Lý Thế Dân thu lại ý cười, nheo mắt, chậm rãi quan sát người trước mặt. Hồi lâu mới hỏi: “Ngươi…… chính là Ngụy Trưng?”
“Chính là thần.” Ngụy Trưng nghe vậy lại vái dài, cử chỉ đã không còn khinh cuồng tự cao như xưa mà trở nên đặc biệt nhu thuận.
Y cố ý cúp mắt, không nhìn thẳng vào Lý Thế Dân, mà Lý Thế Dân lại chỉ lẳng lặng nhìn y chằm chằm. Trầm mặc nửa khắc, thấy y cũng không có điểm nào bất thường mới thoáng buông lỏng cảnh giác, tựa tiếu phi tiếu: “Ngụy đại nhân…… bản vương ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Không dám.” Ngụy Trưng khiêm tốn đáp, lúc này mới ngước mắt lên, chỉ thấy Lý Thế Dân tuy nói chuyện với mình nhưng mắt lại nhìn Lý Kiến Thành đăm đăm. Y khẽ ngập ngừng rồi tiếp, “Thật ra trong những lần trò chuyện thâu đêm với thái tử điện hạ, thần đã nghe danh Tần vương, có thể nói là như sét đánh ngang tai.”
Lý Thế Dân nghe vậy, đột ngột ngẩng đầu nhìn y. Nhưng Ngụy Trưng đã lơ đãng tránh đi, nhìn sang Lý Kiến Thành bằng ánh mắt hàm chứa ý cười, lại nói: “Ngụy Trưng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, may mắn lọt vào mắt xanh của điện hạ quả là phúc ba đời.” Dứt lời lại cúi người xuống vái.
Giọng điệu y tỏ ra vô cùng tha thiết, khiến cho Lý Thế Dân đột ngột biến sắc.
Ban đầu Lý Kiến Thành nghe vậy cũng ngẩn người, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra. Anh nhìn Ngụy Trưng, lắc đầu nhíu mày: “Tiên sinh……”
Lời còn chưa dứt, đã bị Lý Thế Dân đột ngột cắt ngang.
“Ta có chuyện muốn nói với đại ca,” Hắn tiến lên, xen vào giữa hai người, lạnh nhạt nhìn Ngụy Trưng, nói bằng giọng cứng ngắc, “Mời Ngụy đại nhân về trước.”
Ngụy Trưng nghe vậy không đáp, chỉ nhìn sang Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành bất đắc dĩ phải nói: “Ngụy đại nhân hãy về trước đi vậy.”
“Vậy thần xin cáo từ,” Ngụy Trưng nghe vậy mới bái lễ, ngập ngừng rồi thêm một câu nữa, “Vấn đề mấu chốt hôm nay chưa nói xong, đành chờ đến hôm khác……”
Lý Thế Dân hừ lạnh một tiếng, không đợi y nói hết câu đã đẩy cửa ra, kéo Lý Kiến Thành bước vào.
“Rầm”, cánh cửa đóng lại, bên ngoài bỗng rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng ve kêu trên ngọn cây gần đó, râm ran mơ hồ rồi đột ngột cao vút lên.
Ngụy Trưng xoay người bước ra khỏi viện, đến gần cửa mới thong thả dừng chân.
Ngước mắt, chầm chậm nhìn về chân trời. Dưới nền trời ảm đạm, từng gợn mây trôi đều in trọn trong mắt, lưu luyến thật lâu.
“Quả nhiên……” Hồi lâu, y khẽ cười một tiếng. Cho đến khi rũ mắt, thần sắc lại thấp thoáng một tia buồn bã.
Lúc này ở trong phòng, Lý Thế Dân vừa đóng cửa xong đã xoay người đè Lý Kiến Thành lên ván cửa. Chẳng nói chẳng rằng, đưa một tay giữ lấy cần cổ anh rồi hôn xuống.
Nói hôn, chẳng thà nói là cắn xé. Môi lưỡi xâm lấn mãnh liệt thô bạo, không chút lưu tình, dường như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vào bụng.
Hai tay Lý Kiến Thành chống lên ngực hắn, mấy lần muốn đẩy ra mà không được, đành phải chịu đựng. Cho đến khi bàn tay hắn ngang nhiên xộc vào vạt áo, lửa giận trong lòng bốc lên, giang tay giáng xuống một cái tát.
Cái tát này không quá mạnh nhưng cũng đủ khiến Lý Thế Dân đột ngột thức tỉnh. Động tác trên tay khựng lại, hắn lẳng lặng nhìn Lý Kiến Thành, ánh mắt từ kinh ngạc dần dần bình tĩnh trở lại.
Lý Kiến Thành cũng tự cảm thấy vừa rồi mình phản ứng hơi quá đà, đưa tay lau vết máu trên khóe môi, khẽ thở dài: “Thế Dân, làm càn cũng phải có chừng mực.”
Lý Thế Dân không để ý đến lời anh nói, vẫn nhìn anh đăm đăm mà hỏi: “Đại ca, huynh vẫn thường thắp nến trò chuyện với hắn thâu đêm, cho đến bình minh? Thật sự…… coi trọng hắn như thế?”
“Phải thì sao mà không phải thì thế nào?” Lý Kiến Thành cúi đầu, đưa tay sửa lại vạt áo xộc xệch, cười nhạt, “Việc trong nhà đại ca, chẳng lẽ Thế Dân đều muốn hỏi han rõ ràng?” Ngữ khí dù lạnh nhạt, ngoài mặt dù cười, nhưng lời lẽ rõ ràng có ý cảnh cáo.
Lý Thế Dân nghe vậy ngẩn người, nhưng vẫn nói tiếp: “Kẻ tên Ngụy Trưng này không phải hạng tầm thường.”
“Đương nhiên, nếu không ta mang y về Đông cung làm gì,” Lý Kiến Thành bước qua trước mắt Lý Thế Dân, ngồi xuống, tiện tay rót một chén trà, “Hôm nay y mới nói vài ba câu đã khích cho ngươi nổi giận, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra y cố ý sao?”
Lý Thế Dân cũng bước theo, đứng ngay trước mặt anh, cúi đầu, ánh mắt dừng lại bên khóe môi hơi bầm sau nụ hôn vừa rồi. Chăm chú hồi lâu, cuối cùng dời đi, nhìn thẳng vào mắt anh: “Đại ca, dù không hiểu vì sao hắn muốn chọc giận ta, nhưng ánh mắt kẻ đó nhìn huynh…… thì tuyệt đối không lầm.”
Ánh mắt này hắn đã từng nhìn thấy rõ ràng ở Đốt Bật, cũng thừa hiểu nó mang hàm nghĩa gì. Thậm chí hắn có thể tưởng tượng được ánh mắt mình nhìn đại ca lúc này có lẽ cũng y như thế.
Chính vì đồng cảm, cho nên chỉ cần liếc qua là đủ phân biệt thực hư. Cũng chỉ cần một cái liếc mắt là đủ khiến mình hận không thể băm vằm đối phương thành trăm ngàn mảnh. *phát hiện tình địch thì giỏi thế mà có người trồng cây si bên cạnh bao lâu cũng không biết, chịu thua em luôn*
Lý Kiến Thành ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc không biến đổi mảy may. Hồi lâu anh mới rũ mắt, cúi đầu nhấp một ngụm trà, thấm ướt cổ họng đã hơi khô, chậm rãi nói: “Thế Dân, ngươi nên hiểu đại ca không phải của riêng ngươi.” *à vâng em hiểu anh nói vậy hoàn toàn với ý trong sáng, nhưng anh có biết câu này vào tai thằng bé sẽ bị suy diễn thành cái gì không ạ =)) anh cố ý chọc giận nó phỏng =))*
Lý Thế Dân nghe vậy chợt sửng sốt như bị sét đánh.
Một câu nói khơi lên trăm ngàn suy tưởng, hắn ngơ ngẩn nhìn anh, trong đầu thoáng lướt qua vô vàn kỉ niệm ngày xưa.
Hắn biết mình vẫn muốn đại ca chỉ thuộc về mình, chỉ thuộc về một mình mình mà thôi.
Vì thế hắn có thể đưa thân đỡ kiếm cho anh, có thể đi dưới mưa đằng đẵng cả đêm dài, có thể đơn thương độc mã đi cứu người, có thể lao vào biển lửa lấy thuốc…… Hắn không tiếc bất cứ giá nào.
— Nhưng trong mắt đại ca, phải chăng tất cả những thứ đó cũng chẳng đáng là gì?
Hắn có thể chấp nhận trong lòng đại ca có một nửa là thiên hạ, chỉ còn một nửa để lại cho mình…… Nhưng không thể chịu nổi, ngay đến một nửa này mình cũng không chiếm được.
Cho dù là Đốt Bật hay là Ngụy Trưng…… Hắn sẽ không cho phép bất kì kẻ nào tranh đoạt vị trí nhỏ bé này với hắn!
Nghĩ đoạn, Lý Thế Dân ra sức siết chặt quyền, đáy mắt chợt lóe lên sát khí.
Lý Kiến Thành đã nhìn thấy tất cả, hiểu ra suy nghĩ của hắn, trong lòng không khỏi ớn lạnh. Anh bất chợt cảm thấy Lý Thế Dân giống như một con sói nằm dưới chân mình, dù đã quy thuận nhưng rốt cuộc vẫn không thể bỏ đi bản tính. Rồi sẽ có một ngày hắn đột ngột nhe nanh nhọn, xòe vuốt sắc, khiến người ta không kịp đề phòng.
Bản thân mình ở kiếp trước, Đốt Bật ở kiếp này…… đều là những vết xe đổ.
Sao mình đã vội quên? Mình…… không nên quên.
“Thế Dân, Ngụy Trưng là người của Đông cung, ngươi không được động vào.” Anh buông chén trà, nhìn thẳng vào mắt hắn từ tốn nói, “Nếu ngươi dám động, cũng có nghĩa là đối đầu với đại ca.” Từng câu từng chữ nói ra nhẹ nhàng bình thản, lại sắc bén như dao.
Xưa nay anh vẫn luôn cư xử hòa ái, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ ôn nhu nhã nhặn, đáy mắt hàm chứa ý cười. Nhưng lúc này sắc mặt anh lại hơi trầm xuống, gây cho người ta cảm giác bức bách, không cho phép xâm phạm. Trong một thoáng, tưởng như đã biến thành con người khác.
Lý Thế Dân lại giật mình, thần tình trong mắt chợt hóa thành mỉa mai. Hắn lắc đầu cười hỏi: “Tất cả…… chỉ vì một Ngụy Trưng thôi sao?”
“Cũng không phải chỉ vì y, đổi lại là người khác cũng thế.” Lý Kiến Thành lấy lại nét mặt bình thường, nhưng trong thanh âm lộ ra vẻ lãnh đạm xa cách, chỉ nói vài câu đã đột ngột đẩy hai người cách xa ngàn dặm, “Đại ca chỉ mong ngươi sớm hiểu chuyện, tránh để ngày sau hành sự sai lầm, không thể vãn hồi được nữa.”
Lý Thế Dân nghe vậy, chỉ cười đau đớn. Hắn không muốn, cũng không dám tin trong lòng đại ca mình còn không sánh nổi một hạ thần.
“Dạ…… lời đại ca dạy, Thế Dân ghi nhớ trong lòng.” Cuối cùng hắn nói bằng giọng khàn khàn, “Hôm nay Thế Dân xin cáo từ trước.” Dứt lời cũng không đợi Lý Kiến Thành hồi đáp, loạng choạng đẩy cửa bước ra.
Gian phòng trở về với sự tĩnh lặng ngày thường.
Cửa khép hờ, ánh tà dương màu cam chiếu vào theo khe nhỏ dường như cũng chất chứa tâm sự. Lý Kiến Thành nhìn nó đăm đăm, một lúc sau, anh đưa tay che mắt, thở ra một hơi rất dài.
— Thế Dân, trở mặt với ngươi tuyệt không phải điều ta mong muốn.
— Cho nên, ngươi cũng…… chớ ép ta.
*****
Ba ngày sau, Lý Kiến Thành vẫn toàn tâm toàn ý thức khuya dậy sớm vì Tô dung điều pháp, xoay như chong chóng giữa triều đình và dân gian.
Đến khi bắt đầu được rảnh rỗi, anh mới phát giác trong ba ngày này Lý Thế Dân vẫn chưa đến đây lần nào, mà Ngụy Trưng cứ như tan vào không khí, chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Lý Kiến Thành ngồi một mình trong phòng, buông sách, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy sắc trời đã xâm xẩm tối. Ngập ngừng giây lát, anh đứng dậy sửa sang quần áo, đẩy cửa bước ra.
“Điện hạ muốn đi tìm Ngụy Trưng?” Vừa bước khỏi cửa đã thấy trong sân có một bóng áo xanh đang đứng, chắp tay vái mình.
Lý Kiến Thành dừng chân, nói: “Tiên sinh không cần đa lễ.”
Ngụy Trưng đứng thẳng dậy, ngước mắt nhìn Lý Kiến Thành cười hỏi: “…… hay là đi tìm Tần vương?” *Ngụy tiên sinh chuyên môn có cái kiểu đâm một câu trúng ngay chỗ hiểm của người ta thế này nhé, cơ mà mình thích =)))*
Lý Kiến Thành nghe vậy không đáp, hai người nhìn nhau giây lát, anh mới thở dài: “Chuyện Tần vương, làm sao tiên sinh phát giác ra được?”
Ngụy Trưng nói: “Ban đầu chỉ là hoài nghi, hôm qua thử một lần mới xác nhận là thực.”
Lý Kiến Thành thở dài: “Nếu tiên sinh đã hiểu rõ, hôm qua hà tất phải khích hắn như vậy?”
Dưới ánh đèn chập chờn trong hành lang, ánh mắt Ngụy Trưng thoáng dừng lại nơi vết thương trên khóe môi anh rồi lại lẳng lặng rời đi trong tích tắc. Y cũng không đáp, chỉ hỏi: “Điện hạ không quan tâm hôm nay thần đến đây làm gì sao?”
Lý Kiến Thành cười đáp: “Vậy xin hãy cho ta biết mục đích tiên sinh đến đây.”
Ngụy Trưng nói rành rọt từng chữ: “Lấy công chuộc tội.”
Lý Kiến Thành mỉm cười hỏi: “Tiên sinh có tội gì?”
“Chọc giận Tần vương, tội không thể tha.”
“Vậy…… Tiên sinh có công gì?”
“Hôm nay thần đã đến thăm Lý Mật.”
Lý Kiến Thành nghe vậy, đôi mắt không khỏi sáng lên, lập tức nghiêng người mở cửa, nói: “Ngoài này gió lớn, mời tiên sinh vào nhà ôn chuyện.”
Lại nói khi Ngụy Trưng đến phủ đệ của Lý Mật, đối phương nghe nói người tới là cựu thần, lời lẽ có phần khinh mạn.
“Ngụy đại nhân từ ngày đổi chủ chắc là thăng tiến rất nhanh, không như chúng ta phải khuất mình dưới kẻ khác.” Lý Mật lắc lư chén rượu, không thèm đưa mắt nhìn y.
“Ơn tri ngộ của thủ lĩnh, Ngụy Trưng nào dám quên.” Ngụy Trưng khiêm cung nói, “Cho nên hôm nay thấy thủ lĩnh bị người cản trở khắp nơi, làm sao có thể khoanh tay ngồi nhìn?”
Lý Mật ngước mắt lên, hỏi: “Ngụy đại nhân có ý gì?”
“Không biết thủ lĩnh đã bao giờ nghĩ,” Ngụy Trưng chậm rãi nói, “Thủ lĩnh là anh tài kiệt xuất, dẫn hai vạn nhân mã nhập quan có thể coi như công lớn, nhưng vì sao chỉ được phong một chức Quang lộc khanh nhỏ xíu quản chuyện ăn uống?”
Chỉ một câu đã chọc trúng nỗi đau mà hắn luôn lấy làm tủi nhục, Lý Mật buông chén rượu, trầm mặc không nói.
Ngụy Trưng nhìn mặt lựa lời, tiếp tục nói: “Thủ lĩnh đã bao giờ nghĩ, tuy bệ hạ đối xử với thủ lĩnh rất nồng nhiệt, nhưng vì sao văn võ bá quan trong triều lại tìm đủ cách gây khó dễ?”
Lý Mật nhìn y, sắc mặt đã tối đi vài phần.
Ngụy Trưng tiếp: “Thủ lĩnh đã bao giờ nghĩ, nếu bệ hạ thật tình muốn trọng dụng thì tại sao chỉ phong cho thủ lĩnh một hư chức? Nếu bệ hạ thật tình không đối xử lạnh nhạt với thủ lĩnh, sao lại để thủ lĩnh bị quản chế khắp nơi? Mà văn võ bá quan trong triều nếu không được bệ hạ ngầm đồng ý thì sao dám làm càn đến vậy?”
Tràng truy hỏi của Ngụy Trưng khiến Lý Mật không biết đáp sao, mãi một lúc sau mới hỏi: “Chẳng lẽ đại nhân muốn nói, người đứng sau tất cả những chuyện này …… chính là bệ hạ?”
Ngụy Trưng không đáp, chỉ nói: “Năm đó bệ hạ khởi sự từ Thái Nguyên, giờ đã nhập chủ Quan Trung, hùng cứ Trường An; từ Đường quốc công, Đường vương, cho đến ngôi cửu ngũ ngày hôm nay, không có hùng tài đại lược, lòng dạ khôn khéo thì không thể làm được. Tầm nhìn không hề thiển cận như kẻ đang trấn giữ Lạc Dương là Vương Thế Sung, chí của bệ hạ không dừng lại ở đất Quan Trung này, mà sẽ có ngày kiếm chỉ thiên hạ, nhất thống trung nguyên.” Dừng một chút, nhìn thẳng vào Lý Mật, “Người như thế liệu có chịu dung nạp một Ngõa Cương trại như hổ như sói, hay là sẽ âm thầm dùng kế, phân tán nó ra?”
Lý Mật chợt nhớ, trước kia mỗi lần mình báo lên những cử chỉ vô lễ của chúng thần, Lý Uyên chỉ ậm ừ cho phải phép rồi lướt qua phần lớn. Nhất thời như có gáo nước lạnh dội vào đầu, bỗng dưng tỉnh ngộ, hắn dằn mạnh chén rượu xuống bàn, lạnh lùng nói: “Ta thực lòng muốn nương tựa, thế mà Lý Uyên kia lại đối xử với ta như thế!”
“Xin thủ lĩnh bớt giận,” Ngụy Trưng nói, “Thần nay đã là người của Đông cung, vốn không nên làm thế, nhưng không quên được thủ lĩnh mới liều mạng đến đây. Chỉ mong thủ lĩnh sớm ngày thoát thân, tránh bị gia hại.”
Lý Mật nhìn y hỏi: “Đại nhân nói vậy, hẳn là đã có diệu kế?”
“Diệu kế không dám nhận, chỉ là kế vặt, mong có thể giúp phần nào.” Ngụy Trưng đứng dậy, ghé vào tai hắn thì thào mấy câu.
Nói xong y đứng thẳng lên, chắp tay nói: “Nơi này không nên ở lâu, thần xin cáo từ.”
“Lý mỗ ngu dốt, đến hôm nay mới được thấy tài của tiên sinh.” Lý Mật đứng lên thi lễ, thái độ dĩ nhiên đã khác lúc ban đầu, ngập ngừng một chút rồi thở dài: “Ngày ấy Lý mỗ chắp tay dâng đại nhân cho kẻ khác, đến hôm nay mới biết thế nào là hối.”
Ngụy Trưng lặng thinh không đáp, chỉ chắp tay cúi đầu, xoay người rời đi.
Y biết ngày sau khi hắn hiểu ra chân tướng thì đâu chỉ là hối, mà phải là hận. Nhớ lại những ngày ở dưới trướng Lý Mật, dù hắn không trọng dụng mình nhưng cũng chưa từng khinh mạn. Giờ mình lại làm thế, kể cũng là lấy oán trả ơn.
Nhưng dù trong lòng có phần áy náy, chung quy vẫn không hối tiếc. Thật ra Lý Mật không sai, chỉ vì cơ duyên xảo hợp khiến mình gặp gỡ người kia, sau một cái liếc mắt đã nguyện phó thác cả đời.
Dẫu là vì tài hoa khát vọng không có chỗ thi triển, hay là do……
Ngụy Trưng cười, thầm biết hai lý do này bất quá là trăm sông đổ về một biển.
“Tiên sinh cười gì thế?” Thấy y nói xong lại rơi vào trầm ngâm, Lý Kiến Thành hỏi.
Ngụy Trưng hoàn hồn, lặng lẽ nhìn anh giây lát rồi cười nói: “Thần mừng thầm vì mình chỉ là một kẻ quê mùa, gặp được điện hạ quả là phúc ba đời.”
Gợn sóng thấp thoáng trong mắt y, Lý Kiến Thành đã thấy rõ ràng. Anh khép mắt, bình tĩnh cười đáp: “Có được lương thần như tiên sinh, đối với Kiến Thành làm sao không phải chuyện may mắn.”
“Thần thụ sủng nhược kinh.” Ngụy Trưng thu ánh mắt về, khôi phục thần sắc. Nhưng lời vừa mới dứt, khóe môi lại lặng lẽ nhếch lên thành một nụ cười tự trào.
*ê tóm lại là Kiến Thành có biết mình mới có thêm một cây si không hở, bà Lâu viết mập mờ quá ứ hiểu ;A;*
Lời tác giả: Có đồng chí hỏi vì sao đại ca không biết Ngụy Trưng, tiện đây giải đáp luôn. Thật ra hồi còn phác thảo cốt truyện tui đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định để đại ca chỉ giữ lại kí ức về Huyền Vũ môn, còn những chuyện trước đó đều mơ hồ, đây cũng là nguyên nhân đại ca có chút lưỡng lự mâu thuẫn khi đối mặt với một nhị ngốc trung khuyển. Thử nghĩ mà xem, nếu kiếp này mỗi lần ra trận đại ca đều biết địch dùng binh thế nào, gặp ai cũng biết đối phương muốn làm gì…… Vậy có khác gì mang bí tịch chơi RPG đâu …… 囧 OTL