Nàng nói, nàng đã thích Lý Giác. Chỉ cần rạch trên mặt Lý Giác để cho hắn cũng thay đổi trở thành "quái vật" thì bọn hắn có thể vĩnh viễn ở cùng nhau.
Lý Giác thử khuyên can nàng, nhưng nàng dường như rất cuồng loạn, hoàn toàn không để ý tới lời hắn nói, chỉ muốn biến hắn thành "kẻ xấu xí", “quái vật"...
Bởi vì Lý Giác điên cuồng giãy dụa nên cuối cùng đã tránh thoát được trước khi con dao nhỏ của nàng tới gần hắn. Hắn đẩy Tư Đồ Yến ra, mắng nàng một tiếng kẻ thần kinh, sau đó quay người chạy trốn, cũng không dám quay đầu lại nhìn nàng.
Ngày thứ hai, thì nghe thấy tin Tư Đồ Yến tự vẫn ở bên trong hồ nước.
Lý Giác mê mang.
Hắn không biết đến tột cùng mình đúng hay sai, vì sao từ trước cho tới nay vẫn luôn chân thành đối xử với nàng nhưng lại đổi lấy dạng đối đãi như thế này, một câu bản thân mình mắng nàng là kẻ thần kinh kia có phải là một cọng cỏ cuối cùng đè chết nàng hay không...
Bảy ngày sau đó, thi thể của Ngũ Thiếu An và Trương Tùng cũng bị phát hiện ở trong hồ.
Trong thư viện, mọi người đều đang suy đoán có phải oan hồn của Tư Đồ Yến quay trở về báo thù hay không, Lý Giác cũng cảm thấy như vậy.
Chắc chắn là như vậy!
Nhất định là nàng trở về, tất cả những người đã từng ức hiếp nàng đều trở thành mục tiêu cho nàng trả thù.cá
Nhưng hắn không biết... Mình có trở thành đối tượng nàng trả thù hay không?
Lý Giác hết sức sợ hãi....
Lúc Sở Lương ra khỏi phòng, tâm trạng có chút phức tạp. Đây đúng là một câu chuyện cũ rất nặng nề, nhưng cuối cùng tu giả vẫn có chức trách của mình.
Lâm Bắc đang ở gian ngoài chờ nhìn thấy hắn ra bèn hỏi: "Như thế nào?"
"Từ sau khi Trương Tùng và Ngũ Thiếu An chết, Trần Đạt vẫn luôn trốn tránh ở trong nhà chưa từng đi thư viện... Diêm Tiểu Hổ cũng làm theo ý mình, chẳng qua hai ngày gần đây hẳn là hắn cũng không có cách nào ra cửa được..."
"Nếu như Tư Đồ Yến hóa thành Oán Linh thì có lẽ vẫn xuất hiện ở bên hồ sau núi của thư viện..."
"Ta đi nơi đó xem xét một chút, ngươi ở lại nhìn Lý Giác là được."
Sở Lương nói qua những chuyện đã xảy ra mà mình hỏi được cho Lâm Bắc nghe, sau đó mới chuẩn bị đi phía sau núi của thư viện tìm hiểu một chút.
"Được, nơi này cứ giao cho ta." Lâm Bắc nói: "Một mình ngươi đi đối phó oan hồn, hãy cẩn thận một chút."
"Yên tâm đi, khi còn sống Tư Đồ Yến cũng không có tu vi, coi như là hóa thành Oán Linh thì cũng không khó đối phó." Sở Lương trả lời.
Hào quang ngự kiếm chói mắt, hắn lựa chọn ngự phong phi hành hơi chậm một chút nhưng càng đơn giản hơn.
Lúc này, cũng đã vào đêm nên đã phong thành, nhưng đối với người tu hành thì hoá ra lại bớt đượcviệc. Nếu như vào ban ngày bay tới bay lui thì lại phải lo lắng quấy nhiễu dân chúng, ban đêm thì trực tiếp cất cánh là xong việc.
Lúc đi vào phía sau núi của thư viện, bóng đêm dần dần sâu, xung quanh không có nửa bóng người. Bóng cây nghiêng ngả, tiếng gió thổi xào xạc giống như có rất nhiều người đang ẩn giấu trong màn đêm gây ra từng tiếng xột xoạt.
Nó rất thích hợp cho những đêm ma quỷ.
Sở Lương ẩn giấu mình vào trong bụi cây, không tiết lộ khí thế, sợ đánh rắn động cỏ, lặng lẽ đợi đến nửa đêm.
Nhưng còn chưa kịp đợi quá lâu thì chợt nghe thấy tiếng gió thổi phần phật.
Có người?
Sở Lương thò thần thức ra, ở cách đó không xa bắt được một vệt tàn ảnh.
Tựa hồ là bóng lưng của nữ tử.
Đến thật sớm.
Sở Lương cẩn thận thu lại khí thế, phi thân lướt tới, cầm kiếm trong tay.
Nhưng khi đi tới chỗ bóng dáng nữ tử mới vừa lóe lên kia thì đã không thấy một tia bóng dáng đâu nữa.
Hả?
Coi như là quỷ thì cũng không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất...
Xung quanh lại không có một tia âm khí.
Đang buồn bực, chân vừa chạm xuống đất thì nghe thấy tiếng xé gió ở trên đỉnh đầu.
Vù ——
Một tấm lụa xanh biếc từ trên trời giáng xuống, dường như là kiếm quang, lại như là cương khí!
"Người nào?" Sở Lương đưa tay giơ kiếm lên chặn lại.
Keng keng keng ánh sáng đan xen, kình phong khuấy động, thoáng một cái đã khiến cho lá rụng trong vòng mấy trượng đều bị xoắn nát!
Lúc này hắn mới nhìn rõ binh khí tập kích mình kia không phải là trường kiếm, mà là một sợi dây xích màu xanh ngọc. Phẩm chất sợi dây xích màu xanh ngọc kia không thể nghi ngờ đã vượt xa cả phi kiếm của mình, dưới sự giao kích, tu vi của mình cũng không kém đối phương bao nhiêu, thân phi kiếm lại run rẩy một trận.
Chỉ một kích.
Người cầm dây xích màu xanh ngọc kia lại lăng không lộn nhào trên không trung, đáp xuống khoảng cách hơn một trượng xa.
Sở Lương cũng không truy kích, bởi vì chân khí của người nọ cuồn cuộn công chính, rõ ràng không thể nào là quỷ vật được.
Hoá ra nữ tử có dáng người cao gầy, một thân mặc trang phục màu đen lại càng lộ ra tư thái thướt tha, khuôn ngực cũng vô cùng nổi bật. Màu da trắng nõn như ngọc phản chiếu dưới ánh trăng.