Trong đường ngầm, tiếng rên rỉ truyền ra không ngớt, còn có cả tiếng quyền đấm vào da thịt… Cuối cùng còn có…
“Cố Duệ, ngươi giỏi lắm, không giết chết ta, sau này ta chắc chắn sẽ băm ngươi thành trăm ngàn đoạn.”
Viên Lâm hộc máu, quỳ trên đất, giận dữ nghiến răng nói. Cố Duệ ngừng tay, mắt trợn trắng, sau đó cô nhấc chân đá hắn văng vào tường.
Viên Lâm muốn bò dậy nhưng bị Cố Duệ dẫm lên ngực.
Vô cùng nhục nhã.
Cố Duệ khom lưng, bóp cằm hắn. Máu từ khóe miệng hắn chảy ra. Hai ngón tay cô kẹp một viên thuốc màu đen đưa đến trước miệng hắn…
Thuốc độc!
Viên Lâm đau đớn cắn chặt răng và lùi lại. Nhưng ngón tay Cố Duệ bấm vào yết hầu của hắn. Hắn ta vừa mở miệng ra, viên thuốc lập tức rơi xuống họng hắn…
Không!
Viên Lâm cố gắng ho khan để nôn viên thuốc kia ra nhưng…
Vô dụng!
Viên thuốc vừa tiến vào cuống họng liền hóa thành chất lỏng chảy xuống dạ dày.
Hắn cảm thấy cái thứ lạnh lẽo kia bắt đầu nóng lên.
“Ngươi đã ép ta nuốt cái gì!”
Liên quan đến tính mạng, dù trong lòng thấy oán hận nhưng Viên Lâm chỉ có thể vội vàng dò hỏi mà không dám nhục mạ Cố Duệ.
Cố Duệ dùng áo hắn lau vết máu trên tay mình, cười nhạo: “Nghe ngươi hỏi ngu chưa kìa! Ta đã cho ngươi uống thuốc độc, chẳng lẽ còn nói cho ngươi biết? Nhưng nhìn cách ngươi dùng mấy vạn lượng lúc trước, có lẽ nhà họ Viên ngươi rất lợi hại nhỉ? Không biết các ngươi có thể mời cao nhân nào đó giúp ngươi tra xem đây là thuốc gì không nhỉ… Sẵn đây nói luôn, thuốc này là người khác đưa ta để phòng thân nên ta không có thuốc giải. Nhưng người đó có nói cho ta cách chế thuốc giải… Lần sau ngươi có thể cho người bắt ta để tra hỏi. Nhưng tốt nhất là chắc chắn bắt sống ta, lỡ như ta chạy thoát, vậy thì ngươi xong đời rồi. Sẵn tiện nói luôn, ta vừa sợ đau lại vừa thù dai. Nếu đụng đến một sợi lông của ta, ta sẽ khiến cho người da đi đường da, thịt đi đường thịt đấy.”
Độ ác độc đến mức như thế không cần phải nói, hắn đây đã được lĩnh giáo rồi.
Viên Lâm đâu dám lại xem thường đứa con gái nhỏ hơn hắn nhiều tuổi này.
Nếu không bắt sống được ả, để ả chạy thoát, thế thì hắn sẽ chết chắc. Nếu bắt sống được, đối phương không chịu nói, cá chết rách lưới, hắn cũng không thể làm được gì!
Liều một phen?
Mạng hắn quý như vậy, sao có thể làm liều được!
Quyền chủ động nằm trong tay đối phương!
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Lúc này Viên Lâm đã bình tĩnh hơn, dù sao cũng từng đọc sách, hắn không ngu dốt đến mức chống đối Cố Duệ trong tình cảnh này.
“Yên tâm, ta không phải chuyên gia chơi độc. Độc này cùng lắm là sau hai, ba tháng sẽ tự động hóa giải. Nhưng mà, cứ bảy ngày nó sẽ phát độc một lần, toàn thân ngứa ngáy, ruột gan bị thiêu đốt, ngươi sẽ được cảm nhận thế nào là sống không bằng chết!”
Mặt Viên Lâm biến sắc. Hắn rũ mắt: “Ta đồng ý với ngươi, sau này sẽ không đụng đến ngươi. Ngươi đưa thuốc giải cho ta, ba tháng này, chúng ta đều yên bình.”
Cố Duệ nhếch miệng: “Ta thích hợp tác với những kẻ thông minh.”
Cái này không phải hợp tác, mà là uy hiếp.
Viên Lâm cười lạnh, không muốn tranh chấp với đàn bà con gái dưới tình huống vừa bị trọng thương vừa bị trúng độc như thế này.
Dù sát thủ bên ngoài có nhiều hơn, hắn cũng thua dưới tay cô.
Trừ khi đám sát thủ bên ngoài bắt được tên cao to kia uy hiếp cô.
“Tính bắt Đại Hùng để uy hiếp ta?”
Ánh mắt Viên Lâm chợt lóe lên.
“Bắt đi. Nếu ngươi bắt được cậu ta, ta liền đưa thuốc giải cho ngươi.”
Lời này của cô khiến Viên Lâm kinh ngạc.
Cố Duệ nhệch miệng: “Vừa khéo ta muốn xem thử cái vận cứt chó kia của cậu ta có thể may mắn đến mức nào!”
Tình đồng môn của Khuê Sơn thì thôi không nhắc đến. Từ lời nói lạnh nhạt của Cố Duệ, trong đầu Viên Lâm rất nhanh đã có rất nhiều phán đoán. Cô ả vô cùng ác độc này tính mượn tay hắn giải quyết nhị sư huynh của mình. Tiện thể, ả còn có khả năng lớn lấy được chức vị đứng đầu Khuê Sơn. Hoặc là, cô ả này có lắm thủ đoạn ác độc như vậy, nhị sư huynh của ả còn ghê gớm hơn nữa? Chẳng lẽ ả lại gài bẫy hắn?
Thật là ác độc! Quá ác độc!
Cố Duệ thầm nghĩ: Sao nào? Ta cá chắc ngươi không đọ nổi cái vận may cứt chó của bạn học Đại Hùng đâu!
Nhưng Cố Duệ đúng là không nghĩ đến Viên đại thiếu đang động não suy nghĩ các khả năng từ trong lời nói của cô. Tiếng đánh nhau truyền từ ngoài vào, sau đó là tiếng bước chân truyền đến.
Rất nhanh, Cố Duệ nhìn thấy Lý Đại Hùng và đám người Hứa Điển chạy tới. Còn đám sát thủ?
Ngay cả cọng lông cũng không thấy!
Cuối cùng, Hứa Điển và Hàn Cao đã mang binh lính đến.
Sát thủ dù có hung ác đến đâu cũng không dám chính diện đối chọi với binh lính. Vì thế, bọn chúng nhanh chóng thối lui. Còn thỏa thuận đã ký kết với Viên Lâm, nó không nằm trong quy tắc của sát thủ.
Đối với loại tình huống này, Viên Lâm không có chút ngoài ý muốn nào. Hắn chỉ nhìn Hứa Điển chằm chằm.
Hứa Điển và Hàn Cao khi nhìn thấy tính huống trước mắt này cũng ngẩn người.
Rất hiển nhiên, cô thôn nữ vừa xuống núi nào đó đã hạ đo ván Viên đại thiếu và đầu sỏ của đám sát thủ.
Cô thôn nữ của tôi ơi, lợi hại, không mất một sợi lông nào luôn… Mà khoan, Viên đại thiếu đây là…
Cố Duệ lau tương ớt trên khóe miệng tựa như ám chỉ gì đó. Nhưng mọi người khi nhìn thấy động tác này mới để ý đến “vết máu” trên khóe miệng cô.
Sau đó, cô suy yếu dựa vào tường: “May mà các người đến kịp. Nếu không sau này các người không còn nhìn thấy tôi nữa. Nhanh, Đại Hùng, đến dìu tôi… Tôi phải về uống thuốc…”
Viên Lâm: “…”
Sao trên đời này lại có đứa con gái vô sỉ, không biết xấu hổ như vậy!
Hứa Điển giận dữ: “Viên Lâm, ngươi thật vô sỉ. Vốn tưởng rằng lúc trước ngươi lôi ta ra làm lá chắn vì ngươi tham sống sợ chết. Không ngờ ngươi lại vì Cố cô nương lúc đó không cứu mình mà thuê sát thủ giết cô ấy. Ngươi đã thay đổi, không còn giống như xưa nữa!”
Nói ngắn gọn, Hứa Điển đang mắng người đã từng là anh em tốt của mình là một kẻ không biết xấu hổ, lòng dạ rắn rết.
Hàn Cao tuy yên lặng nhưng hôm nay hắn đi theo Hứa Điển tới đây có nghĩa là hắn cảm thấy rét lạnh với hành động lúc trước của Viên Lâm. Hơn nữa, sau lưng cả hai người Hàn Cao đều có thế lực riêng, cho dù nhà họ Trần có phong tỏa tin tức, bọn họ cũng biết anh em tốt của bọn họ đã làm gì.
Gian díu với thím của bạn mình, không biết đạo đức của hắn ta đã thối nát đến mức độ nào!
Nếu đổi vị trí của Trần Dịch Hiên với họ, nếu Viên Lâm cũng nhắm vào thím của bọn họ.
Rất nhục nhã.
Hai người này lúc trước kính trọng Viên Lâm bao nhiêu thì giờ lại căm ghét và khinh thường bấy nhiêu. Vì thế, lúc này bọn họ mới giúp đỡ Cố Duệ.
Đương nhiên, cả hai đã có chuẩn bị trước. Nếu không bọn họ đã không tra ra được đám sát thủ ám sát hai người Cố Duệ, càng không mang binh lính đến đây.
Hai người anh em của mình trở mặt thành thù, Viên Lâm không mấy bận tâm đến điều này.
Nhưng Lý Đại Hùng lại nhìn không được nói: “Giết cô ta thì thôi đi, còn kéo theo tôi làm gì? Thật quá đáng!”
Viên Lâm: “…”
Khuê Sơn đúng là không có tình nghĩa đồng môn! May mà lúc trước không mắc bẫy.
Viên Lâm khinh thường, không thèm tranh cãi. Hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Thắng là vua, thua làm giặc. Không sao, tương lai chúng ta còn dài, còn chưa biết được ai là kẻ cười cuối cùng đâu.”
Bị đánh như chó, mặt sưng như đầu heo, cả người còn bị trọng thương mà vẫn có thể mạnh miệng như vậy... Cố Duệ cảm thấy bản thân quá khinh thường đám quan nhị đại ở Đại Đường rồi.
Hoặc có thể nói, cô cảm thấy kẻ này vừa có mưu mô lại vừa có tính ẩn nhẫn. Nếu không phải căn cơ của mình bây giờ quá cạn, cô đã nhanh tay xử lý tên này ngay tại chỗ rồi!
Đương nhiên, ngẫm lại thì cô biết rõ chính mình không thể giết đối phương hoàn toàn không phải vì bối cảnh không thấp của hắn, mà vì cô chưa từng giết người. Nếu thật muốn cô xuống tay giết một người, nói thật, cô có chút không thích ứng được.
Thôi, trước tiên cứ vậy đi.