Thiên Thụy năm thứ ba mươi mốt, tháng ba.
Ôn Vương truyền chiếu thư tuyên bố thiên hạ.
Chiếu thư đại thể ý tứ chính là, Ôn Quốc Tứ hoàng tử tính tình ôn lương, phong thái nhã duyệt, nay tự nguyện vào Tiêu Quốc làm tin, vì nước lập công, tháng sau tròn mười tám tuổi liền sắc phong thân vương —— Hoài Vương.
Ôn Vương vì biểu đạt long ân đối với Tứ hoàng tử, cuối chiếu thư còn thêm bốn chữ: Thế tập võng thế.
*Thế tập võng thế: cho phép con cháu khi thừa tập được giữ nguyên tước vị của cha ông mình đã được ban, không thay đổi qua các đời.
Người truyền chỉ đã rời đi, Trần Đồng Tường một bên thu thập đồ đạc một bên lau nước mắt: "Phải làm sao bây giờ a, điện hạ chưa từng xa nhà, Vương thượng sao lại cam lòng để điện hạ đi làm tin, còn phải ở địch quốc hai năm mới có thể trở về, điện hạ nếu xảy ra chuyện bất trắc, nô tài biết ăn nói với Tôn Quý phi như nào đây..."
"Ngươi nếu như sợ chết cũng đừng theo ta, ở lại Ôn Quốc đi." Ôn Thế Chiêu bên tai nghe Tiểu Tường Tử kia lải nhải không ngừng, trên tay cầm thư tịch, hết sức chuyên chú đọc, cũng không ngẩng đầu lên.
"Không được, lần này đi Tiêu Quốc nguy hiểm như vậy, nô tài muốn đi theo bảo vệ điện hạ."
Trần Đồng Tường lau nước mắt, cũng không quên quan tâm sinh hoạt thường ngày của Tứ hoàng tử: "Lại nói, điện hạ tới Tiêu Quốc cách xa ngàn dặm, nếu không quen khí hậu thì biết làm sao bây giờ, nô tài không yên lòng để người khác hầu hạ điện hạ."
Tiểu Tường Tử nói xong liền òa khóc, Ôn Thế Chiêu tâm phút chốc mềm nhũn, dời đôi mắt từ thư tịch, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Tường Tử, bất đắc dĩ nói: "Đừng khóc, một đại nam nhân như ngươi khóc sướt mướt làm cái gì, mau mau thu thập, ngày mai sáng sớm phải xuất phát rồi."
Hắn cũng không muốn khóc, nhưng Tứ hoàng tử phải đi Tiêu Quốc làm tin hai năm, vì lo lắng cho Tứ hoàng tử nên nhịn không được nước mắt, Trần Đồng Tường khịt khịt mũi, tay chân lanh lẹ chọn áo bào Tứ hoàng tử thường ngày thích mặc.
Ôn Thế Chiêu nhẹ như mây gió đọc sách, nghe Tiểu Tường Tử tức giận bất bình: "Vương thượng sủng ái nhất là điện hạ, hôm nay sao lại hồ đồ như vậy, dựa vào cái gì muốn điện hạ xa xứ đi làm tin, Thái tử không ở đây, chẳng phải còn có Nhị điện hạ cùng Tam điện hạ sao!"
Bởi vì đây là nàng tự nguyện, Ôn Thế Chiêu hơi cong lên khóe môi, cũng may hai vị Vương huynh tính tình mềm yếu, không cùng nàng tranh đoạt cơ hội này.
Bị đưa đi làm tin hai năm, trong mắt người khác là việc oan ức, nhưng trong mắt Ôn Thế Chiêu ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Lần này đi Tiêu Quốc, vừa có thể từ chối việc thành hôn, lại có thể cùng Tiêu Công chúa gặp lại, nếu Tiêu Công chúa nguyện ý gả cho nàng, liền cưới nàng ấy về Ôn Quốc, như vậy vẹn toàn đôi bên, sao không nhạc tai.
Trần Đồng Tường không biết suy nghĩ trong lòng Tứ hoàng tử, vẫn như cũ tức giận nói: "Vương thượng cam lòng điện hạ làm tin, đi đến Tiêu Quốc bị bắt nạt, Trưởng Công chúa sẽ không đáp ứng, mấy vị cữu cữu của điện hạ cũng sẽ không đáp ứng!"
Nhắc tới mấy vị cữu cữu kia, Ôn Thế Chiêu tay nắm thư tịch phút chốc dùng sức xiết chặt, không khỏi ngưng mày suy nghĩ. Chiếu thư của Phụ vương vừa đã ban, nhất định không có khả năng thu hồi, cữu cữu mà biết được, đặc biệt là Tam cữu, nhất định cùng phụ vương cãi vã không ngớt.
Trước khi rời Ôn Quốc, Ôn Thế Chiêu quyết định muốn tới Tôn phủ một chuyến, động viên các cữu cữu, miễn cho bọn họ sinh ra sóng to gió lớn.
Trần Đồng Tường cái miệng này rảnh rỗi không chịu nổi, một bên thu dọn đồ đạc một bên nói: "Ngày mai chúng ta liền phải đi rồi, đi vội vàng như vậy cái gì cũng không kịp chuẩn bị, tới Tiêu Quốc đường xá xa xôi, dọc đường này ai tới bảo vệ an toàn cho điện hạ a!"
Vừa dứt lời, Tuần Ân từ ngoài điện bước vào vừa vặn nghe được, nghiêm nghị cất cao giọng nói: "Là ta đến bảo vệ an toàn cho Hoài Vương điện hạ."
Nghe vậy, Ôn Thế Chiêu nhướn mày, thả thư tịch xuống, Tuần Ân đã bước vào điện, chắp tay nói: "Thuộc hạ tham kiến Vương gia."
"Tuần thị vệ không cần đa lễ." Ôn Thế Chiêu gật đầu cười khẽ, từ khi Tuần Ân đưa Tiêu Công chúa trở về, liền vẫn đi theo ở bên người nàng.
Trần Đồng Tường vội vã chạy tới, gấp giọng hỏi: "Tuần thị vệ, ngươi vừa nói cái gì, ngươi cũng theo chúng ta đi Tiêu Quốc sao!"
"Đúng vậy."
Tuần Ân gật đầu, nhìn về phía Ôn Thế Chiêu, cười nói: "Vương gia chưa từng tới Tiêu Quốc, sợ rằng đối với đường xá Tiêu Quốc không quen, lần này tới Tiêu Quốc sẽ do thuộc hạ bảo vệ Vương gia, cũng như cùng Vương gia đi vào."
"Chuyện này quá tốt rồi!" Trần Đồng Tường hưng phấn kêu lên, "Điện hạ, Tuần thị vệ võ công cao cường, trước đây không lâu lại từ Tiêu Quốc chạy tới chạy lui, khẳng định rất quen thuộc đường đi Tiêu Quốc."
Ôn Thế Chiêu trầm ngâm nói: "Tuần Ân, tâm ý của ngươi ta nhận, nhưng ngươi là thị vệ của Vương huynh, theo ta tới Tiêu Quốc có vẻ không thỏa đáng."
"Cũng không phải không thích hợp, Thái tử trước khi đi đã phân phó thuộc hạ chăm sóc tốt cho Vương gia."
Tuần Ân lắc đầu nói: "Thái tử nếu biết được Vương gia vì Tiêu Quốc mà đi làm tin, tất nhiên sẽ đau lòng."
"Vương huynh trọng tình trọng nghĩa, đáng tiếc chúng ta đều sinh ở đế vương gia, cũng sinh ở trong loạn thế, mọi chuyện đều thân bất do kỷ." Ôn Thế Chiêu tinh tế ngón tay che ở thư tịch, đầu ngón tay lặng lẽ lướt qua mặt giấy, khẽ xẹt qua bốn chữ "Ba mươi sáu kế".
Tuần Ân chắp tay nói: "Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ Vương gia an nhiên vô ưu."
————
Thái tử phủ.
Sau khi chiếu thư tuyên cáo thiên hạ, Tiêu Vận Thục vừa lúc từ Trưởng Công chúa phủ trở về hoàn toàn không biết.
Tiêu Vận Thục ngồi trong đình đánh đàn tấu nhạc, ngón tay khẽ gảy ra từ khúc nhẹ nhàng vui vẻ.
Nàng hai mắt nhắm lại, như vừa vặn chìm đắm trong đó, nhưng lông mày lại lộ ra một tia nhàn nhạt đau thương.
Đã qua hơn nửa năm, nàng ngày ngày tới Trưởng Công chúa phủ lẳng lặng chờ đợi, cho rằng nữ nhân kia hiểu ý mềm lòng ra gặp nàng, nhưng Trưởng Công chúa quả thực ngạo khí, nhẫn tâm tuyệt tình tránh mặt nàng suốt nửa năm như vậy.
Tiếng đàn vốn vui vẻ, phút chốc chuyển thành trầm thấp hỗn độn, như tâm tư Tiêu Vận Thục lúc này.
A Tiên nghe được tin tức, vội vàng tới tìm Thái tử phi, nhưng thấy Thái tử phi vừa vặn đang gảy đàn, khuôn mặt lạnh lẽo, nàng đứng ngoài đình do dự, mãi đến khi Thái tử phi dừng lại, tiếng đàn chấm dứt, lúc này mới bước nhanh về phía trước, nhẹ giọng kêu: "Thái tử phi."
Tiêu Vận Thục mở mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng kích thích dây đàn, nhạt thanh hỏi: "Chuyện gì?"
A Tiên cung kính đáp: "Hôm nay Tứ hoàng tử được sắc phong làm Hoài Vương, bị Ôn Vương đưa tới Tiêu Quốc làm tin trong hai năm, ngày mai liền khởi hành."
"Không ngờ thật sự là hắn?" Tiêu Vận Thục đáy mắt xẹt qua một vệt kinh ngạc, lại nhẹ nhàng nở nụ cười, kết quả bất ngờ này lại nằm trong dự liệu, Tứ hoàng tử kia quý mến Quân nhi nhà nàng như vậy, cơ hội này sao có thể bỏ qua.
A Tiên cúi thấp đầu, có vẻ không vui, nhỏ giọng nói: "Tứ hoàng tử cũng đi rồi, Thái tử phi ở thâm cung này liền không có người trò chuyện."
Tiêu Vận Thục nở nụ cười: "Này có cái gì, mỗi người đều có con đường mình muốn đi."
A Tiên muốn nói lại thôi, nhìn Thái tử phi cười nhạt, chung quy nhịn không được nói ra: "Nhưng Thái tử phi, người không nên vì Trưởng Công chúa mà hạ thấp thân phận, ủy khuất thân thể cao quý, Thái tử phi nửa năm này bị ủy khuất, nô tỳ đều thấy trong mắt."
"Lễ nghi không thể bỏ." Tiêu Vận Thục nhạt thanh nói, "Trưởng Công chúa không muốn thấy bản cung, cái kia là do bản cung làm Thái tử phi không tốt."
A Tiên nói: "Theo nô tỳ thấy, Trưởng Công chúa chính là cố ý gây khó dễ Thái tử phi!"
"Được rồi, không cho ngươi mắng Trưởng Công chúa nữa." Tiêu Vận Thục nhíu mày nói: "Bày sẵn bút mực đi."
"Vâng." A Tiên bất đắc dĩ lĩnh mệnh, bước nhanh vào thư phòng cầm giấy và bút mực lại đây.
Nửa canh giờ sau, Tiêu Vận Thục đặt bút xuống, thổi khô mực, cẩn thận gấp lại đưa cho A Tiên, phân phó nói: "Đem hai phong thư này, phân biệt giao cho Thái tử và Lục Công chúa."
Đợi A Tiên đi rồi, Tiêu Vận Thục hai tay khẽ vuốt trên dây đàn, đầu ngón tay tùy ý gảy, không có quy luật tạo ra tạp âm, dần dần hình thành giai điệu dễ nghe, ngờ ngợ mang theo nói nhỏ: "Bản cung giúp được cũng chỉ có nhiêu đó, còn lại chỉ có thể dựa vào chính mình."
————
Khi mọi người biết Ôn Thế Chiêu sắp vào Tiêu Quốc làm tin, phản đối kịch liệt nhất chính là Tam cữu của Ôn Thế Chiêu, may mà Ôn Thế Chiêu sớm tới Tôn phủ một chuyến, ngăn cản Tam cữu mới vừa bước ra cửa phủ định đi tìm phụ vương.
Lấy tình động, hiểu chi lấy lý, suýt chút nữa đem miệng lưỡi mài hỏng, Tam cữu rốt cuộc cũng bị nàng thuyết phục.
Bởi vì Ôn Quốc đứng đầu tam quốc, quốc lực cường thịnh, cho dù tới nước khác làm tin, địa vị và đãi ngộ cũng như mẫu quốc.
Nhưng nước xa khó cứu lửa gần, thời gian hai năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, ở Tiêu Quốc xa cách ngàn dặm khó tránh khỏi sẽ nhận chút oan ức.
Đến ngày xuất cung, Ôn Thế Chiêu dậy rất sớm, tới bái biệt phụ vương.
Ôn Dục Thành trong lòng dù phần nhiều không lỡ, nhưng lão Tứ là ứng cử viên phù hợp nhất, hắn chỉ có thể để lão Tứ tới Tiêu Quốc làm tin hai năm.
Thái tử ở biên cảnh phòng bị Tề Quốc, hai nhi tử khác thì tính tình nhu nhược, không hiểu nghe lời đoán ý, đối nhân xử thế không đủ khéo léo đưa đẩy, đi rồi chỉ có thể chịu chết, lão Tứ tuy không tranh quyền đoạt lợi, nhưng tối thiểu hiểu cách bảo vệ mình.
Trước khi đi, tại cửa lớn ngoài Triêu Dương điện, Ôn Thế Chiêu ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trưởng tỷ, kiên nhẫn nghe Trưởng tỷ một lần lại một lần dặn: "Thế Chiêu, sau khi tới Tiêu Quốc, gặp bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ thật kĩ, không thể kích động lỗ mãng."
"Trưởng tỷ, đệ đều nhớ rồi." Ôn Thế Chiêu gật đầu, mặt mày thêm một tia ưu sầu, nàng nhẹ giọng nói: "Trưởng tỷ cũng phải bảo trọng thân thể, thường xuyên ra ngoài phủ giải sầu một chút đi, đừng luôn ở trong phủ ngột ngạt khó chịu."
"Được." Ôn Ngọc Kỳ cười đáp, chuyển mắt nhìn về phía Trần Đồng Tường bên cạnh, "Tiểu Tường Tử, phải chăm sóc Tứ hoàng tử thật kĩ."
Trần Đồng Tường kiên định đáp: "Trưởng Công chúa yên tâm, nô tài sẽ chăm sóc điện hạ thật tốt."
"Ừm." Ôn Ngọc Kỳ nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt nhìn phía Tuần Ân, "Chuyến này nguy cơ tứ phía, an nguy của Tứ hoàng tử liền giao cho ngươi."
Tuần Ân chắp tay: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Trong bốn huynh đệ bọn họ, Trưởng tỷ đối với nàng là tốt nhất, lúc này nhìn Trưởng tỷ căn dặn, Ôn Thế Chiêu chỉ cảm thấy trái tim như có dòng nước ấm chảy qua.
Nàng đưa tay ra, níu lấy ống tay áo Trưởng tỷ, cười nói: "Trưởng tỷ không cần lo lắng, với võ công của đệ bây giờ, hành tẩu giang hồ cũng không có mấy người là đối thủ của đệ, đệ sẽ tự biết bảo vệ bản thân."
Ôn Ngọc Kỳ nhíu mày nói: "Người đơn lực bạc, nếu không phải ngươi cố ý muốn đi Tiêu Quốc, Trưởng tỷ sao vì ngươi lo lắng sợ hãi như vậy."
"Hai năm nữa đệ sẽ trở lại." Ôn Thế Chiêu lắc lắc ống tay áo Ôn Ngọc Kỳ.
"Ngươi lớn rồi, có chủ kiến của chính mình, Trưởng tỷ cũng quản không được ngươi, Trưởng tỷ chỉ hy vọng ngươi bình an trở về, cũng mong ngươi gặp được người trong lòng, mới không phụ lần đi Tiêu Quốc nguy hiểm này."
Nhìn Tứ hoàng đệ lớn lên bên cạnh, nay phải rời đi hai năm dài như vậy, Ôn Ngọc Kỳ trong lòng nổi lên phiền muộn.
"Trưởng tỷ xin hãy yên tâm."
Ôn Thế Chiêu hiểu rõ cười cười, đáy mắt tràn ra một vệt tự tin, lúc này nắng ấm ngày đông rải rác trên mặt nàng, nương theo ánh sáng xán lạn tô điểm làm thêm phần nổi bật, ngọc diện lang quân càng ngày càng tuấn tú.
"Vương huynh ngươi không ở trong cung, ngươi hôm nay cũng phải rời đi, Trưởng tỷ liền thành người cô đơn."
"Này không phải còn có Thái tử phi sao, Trưởng tỷ nếu như chê trong phủ ngột ngạt khó chịu, có thể cùng Thái tử phi chơi cờ, luận bàn cầm kỹ."
Lời nói uyển chuyển, Ôn Thế Chiêu đã thấy khuôn mặt Trưởng tỷ biểu hiện vẻ kinh dị.
Ôn Ngọc Kỳ cười nhạt nói: "Được rồi, giờ cũng không còn sớm, không thể làm lỡ lịch trình."
"Được, đệ lập tức liền khởi hành." Ôn Thế Chiêu giảo hoạt chuyển động con ngươi, ngẩng đầu quan sát sắc trời, nghiêng đầu đang muốn cùng Trưởng tỷ từ biệt, ánh mắt đúng lúc liếc thấy dáng người lả lướt thướt tha đang đến chỗ các nàng, nữ tử kia cười tủm tỉm càng đi càng gần.
Ôn Thế Chiêu thu tầm mắt lại, nhìn Trưởng tỷ còn chưa biết gì, vội vàng kéo ống tay áo của nàng, lên tiếng nhắc nhở: "Trưởng tỷ, Thái tử phi đến rồi!"