Thế tên như gió, trong khoảnh khắc đâm sâu vào ngực, lạ thay lại không hề cảm thấy đau đớn.
Lý Kiến Thành ôm ngực, ngẩng đầu, đăm đăm nhìn người thanh niên cao cao trên lưng ngựa trước mặt mình, tựa như chưa bao giờ quen biết hắn.
Khuôn mặt ấy có đến bảy phần giống anh, nhưng càng lộ rõ nét oai hùng, lúc này hiện lên trong mắt anh lại phủ lên một mảng đỏ nhạt nhòa. Người ấy đứng nơi xa, im lặng nhìn anh, buông tay, mặc cho cung tên tuột khỏi năm đầu ngón tay rơi xuống đất.
Thế Dân… Thật không ngờ, ngươi lại thật sự… ra tay với ta.
Một tay gắt gao đè trên ngực, tay kia siết chặt dây cương, nhưng vẫn cầm chẳng được. Lý Kiến Thành gắng sức mím môi, cuối cùng vô lực ngã về phía sau.
Huyền Vũ Môn cao lớn nguy nga sau lưng Lý Thế Dân nghiêng dần trong mắt anh, cho đến khi ầm ầm sụp đổ.
Một khắc ấy, gió gào thét lướt qua khoảng trống giữa hai người, nuốt chửng hoàn toàn những tiếng chém giết xung quanh.
Chỉ một câu mơ hồ của người ấy lại hết sức rõ ràng:
“Xin lỗi, đại ca.”
… Hôm ấy là mùng bốn tháng sáu năm Vũ Đức thứ chín, Lý Thế Dân tự tay bắn chết đại ca của mình – thái tử Lý Kiến Thành, cướp lấy ngai vị, sử xưng: “Sự biến Huyền Vũ Môn”