Ba mươi con Dã Cẩu? Một con, hai con, bốn con, năm con, chừng này thì bọn họ còn xử lý được, nhưng mà ba mươi con… Đây không còn là loại chuyện kiểu như một cộng một bằng hai nữa rồi.
Tên đầu trọc cũng cảm thấy khó xơi, Bạch Ngọc Đường chân mày nhíu chặt, nhưng cũng chẳng có gì để mà thương lượng với nhau cả, chỉ có một đường… giết!
Hắn trực tiếp phóng lên đầu, một kiếm chém xuống, con Dã Cẩu đầu tiên vồ về phía Cố Duệ bị chém bay, nhưng Dã Cẩu xương cốt cứng hơn thép, một kiếm này của hắn bình thường có thể chém đứt một cái đầu sư tử, nhưng hiện giờ chỉ có thể chém được lớp da và thịt của con Dã Cẩu, xương cốt bên trong vẫn không thể chém đứt.
Bị rơi xuống đất, con Dã Cẩu gầm lên, sau đó lại phóng tới.
Bạch Ngọc Đường khống chế Bạch Khuyết kiếm, khóe mắt liếc một cái, đầu bên kia Nhạc Nhu và Lý Đại Hùng cũng đã bị Dã Cẩu vây lấy, nhưng cũng còn tốt, bên phía bọn họ cũng chỉ có bốn năm con, phần lớn bọn chúng đều phân tán đến chỗ hắn và tên đầu trọc.
Như vậy cũng coi như hợp lý, không đúng, hợp lý? Phân bổ vừa khéo vậy sao?
Cố Duệ cũng cảm nhận được điểm này… Những con Dã Cẩu dư ra, không tấn công bất kỳ người nào, mà trực tiếp chạy đến chỗ quan tài.
Bọn chúng muốn làm gì? Không, phải nói là hai lão hồ ly kia tính làm gì! Bạch Ngọc Đường và tên đầu trọc cũng cảm thấy có quỷ, đang muốn xông lên phía trước thì bị đám Dã Cẩu không tiếc mạng sống ngăn lại.
Đám Dã Cẩu này tốc độ rất nhanh, trong khi hai người bọn họ đang không cách nào thoát thân thì bọn chúng đã xông đến trước quan tài, há rộng mồm ra.
Hơ, đám người Cố Duệ cuối cùng cũng hiểu ra… bọn chúng đang nôn ra, từ trong miệng chúng, huyết nhục đặc quánh trào ra, từng đống từng đống rơi xuống…
Tất cả mọi người ở đây đều đứng hình, cảm thấy ghê tởm đến mức không thể nói nên lời, thậm chí sức chiến đấu cũng bị ảnh hưởng.
Quá sức kinh tởm rồi!!! Khẩu vị của hai lão hồ ly kia quá nặng rồi!
Mà nặng nhất chính là con cương thi kia… Bọn họ lại nghe thấy tiếng kêu từ bên trong phát ra, là một loại âm thanh hút sột sột, Cố Duệ đột nhiên nghĩ đến món mỳ Ý…
Oh, shit! Mặt mày Cố Duệ vô cùng khó coi, đáng sợ hơn là huyết quang trong quan tài càng lúc càng dày… có bạch quang quấn quanh, nửa này đối chọi với nửa kia.
Là Thiên Tuyết Thiền!
“Sắp tự nổ rồi, mau núp đi!” Tên đầu trọc hét lên, đám người Cố Duệ liền núp ngay.
Kỳ thực cũng không cần ông ta nhắc nhở, bản thân Cố Duệ đã trốn sẵn ở trong góc tường, Lý Đại Hùng cũng đã vọt từ sớm.
Bùm! Thứ bên trong quan tài cuối cùng cũng phát nổ. Bạch quang huyết quang gào rít bên trong, sức mạnh cường đại dao động khiến Lý Đại Hùng phải lùi lại mấy bước, thậm chí cả bọn Dã Cẩu đang nôn ra huyết nhục kia cũng cất tiếng kêu gào thảm thiết.
Trong nháy mắt, mọi thứ đã xong? Cố Duệ cẩn thận nhìn về hướng chiếc quan tài vẫn còn lờ mờ khí huyết kia.
Tên đầu trọc ở phía xa cũng dài cổ ra nhìn, thậm chí Nhạc Nhu… Cô nhìn thấy Bạch Ngọc Đường không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt mình, con ngươi khẽ động.
Lỗ đại sư ở dưới bức tường, nhìn chằm chằm vào quan tài, thua rồi? Có một con Dã Cẩu kêu gào đang từ bên cạnh quan tài đứng lên, móng vuốt bám vào thành quan tài, cả người đầy máu.
Thảm bại! Trái tim Cố Duệ khẽ buông ra, bọn họ cuối cùng cũng thắng rồi, chỉ là đã chết rất nhiều người, đám người Hà Vân căn bản đều chết sạch rồi, chỉ còn lại mấy người bọn họ.
Mặc dù thả lỏng đôi chút, nhưng cô vẫn tự nhủ với bản thân hiện giờ cần phải diễn cho trót vai người bệnh.
Ngao! Con Dã Cẩu đột nhiên kêu lên một tiếng, Cố Duệ trừng mắt nhìn sang, nhìn thấy cổ con Dã Cẩu bị một cánh tay lực lưỡng xanh lè xanh lét bóp chặt, trên cánh tay có một vết nứt, bên trong đầy tơ huyết đỏ au, cánh tay trực tiếp nắm lấy đầu con Dã Cẩu, bóp vào, chưa đầy hai cái chớp mắt, con Dã Cẩu đã rũ xuống, chỉ còn lại cái sọ được da bao bọc lấy.
Trong quan tài có tiếng thở… đầy vẻ…. âm u.
“Không xong rồi, Thiên Tuyết Thiền khống chế không nổi, chạy mau!” Tên đầu trọc la lên, vội vàng phóng đến chỗ Cố Duệ, vác cô lên.
Thiên Tuyết Thiền hiển nhiên không thể chống đỡ nổi Tư Mã Ý hóa cương thi.
Cố Duệ nhìn thấy Dã Cẩu liền nghĩ đến những tên trộm mộ, ai dà, thi thể của đám người kia không dùng để nuôi Dã Cẩu, mà là dùng làm vật thay thế? Nếu như thật sự không thể đối phó với mười hai tên Hàng Sư và mấy người bọn họ, thì sẽ dùng vật phẩm thay thế? Khổng nhị thúc và Lỗ đại sư thật là giỏi tính toán!
“Lão trọc này, không phải ông lợi hại lắm sao? Cái chiêu lúc nãy đâu, làm lại một phát coi!”
“Phát cái đầu cô ấy, lão tử đây hết sức rồi!” Nói như vậy tuyệt chiêu lúc nãy chỉ có thể dùng một lần?
Cố Duệ nhất thời trợn trắng mắt, tên đầu trọc cũng chẳng còn hơi mà oán trách Cố Duệ, hắn xách người vội vàng bỏ chạy, cũng chẳng có thời gian mà đối phó với tên Lỗ đại sư đang trọng thương kia, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!
Nhạc Nhu và Bạch Ngọc Đường phóng theo, trong khi chạy, Nhạc Nhu nhiều lần nhìn sang Khổng Động Sinh đang bám sát theo sau.
Lần này trải qua không ít nguy khốn, tuy kết quả không như ý nhưng cũng có chút bất ngờ.
Ví dụ như tên đầu trọc thâm tàng bất lộ kia, ví dụ như Cố cô nương trí tuệ kinh người kia, hay ví dụ như tên Khổng Động Sinh từ đầu đến cuối vẫn còn sống nhăn răng này.
Khổng Động Sinh dường như cảm nhận được Nhạc Nhu đang nhìn hắn, nhưng hắn rũ mắt không nói gì, chỉ yên lặng theo sau.
Đột nhiên Cố Duệ quay đầu nhìn, đương nhiên không phải nhìn Khổng Động Sinh mà là nhìn huyết quang mãnh liệt bên trong mộ thất kia, bên cạnh đó là tiếng bọn Dã Cẩu kêu gào thảm thiết.
“Con cương thi đó sẽ không ăn Dã Cẩu chứ?” Lý Đại Hùng cũng nghe thấy tiếng kêu gào, trong lúc chạy theo không nhịn được cất tiếng hỏi.
“Nó vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, dù sao thì mười hai Hàng Sư vẫn còn có mấy người chúng ta sống sót, tinh hoa huyết dịch nó cần vẫn chưa đủ, chỉ có thể dùng huyết nhục người phàm để thay thế, tuy rằng thức tỉnh một nửa… nhưng cũng không phải thứ mà chúng ta có thể đối phó.”
“Sư phụ, người sao lại sợ cương thi chứ? Người lẽ ra nên lưu lại phía sau đoạn hậu! Để mấy người tiểu bối bọn con chạy trước chứ!” Lý Đại Hùng cảm thấy đây mới là phương thức làm sư phụ chân chính.
“Đoạn cái đầu nhà ngươi! Nó là lão cương thi ba trăm năm, dù cho mới thức tỉnh một nửa cũng cần Hàng Sư tứ quái mới có thể đối phó, không thì cần phải dùng chiến thuật lấy thịt đè người! Dù sao chuyện này cũng không phải chuyện ta có thể quản, chúng ta là những người bắt quỷ trừ yêu, cương thi không thuộc phạm vi nghề nghiệp của chúng ta, đó là chuyện của Mao Sơn. Quá lắm là trách nhiệm của Bắc Đường, cái đám tự nhận là U Châu đệ nhất Hàng phái kia, chứ liên quan cái rắm gì tới chúng ta!”
Cố Duệ: “Nói rất đúng!”
Lý Đại Hùng: “Quả thật rất đúng!”
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt không cảm xúc, Nhạc Nhu muốn khóc không ra nước mắt.
Sau bao lần mò mẫm, bao lần rớt hố, con đường đào thoát cũng xem như trôi chảy, hiển nhiên tên đầu trọc đã có sẵn dự tính, một đường mang theo đám người Cố Duệ chạy đi, không hề đụng phải đám Dã Cẩu cản đường, xem ra rất thuận lợi.
Chờ đám người Cố Duệ xông ra khỏi cửa động, đổ ngay xuống đầu họ là một trận mưa sấm sét lạnh thấu xương, từng hạt mưa to như cái đấu.
Ai da mẹ ơi! Lý Đại Hùng lạnh run chạy trở vào.
Đám người Cố Duệ đứng ở cửa động, nhìn lên màn trời mưa bão sấm sét ì đùng, cảm thấy tất cả mọi thứ giống như là một giấc mộng.
“Tại sao lại là mưa sấm sét, lão đầu trọc, cơn mưa sấm sét này và lăng mộ có quan hệ gì với nhau?” Lần đầu tiên còn được, sau đó lại liên tục gặp phải mưa sấm sét, Cố Duệ cảm thấy có gì đó không đúng.
Lần này lại gặp phải… Cô có thể khẳng định có vấn đề.
Tên đầu trọc nhìn bầu trời, thần sắc u tối: “Lăng mộ có liên quan đến bảy và mười hai, cô lẽ nào đoán không ra?”
Đoán cái đầu nhà ông! Logic Cố Duệ không sợ, vấn đề là kiến thức của cô về lĩnh vực Hàng Đạo của Đại Đường thần quỷ này vô cùng mỏng manh, không có kiến thức cơ bản, lấy đâu ra logic!
“Lẽ nào đây chính là Trường Sinh Tư Âm thiên tượng trăm năm mới có một lần?” Nhạc Nhu quả nhiên là thế gia quý nữ có văn hóa, được tên đầu trọc nhắc nhở liền nhìn ra ngay nguồn gốc của thiên tượng.
Phản ứng đầu tiên của Cố Duệ là: “Tư Âm? Tư âm bổ dương? Giáp Ngư?”
Đây chính là sự cách biệt giữa có văn hóa và không có văn hóa.
Nhạc Nhu cạn lời, vờ như không hề nghe thấy, tên đầu trọc chỉ hận sắt không rèn thành thép, cất tiếng nói: “Trong đầu cô đang nghĩ những thứ này sao, bình thường không chịu theo Yêu Yêu học tập gì cả… Trường Sinh Tư Âm thiên tượng là nói lấy thế trường sinh nhiều thiên khí lôi vũ làm Âm Sát, nếu như cương thi được dưỡng trong vùng đất trường sinh thì sẽ được Lôi Âm Lôi Sát này dưỡng thành Lôi Cương.”
Cương thi cũng được phân ra nhiều chủng loại, dựa vào đặc tính môi trường của vùng đất dưỡng thi, có một số được dưỡng trong nước, gọi là Thủy Cương, cũng có Lôi Cương, Băng Cương…
Nhưng rất hiển nhiên, Lôi Thi là một chủng loại khá đáng sợ, bởi vì Lôi vốn dĩ ngang tàng, nếu là Lôi Cương, bản thân Lôi Sát đã có thể có rất nhiều sức mạnh đáng sợ, dường như là bất tử.
“Nếu như sau bảy ngày lôi vũ, hắn thật sự biến thành cương thi, e là Hàng Sư của cả U Châu hợp lại cũng không phải là đối thủ của hắn.” Âm thanh Bạch Ngọc Đường vô cùng lạnh lẽo, như thể chẳng hề lo lắng đến sinh tử của bách tính toàn U Châu.
Hắn chỉ là đang trần thuật lại một sự thật mà thôi.
“Ừ, đó là chuyện của Bắc Đường mấy người, Khỉ, chúng ta đi thôi!” Tên đầu trọc không nói nữa, cõng Cố Duệ xuống núi.
Dù sao thì đây tuyệt đối cũng không phải là nơi có thể ở lâu, chẳng may con Lôi Cương kia đuổi theo thì sao?
“E là ông đi không được rồi.” Ngữ khí của Bạch Ngọc Đường lại tăng thêm mấy phần lạnh lẽo, ba người Khuê Sơn giật giật chân mày… Tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Muốn đánh nhau sao?
Cố Duệ và Lý Đại Hùng cười lạnh: Nhìn ngươi không vừa mắt lâu rồi!
Khi hai bên đang giương cung bạt kiếm, Nhạc Nhu cũng không cách nào hòa giải, thì đột nhiên cô nhìn thấy ở một nơi.
Có người ở trong sơn lâm.
“Bái kiến thất sư thúc!” Bạch Ngọc Đường chẳng mấy khi khách khí như vậy. Cố Duệ cẩn thận đưa mắt nhìn, trong sơn lâm quả thật có mấy người đang đứng đó. Nhưng mà không chỉ có một nhóm, bên trái hiển nhiên là người của Bắc Đường, bên phải… xem ra không giống người U Châu.
Tiết Lương Bình của Bắc Đường nhìn thấy Bạch Ngọc Đường thì thần sắc hòa hoãn đôi chút, dù gì cũng là đệ nhất đệ tử thế hệ thiếu niên của Bắc Đường, nếu như chết đi rồi, thì sẽ là một tổn thất rất lớn cho phái Bắc Đường.
“Tình hình bên trong thế nào?” Tiết Lương Bình không hỏi sống chết của những đệ tử còn lại, bởi vì nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cả người đẫm máu, khí lực suy sút liền có thể biết được những người kia chỉ có con đường chết.
Tuy nhiên hắn cũng liếc nhìn mấy người tên đầu trọc, sư đồ Khuê Sơn nhìn có vẻ rất giản dị, ừ, nói trắng ra thì là rất nghèo túng, chẳng hề có nửa điểm phong thái của cao nhân. Tiết Lương Bình dựa vào nhãn lực hơn người của mình, cảm thấy ba người này chẳng có gì lợi hại, cho nên hiếu kỳ bọn họ làm cách nào thoát ra được.
Bạch Ngọc Đường điểm gót chân nhảy xuống, hồi báo lại tình hình một cách giản lược, khi biết được bên trong có một Lôi Cương đang hình thành, tất cả mọi người liền biến sắc.
Tiết Lương Bình vẻ mặt âm u: “Quả nhiên là vậy…” Hắn lúc trước nhìn thấy thiên tượng lôi vũ, cũng lờ mờ hoài nghi, nhưng thật không ngờ Lỗ đại sư chính là kẻ đứng sau.
Đương nhiên, Lỗ đại sư khẳng định không phải là kẻ đầu sỏ lừa dối Tư Mã Viêm đem tổ phụ nhà người ta luyện thành cương thi, đều đã là chuyện của hơn ba trăm năm trước rồi, không có cách nào truy ra.
Hiện tại việc quan trọng nhất chính là làm cách nào giải quyết cái Lôi Cương đang hình thành kia!
Có điều tên đầu trọc căn bản chẳng thèm quan tâm đến chuyện này, trực tiếp vác Cố Duệ rời đi.
“Chờ đã, không được đi!” Đám Hàng Sư Bắc Đường cản tên đầu trọc lại, những thời điểm như vầy, Cố Duệ và Lý Đại Hùng không cần phải mở miệng.
“Thế nào, bọn ta vùng vẫy thoát ra từ trong chỗ chết, giờ lại không cho đi sao? Bắc Đường các người còn có quy tắc này?” Tên đầu trọc người xấu tính ác, ngữ khí không tốt, tựa như hung thần ác sát, khiến cho mấy tên môn nhân Bắc Đường vốn hay ỷ thế hiếp người đều run sợ.
Đầu năm nay, sợ nhất là gặp phải những kẻ còn hung ác hơn mình.
“Ngươi cũng là Hàng Sư, hiện nay Lôi Cương sắp xuất thế, lẽ nào ngươi muốn đứng ngoài chuyện này?”
Nghe xem, những lời này thật là quá chính nghĩa.
Tên đầu trọc mặt không cảm xúc: “Ừ vậy các ngươi vào trong dẫn dụ Lôi Cương ra đây, ta nhất định sẽ đứng đây cùng các người đánh quái.”
Hàng Sư Bắc Đường: Mẹ kiếp, tên này muốn kiếm chuyện mà!
Nhạc Nhu vốn đang lo lắng mấy sư đồ Khuê Sơn tính tình chính trực, đụng phải mấy người Bắc Đường sẽ bị thiệt thòi…
Được rồi, nói cho đúng thì phải là tuyệt đối không bị thiệt thòi.
Khóe miệng cô giật giật, nhưng cô nhìn thấy đám người Bắc Đường đã bao vây lấy ba thầy trò kia, ngay cả Khổng Động Sinh cũng bị vây chung.
Tên đầu trọc híp mắt lại, Cố Duệ nằm trên lưng tên đầu trọc dường như cũng có điều suy nghĩ… Người Bắc Đường không đến mức mặt dày như vậy chứ, trừ khi là…
Cô liếc mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy Tiết Lương Bình cũng Bạch Ngọc Đường đi đến một góc, dường như đang thì thầm gì đó.
“Lão đầu trọc, lão có tin hay không, tôi nói tên già kia đang hỏi hầm băng bảo vật bên trong có phải bị chúng ta lấy rồi không…”
“Phí lời! Người Bắc Đường đều như vậy… chẳng qua bảo bối lấy đâu ra, căn bản thì chẳng thấy thứ gì cả, ngay cả Âm Dương Phù cũng chẳng biết giấu ở đâu.”
“A, không phải lúc trước ông có quan sát chỗ Tư Mã Ý rồi sao?”
“Tào lao, lúc nhảy lên trên ta đã quan sát rồi, bên cạnh chẳng có vật bồi táng gì cả, tên Tư Mã Viêm thật keo kiệt!”
“Trong đũng quần ông kiểm tra chưa?”
“...”
Hai sư đồ thì thầm với nhau, đầu bên kia Tiết Lương Bình quả thật đang truy hỏi về bảo vật, vẻ mặt cực khó coi, đáy mắt ẩn chứa một tia sắc lạnh.
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy liền mở miệng: “Sư phụ, Khuê Sơn và Phạm Dương Lư thị quan hệ khá tốt, hơn nữa sư đồ bọn họ còn cứu mạng Nhạc cô nương.”
Hàm ý bên ngoài lời nói này chính là… ba tên thổ tặc này, sau lưng cũng có chút ít mối quan hệ.
Tiết Lương Bình quả nhiên chau mày, sát ý cũng nhạt đi, chỉ nhìn sang Bạch Ngọc Đường: “Các người không lấy được gì từ trong đó?”
Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng vào ánh mắt thăm dò của Tiết Lương Bình, thần sắc lạnh nhạt: “Không có.”
Hắn thậm chí chẳng giải thích gì, nhưng Tiết Lương Bằng lập tức tin hắn, ông ta biết tên đệ tử này tâm tính cao ngạo, đám người chưởng môn cũng quen như vậy nên hắn càng lúc càng cao ngạo, chẳng cần phải giấu diếm gì.
“Hàng Khí trên người bọn họ là của họ, hay là…” Tiết Lương Bình đưa ánh mắt quét qua cây kiếm Lý Đại Hùng đang nắm, sau đó lại nhìn thấy binh khí trong tay Khổng Động Sinh.
Hắn đương nhiên cũng phát hiện ra trong tay Nhạc Nhu có thêm một thanh binh khí, nếu như là binh khí thông thường, thì nàng ta cũng sẽ không thèm cầm.
Như vậy, thứ mấy kẻ này cầm trong tay, tám chín phần đều là Hàng Khí.
Bạch Ngọc Đường biết Tiết Lương Bình đang nghĩ gì, rũ mắt nhàn nhạt nói: “Lấy ở bên trong, nhưng chưa giải phong ấn.”
Thứ trong tay Nhạc Nhu, chỉ cần não Tiết Lương Bình không bị úng nước, chắc chắn sẽ chẳng dám đụng vào, còn về những người còn lại… thì không nằm trong phạm vi phải suy nghĩ.
Tiết Lương Bình nghe xong thì híp mắt, quay đầu nhìn tên đầu trọc, hạ giọng nói: “Khuê Sơn đạo hữu, dù gì các người cũng đã lấy được Hàng Khí, rồi làm thức tỉnh cương thi, như vậy há lại có thể đứng ngoài chuyện này, nếu mà như vậy, e là sẽ làm trái với đạo nghĩa Hàng Sư của tôi.”
Lý Đại Hùng: Khỉ này, hắn đang chửi chúng ta hả?
Cố Duệ: Đúng vậy, đang chửi chúng ta!
Tên đầu trọc: Mẹ kiếp!
Tên Tư Mã Ý kia nếu như không có tên đầu trọc mấy lần ngăn cản, thì đừng nói đến chuyện có biến thành cương thi hay không, lúc đó chỉ cần một tên Lỗ đại sư thôi cũng đủ khiến cho Bạch Ngọc Đường và đám người kia chết không thể thảm hơn nữa, đây là lấy oán báo ân?
Cái tên nhãi họ Bạch kia đúng là chẳng phải thứ gì tốt lành!