Edit: susublue
Theo Phương Tây, đặc biệt là thời Trung Cổ, kỵ sĩ là một danh hiệu rất đặc biệt, từ thời Roland đến vua Arthur, từ Kỵ Sĩ Vương đến Kỵ Sĩ Đoàn, kỵ sĩ luôn là biểu tượng của sự mạnh mẽ. Dù vậy, thân là kỵ sĩ bọn họ cũng chưa từng quên sứ mệnh của mình chính là hoàn toàn trung thành và bảo vệ người mà mình đã thề hứa.
Lúc Dung Lạc cúi xuống hôn mũi chân của cô đã chứng tỏ rằng anh nguyện ý làm kỵ sĩ cho cô cả đời, thề mãi mãi ở bên cạnh cô. Anh muốn cho cô biết anh mạnh mẽ là để bảo vệ cô.
"Cho nên không cần sợ hãi, anh sẽ ở bên cạnh em."
Mộc Yên khiếp sợ không nói nổi một câu, cô lớn lên ở nước ngoài thì sao cô lại không hiểu chứ?
Thượng đế tạo ra sự khác biệt của mọi vật trên đời, giống như hai cây cột ngăn cách trời và đất—— nếu chúng bị mất, thế giới này sẽ hỗn loạn không thể cứu vãn, không có trật tự, một trong số đó chính là cây cột hoàn mỹ không tỳ vết —— chính là kỵ sĩ. Cho nên, từ giờ trở đi thế giới của Mộc Yên cũng được Dung Lạc chống đỡ, anh trở thành cây cột chống đỡ tính mạng cô, diẽn(dannlle3<quydo0n nếu có một ngày anh rời đi, thế giới của cô sẽ sụp đổ, trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
Nhưng hiện tại, cô tình nguyện thử tin tưởng anh, cô vươn tay về phía anh, tin tưởng anh có thể mãi mãi chống đỡ toàn bộ cuộc đời cô.
Rồi sau đó, anh ôm cô ngồi trên giường, mở bàn cờ tướng ra, cầm lấy cờ đen và cờ trắng dạy cô chơi.
"Tiểu Yên." Anh để cho cô dựa vào trong ngực mình, cầm lấy tay cô, "Thật ra anh không hề thích chời cờ vây một mình."Đặt quân cờ trắng lên bàn, nghe giọng của anh cho dù không ngẩng đầu lên cô cũng có thể biết được lúc này anh có chút cô đơn.
Bỗng nhiên Mộc Yên nhớ tới những ngày anh nằm tĩnh dưỡng, vốn hai người nên ngồi đánh cờ vây chung với nhau, nhưng lại chỉ có một mình anh đánh cả hai quân trắng đen.
Tự mình đấu với mình? Trên đời này không có chuyện nào cô độc hơn chuyện này.
Thói quen vĩnh viễn một mình một người tự hỏi, cho nên không thể cùng người khác trao đổi thảo luận; thói quen vĩnh viễn không thích hiện ra sắc, cho nên để cho người khác cách chính mình càng ngày càng xa; một người vĩnh viễn cô độc chém giết, bất luận thế nào nhất phương tanhg, đến cuối cùng giết chết cũng là một cái khác chính mình.
Kết quả như vậy đúng là một loại tra tấn. Tự mình chiến thắng mình, tự mình giết chính mình, một mình một ván cờ chung quy cũng quá cô độc.
"Để anh dạy cho em tiếp theo nên đi thế nào." Hôn nhẹ lên vành tai cô, lòng bàn tay ấm áp của anh nắm lấy bàn tay lành lạnh của cô, có thể ủ ấm đến tận đáy lòng.
"Tiểu Yên, sau này chúng tôi cùng nhau chơi cờ."
"Được."
Hai người dựa vào nhau, một người cầm cờ trắng, một người cầm cờ đen, hai quân cờ sắp xếp theo thứ tự trên bàn cờ, tiếng vang thanh thúy, giống như tiếng nhạc hay nhất trên thế giới này.
Dung Lạc chôn đầu vào cần cổ mềm mại của cô, ôm cánh tay của cô đột nhiên xiết chặt tay, "Tiểu Yên, em có biết anh đã chờ ngày này bao lâu rồi không?"
Anh mỉm cười hôn mái tóc dài của cô, "Anh luôn chờ đợi người có thể chơi cờ cùng anh, cũng may là em đã đến rồi."
Cô đến đây rồi, cùng đánh cờ với anh đến cuối cuộc đời, anh không bao giờ cô độc ngồi đánh cờ một mình nữa.
Trung tâm thành phố, khách sạn Hilton ở giữa bùng binh.
Nhà hàng lầu một, chiếc khăn ca rô sáu ô màu hồng được trải phủ mặt bàn ăn, bên trên là những món ăn tinh xảo được sắp xếp theo thứ tự, dao nĩa ngà voi màu vàng tương xứng với sự xa hoa của bàn ăn, một bữa tối phong phú đầy sức thái của giới thượng lưu.
Người bình thường không thể tới đây tiêu tiền được.
Chu Phinh Đình vẫn cố gắng mặc đồ thanh lịch như trước, cô vì muốn hùa theo người đã nói thích phong cách của mình nên đã bỏ phong cách xa hoa, diẽn*dannlle3<quydo0n bỏ những bộ váy dài tinh xảo, bỏ vòng cổ kim cương lóng lánh. Cô nghĩ chỉ cần mình thay đổi thì người kia sẽ phát hiện ra cô tốt. Nhưng trước đó nhất định phải trừ khử người phụ nữ giả tạo ngáng đường kia.
Một người thông minh nên hiểu được cái gì gọi là mượn đao giết người, cô cũng không muốn Dung Lạc giận chó đánh mèo vì mình trừ khử người đê tiện như cô ta.
Người mà cô hẹn quả nhiên đến đúng giờ, nhìn rõ cô cố ý trang điểm đậm nhưng vẫn không che giấu được vẻ tiều tụy, Chu Phinh Đình đứng dậy đi về phía trước, thân thiết kéo tay đối phương, "Mộc Cẩm tiểu thư, đã lâu không gặp!"
Khuôn mặt tái nhợt của Mộc Cẩm cũng nở nụ cười nhiệt tình, "Thật không ngờ Phinh Đình tiểu thư lại hẹn tôi tới đây."
"A Cẩm nói như vậy thật xa cách, tuy rằng chúng ta không gặp mặt thường xuyên nhưng tôi cũng nghe chị Lâm Uyển nhắc tới cô rất nhiều." Liếc bảo bồi bàn mở rượu rót ra ly.
Rượu đỏ chảy vào ly thủy tinh cực kỳ xinh đẹp.
"Nghe nói A Cẩm vừa mới khỏi bệnh, không biết có uống rượu được không." Tỏ vẻ kinh hoảng lấy lại ly rượu của Mộc Cẩm, Chu Phinh Đình chú ý sắc mặt Mộc Cẩm đột nhiên trắng bệch, ánh mắt u ám.
"Không sao." Mộc Cẩm lắc đầu cười khổ, bưng ly rượu trong tay Chu Phinh Đình lên uống một hơi cạn sạch.
Đứa nhỏ của cô không còn nữa, gần đây Sở Hoán cũng đối xử lạnh lùng với cô, mà mọi thứ đều khiến cô càng oán hận Mộc Yên hơn.
"Cô và Sở thiếu vẫn là một đôi khiến chúng tôi hâm mộ." Chu Phinh Đình tiếp tục sát thăm dò, "Nghe nói, muội muội Mộc Yên của cô cũng thật sự thích Sở thiếu đúng không?" Cô cố ý đè thấp giọng.
Mộc Cẩm hừ lạnh, "Đừng so sánh tôi với đứa hạ tiện đó, cô ta vốn không xứng làm em của tôi." Bởi vì cô ta àm cha tức giận bị bệnh, mẹ của cô cũng buồn bực không vui, mà đứa nhỏ của cô cũng mất vì cô ta.
Cô hận cô ta bao nhiêu, không cần nói cũng biết.