Ngày hôm sau thánh chỉ ban xuống, lúc Mai Như tiếp chỉ vẫn ngây ngốc.
Đêm qua nàng suy nghĩ cả đêm cũng chưa suy nghĩ thông, Phó Tranh rõ ràng nói không cưới nàng, hắn cũng biết tâm ý nàng, vì sao còn muốn đi xin ý chỉ này? Mai Như hiểu hắn, Phó Tranh cũng không phải người lật lọng người như vậy…… Mai Như ngơ ngẩn ngồi ở chỗ đó, trong lòng đầy tâm sự, mà bên cạnh lão thái thái cùng Kiều thị đang nghị luận hôn sự của nàng.
Đỗ lão thái thái nói: “Hôn kỳ định ở vào tháng 5 hơi gấp.”
“Đúng vậy.” Kiều thị cũng nhịn không được nhíu mày
Tháng ba Mai Phu mới tổ chức hôn lễ cho Mai Thiến và Mạnh An, tháng 5 liền phải tổ chức hôn sự cho Mai Như, còn phải trong thời gian ngắn chuẩn bị tốt của hồi môn, thật là sợ hãi không lo liệu hết việc. Nhưng thánh chỉ đã ban, Mai phủ chỉ có thể tuân chỉ.
Kiều thị không dám trì hoãn, vội vàng an bài, lão thái thái lôi kéo Mai Như đến bên cạnh nói chuyện.
Cẩn thận đoan trang Mai Như, Đỗ thị vui mừng cười nói: “Tuần Tuần quả nhiên có
phúc khí.”
Trong đầu Mai Như vẫn loạn, nghĩ đến đời này vẫn phải cùng Phó Tranh thành thân, nàng trong lòng giống như bị gì đó đè lên. Mai Như thật sự cười không nổi, còn khó chịu.
Từ xuân hi đường ra, Mai Như vào viện của Kiều thị, nàng đi tới đi lui, không muốn trở về viện mình. Kiều thị liếc mắt nhìn ra trong lòng nàng có tâm sự, vì thế hỏi: “Tuần Tuần làm sao vậy?”
Mai Như lại nghĩ một hồi lâu, mới nói nhỏ: “Nương, có thể từ hôn không?”
“Nói bừa cái gì đó?!” Kiều thị bị lời này dọa rồi, nói với Mai Như: “Hôn sự này có thể tuỳ tiện từ chối sao? Con muốn thì nói với Hoàng Thượng đi, hay là nói cùng điện hạ đi?”
Thật cẩn thận mà nhìn nhìn mẫu thân, Mai Như thuận thế nói tiếp: “Nếu con thật sự nói với Hoàng Thượng thì sao?”
Nghe xong lời này Kiều Thị coi là tính trẻ con, Kiều thị thật là dở khóc dở cười, nàng trừng mắt nói với Mai Như: “Yến Vương điện hạ có cái gì không tốt?”
“Hắn có cái gì tốt?” Mai Như nhíu mày.
Kiều thị hung hăng chọc đầu nàng: “Nha đầu này ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, lại muốn giở tật xấu.” Lại tận tình khuyên bảo khuyên nhủ: “Hôn sự này khá được, lại là điện hạ tự mình đi thỉnh chỉ, hắn cực kỳ coi trọng con.”
Mai Như im lặng. Đời trước cũng là Phó Tranh thỉnh chỉ tứ hôn, nhưng cuối cùng thì sao? Những chuyện cũ đau đớn cùng áp lực đồng thời đè ở trong lòng, Mai Như nặng nề than một tiếng.
Thấy nữ nhi vẫn rầu rĩ không vui,Kiều thị lặng lẽ lộ nói: “Tuần Tuần, nghe cha nói, hôm qua Yến Vương điện hạ cầu thú, cũng coi như thay cha con và ca ca nói chuyện trước mặt Hoàng Thượng, con đừng tùy tiện giở tính xấu.”
“Cha cùng ca ca đi diện thánh?” Mai Như còn không biết chuyện này, lúc này kinh ngạc.
Nghĩ đến Thái Tử, Kiều thị thở dài: “Chờ ca ca con hồi phủ, con hỏi nó là được.”
Mai Như không hiểu ra sao. Ngày này đợi Mai Tương trở về, nàng thật sự hỏi chuyện này. Mai Tương lúc này mới kể chuyện xảy ra trong cung nói cho Mai Như.
Thì ra hôm qua Mai Tương cùng Mai Dần tiến cung diện thánh, là tính toán thừa dịp Hạ thái phó cáo tội Thái Tử. Sau khi tiến cung mới biết được, Hạ thái phó tiến cung chỉ là vì hôn sự Chu Tố Khanh, cũng không có cáo Thái Tử. Hơn nữa vì Chu Tố Khanh, Hạ thái phó không thể không nịnh Thái Tử.
Duyên Xương Đế đang vui vẻ, không ngờ tới đột nhiên có hôn sự Mai Như. Duyên Xương Đế lập tức lạnh mặt. Thái Tử cùng Mai phủ hai bên đối chọi gay gắt, bên nào cũng cho là mình đúng, nói không ra cái nguyên do. Cho nên Duyên Xương Đế trộn lẫn nói Thái Tử vài câu, nhưng đối Mai phủ cũng có chút phê bình kín đáo, ngôn ngữ bên trong rất là không vui.
Mai Dần cùng Mai Tương lúc ấy xấu hổ, từ nam thư phòng ra, vừa lúc gặp Phó Tranh.
Phó Tranh lúc ấy đã ở bên ngoài nghe được, thấy hai cha con ủ rũ cụp đuôi, hắn than một tiếng, hỏi: “Mai thị lang, hôn sự Tam cô nương như thế nào rồi?”
Mai Dần sửng sốt, chắp tay nói: “Còn chưa đâu vào đâu.”
……
Nói đến đây, Mai Tương nói với Mai Như: “Tuần Tuần, Yến Vương điện hạ cầu thú muội, xem như thay Mai phủ ở trước mặt Hoàng Thượng duy trì thể diện, muội đừng giở thói xấu, cũng đừng nói những lời mê sảng.”
Mai Như nghe xong lời này, sửng sốt.
Nàng đang tò mò Phó Tranh vì sao đột nhiên lật lọng muốn cưới nàng, không ngờ tới còn liên lụy chuyện trong cung.
Nặng nề than một tiếng, Mai Như chỉ có thể nhận việc hôn nhân này.
……
Mai Tương đã nhiều ngày vì chuyện Tuần Tuần mà bôn ba, ngày này mới có thời gian đi đến chỗ Đổng thị.
Hồ gia thừa một phòng nữ nhân, Đổng thị mở cửa hàng muốn duy trì sinh kế của gia đình. Mấy ngày nay cửa hàng đang sắp xếp dọn dẹp. Mai Tương không dám ở gần, hắn đứng rất xa, nhìn bên trong. Đổng thị lúc ấy đang cùng Cùng Tuệ thu dọn xong, tính toán hồi phủ.
Xa xa nhìn nhìn Mai Tương, Đổng thị thoáng khom người, mới nói: “Mai đại gia, nghe nói hôm sự của Tam cô nương định rồi?”
Này vẫn là nhiều ngày như vậy, đây là câu đầu tiên người này nói với hắn…… Mai Tương hơi sửng sốt, “Ừm” một tiếng, lại sợ nàng không nghe được, gật đầu liên tiếp.
Đổng thị vẫn rũ mắt nói: “Làm phiền Mai đại gia thay ta nói một tiếng chúc mừng.” Bởi vì Mai Tương duyên cớ, Mai Như đã ngượng ngùng lại đến xem nàng, Đổng thị lúc này chỉ có thể làm phiền Mai Tương nói một câu.
Mai Tương khó nén vui mừng, cười cười, nói: “Được, ta nhớ kỹ.”