Đến ngày thứ hai Phó Tranh hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn, Mai Như quả nhiên không thấy người này nữa. Nhưng thấy được Thập Nhất điện hạ ríu rít bên cạnh, nàng cũng rất đau đầu.
Mai Như ngại Phó Chiêu phiền, vị này trên đường ở ngoài xe ngựa nói không ngừng, không có chút thanh tịnh nào. Nàng không muốn đi cùng đường với Phó Chiêu, Phó Tranh không biết nói với hắn chuyện công đạo gì, Mai Như khuyên như thế nào, người này đều bất động.
Phó Thật Nhất ríu rít dong dài liền thôi đi, hắn tất nhiên còn ngại Mai Như ngồi trên xe ngựa sẽ đi chậm, lời trong lời ngoài xúi giục Mai Như cùng hắn học cưỡi ngựa.
Liếc mắt nhìn hắn, Mai Như buông tay nói : “ Học cưỡi ngựa để làm gì?”
“ Để khi chạy trốn sẽ nhanh hơn.” Phó Chiêu dậm dậm chân.
Mai Như lại hỏi : “ Muốn chạy nhanh như vậy để làm gì? Đâu phải đi họp chợ…”
Phó Chiêu nhất thời bị nghẹn họng, một lúc lâu sau mới nói : “ Ngộ nhỡ có người Hồ tới, còn có thể tự bảo vệ mình.” Dứt lời, hắn lại xem kĩ mấy con ngựa tốt.
Mai Như nghe hết, cười cười, chỉ trả lời : “ Điện hạ, ta lười, không muốn học.”
Phó Chiêu thở gấp, xoay người đi tìm sư phó.
Lỗ tai cuối cùng cũng được thanh tịnh, Mai Như thở phào một hơi, nàng đi đến chỗ của hai thám tử kia.
Hai thám tử này đến từ một bộ tộc nhỏ Hồi Đồ của Bắc Liêu. Bắc Liêu là mấy bộ tộc du mục mà tạo thành. Lớn nhất là Thái Đát, các bộ tộc khác thật sự quá nhỏ, không có liên minh với nhau nên toàn bị Thái Đát đuổi đánh, vì thế ngày càng nhỏ - khó trách có người không nghe hiểu họ nói cái gì.
Mai Như nhớ tới sở dĩ đều vì lời mà bọn họ nói.
Toàn bộ quân tướng không ai nghe hiểu, vì thế hai bên không có tiếng nói chung. Hiện giờ chỉ có mình nàng nghe hiểu, tất nhiên là vì ở kiếp trước nàng đã học qua.
Nếu tìm hiểu nguồn gốc tinh tế một chút, nàng liền nhớ ra đã học ở đâu.
Cho nên Mai Như mới nói mình ngu ngốc như thế nào, lãng phí thời gian nghe hai thám tử kia nói lời ô uế, vì thế quên ngay sau đó.
Nghe nói hai thám tử này là Hồi Đồ phái đến, Mạnh Chính cũng cảm thấy kỳ quái, bộ tộc Hồi Đồ năm đó đã bị Thát Đát cưỡng chế di dời, hiện tại sao lại muốn đụng đến Bình phủ.
Ở trong tất nhiên đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế Mạnh Chính gấp rút phái người đến hỏi chuyện, Mai Như tự nhiên muốn ở bên cạnh chờ.
Hai thám tử kia vẫn cứng miệng không chịu mở, liên tiếp mất ngày, cái gì cũng không chịu nói, Mai Như có chút nóng vội. Bởi vì, nàng đại khái nhớ ra, còn phải cố tình coi cái gì cũng không biết.
Nhìn hai người vì mạnh miệng mà da tróc thịt bong, nàng có chút không đành lòng, chỉ có thể than một tiếng, ra ngoài doanh trướng nghỉ một chút.
Gần đây quân khẩn trương, khuôn mặt mọi người trong quân trung ạ cũng tiêu túc, chỉ có mình nàng đứng ở doanh trung, không nói mấy lời quái dị.
Toàn bộ doanh trung, còn có một người nhàn hạ chính là Phó Chiêu
Lần này hắn cưỡi một con ngựa màu nâu tới, cố ý đi xung quanh Mai Như hai vòng ra vẻ uy phong lẫm liệt, mới rung đùi đắc ý đối Mai Như đắc ý nói: “Tuần Tuần, có muốn cùng nhau học không?”
Mai Như mặt vô biểu tình bình tĩnh lắc đầu.
Phó Chiêu cạn lời:” Tuần Tuần sao ngươi lười như thế?”
Mai Như nhíu mày : “ Điện hạ bắt ta học cũng không được?” Dứt lời, nàng thong thả ung dung đi trở về trong trướng, Phó Chiêu ở ngoài hận không thể dậm chân.
Ngày này trở lại dịch quán, Mai Như đến chỗ tiểu Kiều thị thỉnh an, liền đi tìm Mạnh Uẩn Lan nói chuyện.
Mạnh Uẩn Lan đến đây so với kinh thành không khác nhau lắm, cả ngày bị tiểu Kiều Thị nhìn, kinh thư văn mọi thứ không rời người.
Thấy Mai Như trở về, Mạnh Uẩn Lan hâm mộ: “ Tuần Tuần ta tưởng ngươi cả ngày ra ngoài chơi.” Nàng so với Mai Như nhỏ hơn một tuổi, tuy có cái danh kinh thành tài nữ, nhưng trong xương tuỷ vẫn có tính ham chơi, thích làm ầm ĩ.
Mai Như lập tức sửa lại lời nói : “ Ta không phải đi chơi, mà ta đi giúp dượng.”
“ Mặc kệ là đi chơi hay là đi giúp, so với ta ngồi buồn ở đây vẫn hơn.” Mạnh Uẩn Lan nâng má, rầu rĩ không vui thở dài : “ Ta muốn nhìn thấy cha.”
Mai Như nhìn thấy, đề nghị nói : “ Uẩn Lan, ngày mai ngươi đi với ta.”
“ Nương ta chắc không đồng ý đâu.” Mạnh Uẩn Lan bĩu môi, vô cùng nản chí.
Mai Như trầm mặc, tròng mắt quay tròn, cười xấu xa: Uẩn Lan, ngươi nói với dì là nhớ dượng, muốn vào quân trung thăm dượng.” Mạnh Uẩn Lan ngơ ngẩn nghe, căn bản không cần nhắc đến, Mai Như lại nói : “ Chờ tới lúc đến trước mặt dượng, ngươi nói dì muốn đưa ngươi đi du lịch, vừa thêm kiến thức, lại cả ngày ở nhà buồn, ngươi để dượng đi theo dì nói lời tình ái.”
Mạnh Uẩn Lan phản ứng lại, mi mắt cong cong cười : “ Được Tuần Tuần, ý kiến này không tồi.”
Giây lát nàng lại mày nhăn lại, than một tiếng nói: “Cha ta là nghe lời nói của nương nhất, chỉ sợ là……” Không có gì dùng.
Như thế Mạnh Uẩn Lan đi theo tiểu Kiều thị nói, sau một lúc lâu nương mới đồng ý để Uẩn Lan đi theo Mai Như đến gặp Mạnh Chính, lại ân cần dạy bảo nói : “ Đừng nên làm chậm trễ việc chính sự của cha.” Mạnh Uẩn Lan gật đầu.
Hôm sau, nàng cùng Mai Như ngồi xe đi.
Thấy Mạnh Uẩn Lan, Phó Chiêu ngây ra một lúc, nghi hoặc nói: “ Mạnh cô nương cũng đi sao?”
Mạnh Uẩn Lan đối với vị Thập Nhất điện hạ này ấn tượng không tốt lắm, còn lén lút gọi hắn “ Điện hạ này có chút ngốc”, nhíu mi nói : “ Điện hạ, ta không thể đi sao?”
Nàng vừa nói xong, Phó Chiêu nghĩ tới vị này cũng cực kỳ lợi hại,
Một mình hắn không nói lại hai vị này, Phó Chiêu cưỡi ngựa đi trước. Hơn ba mươi dặm hắn không nói lời nào, thật sự nghẹn đến mức hoảng. Phó Chiêu lùi lại vài bước, tiếp tục hỏi Mai Như : “ Tuần Tuần ngươi không học cưỡi ngựa thật sao?”
Người này lại nữa????
Mai Như bất đắc dĩ nói : “ Điện hạ, ta thật sự không muốn học”
Phó Chiêu lại nói: “Cưỡi ngựa có thể xem sơn xem thủy, chẳng phải so ngồi ở trong xe thoải mái hơn sao?”
Mai Như không nói chuyện, Mạnh Uẩn Lan vừa nghe, khó được gật đầu nói: “Tuần Tuần, lời này thật ra có vài phần đạo lý, nhưng ta cũng muốn học”
Mai Như nói: “Ngươi nếu muốn học, sẽ nói với dượng.”
Ba người tới rồi doanh trướng, mới biết được Mạnh Chính hôm nay lại đi một thôn. Đêm qua bên kia lại có người Hồ tới trộm đồ vật. Người Hồ ghét nhất chính là xuất quỷ nhập thần, bọn họ chỉ lo đốt giết đánh cướp, căn bản sẽ không cùng người chính diện gặp phải, làm người không xác định được phương hướng.
Binh lính phụng mệnh Phó Chiêu còn ở đó, Phó Chiêu qua đấy, Mạnh Uẩn Lan bởi vì tò mò, cũng đến nhìn xem.
Mai Như than một tiếng, đi đến doanh trướng canh hai cái thám tử kia.
Hôm nay chỉ có một binh lính ở bên ngoài trông coi, cũng không có người khác, Mai Như đi vào đi, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, ngồi ở bàn rồi.
Hai người vết thương đầy mình, thịt máu mơ hồ, vết thương cũ kết vảy lại có vết thương mới, máu lại tràn ra. Một người đã chết ngất, một người khác treo ở chỗ đó, chỉ sợ cũng chỉ có tiến khí, không thể hết giận.
Nghe được có người tiến vào, người nọ nặng nề nhấc lên mí mắt, thấy là Mai Như, hừ lạnh một tiếng, lại cúi đầu xuống.
Mai Như than một tiếng, chỉ là nâng má, nhìn chỗ khác, nhàn nhạt nói với người này: “Toàn bộ ta đều đã biết, không hiểu ngươi còn cãi bướng cái gì……”
Người nọ ngẩn ra, đề phòng ngẩng đầu, vẫn là dùng tiếng người Hồ nói hỏi nàng: “Ngươi biết cái gì?”
Mai Như lúc này mới quay mặt đi tới xem hắn: “Chuyện bộ tộc các ngươi”
Người nọ không nói lời nào, Mai Như lại nhàn nhạt nói: “Nếu là các ngươi nói ra, chúng ta nơi này còn sẽ có người nghĩ biện pháp giúp các ngươi, nếu là các ngươi không nói, chỉ tới trộm đồ của chúng ta, giết người của chúng ta, thiêu thôn của chúng ta, vô ích thôi.”
Người nọ vẫn là đề phòng: “Ai sẽ giúp chúng ta?”
Lúc này đến phiên Mai Như không nói, nàng một tay chi đầu, như cũ nhìn bên ngoài, mặc không lên tiếng.
Mành chỉ cuốn lên một nửa, có thể nhìn đến bên ngoài động tĩnh của Phó Chiêu cùng Mạnh Uẩn Lan, không biết kia hai người ở tranh chấp cái gì, Phó Chiêu hận không thể cưỡi con ngựa nâu kia của hắn.
Mai Như tâm tình càng tốt, nàng nhấp môi cười, đứng dậy rời đi.
Người nọ thấy thế, lúc này sửa dùng Hán ngữ, đông cứng hỏi: “Ai sẽ giúp chúng ta?”
Mai Như chậm rì rì xoay người, cộc lốc cười nói: “Tự nhiên nếu ngươi nói trước, lại đến xem có hay không người muốn giúp các ngươi.”
Người nọ nhấp môi, không nói, giống như đang cân nhắc cái gì.
Mai Như nhàn nhạt đi ra ngoài.
Cách đó không xa, Phó Chiêu vẫn đang cưỡi ngựa đắc ý, mà hắn bảo sư phó dẫn con ngựa màu mận chín đưa cho Mạnh Uẩn Lan, Phó Chiêu thấy được mặt mày hớn hở. Mạnh Uẩn Lan trừng hắn. Phó Chiêu vẫn cười. Lại nhìn Mạnh Uẩn Lan tay chân luống cuống không biết lên. Phó Chiêu cong eo cười, Mạnh Uẩn Lan lại thêm tức giận, cả mặt đều đỏ không có biện pháp gì.
Mai Như đi qua.
Nhìn thấy Mai Như ra, Phó Chiêu cưỡi ngựa lại, đắc ý nói : “ Tuần Tuần ngươi muốn thử không?”
Mai Như ngẩng mặt nhìn hắn : “ Thử cá gì?”
“ Cưỡi ngựa.” Phó Chiêu nói, nghĩ nghĩ : “ Tuần Tuần chúng ta đánh cược.”
“ Đánh cược gì?” Mai Như cười hỏi lại.
Phó Chiêu cân nhắc một lúc, chỉ vào Mạnh Uẩn Lan : “ Nếu ngươi không lên được, chúng ta cùng nhau học.”
“ Được.” Mai Như tự nhiên tốt tính đồng ý. Phó Chiêu sửng sốt, nghe Mai Như hỏi lại : “ Nếu ta lên được thì sao?” Phó Chiêu sửng sốt, không biết nên đánh cược gì cho tốt, Mai Như cười nói : “ Điện hạ, nếu ta lên được, thì ba ngày ngươi không được cùng ta nói chuyện.”
Này là đánh cược cái gì chứ?
Phó Chiêu lập tức đồng ý
Mạnh Uẩn Lan nghe hết, nàng dừng lại nói với Mai Như : “ Tuần Tuần nên phạt hắn mười ngày nửa tháng.”
Phó Chiêu hừ hừ nói : “ Mặc kệ mười ngày nửa tháng, vẫn là ba ngày năm ngày, Tuần Tuần nếu ngươi không lên…”
Hắn đang nói chuyện, Mai Như nhận lấy dây từ Mạnh Uẩn Lan, một thay thoáng nhấc tà váy, một tay ổn định ngựa, chân đạp lên dùng sức nhẹ, cả người ngồi lên ngựa.”
Phó Chiêu vừa nói ra, Mai Như quay đầu lắc lắc ba đầu ngón tay : “ Điện hạ, ba ngày không nói chuyện.”
Phó Chiêu sửng sốt, nói : “ Cái này không tính.”
“ Cái này sao mà không tính, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, điện hạ muốn nuốt lời sao?” Mai Như nắm cương ngựa, đi vài bước. Phần lớn chiến mã đều ngoan, cho nên nàng miễn cưỡng ngồi được.
Thấy nàng đi xiêu xiêu vẹo vẹo, Phó Chiêu nói : “ Ngay cả như vậy, hay cùng ta đánh cược một lần nữa.”
“ Lấy gì đánh cược?” Mai Như quay đầu nhìn hắn.
Phó Chiêu nói : “ Đánh cược ai đi nhanh hơn, nếu bổn vương thua, ba ngày không nói lời nào.”
“ Ta không cùng ngươi đánh cược nữa.” Mai Như không nhìn hắn : “ Chỉ là con ngựa nhỏ, lại ngoan…..”
Phó Chiêu buột miệng thốt ra : “ Ta chấp ngươi đi trước.”
Mai Như cười nói : “ Được, đánh cược thì đánh, điện hạ thua thì ba ngày không nói lời nào.”
“ Đương nhiên” Phó Chiêu lên ngựa : “ Tuần Tuần, nếu ngươi thua, thì cùng nhau học.”
Gần doanh có bụi cỏ tràng, thích hợp cưỡi ngựa, hai người đến chỗ đó chạm trán. Mai Như nhận roi, thu lại tà váy, Mạnh Uẩn Lan còn có chút lo lắng, Mai Như nói : “ Không sao.” Dứt lời, nàng quất roi, ngựa màu mận chín kia lập tức xông ra ngoài, bắn lên một đống bụi đất.
Chỉ thấy không quá xa, nàng lại quất roi, tốc độ càng nhanh, Mai Như không hoảng hốt chỉ dừng lại một chút ổn định ngựa.
Phó Chiêu vừa thấy, nhịn không được dậm chân, người này còn nói lười học, rõ ràng đã học.
Rất xa, thấy Mai Như quay đầu lại, hướng phía bọn họ cười. Ý cười chói lọi, tuy rằng đẹp nhưng lại đáng giận.
Phó Chiêu muốn đuổi theo, Mạnh Uẩn Lan nhàn nhạt nói : “ Điện hạ, ngươi muốn cho Tuần Tuần…”
Mai Như cười quay mặt đi, hai chân hơi dùng sức, đang muốn đi phía trước, Thục Liêu mới vừa giương mắt, toàn thân cứng đờ.
—————————
Thấy Phó Tranh cưỡi ngựa lại đây.
Hai ngày này Phó Tranh đều không có ở Bình phủ. Hắn lần này phụng chỉ rời kinh, là điều tra Mạnh Chính cắt xén quân lương, cho nên hai ngày này đều đến Tây Bắc đại doanh. Tây Bắc đại doanh thiết lập tại xương phủ. Một đi một về, hôm nay mới về