Phó Tranh là một nam nhân bên ngoài đương nhiên không đến đi xuân hi đường, dù cho lão thái thái mời, dù cho có hôn ước với Mai Như, hắn cũng không đi.
Nghe hạ nhân hồi báo, Mai Như thoáng thở ra.
Sống lại một đời, nàng căn bản không muốn tái giá với Phó Tranh, cho nên những chuyện đã qua bị Mai Như chôn sâu, nàng không thèm nghĩ, nàng còn tác hợp Nhị tỷ tỷ cùng Phó Tranh, nhưng hôm nay Mai Như phải gả cho hắn, những chuyện đã qua giống như cây gai, lơ đãng sẽ châm nàng, lặng yên không một tiếng động làm đau nàng. Mai Như sợ. Đặc biệt hiện tại, nếu ba người lấy thân phận gặp mặt, lại giống đời trước, Mai Như nỗ lực trấn an chính mình hai đời không giống nhau, Phó Tranh không giống nhau, nhưng nàng vẫn sẽ nản lòng thoái chí.
Mai Như yên lặng than một tiếng.
Không bao lâu, người tới Định Quốc Công phủ chúc mừng dần dần nhiều lên. Mai phủ năm nay có hai đại hỉ sự, trong đó còn có một chính Vương phi, lão thái thái ngày này tự nhiên muốn làm có thêm thể diện. Mà những người đó tới chúc mừng ánh mắt nhìn Mai Như không giống trước kia, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng. Những người đó sôi nổi khen nàng xinh đẹp, lại có tài học, nổi bật xuất sắc.
Mai Như liền như vậy nghe, nhàn nhạt mỉm cười.
Các nàng khen tặng, đơn giản là bởi vì năm trước Phó Tranh ở chiến trường bị trọng thương, cửu tử nhất sinh trở về, Duyên Xương Đế vẫn chăm sóc bồi thường. Phó Tranh được thánh sủng, tương lai Yến Vương phủ sẽ thành gà chó lên trời. Những lời này Mai Như kiếp trước nghe không biết bao nhiêu, cho nên, những lời này đều dính đến ánh hào quang của Phó Tranh.
Mai Như lại than một tiếng, chỉ cảm thấy mệt, lão thái thái vẫn luôn lôi kéo nàng.
Lúc người Hạ phủ đến Mai Như gặp được Chu Tố Khanh. Tết Nguyên Tiêu qua đi, kinh thành xảy ra hai chuyện lớn, một cái là hôn sự của Mai Như và Phó Tranh, một cái khác chính là Chu Tố Khanh bị bẩn danh tiết, việc hôn nhân huỷ hoại, còn phải đi Đông Cung làm tài tử cho Thái Tử, tuy rằng có tài tử phẩm cấp, nhưng nói đến cùng tạm thời cũng chỉ là danh phận thị thiếp thôi, bởi vậy Chu Tố Khanh rất ít ra ngoài. Lúc này nàng một mình đứng phía sau cùng, nguyên bản dịu dàng mặt mày thấp thấp cúi, lúc mọi người sột sột soạt soạt nghị luận cung không nói lời nào. Đến lúc nghe người xung quanh khen Mai Như, nàng mới lạnh lùng ngẩng đầu.
Thấy Mai Như được khen thành kinh thành đệ nhất tài nữ, còn được đứng cùng Phó Tranh, Chu Tố Khanh hận không thể biến cái khăn tay thành dao tháo. Mấy người đó cũng từng khen tặng nàng ngư thế, hiện tại trong lòng nàng có bao nhiêu hận, hận không thể trực tiếp xé nát Mai Như! Chính là bởi vì Mai Như, nàng mới đến nông nỗi này! Chu Tố Khanh cưỡng chế lửa trong lòng, vẫn không thể không duy trì nét dịu dàng, nàng quay mặt đi, tầm mắt nhìn Mai Thiến cách đó không xa, lạnh lùng cười.
Mai phủ nguyên bản vẫn luôn là Mai Thiến được khen, hiện tại lại điên đảo.
Chu Tố Khanh đi qua đi, nhẹ nhàng cười nói: “Ban đầu ở bên cạnh lão thái thái vẫn luôn là Thiến muội muội, không ngờ tới Như muội muội có phúc khí như vậy, thế nhưng có nhân duyên tốt như thế.”
Lời này mang theo ý khác, Mai Thiến nhàn nhạt cười cười, nói với Chu Tố Khanh: “Tam muội muội vẫn luôn có phúc khí, ta còn kém xa.”
Ở trong mộng đen tối kia, nàng đột nhiên nhận được tin dữ, nàng chạy như bay trên đường, đập vào mắt, chính là trong lòng người nọ ôm chặt một người toàn thân đầy máu, tóc dài ở trong gió lung lay, thân mình đã sớm lạnh thấu. Nhìn thấy nàng, hắn lạnh lùng nhìn qua, một đôi mắt màu đỏ tươi, giống như không thấy được nàng, chỉ không nói một lời trầm mặc đi qua nàng.
Hắn mất hồn, hắn tàn nhẫn độc ác, một người không từ thủ đoạn, cũng sẽ có lúc thống khổ cùng hối hận.
Lúc ấy bị bóng đè, Mai Thiến liền biết, mình cũng nên chết.
Máu che trời lấp đất, một giọt lại một giọt…… tim nàng đập nhanh! Mai Thiến nỗ lực ổn định thi b thần, nàng quay đầu nhìn trong viện. Tháng hai đầu xuân se lạnh, tên cành cây đã nảy ra mầm mới. Bên ngoài có người nói Mạnh phủ lão thái thái tới, nàng vội vàng đi ra ngoài.
Mai Như hôm nay mặt cứng lại, cả người mệt mỏi. Trở về phòng, Tĩnh Cầm lấy ra một phong thư, khó xử nhìn Mai Như, nhỏ giọng nói: “Cô nương, này…… Đây là điện hạ cho người đưa tới.”
Mai Như không vui, Phó Tranh thật là càng ngày càng vớ vẩn, nàng nói: “Cầm đi thiêu đi.” Nếu là bị người nhìn thấy, thật là không biết sẽ nói cái gì.
Tĩnh Cầm nói: “Điện hạ nói là chuyện của đại gia, hôm nay không tiện gặp cô nương, cho nên mới viết ở bên trong.”
Đối với chuyện của đại ca trong lòng Mai Như vẫn nghi hoặc, lại luôn rối rắm có nên đi hỏi Phó Tranh hay không, không ngờ tới hắn đã chủ động. Mai Như sửng sốt, nhận phong thư kia.
Mở thư Mai Như cứng lại.
Phó Tranh không thể cầm bút, thư này không biết hắn nhờ ai viết, đặt bút rất sạch sẽ, đầu bút lông sắc bén, thật đẹp. Mai Như nhìn một lần. Ở thư Phó Tranh cũng chỉ nói chuyện phía trước, cho nên trong đại doanh trong kinh chỗ trống chưa cho Mai Tương, mà là có người khác cần dùng gấp, lại bảo đảm qua chút thời gian hắn sẽ tìm cơ hội, điều Mai Tương hồi kinh, nàng không cần lo lắng. Nếu Phó Tranh đã đáp ứng, Mai Như liền có gì lo lắng. Nàng lại nhìn nhìn mấy chữ, vẫn là cảm thấy rất đẹp, cũng không biết ai có tài này.
Ngày trôi qua rất nhanh, xuân về hoa nở tháng ba, Mai Thiến cùng Mạnh An thành thân.
Mai Như cùng Bình tỷ nhi đều nhanh mồm dẻo miệng, hiện giờ đứng ở trong viện Nhị tỷ tỷ đương nhiên sẽ đổi cách khác thử thách Mạnh An. Tính Mạnh An ngốc ngốc, lúc này mặt đỏ hết lên, căn bản không nói được với hai tỷ muội p. Mai Như cười. Nàng hôm nay mặc áo ngoài hộ sắc, lúc cười rộ lên giống triều hà ánh tuyết, đẹp như đào lý, làm người mê li, nhất thời khiến không ít người xem ngây ngốc.
Mai Như tự giác xấu hổ. Đối diện tầm mắt nhìn thẳng lại đây, ý cười trên mặt Mai Như đọng lại, nàng chậm rãi thu lại, ngước mắt nhìn qua.
Mai phủ có hỉ sự, Phó Tranh tự nhiên lại được mời tới.
Thấy hắn đứng ở trong mọi người, mặt mày sơ lãng, chỉ có cặp mắt lạnh lùng, có lẽ không vui.
Bốn mắt nhìn nhau, Phó Tranh hù liếc nàng. Bị hắn hung vậy, Mai Như không vui quay mặt đi. Nàng thất thần, cho Mạnh An đi qua. Mọi người đều lại đây xem náo nhiệt. Phó Tranh cũng nhàn nhạt đi lên trước, hắn chưa tiến vào, mà là đứng bên cạnh Mai Như. Bình tỷ nhi thấy tỷ phu tương lai tới, đặc biệt tự giác rời đi. Phó Tranh cười cười, nói nhỏ: “Hôm ngày sinh nhật lão thái thái ta tin muội nhìn thấy?”
Mai Như “Ừ” một tiếng, lạnh lùng nói: “Cảm tạ điện hạ.” Nàng vẫn giận.
Tưởng tượng đến Nhị tỷ tỷ cùng An biểu ca sắp ra, Mai Như muốn cách xa người này. Những chuyện đã qua từ từ hiện lên, lại muốn làm đau nàng…… Mai Như cất bước đi, Phó Tranh nhanh tay bắt được tay áo nàng. Tay áo hắn rộng, nhìn qua chỉ là tay hai người rũ ở một chỗ.
Mai Như vừa thẹn vừa bực đang muốn trừng qua, Mạnh An nắm tay Mai Thiến ra.
Tháng ba gió xuân ấm áp, tân nương tử mặc một bộ áo cưới đỏ thẫm, voan đỏ giống hoa ở nguyệt viên, không nhanh không chậm đi qua trước mặt hai người
Phó Tranh nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt thật sâu nghiêng đầu nhìn cô nương cạnh mình. Thấy Mai Như cụp mắt, tầm mắt lung tung liếc đến bên cạnh. Cặp mắt né tránh, trốn tránh, có rất nhiều thứ, tất cả là hắn nợ nàng. Phó Tranh lẳng lặng xem ở trong mắt, chỗ ngực bỗng nhiên lại đau.
Nàng vĩnh viễn không biết, hắn có bao nhiêu khát vọng cưới nàng về, chăm sóc cho nàng, may mắn ngày này không xa.
Phó Tranh cười, hắn thoáng cúi xuống thân, nói nhỏ: “A Như, chúng ta thành thân nàng có làm khó ta không.” Mai Như há mồm, lão nhân Hồng Lư Tự đều phải cam bái hạ phong, vừa rồi Mạnh An khó khăn như nào hắn thấy được.
Nghe được lời này, Mai Như càng thêm bực, mặt còn đỏ lên, nàng trừng mắt Phó Tranh.
Phó Tranh lúc này lại xụ mặt, hắn vẫn là nhỏ giọng nói với Mai Như: “Về sau không cho cười với người khác