Edit: susublue
Ra khỏi rạp chiếu phim đã hơn tám giờ tối, bởi vì trong rạp phim có canteen nên bọn họ đã ăn cơm tối trong thời gian giải lao giữa suất chiếu. Vì Dung Trạch xem quá nhiều phim ma nên không ăn nổi một miếng cơm nào, Dung Ngữ cực kỳ quan tâm nên đã giúp anh ăn sạch sẽ hết phần cơm đó, còn Dung Trạch thì tức giận trừng mắt.
Vừa ăn cơm xong, vì muốn để thức ăn tiêu hóa một chút nên Mộc Yên đã bị Dung Lạc kéo đi dạo chung quanh.
Dung Trạch và Dung Ngữ đi theo phía sau luôn cảm thấy khí lạnh quanh người, dù sao vào tối rằm tháng bảy ở bên ngoài rất rối loạn nên đi dạo như vậy quả thật không tốt lắm, theo dân gian thì tối rằm tháng bảy thường có ma quỷ đi qua đi lại ở bên ngoài.
Nhớ tới góc đường trong bộ phim ma lúc nãy, vừa đúng lúc trên con đường ven sông Hoàng Hà ở thành phố A này lại có rất đông người tập trung lại.
Trên mặt sông có ba gợn sóng lăn tăn xuất hiện, đồng thời có cả ánh lửa lóe sáng, đứng ở đằng xa nhìn lại thật sự rất quỷ quái.
Dung Ngữ lôi kéo cánh tay Dung Trạch nói, "Anh nói thử xem ánh lửa le lói ở phía trước có phải là "Ma trơi" không?"
Dung Trạch bĩu môi, "Không phải em rất can đảm sao? "Ma trơi" có cái gì mà phải sợ?" Anh sẽ không nói cho cô biết đó chỉ là đèn mà người ta thả xuống sông vào ngày Rằm tháng bảy theo phong tục dân, ai bảo cô cười nhạo anh.
Dung Lạc và Mộc Yên đã sớm chen vào trong đám người, mọi người đứng ven sông gấp giấy trắng thành hình hoa sen, ở giữa đặt một ngọn nến rồi sau đó chậm rãi đặt vào dòng sông. Đèn hoa đăng nho nhỏ chậm rãi trôi về phía trước theo dòng nước, sau đó càng lúc càng đi xa.
Rằm tháng bảy thả đèn xuống sông để nhắn gửi sự nhớ mong đối với người thân đã khuất.
Tuy nói rằng điều kiện tiên quyết để thả đèn là phải bi thương nhưng ánh lửa le lói giữa dòng sông trong vắt lại có một hương vị ấm áp, sưởi ấm lòng người.
Mộc Yên đứng ở bờ sông nhìn trong chốc lát, đột nhiên cô cảm thấy đây mới là cuộc sống. Mỗi một ngày trôi qua, cô đều phải hoàn thành khóa huấn luyện, đi giết người, còn phải làm vài việc linh tinh khác nữa, vất vả một ngày một đêm nhưng cuối cùng trong lòng lại luôn trống vắng, không có cảm giác chờ mong, cô giống như một cái máy lặp đi lặp lại những công việc giống nhau ngày qua ngày ngày. Cô không biết cuộc sống cũng có thể giống như lúc này, dien*dafnnlle&quysd0n có người vẫn luôn ở bên cạnh cô, không còn chuyện sau khi cô nói câu gì đó thì chỉ có sự yên tĩnh trả lời cô nữa.
Hồi thần lại, cô quay đầu nhìn người bên cạnh thì mới phát hiện Dung Lạc vừa mới ở bên cô đã không thấy đâu nữa. Ánh lửa vẫn lóe sáng như trước, cảnh vật lần lượt thay đổi, đám đông cũng di chuyển, tất cả chưa hề thay đổi, nhưng chỉ có mình cô trở nên lẻ loi một mình. Trong lúc nhất thời, Mộc Yên cảm thấy giống như mình gặp ảo giác, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả. Đến khi vừa quay đầu lại thấy có một bóng người lướt qua đám đông, chậm rãi đi tới đây thì cô mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Thì ra bất tri bất giác anh đã để lại một dấu ấn rất sâu trong lòng cô, sợ là cô sẽ mãi mãi không thể rời khỏi nó, bởi vì cảm giác sợ hãi vừa rồi trước nay cô chưa từng có, bởi vì là anh nên cô mới bắt đầu lo sợ anh biến mất khỏi cô.
"Sao tay lại lạnh như vậy?" Dung Lạc cảm nhận được cảm xúc của cô thay đổi, có chút lo lắng hỏi cô.
"Không có gì." Đôi mắt nhanh chóng khôi phục lại vẻ trong suốt như ngày xưa, tùy ý để anh sưởi ấm tay giúp cô, Mộc Yên cười hỏi anh, "Lạc Lạc, vừa rồi anh đi đâu vậy?"
Dung Lạc đưa một trang giấy trắng to cho cô, nhếch môi lên, ôm cô giải thích, "Muốn thả đèn hoa đăng không?"Anh mặc áo sơmi màu trắng không nhiễm một hạt bụi nào, tay áo được xắn lên, đơn giản mà cao quý. Ánh đèn lóe sáng, càng làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo của anh, đôi mắt đen nhánh nhìn Mộc Yên thật sâu, môi cười yếu ớt nhưng đủ để làm lấn át ánh đèn của đèn hoa đăng.
"Lạc Lạc." Cô cũng ôm lấy anh.
"Ừ." Dung Lạc lên tiếng trả lời, có chút nghi hoặc nói, "Sao vậy?"
Mộc Yên cũng không nói gì mà chỉ rúc vào ngực anh gọi một tiếng, "Lạc Lạc."
"Ừ, anh ở đây." Anh ôm chặt cô, trấn an để cô không bất an.
Ngón tay thon dài linh hoạt xếp giấy trắng thành hình hoa sen, điều này làm cho Dung Trạch và Dung Ngữ sợ ngây người, sao bọn họ chưa bao giờ biết anh cả nhà mình lại toàn năng như vậy, ngay cả cách gấp hình phức tạp này cũng biết.
Thắp sáng nến rồi đặt vào trong nước, ngọn đèn càng trôi càng xa, Dung Trạch và Dung Ngữ cũng mua giấy gấp rồi thả xuống sông. Bốn người bọn họ vui đùa rất vui vẻ. Tối Rằm tháng bảy mà ra ngoài chơi đùa như vậy là vui nhất, thật sự rất kỳ lạ, có người liên tục quay đầu lại nhìn bọn họ với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Chơi đùa mệt mỏi, trên đường đi về Mộc Yên đã ngủ quên trong lòng Dung Lạc.
Sáng hôm sau, Mộc Yên nhận được một cuộc điện thoại của một tòa soạn báo, ăn trưa xong, cô đến tòa soạn đó theo giờ hẹn.
Nhìn bóng dáng dần dần biến mất khỏi Nhà họ Dung, Dung Trạch nhìn Dung Lạc ngồi ở một bên xem bảng số liệu, nhíu mi, "Anh, anh cứ để chị dâu nhỏ ra ngoài làm việc như vậy sao, không sợ cô ấy bị người khác lừa gạt à?"
"Ai dám!" Giọng nói đùa như không đùa lại làm cho Dung Trạch mở rộng tầm mắt, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Mộc Yên vẫn mặc đồ đơn giản như trước, lúc đi ra ngoài đội cái mũ tròn, mặc áo ngắn sọc caro, quần jean. Tóc dài buộc cao giấu vào trong mũ, bởi vì trên người có khí chất lạnh thấu xương nên nếu không nhìn kỹ thì mọi người đều coi cô là một thiếu niên.
Tòa soạn báo Triêu Dương nằm ở phía Tây của bùng binh thành phố, tuy rằng chỗ này không nổi tiếng, nhưng việc làm cũng coi như là có một không hai.
Người đi ra đón cô ở tòa soạn là một cô gái hơn hai mươi tuổi, "Hoan nghênh cô gia nhập tòa soạn báo, Mộc Yên tiểu..." Nhìn tên trên danh sách, đang muốn gọi cô một tiếng tiểu thư, Lưu Nhân Nhân ngẩng đầu lên thì lại bỏ ngay ý định này. Cô thật sự không thể coi cậu nhóc trước mắt này là một cô gái được, ngượng ngùng mở miệng hỏi giới tính của cô, sau đó lại xấu hổ cười hai tiếng, cô dẫn Mộc Yên đến chỗ ngồi của cô rồi nói cho cô biết trước mắt cô sẽ là trợ lý của chủ biên tòa soạn báo, nếu chủ biên đến đây, cô sẽ đến dẫn cô qua gặp mặt.
Mộc Yên gật đầu, nói một tiếng cám ơn rồi bắt đầu sửa sang lại một ít tài liệu. Lúc cô ở Seattle, trong đại học Washington cũng có học qua ngành này, tuy rằng cô học chuyên ngành Mỹ học nhưng sau khi học xong thầy của cô có dạy cách tổ chức, sắp xếp lại những tin tức về việc làm để giúp cô kiếm thêm tiền cho chi tiêu hàng ngày. Cho nên lúc này ngồi sắp xếp lại tài liệu tin tức cũng hoàn toàn thuận buồm xuôi gió. Thời gian trôi qua từng giây một, Mộc Yên không ngừng đánh máy, bổ sung một ít tài liệu cho xong, sau đó mang đi in ra.
Lúc làm xong mọi việc cũng không còn sớm, trời đã tối dần đi, di động trên bàn cũng lóe sáng, Mộc Yên mở khóa màn hình ra mới thấy được một tin nhắn ngắn của Dung Lạc gửi tới.
"Tan tầm về nhà sớm một chút, anh làm cháo tôm nấm hương cho em." Mộc Yên nở nụ cười ấm áp ý làm cho vài đồng nghiệp ngồi đối diện cô nhìn mà ngây người. Ngay từ đầu bọn họ đều cảm thấy cô nhân viên mới này rất lạnh lùng, vừa vào văn phòng liền im lặng làm việc, không hề để ý tới ai, nhưng hiện tại lại đột nhiên cười rộ lên, tuy rằng mọi người không biết vì sao cô cười, nhưng nụ cười đó lại quá kinh hãi.
Có người đẩy cửa văn phòng ra đi vào vừa nói mọi người có thể tan tầm thì Lưu Nhân Nhân đã vội vàng chạy nhanh tới đọc tên vài người ở lại, chủ biên nói tối nay muốn phỏng vấn, vì vậy nên mọi người phải vất vả một chút.
Mộc Yên không ngờ là cô vừa mới tới làm ngày đầu tiên mà cũng bị ở lại, Lưu Nhân Nhân nói, "Cô là trợ lý của chủ biên, đương nhiên phải ở lại rồi."
Thật ra trợ lý chủ biên không chỉ có một người, Mộc Yên đi theo phía sau bốn người đó, cô thật không biết là mình tới buổi phỏng vấn này để giúp cái gì. Vì lúc đi ra quá vội vàng nên đã để điện thoại di động ở văn phòng, cô cũng chưa kịp trả lời lại cho Dung Lạc, trong lúc nhất thời sắc mặt cũng không được tốt lắm. Đồng nghiệp ở phía trước đồng loạt cảm thấy phía sau có một luồng khí lạnh rất mạnh, tất cả mọi người đều cảm thấy lưng hơi ớn lạnh, không ai dám đến gần Mộc Yên.
Bọn họ đi ngồi lên xe chuyên dụng của tòa soạn báo, người lái xe là Ninh Hiên ngồi kế cô trong văn phòng, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cao ráo đẹp trai, diẽn;daffnlle3,quý[doon buổi trưa cô cũng mới biết anh được rất nhiều con gái thích. Đi cùng nhau còn có Lưu Nhân Nhân buổi chiều chiêu đãi cô và hai phó biên tập nam khác nữa. Một chiếc xe có năm người, bọn họ đều tụ lại một chỗ tùy ý trò chuyện, Mộc Yên dựa vào cửa sổ, nghĩ xem Dung Lạc có đợi mình về nhà rồi mới ăn cơm tối hay không.
"Có thể cho tôi mượn di động một chút được không?" Mộc Yên nhìn Lưu Nhân Nhân ngồi bên cạnh mình, lạnh lùng hỏi.
"Được, được." Lưu Nhân Nhân vội vàng lấy di động trong túi ra đưa cho cô, cô cảm thấy trên người đồng nghiệp mới này có khí thế lạnh thấu xương khó tiếp cận được, thậm chí còn làm người ta sợ hãi.
Mặt nhìn ra ngoài của sổ, Mộc Yên nhập một dãy số vào điện thoại rồi chờ Dung Lạc bắt máy.
Phòng làm việc của Nhà họ Dung.
Dung Lạc nhìn dãy số lạ hiển thị trên di động riêng của mình, lập tức bắt máy không hề do dự, "Tiểu Yên, sao vậy?"
Mộc Yên vốn tưởng rằng anh nhìn thấy số điện thoại lạ sẽ không nghe, không ngờ lại bắt máy nhanh như vậy, nhưng bởi vì cô không biết là chỉ có mình cô biết số điện thoại riêng của Dung Lạc. Anh luôn chán ghét mấy cái thiết bị có tia phóng xạ nhưng nó lại là phương tiện duy nhất giúp anh giữ liên lạc với Mộc Yên nên mới kêu A Cửu đi mua.
Vừa nghe thấy giọng của Dung Lạc, mặt Mộc Yên liền trở nên nhu hòa, làm cho Lưu Nhân Nhân ngồi ở bên cạnh cô rất khiếp sợ.
"Lạc Lạc, hôm nay tòa soạn báo có buổi phỏng vấn, sợ là tối nay em sẽ về trễ." Nói tới đây Mộc Yên có chút không vui nhíu mi.
"Có cần anh đến đón em không?"
"Không cần không cần, tự em có thể đi về." Cô không muốn Dung Lạc khuấy động nhiều người vì cô, "Lạc Lạc, anh nhớ ăn cơm đúng giờ, không cần đợi em." Mỗi một lần cô về trễ thì Dung Lạc đều đợi cô, đây là điều cô lo lắng nhất.
"Ừ." Dung Lạc lên tiếng trả lời, "Vậy ở bên ngoài ăn nhiều một chút."
"Lạc Lạc, anh nhất định phải nhớ ăn cơm đúng giờ đó." Mộc Yên lo lắng nhấn mạnh lại một lần nữa.
"Được, anh biết rồi. Ngoan, nhớ về sớm một chút."
"Được rồi Lạc Lạc, không nói nữa, gặp lại sau." Cúp điện thoại, lạnh lùng nói cám ơn, Mộc Yên trả điện thoại di động lại cho Lưu Nhân Nhân đang trợn mắt há mồm kinh ngạc. Cô không ngờ đồng nghiệp mới lạnh như băng này lại có lúc dịu dàng như vậy. Nghe cách xưng hô lúc nãy, "Lạc Lạc?" Bình thường không có cô gái nào gọi đàn ông như vậy, đánh giá lại cách ăn mặc của cô thì Lưu Nhân Nhân càng khẳng định. Vì thế, cô mở miệng hỏi, "Vừa rồi gọi điện thoại cho bạn gái sao?"
Mộc Yên kinh ngạc, cô nheo mắt lại cười nhã nhặn nhìn Lưu Nhân Nhân, cô bị nhìn đến mức co quắp lại, cô cũng sợ lỡ mình thật sự đoán sai thì chẳng phải sẽ xấu hổ sượng mặt sao.
Nhìn thấy cô luôn đánh giá mình từ cao xuống thấp, lúc này Mộc Yên mới nhận thấy quần áo của mình hôm nay quả thật khiến người khác hiểu lầm, hơn nữa còn đội mũ. Cô nhíu mày nhưng cũng không giải thích gì cả, trong lòng thoáng cảm thấy buồn cười vì có người coi Lạc Lạc là bạn gái của cô, vì vậy nhịn không được mà bật cười. Không biết lúc về nhà nói cho Lạc Lạc biết thì anh sẽ phản ứng thế nào?
Lưu Nhân Nhân thấy cô không phủ nhận, hơn nữa sắc mặt còn dịu đi không ít nên cô nghĩ rằng mình đoán không sai, yên lòng thở phào nhẹ nhõm. Thấy Mộc Yên không thèm nhắc lại, cũng không có ý trả lời cô, cô cũng không hề cảm thấy xấu hổ mà lại nghĩ có thể ‘cậu nhóc’ mới tới này sợ người lạ, nếu không thì cũng là trời sinh lạnh lùng, ít nói. Đối với người như vậy, cô càng nên chủ động tiếp xúc, như vậy đối phương mới có thể từ từ quen thuộc với mình, sau này trao đổi công việc cũng sẽ dễ hơn rất nhiều.
"A Yên, vì sao muốn đến tòa soạn Triêu Dương của chúng tôi vậy?"
Nhìn đối phương cười thân thiện, Mộc Yên nhíu mi, A Yên? Đây là lần đầu tiên có người gọi cô như vậy! Nhưng mà cô không thích nói chuyện quá nhiều với người lạ, thấy ngại vì cô mới vừa cho mình mượn di động nên, cô mới quyết định nói hai câu với cô.
"Phỏng vấn rất nhiều lần, chỉ có lần này là được thông qua."
"..."
Quả thật trả lời rất thẳng thắn, làm cho Lưu Nhân Nhân cười gượng không biết nên nói gì tiếp.
"A Yên, sau này công việc có gì khó khăn có thể nói với tôi, nếu có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp hết sức." Lưu Nhân Nhân cười rất chân thành, cô vui vẻ muốn bắt tay với ‘ cậu nhóc’ lạnh lùng sắc bén này.
Mộc Yên nhìn thấy bàn tay vươn đến trước mặt mình nhưng lại không nhúc nhích, cô không thích tiếp xúc với người lạ, cho dù cùng giới tính cũng không muốn.
Lưu Nhân Nhân ngượng ngùng vươn tay trong không trung, dù sao cũng là con gái, bị từ chối rõ ràng như vậy nên có chút xấu hổ đỏ mặt.
Những người khác ngồi ở trên xe thấy cảnh tượng này đều trêu ghẹo cười nói, "Trăm năm mới gặp một lần, Lưu đại mỹ nữ của chúng ta cũng có lúc kinh ngạc ở trước mặt một cậu nhóc, thật đúng là hiếm có."
Ngay cả Ninh Hiên ngồi lái xe cũng trêu chọc Lưu Nhân Nhân, "Lưu đại mỹ nữ, nhất định là bình thường cô được lòng nhiều đàn ông trong tòa soạn quá nên ông trời mới trừng phạt cô, để cho một cậu nhóc từ chối cô!"
Lưu Nhân Nhân đỏ mặt, lúng túng nói, "Mấy người nói bậy bạ gì đó? A Yên người ta có bạn gái rồi!"
"Vậy Lưu đại mỹ nữ, cô cần phải nắm thật chặt, tuy rằng tình yêu có thể cạnh tranh công bằng, dù sao bạn gái người ta dựa gần quan thì sẽ được ban lộc, nhiệm vụ cải tạo của cô rất gian khổ đó!" Có người cố ý liếc mắt nhìn Mộc Yên vẫn bình thản như cũ, lúc nhìn về phía Lưu Nhân Nhân thì cực kỳ mờ ám.
"Người gần quan để được ban lộc?" Mộc Yên nhịn không được đen mặt lại, sau đó lại thấy buồn cười, là Lạc Lạc nhà cô sao? Không muốn náo loạn với bọn họ, trời sinh cô đã không biết cách giao tiếp với người xa lạ, trừ khi là lúc bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì thêm, mà chỉ lạnh mặt im lặng ngồi bên cạnh.
Lưu Nhân Nhân thấy vậy, nghĩ rằng đồng nghiệp mới tức giận vì bị đùa giỡn cho nên vội vàng nói, "Mấy người đừng nói lung tung nữa, A Yên sẽ tức giận."
"Này, nhanh như vậy đã bắt đầu hộ giá cho chân mệnh thiên tử của cô rồi sao!" Có người cười nhạo.
"Lưu đại mỹ nữ cố lên, tôi ủng hộ côi."
...
Mộc Yên tựa vào cửa kính xe, lúc này cô luôn nghĩ liệu Lạc Lạc có ăn cơm đúng giờ hay không?
Mãi cho đến khi xe dừng lại ở một nhà hàng cao cấp, mấy người trên xe mới ngừng đùa, Mộc Yên cũng không suy nghĩ nữa mà xuống xe theo bọn họ.
Đi vào trong phòng ăn, lúc này Mộc Yên mới gặp được Cao chủ biên của tòa soạn báo Triêu Dương, cũng chính là sếp trực tiếp Cao Nghị của mình. Nhìn vẻ bề ngoài Mộc Yên đoán anh vừa mới tròn ba mươi tuổi, cô nghĩ rằng chủ biên ít nhất cũng phải ngoài bốn mươi tuổi rồi, không ngờ chủ biên Cao Nghị này lại trẻ hơn dự đoán của mọi người. Còn trẻ mà đã ngồi vững trên ghế chủ biên thì nhất định không phải người bình thường. Vóc dáng ngũ quan sắc nét, diendaffnllequysdoon mặt mày tuấn tú, nhưng mà bộ tây trang trên người anh quả thật có chút cứng ngắc không hợp với biểu cảm.
Người đàn ông này không có dáng vẻ kiêu ngạo, anh kêu nhóm trợ lý của mình ngồi tự nhiên, cũng không giống những bữa tiệc lúc trước, nhất là loại bàn ăn hình chữ nhật này, người Trung Quốc đều chú ý đến người quyền cao chức trọng sẽ ngồi ở giữa, nhưng vì sao Cao Nghị lại ngồi ở trong góc. Ngay cả như vậy cũng không làm mất vẻ uy nghiêm của anh, “ Người tối nay chúng ta phỏng vấn là do cấp trên tốn rất nhiều công sức để liên lạc mời về đây. Ngàn vạn lần không thể để xảy ra một chút sai lầm nào, tốt nhất không được nhắc đến những ý kiến phản đối, nghe rõ chưa?"
"Rõ rồi." Phó chủ biên và nhóm trợ lý đều lên tiếng trả lời.
Mộc Yên im lặng, cô ngồi trong một góc xó khác trong phòng bao. Bởi vì dáng người cô thấp bé nên người khác mới không để ý đến cô.
Đến khi có điện thoại gọi tới, Cao Nghị nhận điện thoại trả lời vài tiếng, nói là người phỏng vấn đã đến, rồi tự mình đi ra ngoài đón tiếp anh, mọi người cũng đứng lên nghênh đón.
Mộc Yên đứng lên theo đám người, chỉ chốc lát sau đã nghe được tiếng Cao Nghị cười nói đẩy cửa phòng ra.
Cô ngẩng đầu nhìn người đi vào, anh mặc bộ tây trang thuần đen, khuôn mặt góc cạnh sắc nét giống như được gọt giũa, lúc này vẻ tuấn tú phi phàm ngày xưa đã trở thành gầy yếu tái nhợt đi rất nhiều, chỉ có khí chất kiêu ngạo là không hề bị tụt dốc.
"Sở thiếu, mời ngài đến đây thật không dễ dàng!" Cao Nghị mỉm cười nhìn Sở Hoán nói đùa.
Mộc Yên ngồi trong một góc nheo mắt lại, trong mắt đầy khí lạnh thấu xương.