Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 117



Biệt viện của Yến Vương phủ ở sau núi, Mai Như ở tại viện gần núi trúc. Gió núi phảng phất, thoải mái vô cùng mát mẹ. Nàng ăn mặc bộ quần áo mùa hè, ngồi ở phía trước cửa sổ viết chữ, gió thổi khiến trang sách lật, lại làm tâm người yên lặng.

Ý Thiền từ bên ngoài tiến vào nói: “Cô nương, Lưu quản sự tới, thỉnh an người.”

“Để hắn vào đi.” Mai Như gác bút nói.

Lưu Thuỵ là quản sự của vương phủ, cách hai ngày sẽ đến đây. Hắn thỉnh an Mai Như, sau đó đưa một bức tranh chữ, nói: “Vương phi, Vương gia nói đây là bức tranh chữ ngài muốn.”

Ý Thiền nhận lấy, Mai Như nắm ở trong tay, thoáng đánh giá.

Đây là bức tranh chữ mà Mai Như cầu Phó Tranh, đặt bút sạch sẽ, trong lúc lơ đãng đầu bút lông hơi có vẻ sắc bén, đằng đằng sát khí, giống như đao, người chấp bút còn khắc chế viết, có chút hơi khó chịu. Mai Như thấy hơi buồn cười, chỉ cảm thấy chữ này khá thú vị, nàng trả cho Ý Thiền. Bên cạnh Lưu Thuỵ nói: “Vị kia trong phủ tham chút bạc của sinh nhật Vương phi, Vương phi ngài xem như thế nào?”

Mai Như hỏi hắn: “Nói với điện hạ chưa?”

“Rồi.” Lưu thụy cười đáp: “Vương gia nói để kệ, chúng ta cung phụng, đừng sai lầm nhiều, càng dễ dàng đối phó”

Âm mưu tính kế Mai Như không so được hắn. Có Phó Tranh ở phía trước, nàng ngược lại nhẹ nhàng. Mai Như nói: “Vậy theo Vương gia phân phó.”

Lưu Thuỵ lui ra, trong phòng an tĩnh lại, Mai Như lại mở bức kia da xanh. Ngoài cửa sổ bóng cây trúc dừng ở trên trang giấy, chữ ngay thẳng như trúc. Tục ngữ nói thấy chữ như gặp người, Mai Như lẳng lặng nhìn, giống như có một bóng người từ chữ mà ra, thon dài mà ngạo nghễ. Tâm niệm hơi động, nàng vội phân phó nha hoàn chuẩn bị giấy. Mai Như vùi đầu vẽ tranh, lại giương mắt nhìn bên ngoài, gió núi se lạnh. Ngừng lại một chút, Mai Như quay đầu phân phó Ý Thiền: “Đi hỏi điện hạ có muốn đến đây dùng bữa.”

Qua vài nét bút, Ý Thiền đã trở lại, có chút nóng vội mà trả lời: “Cô nương, Vương gia đã ăn trước.” Đã vài ngay, Vương gia vẫn không để ý cô nương, đừng nói qua đêm, ngay cả lời nói cũng không nói một câu, Ý Thiền sao không vội vàng?

Mai Như trong lòng lại hiểu rõ. Vì chuyện nạp thiếp, Phó Tranh đến bây giờ còn đang giận nàng. Ngày đó hắn cũng không nói gì, càng không nổi nóng, Phó Tranh chỉ nhìn chằm chằm Mai Như, sau một lúc lâu, không nói một lời phất tay áo rời đi. Mắt hắn đỏ đậm, con ngươi vừa đen vừa thâm, bao lấy bi thương, xuyên qua tâm người khác. Mai Như đã nhiều ngày mỗi khi nhớ tới, cảm thấy không được tự nhiên. Lúc sau hai người tới biệt viện, Phó Tranh cũng không lộ diện, có nói cái gì cũng là thông qua nô tài truyền tớ, nghĩ đến thật là bị nàng chọc giận rồi.

Mai Như lặng lẽ than một tiếng, phân phó người thắp cơm.

Mới vừa mang lên mấy đĩa trái cây, Phó Tranh đã tới rồi. Mai Như lúc ấy ngồi ở giường, nghe được bên ngoài có tiếng thỉnh an, nàng sửng sốt hơi bất ngờ. Mai Như vội vàng đi xuống, Phó Tranh cũng vào phòng. Bốn mắt nhìn nhau, Mai Như vội vàng khom người thỉnh an. Sắc mặt Phó Tranh nhàn nhạt, nói một tiếng “Ngồi đi”, hắn ngồi xuống trước.

Trên bàn dài đã bày vài đĩa nhỏ, Phó Tranh mắt lạnh nhìn qua…… Mai Như sợ nóng, nên tất cả đều là trái cây ướp lạnh, vẫn nhè nhẹ khí lạnh. Phó Tranh lặng lẽ nhăn mày, trầm giọng răn dạy nói: “Đừng ăn nhiều đồ lạnh.”

Giọng nói hắn thực trầm, lộ ra sự uy nghiêm, Mai Như ngượng ngùng giải thích nói: “Cho rằng điện hạ không tới, cho nên……”

Phó Tranh vẫn nhàn nhạt, hắn nói: “Chuyện ca ca có chuyển biến cho nên lại đây nói với nàng. Ngũ Thành Binh Mã Tư vừa lúc có chỗ trống, ta đã an bài thỏa đáng, chờ lát nữa viết thư gửi Mạnh tổng binh, để ca ca ở lại kinh thành báo cáo công tác.”

Mai Như vừa nghe, vội lại muốn đứng dậy nói lời cảm tạ, Phó Tranh giơ tay ngừng nàng, nói: “Giữa ta và nàng không cần khách khí.” Khi nói chuyện, tay không cẩn thận đụng tới mu bàn tay Mai Như. Đang là đầu hè, đầu ngón tay vẫn rất ấm, khiến tay Mai Như càng thêm lạnh. Phó Tranh thu tay, nhíu mày, nhìn qua bàn trái cây bất mãn, hắn vẫn trầm giọng dặn dò nói: “Tay nàng quá lạnh, phải chú ý chính mình.”

Mai Như cúi đầu, gắp một quả mơ chua, chậm rãi đặt ở trong miệng.

Quả mơ vừa chua vừa ngọt, Mai Như trầm mặc sau một lúc lâu, cúi đầu nói với Phó Tranh: “Điện hạ, ta nghe nói ngài ở chùa Liên Hương cung phụng mẫu thân, ta muốn tìm một cơ hội đi bái” Nàng nói xong lại gắp một quả mơ, yên lặng ăn.

Phó Tranh sợ nàng bị cảm lạnh, vốn định mở miệng ngân Mai Như, nghe lời này hoàn toàn ngưng lại.

Vật nhỏ này còn muốn nạp thiếp cho hắn, giận nàng thật không lương tâm, nhưng hờn dỗi trước đó khi nghe câu này của Mai Như chợt tan thành mây khói.

Phó Tranh cứng lại. Tối nay hắn lại đây, vốn định tìm cớ để làm hoà, nhưng không ngờ tới Mai Như sẽ nói như vậy…… tim đập nhảy dựng, Phó Tranh ngơ ngẩn nhìn Mai Như.

Người trước mặt có chiếc miệng nhỏ đỏ bừng, dính hơi nước lạnh lạnh. Bởi vì ở biệt viện không trang điểm, tóc đen tùy ý búi, mặt mày mềm mại, thật sự quyến rũ người khác. Tim Phó Tranh lại đập mạnh, hắn yên lặng dời đi mắt. Mắt đen như mực chứa ý cười, rất mau đã thu lại, trên mặt Phó Tranh vẫn nhàn nhạt, hắn nói: “A Như, nàng không muốn đi ta cũng không miễn cưỡng, ta đã thắp hương cho mẫu thân ở thế giới bên kia.”

Mai Như trầm mặc, cúi đầu nói: “Ta vẫn nên đi.”

Đời này Phó Tranh đối với nàng rất tốt, tối nay còn tự xuống nước, lại đây nói chuyện của ca ca, Mai Như không phải không nhìn thấy. Vương phủ ở sau núi, cách chùa Liên Hương rất gần, Mai Như đã nhiều ngày vẫn luôn tính toán việc này, chỉ là không biết mở miệng như thế nào, hiện giờ tìm được một cơ hội. Kiếp trước nàng hoàn toàn không biết việc này, đời này đã biết, hiện tại Phó Tranh đối tốt với Quốc công phủ, tận tâm tận lực, nàng cũng nên đối với thân nhân hắn tốt một chút, đáng tiếc thân nhân hắn đã ly thế.

Nghe được lời nàng nói, Phó Tranh mím môi, đáy mắt lại hơi nóng.

Vật nhỏ này đối hắn vẫn là có chút lương tâm, tương lai còn dài, trong lòng nàng sẽ dần dần có hắn, hắn còn cầu cái gì?

Nghĩ như vậy, Phó Tranh trong lòng vẫn mềm.

Mai Như lại hỏi hắn: “Điện hạ muốn dùng bữa không?”

Phó Tranh hòa nhã nói: “Ta ở đã dùng qua, nàng ăn trước đi, chờ lát nữa chúng ta qua. Như vậy sẽ ít người hơn, cũng không làm phiền chùa.”

Mai Như gật đầu, lại yên lặng gắp mơ chua. Mơ chua còn vương khí lạnh, Phó Tranh nhíu mày nói: “Đừng ăn quá nhiều đồ lạnh.” Hắn nói xong đưa mắt ra hiệu, nha hoàn vội vàng mang đồ nóng lên, lại mang đồ ướp xuống. Mai Như sửng sốt, tức giận nhìn Phó Tranh, rất là kháng cự.

Bộ dáng này rất đáng yêu, trong lòng Phó Tranh bật cười, trên mặt vẫn bất động, đứng dậy đi xem bức tranh.

Tranh chưa vẽ xong, đanh vẽ cây trúc, đều có ấn ký Mai Như ở trong đó. Người này đặt bút luôn tùy ý, nghĩ cái gì vẽ cái đó, giống hệt lúc viết chữ, có chút phong lưu Tầng tầng lớp bóng trúc áp xuống, là khí thế của nghìn nối, sâu bên trong phác hoạ một bóng người, chỉ có ít ỏi hai nét bút, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không bị phát hiện.

Phó Tranh nhăn mày, lại nghiêng đầu nhìn bức tranh chữ kia, đáy mắt hắn ý cười chậm rãi giương lên.

Nàng thật thích bức tranh chữ này, thích đến nỗi vẽ một bức tranh tương ứng, nàng nghĩ không ra dáng vẻ người viết chữ, cho nên phác hoạ đơn giản thân hình.

Càng thêm chung minh hắn ban đầu tự mình đa tình.

Phó Tranh cười, quay mặt nhìn bên ngoài.

……

Hai kiệu nhỏ ngừng ở trước chân núi, đêm trong núi có chút lạnh, Mai Như mặc áo choàng mới xuống.

Nhìn về phía thềm đá liên miên, Phó Tranh trầm mặc đi phía trước, Mai Như theo phía sau, cuối cùng nha hoàn và người hầu. Thạch Đông bảo vệ an nguy của chủ, tự nhiên sẽ muốn theo sát một chút, kết quả Ý Thiền nháy mắt với hắn, chớp đôi mắt khó chịu, Thạch Đông giống như mới hiểu được. Hắn đi ở bên cạnh Ý Thiền, mím môi.

Phía trước Mai Như đi vài bước, khi ngẩng đầu, phát hiện Phó Tranh đã dừng lại. Nàng đi đến trước mặt hắn, trong lòng hồ nghi, Phó Tranh thầm than một tiếng, nhàn nhạt nói: “Hôm qua mới mưa, thềm đá có chút trơn, để nha hoàn đỡ nàng.”

Hắn chăm sóc nàng, luôn như vậy, không hỏi ý Mai Như.

Lúc trước muốn ra biệt viện, Phó Tranh trầm mặt nhìn y phục mùa hè đơn bạc của nàng, chỉ nghiêng đầu phân phó Ý Thiền: “Đi lấy áo choàng tới.”

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, người này đều có thể nghĩ đến.

Mặt Mai Như nóng lên, xấu hổ quay đầu sau này vừa thấy ——

Vừa thấy phía sau, Mai Như tức khắc cứng lại. Ý Thiền cùng Thạch Đông ở tít phía sau, nàng cùng Phó Tranh ở giữa sườn núi, hai người kia còn ở chân núi.

Nhất định là Ý Thiền giở trò quỷ!

Nghiến răng, Mai Như mặt ngượng ngùng nói: “Điện hạ đi trước một bước, ta đợi Ý Thiền.”

Phó Tranh vẫn nhìn nàng, sắc mặt biến đổi, lời ít mà ý nhiều nói với Mai Như: “Đi thôi.” Hắn nói tiếp tục đi lên trên, đi hai bước, lại đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn chằm chằm Mai Như. Chờ Mai Như đi đến bên cạnh mình, Phó Tranh mới tiếp tục không nói một lời đi tiếp.

Mai Như phát giác người này hơi khó chịu. Sự khó chịu kỳ quái, nàng đoámn không ra, cũng không biết từ đâu mà đến.

Hai người dừng tới cửa núi. Phó Tranh có lẽ là thường xuyên đến đây, hắn gõ cửa chùa, cũng không cần người dấn đường, cũng không cần Tịnh Minh tiếp đãi, mà là lập tức dẫn Mai Như đi về phía sau.

Sau Chùa Liên Hương là một hồ hoa sen. Đêm đầu hạ, ánh trăng mát lạnh, bên trong hồ nước là lá sen to, có nụ hoa ngượng ngùng từ giữa lặng lẽ chồi lên, nụ hoa chuẩn bị nở, hương hoa thoang thoảng. Không có khách hành hương đến chùa vì thế rất an tĩnh, Mai Như đi trong đó cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.

Phó Tranh dẫn nàng vào một điện cực kỳ hẻo lánh

Điện rất nhỏ không khiến người khác chú ý. Mai Như lúc năm sáu tuổi từng tới một lần. Ngày đó nàng giận Kiều thị muốn tìm chỗ trốn không biết sao đến nơi này. Lúc ấy trong điện rất tối, không có ánh sáng, nàng đánh bạo nhón chân nhìn bên trong. Bên trong không có gì, nàng sợ tới mức chạy mất. Không ngờ tới, qua nhiều năm như vậy, điện vẫn là như vậy, âm u, nho nhỏ.

Trong điện không thờ Bồ Tát, chỉ có hai ngọn minh đăng. Ngọn lửa cháy lên, gió thổi nhè nhẹ, như là muốn nói cái gì, trong nháy mắt, rất đều an tĩnh.

Phó Tranh trầm mặc, hắn thắp hương.

Mai Như cũng theo hắn, chỉ là trong lòng không khỏi tò mò, một chiếc đèn là mẫu thân Phó Tranh mẫu thân, một chiếc khác là ai?

Nàng không tiện hỏi nhiều, thấy Phó Tranh đứng ở chỗ đó, nhìn chằm chằm hai ngọn đèn, ánh mắt mềm mại Sau một lúc lâu, hắn mới hỏi Mai Như: “Chúng ta đến sau núi nghỉ ngơi?” Giọng nói hắn không lạnh lẽo, còn có chút thương cảm, trong lòng Mai Như không đành lòng, vì thế gật đầu.

Tối nay trăng non, trong đình hơi lớn, Mai Như vốn dĩ tùy ý búi tóc, lúc này gió thổi khiến tóc đen hơi loạn, có sợi tóc còn thổi trên mặt Phó Tranh. Phó Tranh rũ mắt.

Hắn nhìn dưới, Mai Như vội vàng xoa tóc, vẫn loạn.

Phó Tranh giơ tay giúp nàng vén tóc mái. Đầu ngón tay hắn ấm, mang theo độ ấm của hắn…… Mai Như cứng đờ, hô hấp hít thở không thông, nàng vẫn sợ hãi hắn đụng vào. Phó Tranh nhìn, trầm mặc, nói: “Tóc nàng bị rối.” Hắn rất nhanh thu tay.

Mai Như an tâm một chút, lặng lẽ thở ra một hơi, nàng nhìn hoa sen phía trước.

Trong lúc an bình, Phó Tranh đột nhiên gọi nàng: “A Như.” Mai Như ngẩng mặt. Đó là người hắn quý trọng, Phó Tranh nhìn chăm chú, nói với nàng: “A Như, ta nói tuyệt không nuốt lời. Ta hứa hẹn không chạm vào nàng, sẽ không chạm vào nàng. Nàng còn nhớ rõ trước khi cưới nàng, ta cũng hứa hẹn rồi sao?”

Phó Tranh nhìn nàng, ánh mắt nhẹ nhàng nhợt nhạt bi thương. Mai Như không nói chuyện, Phó Tranh nói: “Ta lúc trước hứa hẹn chỉ cần một mình nàng. A Như, ta muốn mãi mãi chỉ đối tốt với nàng, đừng khiến cho ta nuốt lời được chứ?”

Dừng một chút, hắn vẫn hỏi: “A Như, được chứ?”

Con ngươi đen nhánh, hắn nói mềm mại, Mai Như có hơi không chịu nổi, nàng cúi đầu, lo lắng thấp thỏm, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng

……

Bởi vì chuyện ca ca ở lại kinh thành có chuyển biến, Mai Như muốn tìm người về Quốc công phủ thông báo một tiếng, Phó Tranh đề nghị nói: “Không bằng đón nương đến đây nói chuyện?” Nghe hắn suy nghĩ cho mình, Mai Như ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Phó Tranh, cười cười.

Phó Tranh cũng cười, hắn nói: “Sau này ta không ở kinh thành, nàng nếu buồn, dẫn nương hoặc là Tứ cô nương, Mạnh phủ nhị cô nương tới ở mấy ngày.”

Mai Như vui mừng, nàng cảm tạ Phó Tranh, lại phái người đi đón Kiều thị.

Kiều thị cũng vui vẻ, bà lôi kéo Tĩnh Cầm hỏi một lúc lâu, muốn biết Mai Như cùng Yến Vương như thế nào. Tĩnh Cầm như cá hũ nút, cũng không nói gì, chỉ nói “Cô nương khá tốt”. Kiều thị thở dài: “Ngươi thật trung thành.”

Hai mẹ con gặp mặt, Mai Như vui vê, nói với Kiều thị chuyện ca ca, Kiều thị niệm câu “A di đà phật”, vui mừng nói: “Vậy có thể chọn tức phụ cho ca ca con rồi.”

Mai Như hỏi: “Được rồi mẫu thân, có vừa ý nhà nào không?”

Kiều thị nói: “Ban đầu con không gả cho Yến Vương còn được, hiện giờ một gả cho Yến Vương, nên chuyện ca ca phải suy nghĩ thêm.”

“Ca ca nghĩ thế nào?” Mai Như tò mò.

“Ca ca ngươi còn có thể như thế nào? Hắn có thể đồng ý đã tốt” Nói đến đây, Kiều thị than một tiếng, nhìn bụng Mai Như. Mai Như ôm bụng, làm nũng nói: “Nương sao biết bà dì con đến?”

Kiều thị chọc trán nàng: “Biết làm nương tức giận!” Dừng một chút, nàng hỏi: “Thật là bà dì tới?”

“Con không thể lừa người?” Mai Như lẩm bẩm nói, không biết nghĩ đến cái gì, mặt nàng hơi nóng.

Hôm qua từ chùa Liên Hương trở về, bụng Mai Như đột nhiên bắt đầu quặn đau, đau khiến nàng chảy mồ hôi, sợ tới mức bọn nha hoàn chạy nhanh đi bẩm báo Phó Tranh. Phó Tranh mặc y phục mùa hè mau chóng lại đây. Lúc hắn tới, Mai Như cuộn mình, cong thành một con tôm, sắc mặt trắng bệch dọa người. Phó Tranh cũng bị dọa hắn vội vàng nâng Mai Như. Vừa thấy hắn tới, Mai Như nhất thời đỏ mặt lên, giống như con tôm bị nấu chín, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn: “Điện điện điện hạ, sao người lại tới đây?”

“Nàng không phải không khỏe sao? Truyền thái y chưa?” Phó Tranh sốt ruột hỏi.

Mặt Mai Như càng thêm đỏ, nàng xấu hổ lại quẫn bách, nói một câu nói…… Phó Tranh dừng một chút, cũng xấu hổ, hạ mặt nói: “Đã bảo nàng đừng tham đồ lạnh? Tại tính nàng thích ăn nhiều đồ lạnh!” Giọng nói trầm dọa người.

Mai Như chỉ cảm thấy ủy khuất, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Ta bây giờ đều ăn……”

Toàn thân nàng rất lạnh, tay chân giống như băng, Phó Tranh nhíu mày xoa bụng nàng. Hắn chạm vào, Mai Như cứng lại. Phó Tranh giận: “Bây giờ ta còn có thể làm gì?!” Mai Như bị hắn nói, thân mình thoáng mềm. Lòng bàn tay hắn nong nóng, áo trong đơn bạc, chỉ một lát, chút nóng thấm lại đây. Lỗ tai Mai Như đỏ lên, ồm ồm nói: “Để tự ta làm.”

Phó Tranh hừ lạnh một tiếng, tầm mắt nhìn bức vẽ đã vẽ xong, trong lòng hắn lại giận.

Vật nhỏ không lương tâm lại nhớ thương người khác!

Phó Tranh dời mắt, không xem nhiều, sợ chính mình vừa giận lại véo người này.

……

Hai người ở biệt viện cuối tháng sáu đầu tháng bảy mới hồi vương phủ.

Trong phủ mấy ngày nay có chút bận, ngày chín là sinh nhật Mai Như, ngày mười Phó Tranh rời kinh đi Liêu Đông, việc cần chuẩn bị không ít.

Sinh nhật Vương phi không phải việc nhỏ, trong phủ từ tháng 5 phân đã bắt đầu bận rộn, lúc này Trâu ma ma tươi cười, ba hoa chích choè công lao của chính mình mấy ngày nay, há mồm ngậm miệng đều là Hoàng Hậu nương nương dạy bảo nô tài.

Mai Như nghe thấy phiền, vội vàng tống cổ người này đi.

Phó Tranh ở bên cạnh uống trà, thấy Mai Như tức giận, mở miệng nói: “A Như, nếu muốn phạt bà ta, trong tay ta có sai lầm của bà ta. Nhưng đuổi đi, chỉ sợ càng khó đối phó.” Dừng lại, hắn nói: “Nhưng giống như vậy ngược lại dễ đối phó. Bà ta cái gì đều ở trên mặt, nàng nhìn cũng rõ ràng, huống chi, sai lầm của bà ta ở trong tay nàng, nàng có thể trị được.”

Dừng dừng, Phó Tranh bỗng nhiên thở dài: “A Như, ta lại không bỏ được, để nàng một mình ở kinh, ta không an tâm.”

Hắn là thật sự không bỏ xuống được, tính Mai Như quá thẳng, sẽ không vòng vo, không ở bên cạnh hắn, sẽ không biết thế nào. Huống chi vật nhỏ này còn nhớ thương người khác, cũng được người nhớ thương.

Than một tiếng, Phó Tranh nói: “Ngày mai chúng ta tiến cung.”

“Đi làm cái gì?” Mai Như tò mò.

Phó Tranh nhàn nhạt nói: “Đi thay nàng quét dọn phiền toái, bớt người nhớ thương nàng.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv