước.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất xa, thấy một vị cô nương đi ra từ Quan Âm đại điện, áo ngoài màu hồng dệt, váy dài thêu hoa thược dược văn cẩm, giống như triều hà ánh tuyết, đào hoa hàm lộ. Ngày hôm nay có chút nắng, tia nắng từ ngói đen chiếu xuống mái hiên, cô nương đứng ở hành lang, thoáng ngẩng đầu, tia nắng chiếu xuống khuôn mặt xinh xắn, càng làm cho khuôn mặt trắng sáng, mi như thúy vũ, làn da như tuyết trắng. Có lẽ là bị ánh nắng chiếu đến khó chịu, một đôi mắt lười biếng nheo lại, đuôi mắt thoáng hướng lên trên, ánh mắt kiều diễm.
Thạch Đông không dám nhìn lâu, vội vàng lùi về sau.
Hắn nhíu mày, âm thầm suy xét thân phận của vị cô nương này, bỗng nhiên —— Thạch Đông bừng tỉnh.
Trân châu kia.....
Hắn vẫn cúi đầu, lặng lẽ liếc mắt về phía trước của điện hạ.
Phó Tranh nặng nề đứng ở chỗ đó, cũng không bước lên, chỉ khoanh tay nhìn từ xa. Chờ Mai Như cùng nha hoàn từ Quan Âm điện đi xa, hắn mới chậm rãi theo sau.
……
Đây là một điện cực kỳ yên tĩnh có một lão hòa thượng ngủ gật ở hành lang.
Một tiếng hừ nhẹ kia càng thêm chói tai.
Thấy Phó Tranh ở ngoài điện, Mai Như ở xa nhất bái, cũng không nói gì nhiều, mắt nhìn thẳng, quy củ đi ra ngoài.
Khuôn mặt nhỏ kia rất lợi hại, có khắc bốn chữ “Người sống chớ tiến”.
Phó Tranh nhàn nhạt nhìn, đợi Mai Như đi đến bên cạnh, ngừng lại một chút, hắn trầm giọng kêu: “Tam cô nương.”
Giọng nói hắn như là ép người khác, Mai Như không thể không dừng bước, lạnh mặt hành lễ, trả lời: “Điện hạ.”
Phó Tranh rũ mắt. Mai Như hôm nay búi tóc đơn giản, tóc đen mềm mại, thấp thoáng ở phía dưới là khuôn mặt nhỏ trắng hồng, còn loáng thoáng lộ ra lỗ tai, cũng nho nhỏ, trắng nõn mà mềm mại, trang sức còn nhẹ nhàng phe phẩy..... Phó Tranh dời mắt.
Hắn không nói lời nào, Mai Như muốn đi:” Điện hạ, ta……” Nàng cúi đầu cáo từ.
“Tam cô nương.” Phó Tranh cắt lời nàng, lại qua một lúc, nói:” Huynh trưởng của ngươi có một phong thư muốn nhờ bổn vương.”
Vừa nghe đến thư của ca ca, Mai Như có chút kinh ngạc, nàng nâng mặt nghi hoặc nói: “Thư của ca ca ta?”
Nàng vừa ngẩng đầu, Phó Tranh càng nhìn rõ. Tiểu nha đầu này không biết tại sao càng ngày càng trắng, như trứng lột vỏ, còn mềm mại, chỉ sợ duỗi tay véo một cái sẽ chảy ra nước.
Phó Tranh trầm mặc, gật đầu nói: “Đúng là thư của ca ca ngươi.”
Mai Như tuy rằng tò mò thư của ca ca như thế nào khiến Phó Tranh mang về kinh, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ hành lễ nói lời cảm tạ: “Làm phiền điện hạ.” Trong chốc lát, thấy Phó Tranh không có động tĩnh, Mai Như lặng lẽ giương mắt nhìn hắn, hoang mang nói: “Điện hạ, thư của ca ca ta đâu?”
Những lời này có chút không kiên nhẫn, nếu không phải thư của ca ca, thì nàng cũng không muốn cùng người này nói chuyện.
Phó Tranh nghe thấy, sắc mặt nhàn nhạt trả lời: “Bổn vương hôm nay không mang theo người.”
Mai Như nghĩ cũng đúng, ai lại đến cầu thần bái phật lại mang theo một lá thư?
Thạch Đông ở phía sau mồ hôi lạnh ròng ròng. Phong thư của Mai gia đại gia vẫn ở trên người bọn họ, điện hạ sao lại nói dối, mặt còn không đổi sắc……
Một khi đã như vậy, Mai Như đành nói: “Đợi sau khi điện hạ hồi phủ, phủ chúng ta sẽ sai người đi lấy.”
“Không sao, bổn vương có việc muốn hỏi qua tôn tổ phụ, đến lúc đó ta sẽ mang đến.”
Phó Tranh nói như vậy, Mai Như cũng không tiện làm ra vẻ từ chối, nàng lại cảm ơn, nghĩ đi nghĩ lại chuyện của Đổng tỷ tỷ…… Mai Như khẽ nhúc nhích, nàng có chút khó xử nhíu mày, lại lặng lẽ nhìn Phó Tranh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tiểu nha đầu ánh mắt khó tránh được sự sợ hãi, giống như có việc muốn nhờ.
Tay ở đằng sau thoáng căng thẳng,Phó Tranh chủ động mở miệng nói: “Tam cô nương, có việc gì sao?”
Mai Như “Ừm” một tiếng.
Phó Tranh hỏi: “Muốn bổn vương giúp?”
Mai Như ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Tranh trong lòng mềm nhũn, nói: “Chuyện gì?”
Mai Như trả lời: “Điện hạ, ta có việc gấp muốn làm phiền thập nhất điện hạ hỏi thăm, hiện giờ điện hạ ở trong cung, ta thật sự rất khó gặp, cho nên……” Nói đến chỗ này, Mai Như nhìn Phó Tranh, thẹn thùng nói: “Cho nên, muốn làm phiền điện hạ thay ta chuyển lời này.”
Ngực bỗng dưng co rụt lại, Phó Tranh lạnh lùng hỏi: “Là việc này?!”
“Ừm” Mai Như gật đầu, lại hỏi: “Không biết điện hạ đồng ý giúp không?”
Phó Tranh rũ mắt, không nhìn nàng.
Một lúc lâu sau, mới “Ừ” một tiếng.
Mai Như nói cảm ơn, lại có chút nôn nóng hỏi: “Không biết điện hạ khi nào thì tiện giúp?” Thấy người đối diện thần sắc lạnh lùng, cả người phát lạnh, Mai Như dừng câu chuyện, ngượng ngùng giải thích nói: “Điện hạ, ta thật sự có chút sốt ruột……”
Phó Tranh đứng ở chỗ đó, từ đầu đến cuối là màu đen, sau một lúc lâu, nhàn nhạt trả lời: “Ngày mai đi.” Lại nói: “Ngươi đến bốn hỉ đường tìm hắn là được.”
Mai Như lại hành lễ nói lời cảm ơn, lúc này mới vui mừng đi về.
Phó Tranh đứng ở hành lang, một lúc lâu sau, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời. Ánh mặt trời có chút chói mắt, con ngươi hắn nheo lại, cong môi, lạnh lùng cười.
Nụ cười này là cười bản thân tự mình đa tình……
Hôm sau Mai Như muốn đi bốn hỉ đường.
Hiện giờ trừ khi đi chỗ dì, nàng muốn ra phủ quả thực khó càng thêm khó. Đỗ lão thái thái canh trừng nàng, sợ Mai Như ở bên ngoài sinh sự. Ánh mắt chuyển âu, Mai Như nghĩ tới Nhị tỷ tỷ. Nghe ý tứ hôm qua của Phó Tranh, bốn hỉ đường cùng bọn họ có quan hệ? Hay là hắn là chủ cửa hàng? Mặc kệ như thế nào, Mai Như hạ quyết tâm mời Nhị tỷ tỷ đi cùng. Lỡ như có thể gặp được Phó Tranh, lại có thể tác hợp? Huống chi, có kim bài Nhị tỷ tỷ, lão tổ tông chắc chắn đồng ý.
Mai Như đi tìm Nhị tỷ tỷ trước.
Nghe nàng nói tại sao đến, Thiến tỷ nhi cười nói: “Tam muội muội muốn ta đi cùng?”
Nhị tỷ tỷ là sự việc Dao tỷ, Mai Như kể chuyện Dao tỷ tỷ cùng Tiền Chung nói đơn giản nói, lại đang muốn tìm sự giúp đỡ của Thập Nhất điện hạ, nếu Nhị tỷ tỷ ở đó thứ nhất có thể tránh sự nghi ngờ, thứ hai còn có thể chọn tranh.
Mai Thiến rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Tranh thì không cần chọn, giúp Tam muội muội tránh sự nghi ngờ mới cần thiết.”
Hôm sau, Thiến tỷ nhi nói với lão thái thái muốn đi bốn hỉ đường, lão thái thái vui mừng đồng ý, lại dặn dò vài câu, sợ thân thể Thiến tỷ nhi trúng gió cảm lạnh.
Xe ngựa Mai phủ ngừng ở bên ngoài bốn hỉ đường, Mai Như xuống xe trước. Nàng đứng ở chỗ đó, chờ xe của Thiến tỷ nhi, liền cảm thấy có một cảm giác lạnh lẽo ở trên đỉnh đầu, cảm giác lạnh lẽo kia nàng rất quen thuộc —— Phó Tranh.
Mai Như thoáng ngước lên, liền thấy trên lầu hai có cửa sổ, một dáng người cao dài nặng nề đứng ở bên cửa sổ.
Bốn mắt nhìn nhau xa xa, Phó Tranh xoay người, không nhìn nữa.
Quay đầu lại nhìn thấy Thiến tỷ nhi liếc mắt một cái, Mai Như trong lòng vui mừng.
Có chủ quán ra để đón nhị vị cô nương, Phó Chiêu quả nhiên đã ở bên trong.
Nhìn thấy Mai Như hắn rất vui, sớm phân phó thuộc hạ chuẩn bị thức ăn, có thể thấy Thiến tỷ nhi, hắn lại có chút xấu hổ, thoáng thu liễm một chút, chào hỏi nói: “Mai nhị cô nương, Mai Tam cô nương.” Tầm mắt nhìn qua Mai Như, hắn cả kinh, buột miệng thốt ra kinh ngạc nói: “Tuần Tuần, sao ngươi trắng như vậy?”
Một tháng trước ở Bình Lương phủ Mai Như phơi nắng đến nỗi giống như con khỉ, nhưng chỉ qua một tháng, hiện giờ cười rộ lên, mắt ngọc mày ngài, còn chỗ nào giống con khỉ?
Phó Chiêu tự nhiên nghi hoặc.
Mai Thiến nghe xong không khỏi lặng lẽ nhíu mày.
Mai Như ngẩn ra.
Nàng trắng lại rồi sao? Lặng lẽ sờ mặt mình, Mai Như chỉ cảm thấy trơn nhẵn, không cảm thấy trắng……
Không nhắc tới chuyện này nữa, tỷ muội hai người đáp lại lễ, Mai Như ngẩng đầu không thấy Phó Tranh, nàng ngó mắt ra cửa sổ, lúc trước dáng người nặng nề đứng ở nơi này…… Mai Như trong lòng hoài nghi,m hỏi: “Yến Vương điện hạ không ở đây?”
Phó Chiêu lắc đầu: “Hôm nay Thất ca không ở đây.” Lại nói: “ Ở đây có một phong thư của ca ca ngươi, ca ca ta bảo ta giao cho ngươi.”
Mai Như nhận lấy nhìn chữ viết, quả nhiên là ca ca nhà mình.
Nàng không biết Phó Tranh vì sao phải nói dối, người này rõ ràng ở đây, mình còn thấy hắn, lại không lộ mặt, làm hại nàng có ý muốn tác hợp với Nhị tỷ tỷ không thể nào thực hiện…… Nhưng Mai Như cũng không tiện chọc phá, không thể quá tuỳ tiện, nàng nói cảm ơn, cùng Thiến tỷ nhi ngồi xuống, sắp sửa nói đơn giản.
Phó Chiêu nghe xong, cười nói: “Dù sao ngươi không muốn vị tỷ tỷ kia gả cho họ Tiền tiểu tử, muốn bổn hoàng tử nghĩ cách hỏi thăm một chút, chặt đứt nhân duyên này càng tốt?”
Mai Như gật đầu.
Phó Chiêu lại hỏi: “Nếu chuyện này làm xong, bổn hoàng tử có gì không?”
Mai Như nghĩ nghĩ, nói: “Ta sẽ bảo đầu bếp chỗ dì ta làm bánh gạo cho ngươi.”
“Cái này được.” Phó Chiêu vỗ tay cười.
Mai Thiến vẫn luôn an an tĩnh tĩnh ngồi ở phía sau, không nói một lời, chờ đến lúc trở lại trong xe, mới nhỏ giọng nhắc nhở Mai Như: “Việc này không thể có lần thứ hai, nếu bị người khác biết được, thanh danh muội muội sẽ vô ích. Còn điện hạ cũng là hồ nháo, muội muội khuê mật……”
Lời này là vì tốt cho nàng, Mai Như tự nhiên gật đầu.
Hai người đi rồi, Phó Chiêu đi vào phòng bên. Phó Tranh đang ở bên trong uống trà.
Thấy hắn vào, Phó Tranh không nói chuyện, chỉ thổi chén trà, nhấp một ngụm.
Phó Chiêu là một người miệng rộng, không giữ được lời nói, chỉ một miệng trà liền nói ra hết chuyện của Mai Như.
Phó Tranh cười lạnh.
Có chuyện như vậy, tên lưu manh vô lại, nàng cũng không cầu hắn, thà rằng vòng vo đi cầu Thập Nhất đệ……
Phó Tranh lại hừ lạnh.
Phó Chiêu bên cạnh nói: “Được rồi ca ca, huynh giúp đệ đệ đi.”
“Nàng báo đáp cho đệ cái gì?” Phó Tranh nhàn nhạt hỏi.
Phó Chiêu gãi gãi đầu, ấp a ấp úng nói: “Một đĩa bánh gạo.”
“A.” Phó Tranh cười lạnh.