Tôi và bố của Lam Sơn xuống núi cùng lúc, trên đường đi chú ấy nói cảm ơn với tôi, vì tôi đã giúp đỡ chú ấy lo chuyện hậu sự. Tôi nói không có gì, sau đó hỏi chú ấy lúc nào thì lấy di vật của Lam Sơn. Chú ấy bảo không cần nữa, Lam Sơn không gần gũi với chú ấy, những đồ này tôi giữ lại, chị ấy có lẽ sẽ vui vẻ hơn.
Tôi nghĩ cũng phải, với lại nếu chú ấy có muốn lấy đi, tôi cũng sẽ giữ hai bức ảnh kia làm của riêng.
Chú ấy lại nói: "Quãng thời gian Lam Sơn ở bên cạnh cháu, có vẻ vui tươi hơn khi trước chú gặp nó rất nhiều."
Khi bố của Lam Sơn nói câu này, tôi không rõ liệu chú ấy có phải nhìn thấu được mối quan hệ đã từng sâu đậm tới nỗi không thể tách rời giữa tôi và Lam Sơn hay không, vì vậy tôi chỉ thong dong nói chú quá lời rồi, nhưng câu này của chú ấy xác thực khiến tôi trở nên trầm trọng thêm, dẫn đến mấy ngày sau tôi chỉ nghĩ đi nghĩ lại: Sự thật chính xác là như vậy sao?
Trên đời này không hề có viên thuốc hối hận, tôi cũng không thể tua lại để xem những sự thật trong quá khứ. Tôi chỉ là ngày càng mệt mỏi ngày càng lặng lẽ, đã rất lâu rồi tôi không đến gặp bác sĩ tâm lý, tin nhắn wechat của cô ấy tôi cũng không trả lời nữa. Còn lại hai người quan tâm đến tôi nhất là Thu Lịch và Lục Tinh Gia, người phía trước yêu cầu tôi chụp hình hóa đơn đặt hàng online thậm chí là chụp đồ khi ăn xong rồi gửi cho anh ta kiểm tra, sợ tôi chết ngay tại nhà. Lục Tinh Gia thì trực tiếp gọi điện cho tôi cùng nhau đổi vé máy bay, phát hiện ra ngày gần đây nhất không có vé thì hiếm khi nghe thấy anh ta chửi thề.
Tôi thật sự nghĩ hai người họ không cần đến mức đó, hiện tại hai người họ xem tôi như bệnh nhân nguy kịch sắp chết, tôi chỉ nói tôi sẽ không như vậy, chắc là thế nhỉ.
Con người tôi nói lời giữ lời, tôi vẫn luôn tâm niệm rằng mình đã đáp ứng Lục Tinh Gia là sẽ yên ổn đợi anh ta quay về, tôi không muốn làm người khác thất vọng nữa đâu.
Những ngày này tôi ở nhà xem đi xem lại quyển nhật ký mà Lam Sơn để lại, bên trong cũng không có nội dung gì đặc sắc, Lam Sơn rất lười, nhất là về phương diện viết chữ, những cảm hứng bất chợt của chị ấy rải rác ngắt quãng, có lúc sẽ viết cả tuần liền, có lúc lại vài tuần không viết gì cả. Tôi mà là độc giả chắc sẽ bị tức chết, sao mà lại có người như vậy chứ.
Nội dung của cuốn nhật ký cũng rất rườm rà, đôi khi viết trời đẹp, thi thoảng thì than vãn công việc cực nhọc, tôi cố gắng tìm ra vết tích tồn tại của mình giữa từng hàng chữ một, nhưng rất ít. Lần đầu tôi xuất hiện là được viết vào ngày 1 tháng 9 năm trước. Chị ấy viết:
Đêm qua tôi gặp được một người rất thú vị, hy vọng sẽ còn gặp lại.
Cách vài dòng, Lam Sơn lại viết tiếp: Hy vọng thành thật rồi.
Đó cũng là đoạn duy nhất trong toàn bộ cuốn nhật ký có viết thêm phần tiếp theo. Khiến Lam Sơn phải động bút viết hai lần trong cùng một ngày, ở một mức độ nào đó thì tôi cũng là một người rất lợi hại.
Từ ghi chép về ngày hôm đó lật về sau, tần suất viết nhật ký của Lam Sơn nhiều hơn trước nhiều. Dẫn đến khi đọc tôi không nhịn được nghĩ lại lúc đó tôi và Lam Sơn dính nhau cả ngày như thế, rốt cuộc chị ấy lấy đâu ra thời gian mà trộm viết nhật ký, xem ra lại là một câu đố chưa được giải đáp rồi.
Số lần tôi xuất hiện không nhiều, đa phần thời gian là liên quan đến ăn, có một điều rất kỳ lạ là trong quyển nhật ký này Lam Sơn không liên kết tôi với công việc, ngược lại toàn viết về những chuyện vụn vặt thường ngày, ví dụ như tháng nào năm nào chúng tôi đi ăn ở một quán sushi cực ngon, sau này quay lại thì quán đó đóng cửa rồi, Lam Sơn không vui, nhưng sau đó về nhà tôi đã làm một phần sushi, gần như giống với hương vị của quán đó, Lam Sơn liền không oán giận nữa; hay là chuyện trước khi chúng tôi đi mua máy rửa bát, tôi và Lam Sơn chơi đoán số thì chị ấy thua, lúc chị ấy rửa bát tôi ngồi trên sofa ngoài ban công đọc sách, chị ấy đứng ngắm tôi một lúc, quay đầu viết vào nhật ký khen tôi xinh đẹp.
... Những chuyện như vậy còn rất nhiều, tôi nhớ được hay không nhớ đều có, làn sóng hồi ức đang được kìm nén cuồn cuộn trào dâng.
Tôi chết chìm rồi.
Trước kia tôi thường cho rằng cuộc đời của một con người không rầm rộ vặt vãnh mới có đủ ý vị, nhưng khi xem quyển nhật ký này tôi thấy tôi sai rồi. Vì một người cuốn hút như Lam Sơn, trong nhật ký đều ghi chép những chuyện tầm phào không đáng để mắt tới, ngây thơ đáng yêu giống như một cô gái cực kỳ bình phàm, thậm chí tôi còn không tìm ra được dấu vết chị ấy bị bệnh, thi thoảng vài dòng đau thương, có lẽ là vết tích để lại sau sự sụp đổ của Lam Sơn.
Và khi tôi đọc được những vết tích này, thì tôi chính là nạn nhân tiếp theo rồi. Sau khi tôi lặng lẽ đọc hết thì trong tim như có gì đè nén xuống, nhưng cũng không oà khóc sướt mướt, ông đây đã ngưng làm cái trò này từ tám trăm năm trước rồi, vì vậy cuối cùng tôi quyết định đi ngủ...
Tôi xin thề đây là việc làm cuối cùng khiến bản thân hối hận mà tôi còn nhớ được.
Khi tôi đọc hết nhật ký và đi ngủ là lúc khoảng hai giờ chiều, và tầm sáu giờ tối thì tôi thức dậy. Tôi thuận theo tập tính ưa sáng của loài người, đặt giường bên cạnh cửa sổ, như thế thì khi trời mưa, ánh đèn phản chiếu lên cửa sổ sẽ rất đẹp, mưa to bão bùng hay mưa rơi lất phất, cũng đều có nét đẹp của riêng nó, tôi sẽ vĩnh viễn nhớ đến. Nhưng lần này tôi tỉnh dậy bên ngoài cửa sổ trời không mưa, chỉ cực kỳ tầm thường mà hắt vào ánh hoàng hôn, màu vàng cam, ấm áp, như thể là tôi được đặc cách thưởng thêm một ngọn đèn trong nhà, chắc là bởi vì tôi đã là một hộ nghèo neo đơn rồi, vì vậy mới được ông trời thương xót như vậy.
Nhưng như thế không ổn, rất không ổn.
Tôi lặng lẽ nằm nghiêng người ngắm nhìn quà tặng của mặt trời, xung quanh không một tiếng động, có vẻ như tôi bị khiếm thính sau một giấc ngủ rồi, hoặc là bộ phim điện ảnh về cuộc đời tôi bị tắt tiếng rồi. Tôi nhìn ánh nắng rồi lại lắng nghe âm thanh, tôi bận quá, nhưng thật ra trong đầu tôi chẳng nghĩ gì cả, nó rỗng tuếch.
Thay đổi duy nhất là tôi đã đánh rơi cuốn nhật ký của Lam Sơn khi tôi kéo chăn lên, nó vốn dĩ đang nằm bên cạnh tôi, tôi thấy rất có lỗi với nó, vì vậy tôi có khó chịu đến mức nào cũng phải đứng dậy mà nhặt nó lên. Quyển sách nằm la liệt trên mặt đất, bìa sách da bò vạch ra một khe hở, giống như một con cá chết há hốc miệng.
Tôi nhìn thấy cuối trang có viết vài chữ, giống như bong bóng được con cá quằn quại nhả ra trước khi chết.
Trong khi đưa tay ra nhặt nó lên tôi đều ngẫm nghĩ xem đối với Lam Sơn tôi rốt cuộc là cái gì, giả dụ cái quyển sổ này là cuộc đời của Lam Sơn, vậy độ dài tôi chiếm được chỉ lác đác vài dòng, ít như vậy, còn không đủ cho tôi lãnh cơm hộp, tôi còn phải đi sang nhật ký của người khác để kiếm thêm, sau đó lại cam tâm tình nguyện quay về đây cấp lại cảnh của tôi.
Tôi không cam tâm như thế, nhưng đột nhiên lại can tâm rồi.
Bởi vì ở trang cuối cùng Lam Sơn chỉ viết bốn chữ, chị ấy nói:
"Tôi nhớ em quá."
Không nhắc đến tên họ, không ghi chép ngày tháng, nhưng có thể ngăn được tôi nghĩ chị ấy là đang viết về tôi à? Đương nhiên là không thể. Nếu như tôi không tự mình đa tình hay là chị ấy không tìm niềm vui mới, thì cái chữ "em" này có lẽ chính là tôi rồi, có lẽ cũng chỉ còn tôi mà thôi.
Nói thế nào nhỉ, cứ như thể tôi đang đứng nhìn ở rìa vách đá, và đột nhiên bị một thế lực tà ác nào đó đá vào lưng tôi, tôi không kịp kêu cứu một tiếng, ngay lập tức ngã xuống và thịt nát xương tan.
... Thật sự tan xác.
Tôi không thể hình dung được cảm xúc của mình vào lúc đó, đầu óc tôi rất minh mẫn, nhưng mọi việc tôi làm đều rời rạc, tôi thậm chí còn nhớ rằng mình đã nhặt cuốn sổ lên và đặt nó nằm ngay ngắn lại rồi mới bắt đầu sụp đổ, vào lúc cuốn nhật ký trên bàn được khép lại, tôi hoàn toàn không nhớ được gì nữa.
Tôi rất vui đấy, còn oán giận cái cảm giác này sao không đến sớm hơn chút, nếu như đến sớm hơn, tôi ắt hẳn có thể loại bỏ hoàn toàn cái tên Lam Sơn khỏi cuộc đời mình. Nhưng nó đến muộn quá, muộn đến nỗi cơn lốc gió bão đã càn quét sạch cả mảnh đời tôi rồi, lúc này mới lững thững đến muộn mà hỏi có phải vừa rồi cô gọi 119 không, tôi chỉ lo thương tiếc cho mảnh đất hoang tàn này, không nói ra được một lời.
Tồi tệ nhất là tôi đã chứng thực được Lam Sơn thật sự có yêu tôi, hoặc có thể nói là đã từng yêu tôi, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao chị ấy lại không nói ra chứ. Bố của chị ấy bỏ rơi chị ấy quá sớm, những người thân yêu thương chị ấy đều qua đời rồi, tôi không có cách nào làm lại cuộc đời của chị ấy, nhưng tôi sai sao, tôi thấy cũng không phải, giống như một cuốn tiểu thuyết suy luận đang viết giữa chừng thì tác giả qua đời vậy, những bí ẩn chưa được giải đáp và kết thúc chưa được tiết lộ, thì cũng không biết đi hỏi ai được nữa.
... Cuộc đời con người ta, chính là luôn vô tri vô giác, lại hậu tri hậu giác mà bị nhiều chuyện dằn vặt vô số lần.
Và người bị dằn vặt hiện giờ là tôi, tôi chính là con tin của bản thân mình. Đêm nay tôi mất hết cảm nhận về ánh sáng và ý thức về thời gian, tôi chỉ nhớ rằng giây cuối cùng tôi nhặt cuốn nhật ký lên trời còn chạng vạng, con mẹ nó rơi một giọt nước mắt cái đã là mười hai giờ. Thậm chí tôi còn cố ý báo cảnh sát, nói có người ăn trộm thời gian của tôi. Cảnh sát ắt hẳn nghĩ tôi bị điên nên chắc chắn họ sẽ không nhận án cũng không đến nhà tra xét, vậy tại sao vào lúc này tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa điên cuồng, gọi tên tôi ầm ĩ——
Mẹ nó, xem ra hôm nay Lục Tinh Gia về nước, tôi không đi đón, có lẽ sắp bị anh ta giết rồi chăng.
Tôi thật sự cảm thấy có lỗi với Lục Tinh Gia, không có ý gì khác, thật sự xin lỗi.
Tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt thậm chí tôi còn có thể đưa cho anh ta một cái khăn giấy. Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được anh ta và chúng tôi có thể làm bạn thân của nhau. Nhưng hiện tại tôi lại kìm hãm đôi chân của anh ta, anh ta qua LA cũng không yên tâm nổi, tôi là một tội đồ.
Lục Tinh Gia gào mắng tôi, con mẹ nó em câm miệng, em mà còn nói thêm một câu thừa thãi nữa là tôi giết em luôn.
Đậu, được đấy. Tôi thế mà lần đầu tiên được chứng kiến Lục tinh Gia chửi người như vậy, đời này không còn gì hối tiếc rồi.
Sau đó Lục Tinh Gia đi hét người khác, bảo anh ta lập tức xuống lầu khởi động xe. Tôi nhìn thấy người bị sai khiến là Thu Lịch, nhất thời có chút cạn lời: Hai người đàn ông đột nhập nhà trái phép, tôi có một lý do chính đáng để báo cảnh sát rồi. Anh ta lôi một chiếc áo sơ mi từ trong tủ quần áo của tôi, thắt một nút rất chặt trên chân của tôi, tôi đau đến hét ra tiếng:
"Mẹ nhà anh, đó là cái áo sơ mi ông đây thích nhất."
"Sau này tôi mua cho em mười cái." Lục Tinh Gia nói, "Đồ ngốc."
? Mẹ nó, sao tôi lại bị mắng nữa rồi. Nhưng Lục Tinh Gia không cho tôi cơ hội chửi lại, anh ta ôm tôi lên chạy ra ngoài, vừa vội vừa nhanh, tôi sắp nôn mửa rồi, nói đúng ra thì tôi phải rất khó chịu, nhưng tôi không còn sức tức giận nữa. Sau khi cửa thang máy đóng lại tôi chỉ nghe thấy tiếng thở hồng hộc Lục Tinh Gia, tôi hỏi tôi rất nặng hả, Lục Tinh Gia lại bảo tôi câm miệng.
Tôi nghĩ một lúc, lại nói: "Anh không nên mắng tôi"
Lục Tinh Gia như bị nghẹt thở: "... Còn có đứa ngốc nào thiếu mắng như em không."
"Không phải." Tôi rất thành thật nói, "Tôi từng đáp ứng, sẽ yên ổn chờ anh quay về, tôi không thất hứa."
Hỏi thật, câu này cảm động lắm sao?
Lục Tinh Gia thôi không nói nữa, anh ta chỉ im lặng, tôi nhìn thấy hai mắt đỏ hoe, cùng với vết máu hằn trên áo sơ mi của anh ta, đẹp đến nỗi xộc xệch tàn nhẫn.
Khi tôi nhận thức được lại, tôi đã ở một nơi xa lạ, với một lớp băng dày quấn trên chân, nhưng tôi không có ấn tượng gì cả. Tôi muốn đưa tay ra sờ nó, vì tôi không biết tại sao nó lại có ở đó. Lục Tinh Gia đứng dậy từ sofa đằng sau tôi, kéo tay của tôi ra, giọng điệu như dỗ dành trẻ con: "Đừng chạm vào, sẽ đau."
"Từ khi nào vậy?"
"Tối qua." Hình như Lục Tinh Gia thức trắng một đêm, cực kỳ mệt mỏi, nhưng cũng rất kiên nhẫn, Lục Tinh Gia mất khống chế kia đã biến mất rồi. Anh ta lại thăm dò hỏi tôi: "Em lại muốn vẽ gì sao?"
Tôi nói, tôi muốn vẽ một chú chim.
Lục Tinh Gia gật đầu, dịu dàng nói ồ, vậy lần sau đừng dùng dao nữa nhé.
... Tôi rất khó hiểu: Tôi có làm như thế hả.
Tôi hỏi Lục Tinh Gia đây là đâu, anh ta đọc tên bệnh viện cho tôi, tôi từng nghe qua rồi, rất có tiếng tăm, chuyên về tâm thần học. Nhìn ra tôi lại có chút hoang mang lo sợ rồi, Lục Tinh Gia liền đưa cổ tay của anh ta ra cho tôi nắm lấy, nói A Châu, em đừng sợ, rồi sẽ ổn thôi.
Trời ạ, lúc này tôi thật sự rất cảm tạ Lục Tinh Gia. Hoặc có thể nói là rất cảm tạ mùi hương trên người anh ta, nước hoa hương oceanic, tôi sắp mệnh lệnh cho anh ta dùng bình này cho đến lúc chết rồi... Đương nhiên tôi cũng chẳng nói vậy, tôi chỉ nói lúc tôi đến cục công an, không tìm được ai đi cùng cả.
Lục Tinh Gia nói, em có thể từ chối, chuyện này không nên để em đi.
Tôi nói không được, Lam Sơn lẻ loi nằm ở đó, so với bố của chị ấy, tôi nghĩ chị ấy thích tôi đi hơn.
Lục Tinh Gia nói lần sau gặp phải chuyện này, đừng có chống đỡ một mình nữa.
Tôi còn muốn nói gì đó, nhưng bác sĩ đã đẩy cửa đi vào rồi.
Tôi sụp đổ ngay từ ánh nhìn đầu tiên dừng trên người vị bác sĩ này, bởi vì chú ấy không có nguyên tố mà tôi thích, mặc dù diện mạo chú ấy cũng rất nhân hậu, nhìn có vẻ mới hơn bốn mươi, đeo kính, một bộ dáng rất tinh anh, nhưng tôi không được, tôi lùi ghế ra sau, không muốn nói chuyện với chú ấy. Y tá và Lục Tinh Gia cẩn thận tiếp cận, những lời dỗ dành tôi nói chuyện của họ tôi quên sạch rồi, tôi co ro trong góc tường, chỉ hận không thể chui luôn vào trong tường.
Sau cùng Lục Tinh Gia mới nhận ra điều gì đó: "Xin lỗi, có thể tìm một vị bác sĩ nữ đến được không?"
Tôi quay lại ngồi trước bàn làm việc một lần nữa đã là chuyện của nửa tiếng sau đó rồi, khi đó tôi xem ra đã bình tĩnh lại rất nhiều, ít ra có chút giống với người bình thường. Người phụ nữ ngồi ở đối diện nhìn có vẻ mới ngoài ba mươi, độ tuổi này thích hợp gọi là chị, nhưng tôi không có phản ứng gì cả, cho đến khi nhìn thấy chị ta thả tóc xuống, tóc dài, hơi xoăn, theo như chị ta nói thì tôi lúc ấy khẽ khàng chớp mắt, như thể trong phút chốc thả lỏng cảnh giác, thậm chí cảm thấy nhẹ nhõm đến mức Lục Tinh Gia có thể tạm thời đợi ở ngoài cửa, để lại không gian riêng cho hai người chúng tôi đối diện với nhau.
Ánh nắng sau Xuân rất đẹp, như dát vàng hắt vào từ cửa sổ. Em nhìn vào khuôn mặt của chị ấy... hoặc có thể nói là của chị... Thật ra hai người chẳng giống hề giống nhau, một chút cũng không, nhưng bởi vì chị ấy có mái tóc dài, em thích tóc dài.
Kể đến đây rồi, câu chuyện về sau không phải là chị đã biết hết rồi sao.
Lúc đó chị rót cho em một tách trà nóng, giọng nói rất ấm áp, dịu dàng hỏi em: "Có thể nói cho tôi biết, em đang nghĩ gì không?"
Em nói, có thể.
Sau đó em im lặng một lúc, sắp xếp lại mạch tư duy của mình. Em nói:
Tôi luôn cho rằng phụ nữ khoác hờ chiếc áo sơ mi rất quyến rũ, dừng trên người Lam Sơn thì dục vọng này càng mãnh liệt hơn.
Toàn văn hoàn.