Trên đường đi, Tuyết Dao đưa mắt nhìn Vãn Tình giống như muốn quan sát phản ứng của cô vậy. Từ một chuỗi những sự quan tâm, cảm kích và hốt hỏang vừa rồi ở bãi đỗ xe, Vãn Tình cũng phần nào hiểu được tâm tư của Tuyết Dao, cô cũng không quay đầu lại mà tập trung lái xe.
“Cậu có từng tìm kiếm cha mẹ mình không?”
Tuyết Dao vẫn không nhịn được phải hỏi. Vãn Tình liếc nhìn cô ấy một cái rồi mỉm cười thản nhiên.
“Không có manh mối nào cả, ngoài việc biết rằng cha mẹ không phải là cha mẹ ruột ra thì không điều tra được gì cả.”
Cảm giác này cũng thật sự là không dễ chịu chút nào, nhất là năm đó cô còn nhỏ, đột nhiên phải trải qua cảm giác mất mát, cảm giác rằng mình không còn là công chúa nhỏ trong lòng cha mẹ nữa. Cô đã phải nhận lấy cảm giác hỗn độn, mâu thuẫn giữa tự tôn và tự ti, kiêu hãnh và nuối tiếc.
Tiếng tranh cãi của cha mẹ, sự bất đắc dĩ của cha và sự kiên trì của mẹ vẫn như văng vẳng bên tai.
“Mi Xảo, em quá cẩn thận rồi đấy, các con vẫn còn nhỏ, Tiểu Tình căn bản không biết con bé không phải là con gái chúng ta, con bé chỉ là thích chơi đùa cùng Vãn Dương mà thôi, khi chúng khôn lớn thì sẽ ổn thôi mà.”
Giọng của cha thoáng run rẩy, cô cảm nhận được rằng cha đang đứng về phía cô, bởi vì cô đã làm loạn suốt ba ngày khi không được đi học cùng anh trai.
“Nhỏ sao? Mười hai tuổi rồi, đã hiểu chuyện rồi. Con bé không biết, chúng ta cũng không biết chắc? Bây giờ trẻ con lớn nhanh lắm, nếu không cẩn thận thì rất dễ xảy ra chuyện. Tiểu Tình dính lấy Vãn Dương như vậy, nếu như không nói là sinh đôi thì người ta sẽ cảm thấy rất kỳ quặc. Chuyện này cứ quyết định vậy đi, so với việc tương lai sẽ xảy ra những chuyện không thể kiểm soát được, thì chi bằng bây giờ cứ ngăn chặn trước.”
Lời của mẹ cô hết sức kiên quyết. Khi ấy, Vãn Tình không hiểu cho lắm, nhưng khi thời gian trôi qua, cô càng ngày càng lớn, cùng mới việc mỗi lần cô ở bên cạnh anh trai thì mẹ đều luôn đứng bên cạnh nhắc nhở khiến Vãn Tình dần dần hiểu ra ngyên nhân làm cho bà lo lắng như vậy.
“Tiểu Tình đi về, đây là trò chơi của con trai, con chạy đến đây làm gì chứ?”
Có một lần Vãn Tình không chú ý nghịch ngợm giấu áo ngủ và khăn tắm của Vãn Dương trong lúc anh đang tắm, kết quả là bị mẹ giáo huấn cho một trận.
“Đó là anh trai của con, con là con gái, sao lại không biết xấu hổ thế ~”
“Có chuyện gì thì hỏi mẹ, đừng cứ hễ có chuyện gì là chạy đến hỏi anh trai con.”
…..
Chuyện cũ hiện ra trước mắt, cảm giác bị cách ly, bị giám sát khiến Vãn Tình dần trở nên xa cách hơn khi cô lớn lên. Đến nỗi sau này Hạ Vãn Duông cố ý đến gần cô, thậm chí là rủ cô đi ăn đồ nướng, đi chơi cùng bạn bè này nọ thì đều bị Vãn Tình quả quyết từ chối.
Khi ấy, Vãn Tình cũng từng tức giận, cô đi tìm gia đình của chính cô, nhưng cuối cùng lại không tìm ra được gì.
“Cha mẹ ruột của cậu? Cậu có hận họ không?”
Tuyết Dao lại dò hỏi, dù sao thì không có bất cứ ai muốn làm một đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ cả. Nhưng Vãn Tình cũng vẫn thản nhiên nhìn ánh mắt quan tâm của Tuyết Dao, cô lắc đầu nói:
“Không yêu, cũng không hận, chỉ là cảm giác rất xa xôi mà thôi. Sau này mình dần dần chấp nhận sự thật này, cũng nhìn thoáng hơn. Mình nghĩ mình hiện tại cũng không tệ, còn cha mẹ hẳn là có lý do của họ khi lựa chọn vứt bỏ mình.”
Tuyết Dao nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai Vãn Tình, cô cũng mỉm cười.
“Dù có ra sao thì cũng phải cảm ơn cậu. Vãn Tình, chúng ta đều phải mạnh mẽ và vui vẻ.”
Trước cửa nhà trọ của Tuyết Dao, hai người bạn dường như đã thân nay lại càng thêm thân thiết với nhau. Khi một người có thể chia sẻ với bạn bí mật riêng tư nhất trên thế gian này của cô ấy thì chắc chắn hai người hoàn toàn xứng đáng với hai chữ tri kỷ.
Sau khi tạm biệt Tuyết Dao, Vãn Tình lái xe quay về, cô không khỏi nghĩ đến cảnh tượng khi cô đụng phải Mạc Lăng Thiên ở bãi đỗ xe kia.
Trong lòng cô vẫn hơi có cảm giác nặng nề, cô đã từng không nhịn được muốn nói thẳng ra với anh ta, nhưng lại không thể nói thành lời. Hiện tại cô đã buông tay rồi, khi cô càng oán hận anh ta hơn thì anh ta lại nghe được chuyện này.
Ông trời thật đúng là biết đùa. Mạc Lăng Thiên hẳn là sẽ không nói bí mật này cho người khác chứ?
Vãn Tình nhìn điện thoại, cuối cùng cô cũng áp chế được cảm giác xúc động xuống.
“Em về rồi sao? Tuyết Dao thế nào?”
Khi giọng Kiều Tân Phàm vang lên, Vãn Tình đã thu lại mọi suy nghĩ của mình, cô ngẩng đầu, mỉm cười nói:
“Em nghĩ cô ấy sẽ kiên cường đối mặt.”
Vãn Tình để yên cho Kiều Tân Phàm ôm hai đầu vai cô ngồi xuống sô pha, uống tách trà anh pha cho. Chỉ vừa hớp một ngụm trà thì tất cả mọi sự lo lắng, sầu não, cô đơn đều tiêu tan mất khi cô ở bên cạnh anh. Chỉ có khi ở bên anh, cô mới bình tĩnh lại để cảm nhận sự hạnh phúc nhẹ nhàng.
“Ừ, ngày mai chúng ta đến nhà cha mẹ em nhé.”
Dường như Kiều Tân Phàm cũng đang rất thoải mái. Khi hai người ở bên nhau, không cần làm bất cứ chuyện gì cả, chỉ cần ngồi bên cạnh nhau đơn thần thế này thôi cũng đã là một việc rất hạnh phúc rồi.
“Dạ !”
Vãn Tình gật đầu. Lúc này cô nhìn thấy bà Kiều không biết từ bao giờ đã đứng ở trên cầu thang nhìn xuống phía họ.
“Bà nội ~”
Vãn Tình vội vàng chào bà. Bà Kiều hài lòng gật đầu, nói:
“Ừ, vài ngày nữa là đến hôn lễ rồi, ngày mai đi đến nhà cha mẹ cháu xem có lễ vật gì cần bổ sung không, nhớ là về sớm một chút.”
Vãn Tình vội vàng gật đầu. Cô nghĩ rằng bà Kiều nói xong thì sẽ về phòng, nhưng không ngờ bà lại nói tiếp:
“Bình thường hai cháu phải chú ý một chút, có tin vui thì phải báo với bà nội trước tiên.”
Vãn Tỉnh hơi sửng sốt, rồi khi Kiều Tân Phàm gật đầu thì mặt cô đỏ ửng cả lên.
“Cháu đã biết ạ. Bà nội cứ yên tâm, cháu và Vãn Tình sẽ chú ý.”
Vãn Tình đầy Kiều Tân Phàm một cái, anh bật cười vui vẻ, nói nhỏ bên tai cô:
“Anh cố gắng như vậy, tin rằng cục cưng của chúng ta sẽ sớm đến thôi.”
Vãn Tình bất giác nhẩm tính chu kỳ của cô, chẳng phải là vừa qua mấy ngày sao?
Cô không tự chủ xoa bụng mình, bỗng thoáng khát khao. Nếu như có một đứa bé đáng yêu giống như Kiều Tân Phàm, vậy thì Vãn Tình cô lại có thêm một người thân trên thế gian này rồi.
“Anh thích con trai hay con gái?”
Vãn Tình không nhịn được hỏi anh. Kiều Tân Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng nói:
“Chỉ cần là do em sinh, trai hay gái anh đều thích.”
Vãn Tình nhìn thấy sự chờ mong trong mắt Kiều Tân Phàm, cô không khỏi mỉm cười, nhưng khi thấy anh đang sắp hôn mình, cô vội vàng đẩy anh ra.
“Bà nội còn đứng ở kia kìa.”
Vãn Tình thì thầm với anh. Kiều Tân Phàm mỉm cười kéo cô đứng dậy, lúc này lại nghe thấy tiếng hừ lạnh của Lai Tuyết không biết là quay về từ bao giờ.