Edit: susublue
Bị Dung Lạc ôm ngủ tới giữa trưa, cô mới cố gắng rời khỏi ngực anh mà không làm anh thức giấc.
Điện thoại di động trên bàn trang điểm phòng ngủ rung lên, Mộc Yên cầm lấy di động nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ.
"Cô là Mộc Yên đúng không?" Giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên, cô im lặng trong chốc lát, rồi đầu óc nhanh chóng nhớ ra đây là giọng nói của chủ biên Cao Nghị của tòa soạn Triêu Dương.
“Ừ." Mộc Yên lên tiếng đáp lại, ngạc nhiên không biết vì sao anh ta lại tới tìm cô. Cô biến buổi phỏng vấn của thành thảm hại như vậy, nếu muốn sa thải cô thì còn tự mình gọi điện cho cô làm gì.
"Là như vậy, nếu cô còn thấy hứng thú đối với công việc ở tòa soạn Triêu Dương thì chiều nay có thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí trợ lý của chủ biên."
"Biết rồi, tôi sẽ đến."
"Được được, cứ như vậy đi." Giọng điệu khách sáo như thế, tuy rằng Mộc Yên không biết rốt cuộc vì lý do gì mà Cao Nghị không sa thải cô, nhưng dù thế nào thì đây cũng là công việc trước mắt cô có thể làm nên cô muốn làm cho tốt.
Cùng ăn cơm trưa với Dung Trạch vừa mới trở về từ studio, lúc nói về chuyện ngày hôm qua Dung Trạch đã khiếp sợ không thôi, không ngờ anh chỉ ra khỏi nhà có một ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Lúc trở về anh có nghe nói về chuyện của Nhà họ Chu nhưng không ngờ lại là sự thật. Đối với chuyện Dung Ngữ bị đưa đến Tây Tạng, Dung Trạch cảm thấy Dung Lạc đã hạ thủ lưu tình rồi. Dù sao khi đụng đến điểm mấu chốt của Dung Lạc mà anh lại không đại khai sát giới, không giận chó đánh mèo thì đã là rất may mắn rồi, từ nhiều năm trước, khi bị đưa về Nhà họ Dung thì anh đã biết Dung Lạc là người cực đoan thế nào rồi.
Thay quần áo xong, chuẩn bị vài thứ mình cần.
Trước khi Mộc Yên ra cửa có nhìn biểu cảm giật mình của Dung Trạch, cảm thấy có chút khó hiểu. Mà lúc này trong mắt Dung Trạch cũng tràn đầy vẻ khó hiểu, rõ ràng là một con nhóc xinh đẹp nhưng khi mặc áo sơmi và quần jean phối cùng với chiếc mũ màu đen đội trên đầu thì đã đánh thẳng vào thị giác của người khác: Đẹp! Không biết khi anh cả của anh nhìn thấy chị dâu nhỏ hóa trang như vậy thì sẽ có cảm tưởng thế nào?
Thật ra Mộc Yên cũng không cải trang như vậy, nhưng cô lại cảm thấy mặc khiêm tốn một chút, kín đáo một chút thì sẽ giảm được không ít phiền phức.
"Lát nữa nhớ đánh thức Dung Lạc dậy ăn cơm." Trước khi Mộc Yên ra cửa thì nghiêm túc nhìn Dung Trạch nói, "Cả đêm qua anh ấy không có ngủ, anh để cho anh ấy ngủ nhiều một chút đi." Nói xong, Mộc Yên liền đi ra cửa, A Cửu đi theo phía sau.
Dung Trạch thấy cô đi xa thì mới phản ứng lại, kêu anh gọi anh cả dậy thì anh tình nguyện đến Việt Nam. Dung thiếu ngủ say, tuyệt đối không ai dám đến quấy rầy.
A Cửu lái xe chở Mộc Yên đến tòa soạn báo Triêu Dương, nói với Mộc Yên là tan làm sẽ tới đón cô về nhà, rồi A Cửu quay đầu xe chạy về Nhà họ Dung.
Vừa tiến vào tòa soạn báo, Mộc Yên liền phát hiện tất cả mọi người đang âm thầm đánh giá cô, cô nghĩ có lẽ là chuyện ngày hôm qua đã truyền đi khắp nơi rồi, điều này khiến cho tất cả mọi người đều có ấn tượng sâu sắc về cô!
Đẩy cửa đi vào khu vực làm việc của cô, tất cả mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt của họ đều khác nhau, có người kinh ngạc, có người nghi hoặc, dienx;dafnlle*quys&doon có người sùng bái, cũng có người chán ghét... Nhưng lại nhanh chóng không nhìn nữa, không dám liếc mắt nhìn cô một cái nào nữa. Không để ý đến ánh mắt người khác, Mộc Yên ngồi vào vị trí của mình bắt đầu hoàn thành công việc của mình. Sửa lại bài phỏng vấn, còn lên những kế hoạch cho các buổi phỏng vấn kế tiếp. Mộc Yên suy nghĩ nửa ngày, đến khi Lưu Nhân Nhân đẩy cửa đi đến chỗ Mộc Yên chào hỏi cô, "A Yên, cô đã đến rồi sao?" Cô cười thân thiện, người xung quanh không ngừng nhìn bọn họ với ánh mắt khác thường, Mộc Yên không có ngẩng đầu, cô tiếp tục cúi đầu im lặng nhập số liệu.
Vì ngày hôm qua đã tiếp xúc với cô nên Lưu Nhân Nhân cũng không cảm thấy xấu hổ vì thái độ lạnh lùng của cô."A Yên, tôi có chút việc muốn nói với cậu."
Ngón tay đang linh hoạt đánh bàn phím chợt dừng lại, cô vẫn cúi đầu như trước, "Nói."
Một chữ vô cùng đơn giản, bởi vì Mộc Yên lạnh lùng nên giọng nói hơi trầm thấp và gợi cảm.
Lưu Nhân Nhân chấn động, vươn tay đưa một bản hợp đồng cho cô, cười khanh khách nói, "A Yên, chúc mừng cậu đã thông qua thời gian thử việc, trở thành nhân viên chính thức của tòa soạn báo Triêu Dương." Giọng nói của Lưu Nhân Nhân không lớn, nhưng trong văn phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh đánh máy thì lại rất rõ ràng. Không chỉ có những đồng nghiệp khác mà ngay cả Mộc Yên cũng thấy bản hợp đồng này có chút kỳ lạ, cô nhíu mi lại, suy nghĩ nửa ngày mới nói, "Cám ơn." Giọng điệu rất khách sáo, nhưng lại làm cho Lưu Nhân Nhân đứng bên cạnh vui vẻ.
"A Yên, quá khách sáo rồi." Ý cười đầy trên mặt không thể che lấp được. “Đúng rồi, chủ biên Cao Nghị nói muốn em đến văn phòng anh ấy."
"Được." Nhập vài thông tin cuối cùng vào máy, cầm lấy hợp đồng trên bàn, đi theo Lưu Nhân Nhân ra văn phòng phía sau.
Cửa vừa mới đóng lại thì trong văn phòng đã ầm ĩ.
"Cậu bạn đẹp trai mới tới kia là ai?" Người trong văn phòng ồn ào.
"Thật đúng là rất đẹp trai, đáng tiếc là lạnh lùng như bị cấm dục, không dễ dàng tiếp cận."
"Bớt nằm mơ đi, không có việc gì thì đừng mê trai. Nghe nói, cậu ta cầm ly rượu đỏ đổ xuống đầu Sở thiếu đó!"
“Có người dám đổ rượu lên đầu Sở thiếu sao!" Có người sợ hãi than.
"Nhất định cậu ta có quan hệ gì đó với Sở thiếu, nếu không chủ biên ma quỷ của chúng ta sẽ không để cậu ta thông qua kỳ thử việc trong một thời gian ngắn như vậy."
"Năm nay, người có năng lực cũng không gặp được chuyện tốt!"
...
"Nói chuyện vớ vẩn cái gì đó? Còn không mau đi làm việc đi!" Lưu Nhân Nhân vừa đi vào đã nghe thấy mọi người tụ lại bàn luận về Mộc Yên, lập tức nghiêm túc nói.
Người phụ nữ như Lưu Nhân Nhân, tuyệt đối không kết thân riêng tư với bất kì ai, nhất là trong lúc làm việc thì càng vô tình như người máy, cô là trợ lý đắc lực của Cao Nghị, khá nổi tiếng ở tòa soạn Triêu Dương. Bởi vì lạnh lùng khi làm việc và dịu dàng trong cuộc sống ngày thường nên được rất nhiều đàn ông trong tòa soạn để mắt tới, nhưng chung quy vẫn chỉ là mong muốn thôi. Rất nhiều lần, nhân viên trong tòa soạn báo truyền tin xấu về cô và Cao Nghị, nhưng cô lại từ chức để chứng minh mình trong sạch, tuy rằng phụ nữ như vậy rất xinh đẹp, nhưng lại không thể nắm bắt được, vì thế dù người thích cô vẫn rất nhiều nhưng lại không ai dám làm quen mà chỉ âm thầm hâm mộ.
Văn phòng Chủ biên, cô vốn không gõ cửa mà trực tiếp liền đẩy cửa đi vào.
"Rất phù hợp với phong cách cư xử của cô, quyết đoán, thẳng thắn." Cao Nghị cười, nhưng lúc này ánh mắt Mộc Yên lại tập trung vào người bên cạnh anh.
"Cao chủ biên, tôi cảm thấy tôi nên nộp đơn từ chức cho anh." Không nhìn nữa, Mộc Yên lạnh lùng nhìn Cao Nghị, làm cho anh chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
"Chuyện này......" Cao Nghị ấp úng, không biết nên nói gì tiếp theo.
"Bởi vì anh sao." Sở Hoán ngồi một bên, sắc mặt còn trắng hơn lớp băng vải trên cánh tay anh.
"Đúng." Rõ ràng đã sớm biết được kết quả sẽ như vậy, nhưng khi Sở Hoán nghe thấy giọng điệu kiên quyết của cô thì nhịn không đượ mà đau lòng. Anh nhớ là khi mình mới tỉnh lại trong bệnh viện, anh đã điên cuồng tìm y tá để biết tình trạng của cô, nhưng khi cửa phòng bệnh vừa mới mở ra thì anh liền thấy cô ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh, Dung thiếu đang cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn cô. Sở Hoán chưa bao giờ biết Mộc Yên có thể dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, thì ra cô cũng có thể dịu dàng như thế, nhưng tất cả những thứ đó đều không thuộc về anh, mà chỉ thuộc về người đàn ông đó. Lo lắng, ôn tồn, trấn an, cả nụ hôn giữa bọn họ cũng tốt đẹp như vậy, dien;daffn[llequys$do0n mà anh thì chỉ có thể đứng ở bên ngoài mà nhìn, cả người lạnh lẽo như băng.
"Em chán ghét anh như vậy sao?" Sở Hoán đứng lên, bởi vì bi thương tức giận mà khuôn mặt đỏ ửng.
"Thật xin lỗi Sở tiên sinh, tôi không hy vọng ngài là nguyên nhân khiến tôi có thể ở lại đây để là việc." Giọng nói lạnh lùng như sắp đóng băng, khí lạnh mạnh đến mức bao phủ cả người Sở Hoán.
Sở Hoán nhìn cô, hỏi, "Em sợ người khác nói em có chỗ dựa nên mới có được công việc này sao?"
"Anh sai rồi." Giọng nói kính cẩn đến mức có thể đả thương người khác một cách sâu sắc, " Từ trước tới bây giờ Mộc Yên tôi chưa từng thiếu chỗ dựa." Lời nói này rất có khí phách, nhưng lại làm cho lòng Sở Hoán hoàn toàn rét lạnh, bị thương khắp cả người.
Đúng vậy, cho tới bây giờ cô không hề thiếu chỗ dựa, có người đàn ông kia chống lưng, tất cả mọi thứ đều trở nên nhỏ bé không đáng kể. Nhưng anh chỉ muốn làm chút gì đó vì cô, ngay cả một ước nguyện như vậy mà cô cũng không muốn cho anh sao? Nghĩ đến đây, Sở Hoán cảm thấy thế giới như sụp đổ, anh có thể vì cô làm rất nhiều chuyện, thậm chí nếu muốn mạng của anh cũng được, nhưng tình yêu nóng hổi như lửa đó lại bị một câu "Tôi không thiếu gì" của cô đóng băng hoàn toàn, lạnh đến tận sâu trong đáy lòng. Rõ ràng là anh cố gắng bảo vệ cô, nhưng vì đi sai đường nên đã thua toàn bộ ván cờ.
"Mộc Yên." Đây là lần đầu tiên anh gọi đầy đủ tên họ của cô, trong ánh mắt đầy vẻ mỏi mệt, "Cao chủ biên ký hợp đồng với em thật sự không phải vì anh, nếu phần tin chiều hôm qua em viết không xuất sắc thì anh ta cũng sẽ không giữ em ở lại tòa soạn báo."Lần này anh đến đây chỉ vì muốn tiếp tục buổi phỏng vấn hôm qua mà thôi, anh không muốn vì anh mà cô phải đánh mất công việc này. Anh không biết cô đi làm vì cái gì, nhưng anh muốn làm chút gì đó cho cô, sau khi được cho xuất viện, anh liền vội vàng liên hệ với Cao Nghị, đến tòa soạn báo Triêu Dương, chỉ vì anh muốn gặp lại cô.
Khi biết rõ Cao Nghị ký hợp đồng là vì bản tin cô viết thì Mộc Yên mới đồng ý không nộp đơn xin từ chức nữa mà tiếp tục làm việc ở đây.
Lúc ra ngoài, cô tức giận trừng mắt nhìn Sở Hoán, "Nế muốn chết thì anh có thể tiếp tục chạy đến đây." Lời nguyền rủa ác độc như vậy nhưng Cao Nghị lại thấy khóe môi nhợt nhạt của Sở Hoán nhếch lên.
Cao Nghị không biết rốt cuộc "Thiếu niên" này có sức quyến rũ thế nào mà lại có thể giẫm lên đầu lên cổ một người luôn cao ngạo như Sở Hoán, thật khó hiểu. Người có tính cách giống như cậu ta, anh nghĩ sau này làm việc nhất định sẽ rất đặc biệt.
Lúc Mộc Yên được A Cửu chở về Nhà họ Dung thì cũng đúng lúc nhìn thấy Dung Trạch đang thu dọn đồ đạc, "Chị dâu nhỏ, chị đã về rồi hả? Anh cả vừa đến công ty nên kêu chị ăn cơm trước đi."
Mộc Yên gật đầu, nghi hoặc hỏi, "Anh đang làm cái gì, vì sao không kêu người giúp?"
"Đây là một ít đồ vật cũ của em, trong phòng không chứa được nên soạn lại cất bớt đi."
"Có muốn tôi giúp anh không?" Mộc Yên vươn tay ra muốn khiêng cái thùng trên bàn lên, nhưng hành động này của cô lại khiến Dung Trạch sợ hãi, có cho anh một trăm lá gan anh cũng không dám sai tâm can bảo bối của anh cả làm việc. Nghĩ đến đây, anh vội vàng xoay người lại ngăn cản.
" Chị dâu nhỏ, thật sự không cần đâu." Cầu xin chị đừng nhiệt tình như vậy được không, em cũng không dám làm phiền chị.
"Để tôi." Giọng nói của Mộc Yên trong trẻo lại có chút chấp nhất. Lúc hai người giằng co thì mấy thứ đồ cũ đựng trong thùng rơi ra ngoài, Mộc Yên vội vàng đi tiếp, nhưng bởi vì không rớt từ khoảng cách quá cao nên đều tập trung lại một chỗ.
Một tiếng "Bịch!" vang lên, tất cả rơi xuống đất, mọi thứ linh tinh đều rớt ra ngoài.
Nhìn thấy một đống đồ lộn xộn, Mộc Yên cũng ngồi xổm xuống nhặt đồ bỏ lại vào thùng với Dung Trạch.
Đến khi nhìn thấy một tấm ảnh đen mờ, cô mới giật mình dừng động tác lại. Sau tấm ảnh đã bị ố vàng vì nó đã được chụp từ rất lâu rồi, trên bức hình là một thiếu niên đang ngồi dưới tàng cây cười rất thoải mái, và chỉ nhìn thấy một bên mặt của anh. Dưới tàng cây, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của cậu thiếu niên đó, mặt mày sáng sủa nhưng lại có chút lạnh lùng, dienxxdafnllequysdoon giống như chỉ một ánh mắt của anh thôi cũng có thể đẩy người ta ra xa mấy km.
Trí nhớ mơ hồ không rõ, ký ức trong đầu cứ chạy loạn, bàn tay cầm tấm ảnh của Mộc Yên bắt đầu hơi run rẩy.
Cô nắm lấy cánh tay Dung Trạch, Mộc Yên lạnh lùng nhìn anh, hỏi, "Người đứng dưới tàng cây trong tấm ảnh này đang ở đâu?" Cô trừng mắt nhìn anh, cảm xúc dữ dội cùng với giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt lạnh thấu xương của cô quả thực có thể giết người.