Bầu trời u ám, Tiêu Thiều Quân đã rời đi.
Mặt trời mới mọc lơ lửng chân trời.
Ôn Thế Chiêu từ trong ôn nhu hương tỉnh lại, một bên giường đã không còn bóng dáng giai nhân, việc này đã nằm trong dự liệu, nàng ngồi dậy, đưa tay đặt lên chỗ giai nhân đã ngồi đêm qua, vẫn còn có chút hơi ấm.
Nữ nhân kia đã canh bên nàng một đêm.
Ôn Thế Chiêu lẳng lặng ngồi nửa ngày, trong mắt tràn ngập ý cười, khóe môi cong lên nở nụ cười.
Hôm nay là ngày đại hôn của Ôn Quốc Thái tử và Tiêu Quốc Trưởng Công chúa, toàn quốc chúc mừng, bách quan cùng chúc tụng.
Ôn Thái tử cưới Thái tử phi, đại điển sắc phong cùng với đại điển thành hôn, phồn lễ đông đảo, mỗi một cái đều không thể sai lầm khiến Ôn Thái tử không thoát thân được, trong lòng lại nhớ Tứ hoàng đệ, thế là sáng sớm liền phân phó Tuần Ân tới đón Tứ hoàng đệ hồi Ôn Cung.
Tứ hoàng tử bị thương rất nặng, hành động bất tiện, hoàng niện trực tiếp đứng ở trước cửa tẩm điện của nàng.
Sau khi thu thập thỏa đáng, Ôn Thế Chiêu đứng lặng trước cửa một lúc lâu, chậm chạp không lên hoàng niện.
Tuần Ân trong lòng biết Ôn Thế Chiêu đang chờ một người, cũng không thúc giục mà chỉ đứng bên cạnh hoàng niện kiên nhẫn chờ đợi.
Ước chừng nửa canh giờ, mãi đến khi có thị vệ trong cung tới cùng Tuần Ân thì thầm một phen, hắn mới phất tay để thị vệ lui xuống, thoáng chần chờ một chút, cuối cùng tiến lên phía trước chắp tay nói: "Tứ hoàng tử, đại điển sắc phong sắp tới, chúng ta nên hồi cung rồi."
Ôn Thế Chiêu không đáp hắn, ánh mắt nhìn về phía cửa điện to lớn, trong mắt không giấu được nhàn nhạt thất lạc, buông xuống con ngươi, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Ta sắp phải đi rồi, sao nàng không tới tiễn ta?"
Tuần Ân trấn an nói: "Tứ hoàng tử, có lẽ không phải do không đến mà là đến không được."
"Vì sao?"
"Tiêu Trưởng Công chúa hôm nay gả vào Ôn Cung, Tiêu Công chúa ngày mai lại phải hồi quốc, cốt nhục chia lìa, Tiêu Công chúa lúc này hẳn khó tránh khỏi thương tâm."
Tuần Ân: "Tứ hoàng tử —— "
Ôn Thế Chiêu hỏi: "Tuần Ân, Ôn Quốc hoàng tử luận võ bại bởi nữ tử, thật sự phải cưới nàng làm vợ sao?"
Nghe được Ôn Thế Chiêu đột nhiên hỏi như vậy, Tuần Ân có chút sững sờ, liền hiểu được cười đáp: " Ôn Vương đời thứ nhất của Ôn Quốc chúng ta cưới Vương Hậu, chính là người luận võ thắng Ôn Vương, sau đó Ôn thị bộ tộc liền lưu lại truyền thống này."
Hắn ngữ khí hơi ngừng lại: "Chỉ là, gần trăm năm qua tam quốc vẫn phân tranh không ngừng, truyền thống này cũng dần dần mất đi, thuộc hạ cũng chỉ ngẫu nhiên nghe Thái tử điện hạ nhắc qua."
"Thì ra là như vậy."
Ôn Thế Chiêu gật gù, cười nói: "Được rồi, chuyện gì nên đến thì sẽ đến, không chờ nữa, hữu duyên sẽ gặp lại."
Ôn Thế Chiêu ngồi trên hoàng niện lên đường, ra cửa điện lớn lại không nhịn được quay đầu nhìn.
Ánh mắt có sự không lỡ, có sự lưu luyến.
Theo hoàng niện dần dần đi xa, ở trong ánh mắt nhu tình cái gì cũng không nhìn thấy.
Bên dưới bậc thang tẩm điện là một hoa viên to lớn trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối.
Tháng sáu, đầu hạ, hoa thơm chim hót, cách tẩm điện không xa, dưới một cây hoa lê có thân ảnh mảnh mai vừa đi mất.
Nữ tử trong tay nắm một thanh sáo ngọc, khuôn mặt nhàn nhạt cười thanh thủy giống như ánh mắt, nhìn theo hướng hoàng niện đang đi, nàng đứng lặng dưới những đóa hoa lê đang bay múa đầy trời, cả người lạc đầy đóa hoa lê khiết thuần, có thể thấy nữ tử này đã ở chỗ này rất lâu.
Hoàng niện ra khỏi hành cung.
Ôn Thế Chiêu hơi khom người, tay chống đỡ thái dương, vẻ mặt buồn bã, chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng như thất lạc thứ gì vô cùng quan trọng.
Đến khi vào cung, Ôn Thế Chiêu long ống tay áo, nghiêng đầu hỏi hắn: "Tuần Ân, ngày mai Tiêu Công chúa về nước vẫn là do ngươi hộ tống sao?"
Tuần Ân đáp: "Đúng vậy, nhưng mà thuộc hạ chỉ hộ tống đến biên cảnh hai nước."
"Tại sao không hộ tống tới Tiêu thành?"
"Vốn là thỏa thuận sẽ hộ tống người về Tiêu thành, nhưng xảy ra chút bất ngờ, hai nước tuy là đã đình chiến, nhưng quân đội ở biên cảnh hai nước vẫn đang giằng co, thuộc hạ hộ tống người vào Tiêu Quốc thì dễ, khi trở về mới thật sự khó khăn, không chừng sẽ bị coi là mật thám."
Ôn Thế Chiêu cau mày nói: "Từ trận chiến đó tới nay, Tiêu Quốc binh bại tổn hại mấy vạn binh mã, cũng nhờ lấy lí do hòa thân mà còn chút cơ hội thở dốc, nhìn điệu bộ này, chẳng lẽ Tiêu Quốc vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn gây chiến với Ôn Quốc sao?"
Tuần Ân lắc đầu nói: "Miễn là thiên hạ một ngày không thống nhất, việc tam quốc tranh đấu vĩnh viễn không dừng lại."
Ôn Thế Chiêu ngơ ngác nhìn cảnh tượng phồn hoa trên đường phố, nửa ngày không nói gì, cuối cùng cúi đầu tự lẩm bẩm: "Khi nào mới có thể nhất thống thiên hạ đây?"
Tuần Ân vẫn chưa nghe được Ôn Thế Chiêu nói nhỏ, chỉ nghĩ người đang lo lắng cho an nguy của tình nhân, cười nhạo nói: "Tứ hoàng tử là đang lo lắng cho Tiêu Công chúa sao, người cứ yên tâm, ở Ôn Quốc thuộc hạ sẽ hộ tống phượng giá của Tiêu Công chúa thật tốt, khi Tiêu Công chúa vào Tiêu Quốc thì cũng tự có binh lính Tiêu Quốc đến hộ tống."
Ôn Thế Chiêu trầm ngâm không nói, chỉ mong tới Ôn Cung huy hoàng phía trước.
Lúc này đã tới đại điển sắc phong Thái tử phi.
Trong cung mặc giáp trụ lụa đỏ, đèn lồng song hỉ treo khắp nơi biểu hiện cho ngày đại hỉ.
Ôn Thái tử chính là Trữ quân, tương lai sẽ trở thành quân vương, đại điển sắc phong Thái tử phi là quan trọng nhất, thịnh điển bát âm điệt tấu, bách quan cùng hạ.
Thái tử phủ, tối nay là giờ lành ngày tốt, Thái tử long trọng cử hành nghi lễ, trong phủ người người bước chân vội vã đi nghênh đón.
Bên ngoài Đức Chính điện là sân bãi rộng nhất Ôn Quốc, trung gian trúc có quy cách, đài các tráng lệ, từ dưới lên trên đài các tổng cộng có hai trăm bậc, một tấm thảm đỏ kéo dài từ phủ Thái tử đến đài các, văn võ bá quan, y quan, hách dịch đều đứng hai bên thảm đỏ, chắp tay làm lễ.
"Giờ sắc phong đại điển đã tới!"
Lễ quan ngẩng cao đầu bước tới, hô to một tiếng.
Bách quan dồn dập quay đầu nhìn kỹ nơi cuối tấm thảm đỏ, đột nhiên xuất hiện một bóng người diễm lệ bước vào, vừa vặn hướng về đài các chậm rãi mà tới.
Thái tử phi mặc một bộ Cẩm Tú phượng bào đỏ tươi, đầu đội phượng quan, dáng vẻ vô cùng ung dung hoa quý từng bước đi tới, dáng đi thận trọng, thể hiện thần thái đoan trang nhà đế vương, khí thế của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Tại một nơi không dễ thấy, lại cách đài các vô cùng gần, Ôn Ngọc Kỳ đứng chắp tay, khóe môi mỉm cười, ánh mắt mềm mại lưu chuyển nhẹ nhàng hướng về phía đài các, cảm thấy như Thái tử phi đang đi về phía nàng.
Khuôn mặt đẹp đẽ như hoa đào kia đập vào mắt nàng, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Ôn Ngọc Kỳ nhìn nàng không khỏi run lên một chút, chậm rãi nở nụ cười, một giây này trong mắt nàng không có cái gì mà Thái tử phi, chỉ có dung mạo khuynh thế, yểu điệu vô song của bạch y nữ tử kia.
Ôn Ngọc Kỳ đứng chắp tay, cười nhìn bách quan đang dài cổ mong được nhìn thấy phương dung. Cười nhìn lễ quan như gã hề lớn tiếng tuyên cáo sắc phong từ phức tạp, cười nhìn Thái tử phi bước lên đài các, hai tay tiếp nhận kim sách cùng ấn vàng.
Nụ cười này, cười ra cả nước mắt.
Thái tử phi thành hôn đại điển được cử hành tại phủ Thái tử, chỉ như dân chúng bình thường làm lễ bái đường thành thân.
Cung nữ thái giám rảnh rỗi trong cung đều tới phủ Thái tử. Hôm nay phủ Thái tử người đến người đi, chiêng trống cùng tiếng pháo vang lên phi thường náo nhiệt.
Màn đêm buông xuống, ngày tốt giờ lành đã đến.
Ôn Thái tử có chút nóng nảy, đã tìm khắp cả phủ Trưởng Công chúa vẫn không thấy bóng dáng trưởng tỷ đâu.
Cả phủ Trưởng Công chúa không ai biết Trưởng Công chúa đi đâu, ngày đại hôn của hắn Trưởng tỷ sao có thể không đến được.
Ôn Thái tử gấp đến độ đầu óc choáng váng, Ôn Thế Chiêu biết tin vội vội vàng vàng tới.
"Vương huynh, Trưởng tỷ còn chưa tới sao?"
Ôn Thái tử hít một hơi, trong lòng sinh ra buồn bực, không ngừng đi tới đi lui, lắc đầu nói: "Vẫn chưa thấy, đã sắp tới giờ bái đường, Trưởng tỷ còn không đến nữa ta cũng mặc kệ."
"Ngày vui của Vương huynh, Trưởng tỷ không thể không đến, chẳng lẽ có chuyện gì trì hoãn?"
"Hi vọng như vậy!"
Tự dưng nhớ tới cái gì, Ôn Thế Chiêu hai mắt sáng ngời, trêu chọc lên áo bào, xoay người chạy ra ngoài.
"Thế Chiêu, ngươi đi đâu vậy, chậm một chút, chạy chậm chút, đừng đụng tới vết thương!"
"Vương huynh, đệ biết Trưởng tỷ ở đâu rồi, đệ đi một chút sẽ trở lại!"
Ôn Thế Chiêu từ phủ Thái tử đi ra, trực tiếp đi đến hoa viên ở hậu cung, quả nhiên còn chưa tới hậu hoa viên đã nghe tiếng đàn truyền đến, từ xa nhìn thấy trong đình Trì Thủy có một bóng người cao ngạo mà lại cô tịch.
"Trưởng tỷ!"
Nghe được Tứ hoàng đệ gọi, Ôn Ngọc Kỳ hai mắt không mở, sắc mặt bình tĩnh, ngón tay tuy cứng đờ một lúc nhưng lại nhanh chóng khôi phục như thường, vẫn kích thích dây đàn, kéo dài tiếng đàn không thôi.
Ôn Thế Chiêu bước nhanh vào trong đình, ngồi ở trên băng đá, thương tích trên ngực mơ hồ lại đau, thở dốc một hồi.
Vừa vặn muốn nói chuyện, Ôn Thế Chiêu bỗng nhiên mím môi.
Chuyện này... tiếng đàn của Trưởng tỷ.
Làn điệu này Trưởng tỷ chưa bao giờ biểu diễn qua, nếu bình tĩnh cẩn thận lắng nghe sẽ thấy vô cùng quen tai, tựa như ở nơi nào nghe qua.
Ôn Thế Chiêu kinh ngạc, nhìn khuôn mặt thanh đạm của Trưởng tỷ, trong lòng càng ngạc nhiên.
Chẳng trách nàng cảm thấy quen tai, đây chính là làn điệu cùng với tiếng tiêu đêm qua tương cùng triền miên, chẳng lẽ ở trong hành cung có cố nhân của Trưởng tỷ?
Từ khúc uyển chuyển vui vẻ bắn ra tình vận từ khúc, nhưng Ôn Thế Chiêu nhíu nhíu mày, nàng rõ ràng từ trong nghe ra nồng đậm vẻ u sầu.
Đến nơi đến chốn, một khúc vừa dứt.
Ôn Ngọc Kỳ thu hồi hai tay, đứng dậy, quay đầu thấy Ôn Thế Chiêu ngưng thần, như đang trầm tư suy nghĩ, nàng liễm quyết tâm đầu táo ý, khuynh thân nhéo nhéo khuôn mặt Ôn Thế Chiêu, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thế Chiêu, ngây ra đó làm gì, đã đến giờ rồi, chúng ta nên đi thôi."
Ôn Thế Chiêu níu tay áo Ôn Ngọc Kỳ, không hiểu vì sao hỏi ra một câu: "Trưởng tỷ, tỷ đang buồn chuyện gì sao?"
"Buồn?" Ôn Ngọc Kỳ ngẩn người, phút chốc nở nụ cười, "Đúng vậy, ta thật sự buồn rầu, các ngươi đều đã lớn cả rồi, sau này lấy tức phụ, có tức phụ liền quên cả Trưởng tỷ."
Trưởng tỷ như thân mẫu, Ôn Thế Chiêu được Trưởng tỷ chăm sóc nhiều năm, nghe Trưởng tỷ nói vậy vội la lên: "Sẽ không, chúng ta sao có thể quên Trưởng tỷ, Trưởng tỷ vĩnh viễn là Trưởng tỷ của bốn huynh đệ chúng ta."
"Tứ đệ ngốc."
Ôn Ngọc Kỳ ngồi dậy, cười nói: "Mau đi thôi, Vương huynh ngươi chắc đang sốt ruột chờ đây."
Hai người trở lại phủ Thái tử, lễ bái đường đã chuẩn bị xong, tân khách vào chỗ.
Ôn Thái tử sắc mặt nôn nóng, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về cửa điện, giờ lành đã đến, bị lễ quan thúc giục đến cuống lên, đang muốn gật đầu, lúc này nhìn thấy Tứ hoàng đệ cùng Trưởng tỷ tiến vào điện, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng trở về, tức khắc phân phó lễ quan bắt đầu.
"Giờ lành đã đến!"
Lễ quan lớn tiếng hô to.
Tình cảnh long trọng náo nhiệt chớp mắt đã yên tĩnh lại, Ôn Thái tử cùng Thái tử phi đứng chung một chỗ, đều là một thân hỉ phục đỏ tươi.
Tân khách chỉ mới nghe qua Thái tử phi đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, lúc này mới được tận mắt chứng kiến, nhưng nàng lại đội khăn che mặt, khăn voan này tuy che khuất khuôn mặt Thái tử phi khiến người nhìn không rõ dung mạo, nhưng vẫn không giấu được tư thái yêu kiều thướt tha của nàng.
Có thể thấy được dung mạo Thái tử phi không hề tầm thường.
Ôn Thế Chiêu muốn tiến lên xem náo nhiệt, đi được mấy bước thấy Ôn Ngọc Kỳ ở phía sau không tiến lên, lại quay về thấp giọng nói: "Trưởng tỷ, Vương huynh vì chúng ta đặc biệt chuẩn bị vị trí ở phía trên kia."
Ôn Ngọc Kỳ lắc đầu nói: "Thôi, đến cũng muộn rồi, không cần phải lên đó."
"Đứng đây không phải xem không rõ lắm sao." Ôn Thế Chiêu cũng bất động, đứng bên cạnh Ôn Ngọc Kỳ.
Mà cách đó không xa, tân lang quan đã cười đến không ngậm mồm vào được.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
"Lễ thành, đưa vào động phòng."
Thái tử phi được người đỡ hướng ra ngoài cửa điện, một đám tân khách hoan hô chúc mừng, Ôn Ngọc Kỳ nhìn Thái tử phi đang tiến tới trước mặt mình, chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, ngực khó chịu đến lợi hại.
Từng bước từng bước, càng ngày càng gần, Ôn Ngọc Kỳ muốn chạy trối chết, hai chân như bị đóng tại chỗ, người không nhúc nhích được, không khỏi nín thở.
Viền mắt cũng thuận theo đỏ lên, cũng may là ban đêm, không có ai chú ý.
Thái tử phi vừa bước qua Ôn Ngọc Kỳ thì cảm thấy mùi hương nhàn nhạt quen thuộc khiến bước chân của nàng cứng đờ lại, chỉ thấy Thái tử phi thân thể có chút run rẩy, tựa hồ muốn quay đầu lại, lại bị cung nữ khẽ gọi: "Thái tử phi."
Một tiếng "Thái tử phi" này thức tỉnh cả hai người, hai người yên lặng.
Trong màn đêm.
Bóng người Thái tử phi đã đi xa, ánh trăng trong sáng bao phủ xuống, bịt kín một tầng nhàn nhạt lạc tịch.
"Thế Chiêu, Trưởng tỷ, mau tới đây!"
Ôn Thái tử hướng về các nàng vẫy tay.
Ôn Thế Chiêu nhìn thấy, hứng thú bừng bừng đáp một tiếng: "Vương huynh, chúng ta đến ngay đây!"
Nàng quay đầu lại nhìn Trưởng tỷ, lại bị thanh lệ trên mặt Trưởng tỷ dọa sợ nhảy lên.
Ôn Thế Chiêu vội vàng lấy khăn tay trong tay áo, đưa cho nàng, an ủi nói: "Trưởng tỷ, hôm nay là ngày Vương huynh thành thân, ngày tốt như vậy, tỷ đừng khóc."
Ôn Ngọc Kỳ như ở trong mộng bừng tỉnh, đưa tay sờ sờ khóe mắt, lòng bàn tay đã một mảnh ướt nhẹp, nàng nhận lấy khăn tay lau đi nước mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Trưởng tỷ không có khóc, Trưởng tỷ là mừng đến phát khóc."