Edit: susublue
Mộc Yên vẫn cho rằng người lạnh lùng xa cách giống Dung Lạc sẽ thích những màu sáng, cho dù là bản chất không giống vậy nhưng ít nhất nhìn bề ngoài thì đúng là vậy.
Anh luôn mặc áo sơmi màu trắng sạch sẽ, thậm chí không có một nếp nhăn, màu áo nhợt nhạt sẽ khiến những người đến gần anh xem nhẹ vẻ lạnh lùng mà thay vào đó sẽ bị vẻ nho nhã của anh thuyết phục.
Nhưng đây không phải là con người thật của anh, Mộc Yên còn nhớ rõ Tạ Thần từng nói với cô, "Cô thật sự nghĩ cậu ta là thiếu gia lạnh lùng, lạnh nhạt và không hứng thú với bất cứ chuyện gì sao? Nói đùa, cậu ta không hề ấm áp như cô tưởng tượng đâu, thậm chí còn đen tối tàn bạo đến mức khiến người ta căm phẫn. Cô không biết là vì cậu ta muốn để cho em thấy mặt tốt của mình."
Nghĩ đến đây, tay Mộc Yên đang lau mắt kính giúp Dung Lạc dừng lại một chút, cô biết cho tới bây giờ anh đều đeo kính màu trà nhàn nhạt, nhưng cô lại cứ nghĩ đó là một trò đùa dai một chút. Khóe miệng lại nghiền ngẫm nở nụ cười, hình như cô chưa từng thấy anh đeo kính màu đen, thật không biết người như Dung Lạc mà đeo kính màu đen thì có thể mang lại cảm giác giống xã hội đen không. Nghĩ như vậy Mộc Yên vươn tay đưa kính của mình đang đeo cho anh. Dung Lạc hơi kinh ngạc một chút, nhưng hình như hiểu rõ ý của cô nên anh chỉ cười yếu ớt đeo kính màu đen lên.
Lưu loát nhấn ga, lưu loát chuẩn bị xong mọi thứ, gió trong bãi đỗ xe thổi rối loạn tóc của anh, nhưng lại còn làm anh thêm đẹp hơn. Mộc Yên ngồi ở ghế phụ lái nhìn Dung Lạc, kính mắt màu đen chẳng những không làm mất vẻ nho nhã mà ngược lại mang đến một loại cảm giác đen tối, gợi cảm, lạnh thấu xương, mạnh mẽ... Nhiều loại cảm giác lần lượt thay đổi tạo thành một sự quyến rũ phức tạp.
Thấy anh không giống như cô tưởng tượng, cô nhịn không được cười nhạo trêu ghẹo, "Nhìn anh như vậy thật không giống hình tượng quân tử thường ngày."
"Tiểu Yên, cho tới bây giờ anh chưa từng nói anh là quân tử."
Khóe môi nhếch lên, khiến cho khuôn mặt tinh xảo của Dung Lạc càng trở nên không đứng đắn, nhấn ga thật mạnh, Mộc Yên kinh sợ, anh lại còn đua xe nữa!
Tốc độ xe tăng gần đến ba trăm km/h, ngoài của sổ xe điên cuồng lướt qua, Mộc Yên nhìn bộ dáng Dung Lạc sảng khoái tùy ý, đột nhiên cũng rất muốn chơi, nhưng một khi cô chơi đùa thì sẽ dọa rất nhiều người sợ, chẳng qua đó đều là chuyện sau này.
Cô không hề hỏi anh muốn dẫn cô đến đâu, bởi vì cô tuyệt đối tin tưởng anh, chỉ cần có anh ở bên cạnh thì dù đi đâu cũng an toàn.
Nhưng cô thật không ngờ, nơi chiều nay Dung Lạc dẫn cô đến là trung tâm thương mại sầm uất nhất của thành phố A cổ kính.
Không biết vì sao, cho tới nay Mộc Yên luôn cảm thấy trên người Dung Lạc tỏa ra khí thế ngăn cách với thế giới bên ngoài, hiện tại đột nhiên đến nơi sầm uất ồn ào như vậy, cô đột nhiên cảm thấy anh còn rất nhiều mặt đáng giá để cô khai quật. Dừng xe ở một bên, cô đi theo Dung Lạc xuống xe.
Đèn lồng Trung Quốc màu đỏ sáng rực, quán trà cổ kính lịch sự tao nhã, còn có các loại đồ ăn vặt phong phú. Các cửa hàng buôn bán rất tấp nập, khách ra ra vào vào không dứt. Có một đám người nhốn nháo đi trên đường, chỉ cần hơi không chú ý thì bọn họ sẽ bị lạc nhau, trong đám đông hỗn loạn, dien[dann;llequys*doon Mộc Yên vội vàng nắm lấy tay Dung Lạc, cảm giác được đôi tay ấm áp nắm nắm bàn tay mình, Dung Lạc cũng nắm lại tay cô, quay đầu nhìn cô cười khẽ, nụ cười đó đã khắc sâu vào trong lòng Mộc Yên. Trong biển người mờ mịt, Dung Lạc bỗng nhiên quay đầu lại cười, trong lúc cô kinh sợ, anh còn tao nhã hơn hàng ngàn hàng vạn thứ.
Khiến cho người khác không nhịn được mà than thở, sao trên đời này lại có người đàn ông tinh tế đến như vậy, nhưng cũng vậy tốt, anh là của cô. Nghĩ đến đây, khóe miệng Mộc Yên cũng nhẹ nhàng nhếch lên.
Hôm nay là cuối tuần, Dung Lạc cũng không muốn tới nơi có nhiều người như vậy. Trong đám người xô xô đẩy đẩy, anh sợ cô bị đẩy ngã nên luôn bảo vệ cô chặt chẽ trong ngực. Nhìn anh cẩn thận che chở cô như vậy, Mộc Yên thấy bất đắc dĩ, cô không phải người giấy, nào có yếu ớt như vậy? Từ sau tai nạn xe cộ lần trước, hai người đều không có ra khỏi cửa. Lúc này ra ngoài đều cảm thấy rất hưng phấn.
Khi đi qua hết mấy cửa hàng đồ ăn vặt đông đúc kia, người trên phố buôn bán cũng dần dần không còn chen lấn như vậy nữa, không gian dần dần trống trải hơn.
Anh nắm tay cô chậm rãi đi về phía trước, chú ý tới ánh mắt của anh, Mộc Yên quay đầu nhìn Dung Lạc ở phía sau.
"Sao vậy?" Bàn tay nắm tay cô chặt hơn một chút, làm cho Mộc Yên nghi hoặc.
"Có em ở bên cạnh thật tốt." Sau khi nói xong, anh liền công khai hôn cô trước mặt mọ người. Người bên cạnh không ngừng đi qua đi lại, bên tai cũng có thể nghe được tiếng rao bán của những hàng quán, tiếng phục vụ bưng thức ăn trong các quán ăn, trong hoàn cảnh ầm ĩ hỗn loạn như tranh cãi mà anh lại hôn cô, hơn nữa còn hôn rất sâu. Mộc Yên khiếp sợ mở to hai mắt ra nhìn, cũng may chỉ trong một lúc ngắn thôi anh đã buông cô ra. Sau khi phản ứng lại, Mộc Yên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Dung Lạc, sắc mặt ửng đỏ có chút giận dữ, nhưng ánh mắt lại mê người khác thường, làm cho Dung Lạc nhịn không được còn muốn hôn cô thêm lần nữa. Mộc Yên luôn làm cho người ta có cảm giác cô không hề hòa hợp trong không gian này, rất nhiều lúc cô đang cười nhưng trong mắt lại không có ý cười. Cô như vậy làm cho Dung Lạc cảm thấy mờ mịt vô cùng, Mộc Yên tươi sáng như ngày hôm nay, giống như toàn bộ sinh mệnh đều tràn ngập màu sắc tươi mới này, cũng vì vậy mà anh bị cô mê hoặc, trong lòng âm thầm đè nén, mới kìm chế mình không hôn cô nữa.
“ Đây là ngoài đường." Đẩy anh một cái, Mộc Yên tức giận nhấn mạnh.
"Vậy thì sao?" Dung Lạc không hề thấy có gì không ổn, cho tới bây giờ anh không thèm để người khác vào mắt.
"Trên đường rất nhiều người." Mộc Yên tiếp tục cố gắng nói.
Dung Lạc cười khẽ nhỏ giọng nói bên tai cô, "Được rồi, tiếp theo anh nhất định sẽ hôn em ở nơi ít người."
"..." Đây không phải là vấn đề mấu chốt, Mộc Yên không nói gì.
Cứ nắm tay cô đi như vậy, hai người đi rất xa, đã lâu rồi không đi ra ngoài nên bọn họ đều không biết mệt.
Không hổ là trung tâm buôn bán phồn hoa nhất của thành phố A, người đến người đi cuồn cuộn không ngừng. Vừa đi Dung Lạc vừa nói cho cô biết mấy cửa hàng phía trước là của Nhà họ Dung, "Nơi này mảnh đất phồn hoa, nếu có thể mua được cả con phố này thì rất tốt, mỗi ngày sẽ có thể thu được hàng tỉ lợi nhuận."
Mộc Yên nghiêng đầu, cô thấy anh đúng là một thương nhân đầy dã tâm, cũng đúng thôi, ngồi được trên cái ghế gia chủ Nhà họ Dung thì sao có thể là người nhã nhặn được.
"Cho nên anh đến đây vốn dĩ là để khảo sát đúng không?" Cô trêu tức.
"Cũng không đúng hoàn toàn." Nhìn cô bỗng nhiên xúc động, Dung Lạc yêu chiều đến tận cùng, nắm chặt tay cô cười nói, "Đi, dẫn em đến một nơi."
Mộc Yên nghĩ Dung Lạc sẽ dẫn cô đến mấy cái quán trà của Dung thị trên con phố này, nhưng khi bọn họ tới nơi thì cô bị bảng hiệu trước cửa hàng làm cho kinh ngạc, là quán rượu. Hương rượu quanh quẩn trong không khí, hương vị tự nhiên bay xa khắp nơi.
Không phải Nhà họ Dung kinh doanh trà là chủ yếu sao, anh bắt đầu bán rượu từ khi nào vậy?
Cô đang nghi hoặc thì bị anh kéo vào quán rượu, có người lập tức đi ra đón.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân." Sáng sớm Cố Minh đã biết Dung Lạc muốn qua đây nên đã ở đây để chờ.
Dung Lạc gật đầu. Nhìn Cố Minh đứng bên cạnh dặn dò, hôm nay Mộc Yên mới biết được anh không chỉ đơn giản là quản gia của Nhà họ Dung. Nhưng cũng đúng, đã đi theo Dung Lạc thì sao có thể là người thường được?
Quán kinh doanh rất tốt, tuy rằng không đến để ăn cơm được nhưng cũng luôn đầy khách, những cuộc gọi đặt bàn trước đến không ngừng, Mộc Yên nghe thấy đã đặt hẹn trước mà còn phải đợi đến tháng sau. Cô thật sự không rõ, rốt cuộc nơi này có lực hấp dẫn gì mà lại khiến cho nhiều người thích như vậy.
Mộc Yên vừa định hỏi Dung Lạc thì Cố Minh đi tới nhẹ giọng nói, "Thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị tốt, ngài có thể đi cùng thiếu phu nhân đến đằng sau." Về chuyện Dung Lạc bị thương ngoài ý muốn, nhờ Mộc Yên mà Cố Minh và bảo vệ của Nhà họ Dung mà họ chỉ bị phạt tiền. Không bị đưa đến châu Phi xa xôi, cho nên hiện nay địa vị của Mộc Yên ở trong lòng Cố Minh đã tăng lên rất nhiều.
Mùi rượu bay khắp nơi, cực kỳ say lòng người, mùi hương không nồng không gắt nhưng lại rất rõ ràng.
Phía sau quán rượu là một kho ủ rượu, Dung Lạc giải thích cho Mộc Yên biết, nơi này không phải là kho ủ chính thức, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ ủ mấy vò rượu ngon.
Vừa mới tìm được chỗ để ngồi, đã thấy một người trẻ tuổi ôm một vò rượu đi sau lưng Cố Minh.
Dung Lạc đứng lên cười khẽ, "Rốt cục cũng có thể đưa ra thị trường rồi."
"Đây là gì?"
Cố Minh giải thích giúp anh, "Thiếu phu nhân, đây là loại rượu ngon nhất thiếu gia tự mình ủ, lấy lá sen để ủ rượu.”
Mở vò rượu ra, mùi thơm ngát xông thẳng vào mũi, người trong quán rượu đều khen, "Rượu ngon, rượu ngon!"
Rượu đổ vào trong ly sứ màu trắng tinh xảo lại có màu xanh, mùi rượu mát lạnh, có hương vị thanh mát, nhẹ nhàng khoan khoái của lá sen.
Quy định cũ, sau khi mở rượu thì ly đầu tiên phải do chủ nhân của mình nếm thử trước rồi mới có thể đưa ra thị trường, những người ủ rượu ở đây đều biết.
Bình thường luôn là Dung Lạc tự mình nếm thử, nhưng mà lúc này Dung Lạc lại rót một ly đưa cho Mộc Yên, "Nếm thử mùi vị đi." Anh nhìn cô thật sâu rồi nói.
Người Nhà họ Dung đứng xung quanh kinh ngạc, hành động không chút dè chừng của Dung Lạc đã cho bọn họ biết địa vị của cô ở Nhà họ Dung.
Bưng ly lên nhấp thử một ngụm, Mộc Yên cảm thấy loại rượu thanh mát này rất nhẹ nhàng khoan khoái, hương vị đọng lại trong miệng, làm cho người ta không đành lòng nuốt xuống. Rượu ngọt ngào, thơm lừng tinh khiết vì có thêm lá sen nên rất tươi mát. Loại cảm giác mát lạnh sau khi vào miệng giống như mang theo một lớp sương sớm vậy, hương vị tuyệt không thể tả.
"Thế nào?" Anh nhìn cô nhẹ nhàng mỉm cười.
"Hương vị tốt lắm." Cô nhìn anh rồi gật đầu.
"Thích không?" Mộc Yên giật mình, không phải quán rượu muốn giới thiệu loại rượu mới sao? Cô thích hay không có ích gì, khách hàng thích mới được chứ.
Thấy cô không trả lời, anh bướng bỉnh hỏi lại một lần nữa, "Thích không?"
Vì anh chấp nhất nên Mộc Yên mỉm cười, "Rất thích." Cô gật đầu.
"Cố Minh, có thể đưa rượu mới ra thị trường rồi."
"Được, tôi đi làm ngay." Mới vừa đi hai bước, Cố Minh lại quay trở lại, "Rượu mới nên dùng tên gì?" Hiếm khi thấy thiếu gia tự mình ủ rượu, anh nhìn ra được thiếu gia rất thích loại rượu mới này.
Cầm lấy bút viết trên bàn, Dung Lạc viết hai chữ lên tờ giấy trắng. Chữ viết cứng cáp có lực mang theo một chút ngông cuồng, hiểu rõ nét chữ của Dung Lạc nên Cố Minh liếc mắt một cái là đã nhận ra, "Như Yên." Anh không nhịn được lẩm bẩm.
Mộc Yên đứng bên cạnh chấn động, quay đầu vừa vặn nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Dung Lạc. Anh lấy tên cô để làm chữ lót, đặt tên cho loại rượu anh thích nhất. Tất cả không cần nói cũng biết, sau khi tiếp thu, Cố Minh đi đến sảnh trước công bố cho khách hàng, quán rượu có loại rượu mới, và loại rượu này đã được khách hàng mua sạch sẽ trong ngày hôm đó.
"Anh thật sự muốn mang nó về sao?" Mộc Yên nhìn vò rượu nhỏ cổ xưa đặt ở sau xe, suy nghĩ rồi hỏi Dung Lạc.
"Đương nhiên." Mở cửa xe ra, ôm cô đặt xuống ghế, anh cười khẽ, "Đó là độc nhất vô nhị, trên đời chỉ có một."
Cô không hiểu ý của anh.
"Đây chính là vò rượu anh tự tay ủ để tặng cho em."
"Vậy còn những vò rượu bán ra ngoài thì sao?" Mộc Yên hỏi anh.
"Đó là công nhân Nhà họ Dung dựa theo công thức anh cung cấp để ủ."
Cô nhìn anh chậm rãi tới gần, cũng không giãy dụa, "Trên đời chỉ có một không hai, anh chỉ tự ủ rượu cho một mình em." Giọng điệu anh nói chuyện khá tùy ý, nhưng lọt vào tai Mộc Yên lại như một lời hứa hẹn.
"Cho nên anh mới dùng tên của tôi để đặt cho nó." Cô nhíu mi, chớp mắt mấy cái rồi mỉm cười đầy mê hoặc.
Một tay kéo cô vào trong lòng, không gian bên trong xe nhỏ hẹp làm cho hai người dính sát vào nhau, không hề có khe hở.
"Không phải dùng tên của em để đặt tên cho nó, mà nó có mặt trên đời là vì em."Dung Lạc luôn có được trình độ để nói ra những câu nói mờ ám như vậy. Đàn ông nói lời tâm tình đều rất nguy hiểm, bọn họ như là thuốc độc mạnh nhất, dien&dannlle3quy1do0n một khi bị dính vào thì không thể thoát ra được, khi độc tính phát tác sẽ là một đòn trí mạng, sẽ làm người ta điên cuồng mê luyến.
"Thật sự không ngờ tới anh còn có thể ủ rượu?" Ánh mắt của cô mê người như đêm tối, sâu thẳm nhìn người đang ôm của cô, Mộc Yên trêu chọc, "Dung Lạc, còn có cái gì mà anh không biết làm hoặc làm không được không?" Miệng thì đang trêu tức còn tay thì vân vê cúc áo của anh.
"Có." Thấy anh lên tiếng trả lời, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Cô hỏi anh bằng giọng nói trong trẻo, "Là cái gì?" Cô cũng thật sự muốn biết có cái gì mà anh làm không được.
"Nắm lấy tim của em."
Mộc Yên khiếp sợ, ngẩng đầu thấy vẻ thâm tình trong mắt anh quả thật khiến người khác kinh sợ. Ngón trỏ. thon dài điểm nhẹ vào ngực của cô, cảm giác được ngón tay nảy lên, anh sâu kín hỏi, "Nơi này thuộc về anh sao?"
"Anh cảm thấy như vậy sao?" Cô hỏi ngược lại anh rồi hôn lên môi của anh, trên mặt đầy ý đùa giỡn.
Dung Lạc nở nụ cười.
Tay anh vẫn đặt ở chỗ trái tim của cô như trước, "Dù là lúc nào thì chỗ này của em chỉ có thể thuộc về một mình anh, ngoại trừ anh ra không ai được nằm trong đó." Một đời một kiếp.
"Đồ đàn ông bá đạo." Mộc Yên chế nhạo. Rồi sau đó, cô cảm giác được anh cúi đầu xuống, hôn lên cần cổ của cô, nhẹ nhàng cắn một cái, rồi mút vào thật sâu, giống như muốn đánh dấu chủ quyền vật anh sở hữu, ham muốn chiếm hữu của anh cực kỳ mạnh.
--
Hoàng Hôn, trời cũng sắp tối, trong một quán bar tối tăm ở góc đường của khu trung tâm thành phố.
Dưới ngọn đèn mờ, mỗi ngóc ngách của quán bar đều đầy người. Điên cuồng nhảy theo nhạc, cả trai lẫn gái đều nhảy múa theo âm nhạc, ngọn đèn nhiều màu chiếu rọi xuống rượu trong những chiếc ly đế cao, bữa tiệc linh đình và màu sắc mờ ám này đã ăn mòn tâm trí của mấy người say xỉn.
Ở quầy bar, một bóng người cao ngạo không ngừng rót rượu uống, đó là rượu Brandy mạnh nhất, liên tục hai ngày hai đêm không ăn cơm, khi rượu mạnh nóng cháy chảy vào yết hầu thì cả người đều đau đớn. Nhưng đối đối với Sở Hoán đã sớm chết lặng mà nó thì chút đau đớn ấy vốn không là cái gì cả. Uống rượu thì sầu càng thêm sầu, càng khiến cho nội tâm con người yếu ớt đau xót. Sở Hoán cố chấp, từ lúc ba giờ chiều đến giờ vẫn ngồi uống, phục vụ quầy bar đã đến khuyên mấy lần nhưng không hề có chút hiệu quả. Vị rượu rất mạnh, nóng rát đến đau xót.
Lúc này Sở Hoán đã hoàn toàn say, mắt anh mơ hồ, trong đầu chỉ còn bóng hình mảnh khảnh mà mình luôn nhớ nhung.
"Tiểu Yên, Tiểu Yên..." Sau khi anh say rượu thần trí đã hoàn toàn mơ hồ, nỗi nhớ nhung càng tăng vọt, anh muốn nhìn thấy anh ngay lập tức. Nhưng sao có thể được? Cô đã không còn tin tưởng lời anh nói nữa, anh muốn cho cô những thứ tốt nhất trên đời này, anh muốn bảo vệ cô thật tốt, cho nên luôn cố gắng như phát điên. Một mình anh không có bối cảnh, không có người chống lưng, cắn răng cố gắng dốc sức làm việc, nhận hết mọi cái nhìn nhạo báng, nhưng anh chưa từng cam chịu, bởi vì anh luôn nhớ nhung cô. Vô số lần thất bại, vô số lần bị người dẫm nát dưới chân, vì muốn có một ngày trở nên mạnh mẽ để bảo vệ cô dưới đôi cánh của anh, nhưng bây giờ mọi thứ đều đã muộn rồi, anh sai vì không chịu thẳng thắn, lúc cô hỏi anh, "Anh có từng thích tôi hay không?" Vì sao anh lại lạnh lùng lắc đầu phủ nhận. Sao anh lại không thích được, anh luôn để cô trong trái tim, cô là toàn bộ động lực của anh, cô là tất cả của anh, nếu lúc trước anh thẳng thắn thừa nhận, nếu anh không bị ghen tị che mờ hai mắt, nếu anh không trêu chọc Mộc Cẩm, thì có phải tất cả sẽ thay đổi hay không?
Uống hết một ly rượu brandy, anh đã muốn đau đến chết lặng.
"Tiên sinh, ngài đừng uống nữa." Phục vụ ở quầy bar thật sự nhìn không được nữa, "Ngài cứ uống như vậy sẽ bị xuất huyết dạ dày."
"Cút ngay! Không cần lo cho tôi, để tôi tiếp tục uống!" Đẩy phục vụ đang kéo anh ra, mắt anh đầy sự tàn bạo, tiếp tục bưng rượu lên điên cuồng uống.
Phục vụ bất đắc dĩ, có kéo cũng không kéo được, đành phải để anh tùy ý ngồi đó uống tiếp. Mùi rượu đầy trong không khí, mê loạn tâm ý người khác.
Sở Hoán đột nhiên nhớ tới mùa đông ở Seattle, lúc đó đột nhiên có một trận tuyết, anh bay suốt đêm để đến gặp Mộc Yên, không hề mang theo quần áo để giữ ấm.
Anh đứng ở trong tuyết chờ Mộc Yên tan học, trời lạnh như vậy, Sở Hoán bị lạnh đến phát run, nhưng bởi vì vội vàng muốn gặp cô, cho nên không cảm thấy rét lạnh.
Tuyết ở Seattle không lớn, trắng xóa, ngưng tụ thành bông tuyết dưới sương mù ẩm ướt, lại cực kỳ rét lạnh.
Lúc Mộc Yên một mình đi ra khỏi trường học, Sở Hoán liếc mắt liền tìm được cô trong đám đông.
Quần áo lông màu tím nhạt, trên lông mi dài có bông tuyết rơi xuống, cô chính là người anh luôn nhớ nhung trong lòng.
"Anh, sao anh lại tới đây?" Cô nhanh chân chạy tới, trên cổ quàng khăn của anh."Trời lạnh như thế mà sao em lại ít như vậy, bị lạnh chết cũng đáng đời!" Cô thấy anh chỉ trích, lúc trợn trừng mắt lên lại bị Sở Hoán ôm chặt vào trong ngực.
Cơ thể ấm áp, xoa tan toàn bộ khí lạnh và mỏi mệt của anh.
Anh ôm cô, ở ngã tư đường Seattle, bông tuyết trong gió tan chảy mang đến cái lạnh, đứng trong gió lạnh mà lại không hề thấy rét lạnh chút nào.
Nhưng vì sao rõ ràng bây giờ là mùa hè tháng tám, anh lại lạnh giống như đang ngâm mình trong nước đá, khí lạnh xông thẳng đến, làm cả người anh cứng ngắc, ngay cả máu cũng không chảy, mọi sự ấm áp của anh chẳng lẽ đều dừng lại trong mùa đông năm ấy ở Seattle? Anh rất lạnh, thật sự rất lạnh, miệng vô thức nhẹ gọi tên cô, "Tiểu Yên, Tiểu Yên..." Đúng lúc đó Dung Tề thấy cảnh tượng này, lông mày nhíu lại thật sâu, cho tới nay trong tất cả những đối tác của anh thì Sở Hoán là người anh thấy dễ nói chuyện nhất, hai người cũng trò chuyện với nhau rất vui, anh thật sự rất coi trọng tài hoa của Sở Hoán. Nhưng không ngờ là tài hoa hơn người như anh, thậm chí còn cao ngạo bất tuân lại vì một người phụ nữ mà ngồi đây uống rượu đến say! Hơn nữa, thân phận cô ta lại kỳ lạ đến mức anh không điều tra ra được, rốt cuộc Mộc Yên có sức quyến rũ gì, đầu tiên là Dung Lạc sau đó là Sở Hoán, cả hai đều coi trọng cô ta. Quả thực là buồn cười, một người đàn ông tài hoa lại sa đọa thành bộ dạng này vì một phụ nữ.
"Tỉnh tỉnh!" Tát vào má người đang mơ hồ, lúc này Dung Tề mới phát anh đang phát sốt, "Sốt cao thế này rồi còn uống rượu mạnh như vậy, đúng là muốn chết!" Liếc mắt nhìn Tô Mặc bên cạnh, Dung Tề dặn dò, "Kéo anh ta vào xe cho tôi, còn nữa, cậu cũng qua giúp đi." Chỉ vào phục vụ quầy bar, mắt Dung Tề sắc bén.
Kéo vào trong xe? Tô Mặc nhíu mi, đây không phải thi thể. Liếc mắt nhìn phục vụ bên cạnh, bắt đầu làm theo lời của Dung Tề.
Xe chậm rãi lăn bánh, một chiếc Audi A8 thấp bé lướt qua xe của Dung Tề.
Một người đàn ông xuống xe đeo một cặp mắt kính màu xanh biển, tháo kính xuống để lộ đôi mắt đào hoa mê người. Nhị thiếu gia của nhà họ Chu nổi tiếng là là công tử ăn chơi thành tính ở thành phố A, lại cực kỳ có thủ đoạn. Điển hình là rất đào hoa, luôn chơi đùa với tiền tài và mỹ nữ.
"Chu thiếu, ngài đã tới." Có phục vụ đi ra cửa nghênh đón dẫn đường cho anh, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai anh, "Mộc Cẩm tiểu thư chờ ngài ở lầu hai."
Chu Kỳ quét thẻ mở cửa thang máy đi lên phòng VIP của quán bar trên lầu, chỉ thấy Mộc Cẩm mặc quần áo nửa che nửa lộ nằm trên sô pha, trong không khí có hương rượu đỏ, hẳn là cô vừa mới uống rượu.
"Bảo bối, sao hôm nay lại có hứng thú hẹn anh vậy?" Đôi mắt híp lại, trong mắt Chu Kỳ có chút thâm trầm. Anh đang cười nhưng trong đáy mắt lại không hề có ý cười.
Lớp chăn mềm che khuôn mặt đầy thủ đoạn của Mộc Cẩm, vẻ mặt đầy ghê tởm, nhưng cô không thể thân bại danh liệt như vậy, cô nhất định phải trở lại như ngày xưa, tất cả đã rơi vào đường cùng nên cô đành phải hẹn với Chu Kỳ. Chu Kỳ có tiếng đào hoa, chơi bời với nhiều phụ nữ khác nhau nhưng lại không hề động tâm với ai, chỉ là nhu cầu sinh lý, nhưng anh cũng đặc biệt hào phóng, chỉ cần làm tình nhân của anh thì anh đều thực hiện mọi nguyện vọng. Lần trước Mộc Cẩm xảy ra quan hệ với Chu Kỳ thì cô đã lấy được giải quán quân model cả nước, cô lên giường với anh cũng lấy được danh dự mà mình muốn, cho nên lần này cô lại tìm anh. Giao dịch thân thể không hề có tình cảm gì.
"Anh có thể giúp tôi không?" Lười biếng nâng người dậy, Mộc Cẩm vén tóc trên mặt lên, để lộ khuôn mặt tươi cười. Tuy rằng vết bầm tím ở khóe miệng đã dùng phấn lót để che đậy, nhưng nếu nhìn cẩn thận thì vẫn có thể nhìn thấy một dấu vết rất nhỏ.
Nói xong, lúc cô đứng lên, Chu Kỳ mới phát hiện cô mặc quần áo màu trắng xuyên thấu, đôi chân dài trắng nõn để lộ ra ngoài quả thật giống như yêu tinh câu hồn người. Hơn nữa nút áo của cô đều mở ra, để lộ áo ngực ren khiêu gợi ở bên trong, cô chủ động đi đến bên cạnh anh, hơi thở ấm áp gần sát bên tai anh, "A Kỳ, anh có thể giúp tôi một việc hay không?" Câu dẫn mờ ám.
"Sao?" Vươn tay nâng cằm của cô lên, Chu Kỳ lười biếng nhìn cô, "Vậy phải xem thử bảo bối muốn tôi làm cái gì?"
Kiễng mũi chân lên hôn bên tai của Chu Kỳ, Mộc Cẩm thở dốc, "Giúp tôi cài nút áo lại?"
Xoay người, xuyên qua lớp áo màu trắng trong suốt có thể thấy dây áo nội y màu đen sau lưng đã hoàn toàn tuột ra.
"Vinh hạnh giúp đỡ." Vươn tay cởi lớp áo trên người Mộc Cẩm ra, anh giúp cô cài nút áo nội y lại. Lúc này toàn thân Mộc Cẩm đã lộ ra, Chu Kỳ ôm lấy cô, đi thẳng đến giường, hai người quấn quýt si mê, trong phòng chậm rãi tràn ngập hương vị thối nát.
--
Cửa Nhà họ Dung.
Chiếc Lamborghini màu trắng chậm rãi dừng ở cửa, lúc A Cửu ra cửa nghênh đón thì thấy Dung Lạc mở cửa xuống, ôm Mộc Yên đang ngủ say ở ghế phụ lái lên. Mơ hồ cảm giác được có người ôm lấy cô, Mộc Yên đang ngủ thì giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Dung Lạc, cô lại an tâm ngủ say. Thấy cô không muốn rời xa mình, Dung Lạc lại nhếch khóe miệng.
Anh liếc nhìn A Cửu ý bảo anh đừng nói, A Cửu đành phải im lặng đi theo sau lưng anh.
"Anh? Anh về rồi sao!" Dung Ngữ ăn khoai tây, mồm miệng nói chuyện không rõ. Dung Lạc nhíu mi.
Cúi đầu nhìn thoáng qua Mộc Yên đang ngủ say trong lòng Dung Lạc, Dung Ngữ lập tức im lặng, sau đó cố hết sức không phát ra một tiếng vang nào, nói đùa, nếu cô mà đánh thức Mộc Yên thì nhất định sẽ chết rất khó xem, Dung Lạc mang thù thế nào cô đã sớm được trải nghiệm.
Chiều hôm nay không có lớp, là một buổi chiều nhàm chán, cô vừa nghe A Cửu nói Dung Trạch đã trở về được một lúc nên cô lập tức chạy đi tìm Dung Trạch chơi, tốc còn nhanh hơn thỏ.
Mấy ngày nay Dung Trạch bị tổ kịch và đám diễn viên hối thúc nên khi trở về đều đã khuya.
"Anh hai?"
"Anh hai?"
"Dung Trạch!" Gõ cửa nửa ngày, thấy không ai đáp lại lại thấy cửa không khóa nên Dung Ngữ nghĩ rằng Dung Trạch đang đeo tai nghe nghe nhạc giống như trước đây. Mở cửa ra, Dung Ngữ không hề suy nghĩ liền vội vã đi vào.
Vừa vào tới cửa đã thấy được cảnh mỹ nam tắm, Dung Trạch khảo thân, bốn phía còn đầy sương mù cực kỳ sinh động.
Dung Ngữ nuốt nước miếng, bịch khoai tây trong tay rơi xuống đất phát ra một tiếng “ bịch”.
Lúc này Dung Trạch mới phát hiện có người vào phòng mình, hoảng sợ trừng mắt quay lại.
"A!"
"A!"
Hai tiếng thét cực kỳ chói tai vang vọng khắp Nhà họ Dung.
Dung Ngữ đứng tại chỗ, cả người đều choáng váng, vốn không biết nên làm cái gì, chỉ cứng đờ nhìn chằm chằm cơ thể đối phương.
Thấy vậy, Dung Trạch rống giận, "Xoay người sang chỗ khác cho anh!" Chết tiệt, sao cô có thể vào được, khi tắm rửa xong anh luôn thích không mặc gì rồi đi ra ngoài, lần này lại bị con nhỏ này nhìn thấy. Vội vàng đi đến sô pha lấy khăn tắm quấn quanh hông, Dung Trạch đỏ mặt.
"Người bị nhìn là anh, em kêu làm gì?" Dung Trạch tức giận.
Lúc này, Dung Ngữ cũng khôi phục lại thần trí, da mặt dày như cô cũng xấu hổ đến đỏ mặt, "Đường đường là đàn ông, bị nhìn thì nhìn thôi, có sao đâu? Ai biết được anh có thói quen trần truồng trong phòng ngủ?"
"Dung Ngữ đại gia, trước khi đi vào em không biết gõ cửa sao?" Dung Trạch tức đến đỏ bừng mặt.
"Trời đất chứng giám, em thật sự có gõ cửa, nhưng bên trong không có người lên tiếng trả lời." Dung Ngữ uất ức.
Dung Trạch nghĩ rằng do mình tắm rửa nên không nghe thấy gì, đáng chết sao anh lại quên khóa cửa. Gần đây bận quá, làm gì cũng hư hỏng.
"Anh đã xong chưa?" Dung Ngữ thử hỏi người phía sau, nghe anh không lên tiếng liền quay lại.
"Ai cho em quay lại?" Dung Trạch hổn hển rống giận.
"Anh đã quấn khăn rồi còn bắt em quay lưng đi." Tính cách Dung Ngữ tùy tiện, xảy ra chuyện gì cũng đều lập tức quên ngay.
Cô mặt dày ngồi trên sô pha của Dung Trạch, trêu chọc, "Anh hai, dáng người của anh không tệ!"
"Sắc lang!" Dung Trạch nghiến răng nghiến lợi trách cô.
" Anh hai, đó là từ mà phụ nữ dùng để nói đàn ông, dùng từ đó nói em thì không thích hợp."
"Em có lúc nào không giống đàn ông, nói em sắc lang không sai."
"Vậy anh hai, anh biến thành phụ nữ từ khi nào vậy?"
Bị cô phản kích, Dung Trạch tức đến mức nói không nên lời, " em, em..."
"Em cái gì? Không phải bị em nhìn hết cả người một chút thôi sao? Cùng lắm thì em cởi hết cho anh nhìn một lần, như vậy cũng bớt chuyện." Nhặt bịch khoai tây lên, diẽndaanfllequysdoon giọng điệu trêu tức của Dung Ngữ có chút ý vô lại của một người đàn ông.
"Dung Ngữ em cút đi cho anh!" Dung Trạch bị tức đến mức cả người phát run.
"Anh hai đừng nóng giận, không phải là bị nhìn một chút thôi sao, chẳng lẽ anh muốn em phụ trách giống như mấy kịch bản phim truyền hình sao?" Dung Ngữ đứng lên, mắt của cô có chút không đứng đắn liếc nhìn Dung Trạch. Hoàn toàn giống như đang đùa giỡn con gái nhà lành.
"Dung Ngữ, em muốn bị đánh có phải không? Lão tử bị em nhìn thấy hết rồi em còn muốn thế nào nữa!"
"Phụt!" Dung Ngữ cười đến chảy nước mắt, đột nhiên cô cảm thấy Dung Trạch xù lông thật sự rất đáng yêu.
"Ngoan, ngoan, gia sẽ chịu trách nhiệm với cậu." Dung Ngữ vốn khá cao, gần như cao bằng Dung Trạch. Cô đi qua vỗ đầu anh.
"Phụ trách cái đầu em đó! Lấy cái tay bẩn thủ của em ra." Dung Trạch trừng mắt nhìn cô.
Dung Ngữ đùa giỡn anh thành nghiện, không bỏ tay ra khỏi đầu Dung Trạch, trên mặt vẫn là biểu cảm đáng đánh đòn ‘anh có làm gì được em’.
"Cút ngay!" Dung Trạch không áp chế được vẻ tức giận nên khuôn mặt anh trông có chút dữ tợn, tay cầm khăn tắm cũng nổi gân xanh.
Dung Ngữ lắc đầu.
"Dung Ngữ, em cút đi cho ông!"Vung nắm đấm lên, đấm Dung Ngữ ngã xuống. Cú đấm này quá độc ác, mắt Dung Ngữ đã biến thành gấu trúc quý hiếm.
"Xem thử coi em còn dám tái phạm hay không!" Vỗ vỗ tay, Dung Trạch đắc ý dào dạt.
Dung Ngữ than thở ngồi trên đất, nhìn chằm chằm Dung Trạch cả nửa ngày, nuốt một ngụm nước miếng, "Anh hai, khăn tắm của anh rớt rồi." Lúc này thật sự là nhìn rõ mọi thứ, hơn nữa còn không có sương mù che lấp.
"A!"