Edit: susublue
Dưới ánh đèn xa hoa, khuôn mặt tuấn tú của Dung Lạc mờ ảo làm cho Mộc Yên cảm thấy có mê muội không nói nên lời.
Cho tới bây giờ cô đều luôn sống trong bóng đêm, lần đầu tiên phát hiện thì ra ánh sáng cũng không có chói mắt như trong tưởng tượng. Bởi vì anh mà toàn bộ thế giới của cô đều bắt đầu trở nên nhu hòa.
Khi buổi tiệc bắt đầu, huơng rượu và mùi nước hoa quý phái cùng hòa quyện trong không khí.
Mọi người bị ảnh hưởng bởi độ cồn trong rượu, cơ thể nam nữ đều tiết hormone hấp dẫn đối phương, không khống chế được bản thân mà ôm nhau khiêu vũ.
Tiếng đàn violon trầm thấp nhẹ nhàng thay thế giai điệu violon sôi động, những vũ điệu nóng bỏng dẫn đưa buổi tiệc theo chiều hướng điên cuồng. Ngậm một đóa hoa Mân Côi đỏ tươi trong miệng, váy dài đỏ rực xinh đẹp, cả trai lẫn gái đều nhảy điệu samba mạnh mẽ, vừa nhiệt tình vừa trêu ghẹo nhau, điệu nhảy đong đưa thay đổi liên tục.
Nhưng mà giữa sàn nhảy còn có hai người đan xen mười ngón tay vào nhau, không có lễ phục lộng lẫy xinh đẹp, cũng không hòa theo giai điệu nóng bỏng, bước nhảy xoay tròn thật hoàn mỹ, dienxdafnllequydoon người đàn ông anh tuấn ung dung cao quý, khí chất thanh lịch, bọn họ khiêu vũ không giống với mọi người.
Dưới nền nhạc nóng bỏng như vậy, điệu Waltz ấm áp này lại không hề khiến người xem thấy phản cảm mà ngược lại còn trở nên nổi bật giữa đám đông.
Dung Lạc đặt tay lên lưng Mộc Yên, không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí nóng bỏng xung quanh, anh ôm lấy cô chậm rãi xoay tròn, đung đưa xoay người nhảy múa. Bước nhảy hoàn toàn không hợp với tiết tấu âm nhạc nhưng dưới sự dẫn dắt của Dung Lạc, kỹ thuật nhảy của cả hai rất ăn ý, hai người cùng xoay tròn, ấm áp lãng mạn giống như không một cảnh trong truyện huyền thoại.
"Lạc Lạc." Mộc Yên tựa vào ngực anh, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, cô chưa bao giờ thấy Dung Lạc đẹp như vậy.
"Anh ở đây." Anh nghiêng người xoay tròn một cái rồi cúi xuống hôn lên môi cô, nhưng chỉ lướt nhẹ qua rồi lập tức rời đi. Nụ hôn này mang theo ý trấn an, nhưng vì nền nhạc lúc này mà lại có thêm một hàm ý khác.
Giữa bữa tiệc xa hoa trang hoàng lộng lẫy lại có một vũ khúc khác biệt, cả nam lẫn nữ đang nhảy sung sức đều nhao nhao ôm nhau cùng khiêu vũ.
Trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau, bọn họ cũng hiểu ý nhảy théo nhịp điệu trong lòng, không để ý đến những thứ chung quanh, đây là điệu nhảy của riêng hai người.
Vũ khúc tao nhã nhẹ nhàng mang theo sự thanh lịch của giới quý tộc thời Trung Cổ, hai ngươi cùng trao cho nhau tình yêu say đắm, ôm nhau xoay tròn đến vĩnh hằng. Anh ôm lấy cô, giống như muốn nhảy múa cùng cô đời đời kiếp kiếp, không bao giờ xa rời vậy.
Khí chất tao nhã của anh dưới ánh đàn ngọc quá đẹp mắt, nhất là khi anh mỉm cười, lực sát thương càng mạnh mẽ như dòng điện trong tia nắng mặt trời vậy, có thể phá hủy vạn vật trong thế gian. Nhưng mà tất cả những thứ này đều chỉ dành riêng cho cô gái trong lòng anh mà thôi.
Vừa mạnh mẽ vừa mềm mỏng, tốc độ múa cũng thay đổi, khi Dung Lạc kiên nhẫn dẫn dắt đổi qua điệu Valse thì Mộc Yên vẫn luôn không biết nhảy cũng đã phối hợp nhịp nhàng với anh. Cánh tay đang đặt trên thắt lưng cô cũng siết chặt lại, hai người liền áp sát vào nhau, không hề có khoảng cách."Cục cưng, kiếp này anh chỉ nhảy với một mình em.” Trong lúc ôm nhau, anh hôn lên cái trán của cô.
Cho tới bây giờ Dung Lạc vẫn luôn không thích những nơi náo nhiệt, những bữa tiệc anh tham gia cũng rất ít, mặc dù những đứa bé lớn lên trong Nhà họ Dung đều phải học một vài điệu nhảy xã giao nhưng Dung Lạc lại không khiêu vũ với bất cứ ai. Bởi vì một khi anh chọn người nào thì cũng muốn cùng khiêu vũ với người đó cả đời. Mọi người thường nói, đời người như một buổi vũ hội, người ban đầu dạy bạn khiêu vũ cũng chưa chắc có thể đi với bạn đến cuối buổi tiệc. Nhưng anh lại không nghĩ vậy, hôm nay anh dạy cục cưng nhà anh khiêu vũ thì anh nhất định muốn cùng cô đi đến cuối cuộc đười,, đến chết cũng không đổi.
Vũ khúc kết thúc, khuôn mặt trắng nõn của Mộc Yên cũng hơi ửng hồng, Dung Lạc ôm lấy cô đi qua một bên nghỉ ngơi.
" Cục cưng, em mệt sao?" Bỏ thêm đá vào một ly nước chanh rồi đưa cho cô.
"Không sao." Mộc Yên tựa vào trong lòng Dung Lạc, liếc nhìn về giữa đại sảnh. Cô hiểu nếu không phải vì mình thì người lạnh nhạt như Dung Lạc sẽ không xuất đầu lộ diện ở đây.
Khi tất cả mọi người đang nhảy điệu Samba, anh lại dẫn dắt cô nhảy điệu Waltz, chữ Waltz trong tiếng Latin cổ xưa có nghĩa là ‘Vĩnh hằng". Cô hiểu được ý của anh, Dung Lạc rất mẫn cảm, từ khi anh phát hiện cô bất an thì mọi cử chỉ hành động của anh đều muốn trấn an cô, muốn cô an tâm. Cô thích sự săn sóc của anh, ngay cả cách bảo vệ cô cũng dịu dàng như vậy. Anh đối tốt với cô thậm chí còn dùng mọi cách để cô không cảm thấy tù túng, cũng không muốn cô có cảm giác tội lỗi. Dung Lạc như vậy thì sao cô có thể không yêu được?
"Lạc Lạc." Trong nước chanh có bỏ thêm chút rượu làm cho cô trở nên quyến rũ hơn. Khác với lúc trước, lúc này giọng nói của cô có chút ý làm nũng làm cho Dung Lạc chấn động. Cho tới bây giờ Mộc Yên đều rất mạnh mẽ, lợi hại, cho dù hai người đã thể hiện tâm ý nhưng cô cũng chưa bao giờ thể hiện sự ỷ lại vào anh như vậy.
Ngón tay trắng nõn xoa gương mặt tuấn tú của anh, môi đỏ mọng nhếch lên, híp mắt lại trông hết sức tà tứ, "Lạc Lạc." Môi cô đưa sát lại gần anh nhưng cũng không hôn mà lại hà hơi, cảm giác rất mờ ám. Ngay khi anh muốn hôn cô thì cô lại nghiêng người làm anh hôn lệch vào gương mặt cô.
Mộc Yên trêu tức liếc anh một cái, tiếp tục uống nước chanh trong tay, khóe môi cũng nhếch lên cho thấy tâm trạng cô hiện tại rất tốt.
Đôi mắt sâu thẳm của Dung Lạc âm u, nhịn không được oán thầm, nhất định phải cảnh cáo cô nhóc ranh mãnh này mới được!
Lúc Mộc Yên còn đang vui vẻ đắc ý vì mình có thể đùa giỡn được Dung Lạc thì lại quên ly nước chanh của mình có một cục đá, cô ngửa đầu lên uống một hơi, cảm giác lành lạnh làm cho cô nhíu mi liên tục. Miệng có cảm giác lạnh tê cứng, lúc này Mộc Yên đột nhiên nhớ tới một câu: Ra ngoài gây chuyện, sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Dung Lạc quay đầu lại nhìn thấy Mộc Yên nhăn nhó vì miệng bị lạnh do cục đá thì nhíu mi, đau lòng nói, "Cục cưng, nhổ hết ra đi, nhổ ra thì sẽ không lạnh nữa."
Lúc này đầu lưỡi Mộc Yên đã bị lạnh tê, ngoại trừ cách để cục đá trong miệng tan từ từ thì cô cũng không làm được gì. So với biểu cảm bình tĩnh của cô thì Dung Lạc lại lo lắng nhiều hơn.
"Có muốn nhổ ra không?"
Mộc Yên lắc đầu, nhíu chặt mi.
Anh chỉ có thể bất đắc dĩ ôm lấy cô, Mộc Yên giật mình, cảm thấy sự ấm áp trên môi lấn áp cảm giác lạnh lẽo, anh mút vài cái cục đá lạnh kia liền được đẩy qua miệng đối phương.
---- susublue ~ diendanlequydon ----
Cục đá lạnh nằm giữa lửa nóng của hai người, nhanh chóng bị hòa tan vì sự gắn bó đó, tương cứu trong lúc hoạn nạn. Cục đá tan chảy, hai tay Mộc Yên lại ôm cổ anh rồi hôn thật sâu, triền miên mãi không ngừng.
"Lạc Lạc." Thở dốc đẩy anh ra rồi nhẹ giọng gọi, nhưng lại đổi lấy một nụ hôn mạnh mẽ của anh. Đây là sự trừng phạt vì cô nhiều lần đùa giỡn anh.
"Lạc Lạc." Cô trợn mắt nhìn anh đang hôn cô si mê, nhịn không được nhẹ gọi anh tỉnh táo lại.
"Ừ." Dung Lạc lên tiếng trả lời, mắt u ám nhìn về phía cô, rời khỏi bờ môi cô, anh hỏi cô, "Làm sao vậy?" Giọng nói hơi khàn khàn.
"Em khát." Ánh mắt cô nhìn anh rất vô tội.
“ Cục cưng muốn uống cái gì?" Anh nghiêng người về phía trước hôn lên môi cô, Dung Lạc buông cô ra chuẩn bị giúp cô lấy nước trái cây.
Lông mày dài run run, Mộc Yên buồn bã nói, "Anh thích là được."
"Được." Anh mềm nhẹ hôn lên trán cô, lúc này Dung Lạc mới xoay người rời đi.
Nhìn Dung Lạc đi xa, Mộc Yên an tâm ngồi chờ anh trở về.
"Tiểu Yên?" Anh thử mở miệng, Mộc Yên nghe thấy có người gọi cô thì mắt cô lại trở nên lạnh lẽo.
Lâm Uyển mặc váy dài màu đỏ của Mân Côi, người kéo cánh tay cô chính là Mộc Cẩm tiều tụy.
Nhìn thấy Mộc Yên, Mộc Cẩm lập tức kinh sợ, sắc mặt trở nên trắng bệch, cô không ngờ sẽ gặp Mộc Yên, nếu biết Mộc Yên ở chỗ này thì đánh chết cô cũng không dám đến. Trong đầu lại hồi tưởng lại cảnh tượng sau khi cô bị đánh, đêm đó cô dẫn theo người đi tìm con nhỏ này để tính sổ.
Vậy mà cô ta lại giết hết hai người đó ngay trước mặt cô, cô liều chết chạy trốn, trên đường gặp xe của người quen nên mới thoát khỏi một kiếp. Cảnh tượng khát máu như vậy, nó vẫn còn rõ mồn một trong trí nhớ cô, hiện tại cô đã cảm nhận sâu sắc. Mộc Yên nói muốn giết cô cũng không đơn giản là vì tức giận mà là cô ta thật sự muốn cô chết!
Mộc Yên im lặng, Mộc Cẩm nhìn vào đôi mắt đó thì đột nhiên rùng mình, sợ tới mức Mộc Cẩm run rẩy cả người.
Khí lạnh khiến người ta sợ hãi đã bắt đầu tỏa ra, Mộc Cẩm nói, "Đã lâu không gặp." Một giọng nói lạnh như băng phá vỡ tiếng gió lọt vào tai Mộc Cẩm.
Mộc Yên đột nhiên đứng dậy, khiến Mộc Cẩm sợ tới mức lảo đảo, Lâm Uyển không biết chuyện gì xảy ra, kinh ngạc đứng ở một bên.
Mộc Yên bước về phía trước từng bước còn Mộc Cẩm thì lui về phía, cô nhớ rất rõ trong buổi tối hôm đó bàn tay trắng nõn này đã bẻ gãy cổ của hai người đàn ông đang sống sờ sờ.
"Cô, cô đừng tới đây!" Mộc Cẩm thét chói tai, cầm lấy con dao ăn trên bàn để tự vệ rồi co rúm lại lui về phía sau, mặt mũi cực kỳ khó coi.
Mộc Yên nhẹ nhếch đôi môi đỏ mọng lên, ngồi xổm xuống nhìn Mộc Cẩm đang lui vào trong góc, lạnh giọng trách cứ, "Dao ăn không phải thứ dùng để phòng vệ."
"Cô, cô đừng tới đây." Mộc Cẩm run run, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống từng giọt.
Mộc Yên nghiêng người về phía trước, sự lạnh lẽo trên mặt làm cho người ta sợ hãi, quả thực có thể làm Mộc Cẩm đông cứng, người đầy sát ý, không ai dám đi lên.
"Muốn dùng dao sao?" Mộc Yên hừ lạnh, khuôn mặt lạnh lẽo, cô đã sớm c muốn tính sổ với Mộc Cẩm, "Để tôi dạy cho cô!"
"A!" Con dao nhỏ đâm vào tay cô một cái, Mộc Cẩm đau thét chói tai. Người phụ nữ đáng sợ này lại cắt đứt gân tay của cô.
"Chính là như thế này, phải dùng dao găm sắc bén mới có tác dụng." Dao bén nhọn lóe sáng, mấy dao sau đó lại đâm vào mắt cá chân Mộc Cẩm."A!" Một lát sau, chân tay Mộc Cẩm đều bị cắt đứt gân, cô đau đến mức không còn sức để hét nữa.
Buổi tiệc long trọng, ánh sáng sáng trưng, ăn uống linh đình, vũ khúc nóng bỏng che lấp hết tất cả.
Trong bầu không khí náo nhiệt mọi người vốn không chú ý tới bên này có một cảnh tượng tàn bạo đầy máu tanh, Lâm Uyển đã sớm sợ tới mức ngồi phịch xuống bên cạnh, cả người trở nên ngơ ngẩn.
Máu bắn ra xung quanh, dao ăn màu bạc cũng đã bị nhuộm đỏ, sắc mặt Mộc Cẩm tái nhợt, cả người bị tra tấn giống như một xác chết.
"Đây là thứ cô phải nhận!" Giọng nói lạnh như băng vang lên, lúc này Mộc Yên giống như thiên sứ đến từ Địa ngục. Đâm từng dao vào người Mộc Cẩm, hai tròng mắt tàn ác lạnh như băng. Cô chưa bao giờ là một người tốt, trước kia khinh thường động thủ là vì cô họ "Mộc", nhưng bây giờ dòng họ này chỉ làm cô cảm thấy bị sỉ nhục mà thôi.
Một lát sau, lạnh lùng khát máu nhìn Mộc Cẩm đang hôn mê, Mộc Yên xoay người đứng lên, nhét con dao bạc nhiễm đầy máu tươi vào trong người Mộc Cẩm. Mặt cô bình tĩnh như không có việc gì xảy ra, dùng khăn lụa lau vết máu trên tay.
Khi nhìn thấy Lâm Uyển đã xụi lơ, Mộc Yên lại nhếch môi cười, "Chị họ yên tâm, em chỉ dạy dỗ người xấu một chút thôi, không liên quan đến chị đâu." Người đang cười cực kỳ ngọt ngào lúc này và người khát máu lúc nãy cầm dao đâm Mộc Cẩm quả thật giống như hai người khác nhau vậy, dien*dafn;lle&quysd0n nhưng Lâm Uyển cũng đủ thông minh, Mộc Yên đang cảnh cáo cô, nếu cô dám khiêu chiến thì kết cục nhất định sẽ thảm hơn Mộc Cẩm.
Khi nhìn thấy bảo an tuần tra đi đến thì Lâm Uyển như bắt được cái phao cứu mạng vậy, lập tức đứng lên, vội vàng la lên để cho bảo an chú ý.
Vài người đàn ông mặc đồng phục đi tới, ngửi thấy mùi máu nồng nặc trong không khí thì đồng loạt nhíu mày.
Lâm Uyển còn chưa nói gì thì thấy Mộc Yên ôm cô run rẩy nói, "Thiệt nhiều máu." Hành động cao siêu làm cho Mộc Yên trông như một cô gái nhỏ sợ hãi, đám bảo an nhìn thấy thì đều thương tiếc."Cô, cô ta tự hại mình!" Ngón tay trắng nõn run run chỉ vào Mộc Cẩm. Nghe Mộc Yên giải thích như thế thì Lâm Uyển lại cứng đờ cả người, há mồm muốn phủ nhận nhưng lại nghe thấy Mộc Yên nhỏ giọng nói, "Chị họ chắc sẽ không muốn dùng dao ăn cơm chứ?" Uy hiếp rõ ràng như thế làm cho Lâm Uyển run môi sau một lúc lâu mới nói, "Chúng tôi thấy cô ấy tự mình hại mình."
"Các vị bảo an nên đưa vị tiểu thư tự hại mình này đến bệnh viện Hoài Tây Lộ để chữa trị đi."
Bệnh viện Hoài Tây Lộ? Đó không phải là bệnh viện tâm thần sao? Lâm Uyển cứng đờ người, không dám cử động. Cô ta ác độc hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Lầu hai khách sạn Rhino, có người đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng tàn bạo này. Nhị Thiếu gia nhà họ Lâm Lâm Vũ Thần đẩy ly rượu ra, nhíu mi nói, "Tôi không biết là giữa ban ngày ban mặt lại có người dám đổi trắng thay đen như vậy." Nói xong anh muốn đi xuống ngăn cản.
"Thần thiếu, đừng xúc động!" Lâm Vũ Thần còn chưa đi được hai bước thì người bên cạnh lên tiếng ngăn cản anh. Người đó còn đẹp hơn cả hình chụp trong áp phích, mắt âm u,"Tốt nhất chúng ta đừng nhúng tay." Tạ Phong thở dài.
"Vậy cứ để cô ta làm càn như vậy sao!" Lâm Vũ Thần nắm chặt tay.
"Làm càn sao? Thần thiếu, lời này không nên nói." Liếc nhìn bóng người ở phía xa xa, Tạ Phong hừ lạnh, "Có người chống lưng, ai dám nói cô ta làm càn?"
Lâm Vũ Thần nhìn theo ánh mắt Tạ Phong, mơ hồ có thể thấy được sườn mặt của một người đàn ông. Sự lạnh lùng xa cách tỏa ra từ người anh, mà ánh mắt anh lại mềm mại dịu dàng nhìn về phía cô gái làm càn kia.
Cầm lấy hai ly nước chanh trên bàn, anh đứng dậy đi về phía cô. Khi anh đi đến gần ánh đèn thì Lâm Vũ Thần liền khiếp sợ —— người này là Dung thiếu!