Edit: susublue
Sắc mặt Mộc Cẩm trắng bệch ngồi trên mặt đất, cơ thể gầy yếu run rẩy.
"Giỏi cho một màn vu oan giá họa!" Bàn tay nắm cằm cô bóp chặt lại làm Mộc Cẩm đau đến mức nói không nên lời, "Chị thân yêu của tôi, chị muốn tất cả mọi người nghĩ tôi ngoan độc hại chết đứa con của chị, thật đúng là một mưu kế hay."
"Cô muốn nói cho Sở Hoán biết sao?"
Đột nhiên, Mộc Yên kéo lấy áo của cô, buộc cô nhìn vào ánh mắt thô bạo của mình, "Nghe đây Mộc Cẩm, cô ở cùng với ai tôi không có hứng thú chút nào, nhưng nếu cô còn gây phiền phức cho tôi thì tôi sẽ chôn cô cùng với đứa bé chưa ra đời của cô."
Mộc Yên đứng lên, bỏ lại dao ăn lên bàn, rồi lại nói thêm một câu, "Chị thân mến, cô đã muốn chọc giận tôi như vậy thì cô nói xem nếu ngày mai tôi phơi bày tiết mục lăn lộn trên giường của cô với một tên đàn ông nào đó thì sao?"
Mộc Cẩm hoàn toàn giật mình, dien(dannlle3<quysdo0n thì ra chuyện trước kia của cô cô ta đều đã biết hết! Không, không thể để cho cô ta nói ra, nếu chuyện bị phơi bày thì thanh danh của cô sẽ bị hủy hoại.
Mộc Cẩm run rẩy đứng lên, vội vàng kéo cánh tay Mộc Yên, "Cô, cô không thể nói ra." Cô nhìn Mộc Yên, sự chấp nhất trong mắt lại làm cho Mộc Yên cảm thấy khinh thường.
"Mộc Yên, chị van cầu em đừng nói ra ngoài được không?" Đột nhiên cô ta thay đổi thái độ, Mộc Yên nhíu mi.
Mộc Cẩm khóc, nước mắt tuôn ra như mưa, "Mộc Yên, nếu trước kia chị có chỗ nào không đúng thì chị sẽ giải thích với em, được không? Nhưng em đã hại chết con của chị rồi, đừng tra tấn chị nữa!"
Mộc Cẩm lại kéo cánh tay Mộc Yên, cầu xin tha thứ, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là chị không tốt."
Cô ta nổi điên cái gì vậy?" Cút ngay!" Ngay khi cô rút tay lại, Mộc Cẩm vừa vặn nghiêng về phía bể bơi, rơi thẳng xuống hồ.
Một tiếng "Bùm!" vang lên, nước bắn lên tung tóe.
Sau đó lại có người bay nhanh xuống nước, lại một tiếng"Bùm" nữa vang lên.
Mộc Yên cười nhạo thì thào nói, "Xem ra cô chị này thật sự rất thích tiết mục vu oan giá họa như vậy."
Đến khi Sở Hoán ôm Mộc Cẩm với sắc mặt tái nhợt lên bờ, nhìn hai người ướt đẫm, Mộc Yên lại nhẹ cười rộ lên, "Đúng là anh hùng cứu mỹ nhân, chị diễn như vậy đã vừa lòng chưa?"
"Mộc Yên, cô còn đứng đây nói những lời vô liêm sỉ như vậy sao?" Sở Hoán căm tức nhìn cô, lại đặt Mộc Cẩm nằm lên ghế dựa trước.
"Dù là vậy thì cũng không đến phiên Sở tiên sinh tới dạy dỗ tôi”
Nhìn anh đi nhanh về phía trước, Mộc Yên châm chọc, "Nếu muốn tìm chết thì tôi chiều."
Vừa nói xong đã có vài tên bảo vệ của khách sạn đi vào, Mộc Yên nhìn thấy bọn họ đi đến thì cười lạnh, "Sở Hoán tiên sinh, xem ra anh đã thông minh ra rồi, còn biết cách kêu người khác tới dạy dỗ tôi giùm anh nữa!"
Cơ thể nhỏ nhắn của Mộc Yên bị vây ở bên trong, đây là khách sạn cao cấp của giới thượng lưu, có thể vào đây làm bảo vệ thì nhất định đều không phải người dễ chơi, nhưng nếu anh đã kết hợp với người ngoài để dạy dỗ cô thì sao cô lại không chơi đùa với bọn họ đây?
Đáy mắt chậm rãi có chút ác ý, cầm lấy dao ăn trên bàn, nghênh diện mấy tên đàn ông cao lớn đang nhào qua đây, Mộc Yên biết anh ta cũng không thật sự ra tay với cô, chỉ là muốn đe dọa một chút thôi. Nhưng bọn họ đã làm Mộc Yên nổi sát ý, dám động đến cô, đúng là muốn chết. Mộc Yên không hề trốn tránh mà trực tiếp nghênh đón, nhanh chóng ra tay, dùng lực áp chế cánh tay của anh, ác độc dùng sức thật mạnh, một tiếng "Rắc" vang lên, lần này không phải trật khớp mà là cánh tay gãy xương. Dao ăn rơi "Loảng xoảng” trên đất, tên bảo vệ kêu thảm thiết liên tục, một người đàn ông cao to một mét chín như vậy mà lại bị một con nhóc đàn áp trong vòng chưa đến mười giây, mọi người đều tỏ vẻ khó tin nhưng lại cảm thấy sợ hãi nhiều hơn.
Còn lại mấy tên bảo vệ liếc nhìn lẫn nhau, sau đó đồng loạt hét lên, Mộc Yên đứng ở giữa bọn họ, linh hoạt trốn tránh những đòn tấn công, cô cũng bắt đầu chủ động đánh trả, bắt lấy chân một tên bảo vệ, cô dùng sức, tiếng xương cốt vỡ vụn lập tức vang lên. Một tên bảo vệ khác có ý đồ vung nắm đấm đánh cô, Mộc Yên nhíu mi, lui về phía sau vài bước, lại dùng lực đá anh xuống bể bơi.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Lại có người khác rơi xuống nước, không đến một phút mấy tên đàn ông cao một mét chín đã bị cô đá rơi xuống nước hết!
Mộc Yên đứng ở thành bể bơi, nhìn đám người chật vật giãy dụa trong nước, cô giống như một nữ vương thắng trận, cao cao tại thượng, vì sao khí thế mạnh mẽ như vậy lại phát ra từ người một con nhóc nhỏ tuổi như cô.
Mộc Cẩm cầm tay áo Sở Hoán, sợ đến lạnh run người, cô ta trở nên lợi hại như vậy từ khi nào, bảo vệ đặc huấn của khách sạn cũng không thể ngăn cô ta lại được! Ánh mắt thô bạo như vậy, khát máu giống như La Sát đến từ Địa ngục.
Vừa mới đánh nhau xong, trên mặt Mộc Yên còn có chút ác độc chưa tiêu hết, không biết cô đứng ở trước mặt Mộc Cẩm từ khi nào, "Tôi cũng thích tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân" Cô mỉm cười, giống như thiên sứ mê hoặc người đến từ Địa ngục.
"Mộc Yên, cô không thể ác độc như vậy."
"Tôi ác độc?" Một chút sát khí lại dâng lên, cô lạnh lùng nhìn Sở Hoán, "Là anh tìm người đến gây chuyện với tôi trước!" Dứt lời, cô lại nhẹ cười rộ lên, "Anh đã nói tôi ác độc thì tôi nên biến lời ca ngợi này thành sự thật mới phải!" Nói xong ngăn Sở Hoán lại, nắm dao ăn trên bàn cơm lên, đâm thẳng vào vai của anh. Tức thì trong không khí đầy mùi máu tươi, "Chủ ý bán tôi cho Diệp Minh Hoa là do anh đề nghị với Mộc Quốc Hồng đúng không!"
"A!" Mộc Cẩm thét chói tai, nhìn cả người Sở Hoán đầy máu, cô sợ tới mức mặt mày tái nhợt.
"Hừ!" Nghiêng đầu sang chỗ khác, Mộc Yên vươn ngón tay dính đầy máu của Sở Hoán đặt lên đôi môi tái nhợt của Mộc Cẩm, "Không phải cô rất thích khổ nhục kế sao? Vậy tôi sẽ cho cô thỏa mãn."
"Cô, cô làm..."
"Ba, ba, ba!" Ba bạt tai liên tiếp vang lên, mặt Mộc Cẩm đã sưng phồng lên, Mộc Yên cười khẽ, "Nhìn xem mình điềm đạm đáng yêu cỡ nào, cô rất có năng lực khiến cho anh Sở Hoán của cô đau lòng, giận chó đánh mèo, chỉ tiếc hiện tại anh ta lại không cử động được, đúng rồi, để xem thử anh ta còn có thể diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân nữa không?"
"Cô, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?" Mộc Cẩm co rúm lại, lui về phía sau, sợ hãi run lên rồi ngã hẳn xuống ghế.
"Cô đã thích diễn trò rơi xuống nước như vậy thì tôi sẽ thành toàn cho cô."
Lại dùng sức thêm lần nữa, Mộc Cẩm bị đẩy thẳng xuống nước, bọt nước văng khắp nơi, dien*dannflle3&quysdo0n Mộc Cẩm giãy dụa, hơi thở càng lúc càng yếu. Cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước, Mộc Yên lạnh lùng nhìn cô, giống như đang nhìn một con chuột bạch thí nghiệm vậy.
Sở Hoán ôm miệng vết thương trên vai, máu tươi chảy ra, trừng mắt nhìn cô, "Mộc Yên, sao cô có thể hại cô ấy như vậy?"
"Sở tiên sinh, đừng vội kết luận, tôi tin rằng khi anh nhìn thấy tin trên báo ngày mai thì sẽ cảm ơn những gì tôi làm hôm nay."
Mộc Yên lưu loát xoay người rời đi, cô không muốn ở đây nữa, người nhà của cô đều muốn cô chết, mỗi người đều tính kế cô, thật là châm chọc đến cực hạn.
Nội tâm Mộc Yên đã sớm trống vắng, nhưng đột nhiên nghĩ đến Dung Lạc cô lại tháy có một dòng nước ấm chảy qua tim.
Mới ra khỏi cửa khách sạn, chiếc Bentley màu đen cách đó không xa chạy đến bên cạnh cô, cửa xe được mở ra, Mộc Yên vốn muốn tránh né nhưng người trong xe lại nhanh chóng vươn tay kéo Mộc Yên vào. Đáng chết, lại có người nhanh hơn cô! Mộc Yên nhíu mi, cả người lập tức đề cao cảnh giác.
"Mèo hoang nhỏ, sao lại không lễ phép như vậy?" Người trong xe khẽ cười, Mộc Yên mở to hai mắt, sau khi nhìn rõ khuôn mặt cô thì lại khiếp sợ.