Bốn mắt nhìn nhau, Mai Như xoay người lập tức nôn.
Vạt áo của nàng trượt xuống, cổ mảnh khảnh của cô nương gia hoàn toàn lộ ra, còn có cánh tay tuyết trắng chói mắt. Dây yếm ở cổ lung lay sắp rơi, càng hương diễm.
Phó Tranh lại im lặng. Hắn không có động tác khác, chỉ không nói một lời rút tay. Phó Tranh mặc lại xiêm y cho Mai Như, lại ngồi dậy xoa lưng cho cô.
Mai Như nôn có chút nặng, nằm ở trên giường, đáy mắt hồng lêmln.
Trong ánh mắt màu đỏ là nước mắt trong suốt, có thể làm tâm người khác đau, khuôn mặt Phó Tranh càng thêm trầm tuấn.
Bên ngoài Ý Thiền đang gác đêm đương nhiên nghe được động tĩnh bên trong, lúc này cũng không dám tùy tiện xông vào, chỉ sốt ruột hỏi: “Vương gia, Vương phi, có chuyện gì?”
“Đi mời thái y.” Phó Tranh trầm giọng phân phó.
“Không sao. ” Mai Như cũng đồng thời trả lời. Nàng nói xong sửng sốt, trong phủ luôn là Phó Tranh làm chủ, Mai Như quay đầu.
Bốn mắt lần thứ hai nhìn nhau, Phó Tranh né tránh tầm mắt nàng, một lần nữa đỡ nàng nằm lại, trầm mặc mà cài lại dây áo.
Hắn không nói chuyện nữa, chỉ rũ mắt cài lại áo. Xiêm y nữ nhân mềm mại, giống như nước, hắn trước nay không chạm qua, tay hắn từng bị thương, hiện giờ làm việc tinh tế này càng gian nan, cài rất nhiều lần cũng cài không được, khiến hắn giống như tên ngốc…… Phó Tranh ngượng ngùng nâng mắt, cười cười với Mai Như
Ý cười quá khổ, quá xót, hắn thực mau dời mắt.
Phó Tranh không cài nữa, chỉ lấy cái chăn mới tinh đắp kín cho nàng.
Thân mình đã bị giấu đi, Mai Như cảm thấy an tâm một ít, nhưng trong lòng vẫn rất loạn. Lúc này đang xấu hổ, nàng cũng không dám loạn nhìn, tầm mắt vừa lúc dừng ở tay thon gầy của hắn. Tay Phó Tranh chịu thay nnàng hẳn đã khôi phục một ít, có thể hơi động, nhưng cử chỉ vẫn cứng nhắc, vết thương đại khái vĩnh viễn không khỏi hoàn toàn…… Mai Như dời mắt, nghe Phó Tranh quát Ý Thiền đang ở bên ngoài:“Còn không mau đi?”
Ý Thiền nghe Mai Như phân phó, lúc trước Mai Như nói “Không có gì”, nàng không động, đột nhiên Yến Vương lại quát một câu. Ý Thiền lên tiếng, vội hoảng hoảng loạn loạn đi mời, một đám người bị dọa sợ.
Thấy sự tình phát triển đến tận đây, Mai Như nóng lòng, vội ngồi dậy nói: “Điện hạ, không cần mời thái y.”
Việc tối nay nếu bị người biết được, không chỉ có Mai Như khó xử, Mai phủ khó xử, cha cùng ca ca sẽ càng thêm gian nan.
Bởi vì sốt ruột, cho nên mặt Mai Như hơi hồng. Chăn mỏng trượt xuống, vạt áo chưa được vài lộ ra một phần ngực trắng mềm như mỡ ngọc. Phó Tranh cũng không hề chạm vào nàng, cũng không nhìn nhiều, rũ mắt giúp nàng đắp chăn, nhẹ giọng nói: “Nếu nàng không thoải mái, nên mời người đến xem.”
“Điện hạ, ta thật sự không sao. ” Mai Như nhéo cổ tay áo hắn.
Lực nàng nho nhỏ, vẫn là kéo lấy hắn.
Phó Tranh trong lòng thật khó chịu.
Trầm mặc thay nàng chỉnh lại tóc bị rối, Phó Tranh hòa nhã nói: “nàng nôn thành như vậy, hay là vẫn nên xem đi.”
Nghe hắn kiên trì như cũ, Mai Như không thể không nói dối: “Điện hạ, ta chỉ là ăn hơi nhiều.” Lại ngượng ngùng cười nói: “Điệm hạ để phòng bếp làm nhiều đồ ăn như vậy nên ta tham ăn.”
Phó Tranh nghe vậy cười, con ngươi tràn đầy bi thương, hắn nói với Mai Như: “Lúc trước nàng cũng chưa ăn cái gì, ta còn không biết sao?” Lời nói dối bị lật tẩy, Mai Như xấu hổ sững sờ ở chỗ đó. Phó Tranh chỉ nhìn nàng, lập tức hỏi: “A Như, nàng không muốm ta chạm vào nàng, có phải hay không?”
Nàng kháng cự bị vạch trần trụi, Mai Như quay mặt đi, không nói chuyện.
Phó Tranh cũng dời mắt. Hắn mặc trung y đơn bạc ngồi ở bên giường, trong nhà an tĩnh lại. Thời tiết tháng 5 bắt đầu nóng, nhưng cả người hắn lạnh toát.
Người trước mặt thật sự cực kỳ sợ hắn, hận hắn, không muốm hắn chạm vào, nàng đối hắn tránh như rắn rết, hắn chạm vào nàng, nàng càng kháng cự…… Đều do nghiệp hắn tạo ra.
Lòng Phó Tranh quặn đau, ngực hắn như là có mũi tên thẳng tắp bắn vào, hắn nhìn máu chảy ra, đáy mắt hắn tràn đầy màu đỏ tươi.
Thái y đã chờ ở bên ngoài, không có Phó Tranh phân phó cũng không dám tùy tiện đi, thỉnh an hỏi: “Vương gia, Vương phi thân mình như thế nào?”
Mai Như nhìn Phó Tranh, trong mắt khẩn cầu.
Than một tiếng, Phó Tranh nói với bên ngoài: “Trở về đi, nơi này không có gì.”
Mai Như nhẹ thở một hơi, tiếp theo, nghe Hoàng Hậu phái Trâu ma ma ở bên ngoài nói: “Vương gia, Vương phi, chuyện sức khỏe không thể trì hoãn, Hoàng Hậu nương nương nói……”
Trâu ma ma nói rõ chính là Hoàng Hậu cho người giám thị Mai Như, lúc này nghe được nàng nói chuyện, Mai Như không khỏi nhíu mày. Kiếp trước Lý hoàng hậu căn bản không nhiều chuyện như vậy, nàng gả cho Phó Tranh, Phó Tranh vẫn là một Vương gia không được thánh sủng. hai người bọn họ ở trong phủ như thế nào, bất hòa như thế nào, đó là chuyện riêng của Yến Vương phủ, Phó Tranh luôn có cách giải quyết người trong phủ, nhưng hiện tại không lý do có tai mắt Hoàng Hậu, hết sức không thoải mái.
râu ma ma còn ở nhắc mãi Hoàng Hậu như thế nào như thế nào, Phó Tranh mặt lạnh quát: “Bên ngoài là nô tài nào không biết quy tắc?!”
Bị Phó Tranh hét lên một tiếng, Trâu ma ma không lên mặt.
Người bên ngoài toàn bộ lui xuống, trong phòng một lần nữa an tĩnh, chỉ còn hai người xấu hổ ngồi đối diện. Long phượng hỉ đuốc ngẫu nhiên nhẹ nhàng. Ngọn lửa nhẹ nhàng đung đưa trong gió, chiếu vào bóng dáng lẻ loi của Phó Tranh. Mai Như còn ngồi ở hỉ giường, mành đóng một nửa, nàng nhìn nho nhỏ.
Phó Tranh ghé mắt nhìn lại đây, giải thích nói: “Vài người kia đều là Hoàng Hậu đưa tới, ta không cách từ chối. Nhưng chỉ cần chọc nàng không vui, nàng có thể tùy ý xử trí, dù sao luôn có ta ở đây. ” Có hắn thay nàng chống lưng. Trầm mặc, Phó Tranh nhẹ giọng ảo não nói: “A Như, ủy khuất nàng.”
Người này nhất kiêu ngạo tự phụ, rất hiếm khi như vậy, Mai Như không được tự nhiên nghiêng đầu. Nàng nghiêng đầu, tóc mái rũ xuống. Phó Tranh thay nàng vén sau tai.
Đầu ngón tay hơi lạnh, đụng tới lỗ tai nàng, vẫn là khiến người run rẩy, Mai Như rũ mắt né tránh.
Phó Tranh trầm mặc, thu hồi tay nói: “A Như, nếu nàng không muốn, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào nàng.”
Mai Như gục đầu, không nói lời nào.
Sau một lúc, Phó Tranh lại nói: “Chỉ là tối nay không giống, nàng cùng ta thành thân là phải làm phu thê, trong phủ còn có người của Hoàng Hậu nhìn chằm chằm. Hôm nay chỉ sợ ủy khuất nàng, về sau ta sẽ không chạm vào nàng, được chứ?”
Hắn hỏi ý nàng.
Mai Như ôm đầu gối. Tối nay sự khẳng định sẽ thêm mắm thêm muối truyền vào tai Hoàng Hậu, Hoàng Hậu hỏi sẽ phiền toái, còn có, ca ca cùng cha ở trong triều còn phải cậy vào Phó Tranh. Hắn hiện tại tuy rằng đối nàng tốt, nơi chốn bận tâm ý nàng, nhưng hắn chưa chắc không bực…… Mai Như trong lòng loạn, giống như không nghĩ thông được, càng như có đá tầng tầng lớp lớp đè lên.
Nàng nhìn Phó Tranh. Đôi mắt nàng rất hồng, tất cả đều là giãy giụa, Phó Tranh vô cùng bất đắc dĩ. Hắn không muốn ép Mai Như, chỉ là, tối nay Phó Tranh nhất định phải muốn nàng.
Tối nay nếu buông tha nàng, hai người bọn họ sẽ cứ như vậy, không biết khi nào thì kết thúc, lúc nào sẽ có thêm cơ hội.
Hơn nữa, nếu buôngnàng, Phó Tranh cũng không yên ổn. Đời này hắn lao lực tâm tư mới cưới được nàng. Nhưng nàng là thê tử còn chưa đủ, nàng phải là nữ nhân của hắn, từ đầu đến cuối, Phó Tranh mới an tâm.
Nói hắn đê tiện cũng được, nói hắn vô sỉ cũng thế, hắn muốn cùng Mai Như ở bên nhau, vĩnh viễn đều không tách ra, không bao giờ xa rời. Sự tuyệt vọng quá mức tàn khốc, cho nên khiến cho hắn đê tiện giấu ở chỗ tối, khiến cho hắn vĩnh viễn muốn ở bên cạnh nàng, cứ như vậy giữ nàng.
Phó Tranh nghiêng người về phía trước, Mai Như theo bản năng rụt lại, thành thục bị hắn nhẹ nhàng ôm vào trong lòng ngực.
Nàng trong đầu lung tung rối loạn, lúc nghĩ chuyện trong phủ, mới miễn cưỡng khắc chế sự sợ hãi đối người nam nhân này. Chỉ là Mai Như vẫn là nhẹ nhàng rùng mình. Nàng cảm thấy sợ hãi, cảm thấy lạnh. Phó Tranh không làm gì khác, chỉ là ôm nàng càng chặt hơn chút.
Người hắn rất nóng, hơi nóng cách lớp áo mỏng truyền tới, Mai Như chống ngực hắn kiên, nghe tim nam nhân trầm ổn đập, nàng mơ màng hồ đồ. Như mẫu thân nói, nàng đã phải gả người, llàm thê tử hắn, phải trải qua bước này. Nếu Mai phủ dựa vào Phó Tranh, nàng phải nhượng bộ, chịu đựng đêm này thôi, ngày sau nạp thị thiếp cho Phó Tranh …… Nghĩ như vậy, sự hoảng loạn của Mai Như giống như miễn cưỡng chìm xuống một chút.
Nhận thấy được trong lòng ngực người rốt cuộc không như vậy rùng mình, Phó Tranh nâng lên nàng mặt, rốt cuộc bắt đầu thân nàng.
Lần này hắn càng vì kiên nhẫn, kiên nhẫn như là ngủ đông dã thú, một chút như tằm ăn lên rớt nàng.
Hắn hôn cái trán của nàng, giữa mày, còn hôn nàng khóe mắt nước mắt nhi, một đường đi xuống, hắn thân nàng môi, còn thân nàng tiểu vành tai. Hắn môi quá mềm, kia trắng nõn vành tai ở hắn ôn nhu, tô □□ ngứa, chậm rãi bò lên trên một tầng ửng đỏ. Mai Như mặt đỏ thấu, lại cương muốn mệnh, nàng căn bản không dám trợn mắt, nàng nhẫn nại, chỉ có thể phát hiện người này lại rơi xuống cái hôn ở nàng tuyết trắng trong cổ.
Phó Tranh gọi nàng một tiếng, A Như.
Giọng nói hắn khàn khàn, còn khó chịu, Mai Như lông mi run rẩy.
Phó Tranh một lần hôn nàng, tay lại lần nữa trượt xuống. Sa y lúc trước Phó Tranh chỉ cài một nút, lúc này lại nhẹ nhàng bị hắn đẩy ra. Vạt áo rộng mở, Mai Như vẫn rùng mình. Phó Tranh ôm nàng chặt hơn, bàn tay to ấm áp xoa vòng eo nàng.
Mai Như nhẫn nại, nàng nhắm hai mắt, mày nhíu càng chặt.
Phó Tranh nhìn nhưng trong lòng không tha, vẫn là tàn nhẫn hạ quyết tâm. Tay hắn vòng sau lưng nàng, cởi yếm. Lúc này yếm sắp rơi xuống, nửa hở nửa che, cực kì quyến rũ. Hắn lại nắm lấy bộ ngực mềm mại, như xoa trái cây. Bàn tay thô làm Mai Như kinh hoảng thất thố mở bừng mắt, sự trong lòng ghê tởm lần thứ hai bùng lên, bốn mắt nhìn nhau, lúc này đây Phó Tranh trực tiếp hôn nàng, không cho nàng cơ hội thoát.
Nếu hạ quyết tâm, không thể mềm lòng do dự.
Sa y nửa cởi nửa còn, hắn hôn nàng, trong tay vẫn là đùa với bộ ngực kia. Hắn giống như chơi không đủ, không ngừng trêu chọc. Tư vị áp lực lại khó nhịn, còn làm người ta sợ hãi, Mai Như muốn khóc, trái cây như dần dần chín, dựng thẳng đứng, như nụ hoa ra phấn.
Phó Tranh hôn, mặt Mai Như như sắp bị nổ tung
Nàng dùng sức tránh, lại không tránh được người nam nhân này. Hắn muốn gì nhất định phải lấy được.
Mai Như bị hắn bức điên rồi.
Ngọc sắc váy lụa cũng không biết khi nào bị cởi xuống, ở bên trong, cặp chân giống như hoa chi, nhỏ dài mà thẳng, còn rất cân xứng. Phó Tranh vẫn luôn cảm thấy nàng như bông sen. Giờ này khắc này, tóc đen như thác nước rũ xuống, giống như lụa quý giá nhất bao bọc lấy cơ thể trắng nõn của cô gái, mang theo chút phấn hồng, cực kỳ đẹp đẽ, tựa như nhị hoa tinh xảo bên trong đóa sen.
Mai Như đá hắn, Phó Tranh nhẹ nhàng bắt được chân nàng, tách hai chân ra.
Mai Như vừa thẹn vừa bực, Phó Tranh đã phủ lên người nàng, hắn bắt tay nàng, cởi vạt áo ra. Ngực nam nhân lộ ra, vai rộng eo hẹp, gầy nhưng rắn chắc. Trước ngực Phó Tranh có vết thương lớn bé, Mai Như lần đầu nhìn qua, chẳng qua hiện giờ lại thêm vài dao, mà vai phải bị xẻo đi một miếng thịt đã có da non, nhưng vẫn không hợp nhau. Chỗ da non mài hồng nhạt, rất quái dị, cũng rất xấu xí.
Phó Tranh đẹp trai như vậy, thân mình còn đáng sợ hơn, nàng đau đó là do hắn, chỉ có một mình cô nương mà hắn yêu chịu.
Mai Như ngơ ngẩn nhìn, Phó Tranh hỏi nàng: “Sợ sao?”
Giọng hắn nhẹ nhàng, Mai Như không đáp chỉ quay mặt đi, người nọ lại xoay mặt nàng, hôn xuống.
Nụ hôn này rất sâu.
Đêm này rất dài, Mai Như nhắm chặt hai mắt, chỉ có thể nghe được người này không ngừng ở bên tai gọi tên nàng, A Như, A Như…… Nàng dày vò, nhẫn nại. Lúc đau nhất Mai Như thân mình cong lên, xoắn thật chặt, nàng nằm ở đầu vai hắn, không ngừng rùng mình.
Phó Tranh cũng đau, bị nàng xoắn đau.
Hắn ôm nàng, ôm chặt nàng. Hai người mồ hôi dính vào nhau, có lẽ còn trộn cả nước mắt.
Chôn ở cổ Mai Như, Phó Tranh hôn cổ nàng, hắn không tiếng động nói một câu, không có người nghe thấy.