Như Lam Sơn mong ước, ngày hôm sau trời quang đãng.
Chúng tôi không ra ngoài sớm quá, nói chính xác hơn là không dậy được, nếu ngày nghỉ mà tôi dậy được lúc mười một giờ, thì cũng nên tự mình thắp nhan cho mình rồi. Khi tôi ngủ dậy mọi người đã đi không thì cũng đang chuẩn bị đi về nhà đón tết rồi. Tôi đứng dựa vào cửa hút thuốc, tiễn họ đi, rồi bất chợt cảm thấy may mắn: May là tôi toàn tìm người địa phương nhận việc này, nếu như là người vùng khác thì đêm ba mươi tết tôi đã bị người ta chống hông chửi cho một trận vì cái tội khiến họ không đoàn tụ được với gia đình.
Tôi nhìn họ lái xe rời đi, trong phút chốc cảm nhận được nỗi cô đơn trong câu "núi non gập ghềnh, bóng người đã xa" rồi. Trong phòng rất ấm áp nhưng cũng thật hiu quạnh, tôi không vội quay về, chỉ đứng trước cửa hút thuốc nhìn về nơi xa xăm. Không biết qua bao nhiêu lâu, Lam Sơn cuối cùng cũng thức giấc xuống lầu rồi, nhìn thấy tôi đứng trước cửa, thế là hỏi: "Em không lạnh sao?"
Tôi nói vẫn ổn, Lam Sơn vừa mát xoa mặt cho đỡ sưng vừa hỏi tôi khi nào thì đi, tôi nói lúc nào cũng được, tùy chị muốn để cho em thời gian hút bao nhiêu điếu thuốc.
Sau đó tôi lại châm lửa một điếu, nhìn khói thuốc từ từ bốc lên.
Lam Sơn ra ngoài lúc nào cũng cần thời gian chuẩn bị, tôi làm Sandwich đem lên xe, như vậy thì chúng tôi đã có bữa ăn chiều cùng bữa tối đầy đủ rồi. Lúc làm những chiếc bánh này tôi còn đang suy ngẫm về cuộc đời của mình.
Tôi đang nghĩ về hồ sơ bệnh án đó.
Nói thật thì, hồ sơ bệnh án kia như một cái gai mọc trong lòng tôi, khi tôi bận có thể không nhớ đến nó, nhưng một khi tôi rảnh rỗi chút thôi, nó liền làm phép khiến tôi bồn chồn lo lắng. Sau khi Lục Tinh Gia đưa tôi đi bệnh viện liền bắt đầu quan tâm đến tình trạng của tôi rồi, tôi không bao giờ giấu diếm anh ta cái gì, tôi rất thành thực nói với anh ta, mức độ lo âu của tôi ngày càng trầm trọng rồi.
Chứng lo âu của tôi bắt đầu từ bản tính hèn mọn yếu ớt sau đó là kỳ giậm chân tại chỗ rồi bây giờ là do quá bận rộn, giống như quay một vòng lại điểm xuất phát ban đầu. Tôi nói với Lục Tinh Gia rằng tôi nghĩ là mình đang phải đối mặt với kỳ dậm chân tại chỗ mới, Lục Tinh Gia không cảm thấy vậy, nói, trong tác phẩm của em tôi không nhìn ra được gì.
Tôi rất khó khăn tìm một ví dụ để cho anh ta hiểu được, sau đó thất bại rồi. Hoàn cảnh hiện tại khác với lúc trước, ví như ngày trước là tôi muốn lên núi nhưng lại khổ cái có biển cấm người đi bộ cắm trước mặt, Lam Sơn và Dương Hi hay là Lục Tinh Gia hiệp lực đạp đổ cái biển báo này, sau đó đường đi có trắc trở thế nào tôi cũng không than thở một tiếng, hoàn toàn dựa vào bản thân mà tiến về phía trước. Nhưng hiện giờ là tôi chỉ về ngọn núi phía xa xăm và nói rằng tôi muốn trèo lên ngọn núi kia, còn những người xung quanh đều hỏi tôi: Núi ở đâu.
Không biết là người ta điên rồi hay chính tôi điên rồi, Lam Sơn đang đi boots rồi, tôi dập điếu thuốc, đi khởi động xe.
Tôi cũng không biết có bao nhiêu người bên cạnh người yêu cũ giống như tôi và Lam Sơn, vì vậy tôi cũng không có cách nào xác định được tình cảnh hiện tại được tính là bình thường hay không, có lẽ tôi phải đi treo thưởng, người có thể giải đáp thắc mắc về tình yêu của tôi sẽ nhận được một tỷ nhân dân tệ.
Nhưng cái loại suy nghĩ điên khùng này người khác sẽ không hiểu, tôi đoán Lam Sơn cũng không hiểu... Hình như cũng không phải là thế, Lam Sơn có vẻ là cảm nhận được, bởi vì khi tôi lái xe đến lưng núi, chị ấy đã hỏi một câu mà những cặp đôi chia tay rồi lần đầu tiên gặp lại nên hỏi:
"Dạo này em sống tốt không?"
Tôi không trả lời.
Một mặt là vì tôi không biết trả lời Lam Sơn như thế nào, mặt khác là vì tôi đang tức giận, tức giận vì sự đa sầu đa cảm của mình tối hôm qua. Khác với ngày trước, tôi lúc trước sẽ vì sự lạnh lùng của Lam Sơn mà mắc cả chứng cuồng loạn, cảm xúc kiểu vậy vừa đau xót vừa sảng khoái, nhưng hiện giờ tôi chỉ cảm thấy đau khổ và bất lực, điều này làm tôi ý thức được sức sống của mình đang dần dần vương vãi đi, và lý do không chỉ vì tôi và chị ấy đã chia tay.
Mặc dù có rất nhiều đêm tôi sẽ tự nhiên hoặc là tất yếu phải nhớ đến chị ấy, nhưng những buổi đêm ấy không phải là những nơi chị ấy nên xuất hiện. Hiện tại tôi và chị ấy ở cạnh nhau chỉ còn lại hai chữ "câm lặng", nhưng đôi lúc tôi rất mê man, vì tôi không thể giải thích được tại sao mình lại đưa Lam Sơn đến đây ngắm phong cảnh.
Trong phút giây đó, tôi chỉ là làm việc mà tôi muốn làm.
Lúc chúng tôi đến nơi trời sắp tối rồi, trước khi một hơi tàn của ánh sáng mặt trời kịp tắt tôi dẫn Lam Sơn đến nơi mình thường nghỉ chân, tôi trải một tấm thảm trên mặt đất, nói em chưa từng đến đây vào mùa đông, khi chưa có tuyết rơi lá rụng rất dày, có thể ngồi thẳng lên đất, nhưng em thấy chị cao quý như vậy, vẫn là trải...
Tôi nói nhiều như vậy, nhưng Lam Sơn hoàn toàn không để ý đến tôi. Tôi quay đầu lại thấy chị ấy đút tay vào bao áo, đứng rất gần với bờ núi, sau đó ngắm nhìn cảnh chiều âm u nơi đây, tôi không nhìn thấy ánh nắng vàng cam hắt lên mặt chị ấy, nhưng tôi nghĩ như vậy chắc chắn sẽ rất đẹp.
Tôi chỉ nói là: "Chị đừng đứng sát quá, ngã xuống là em không cứu được chị đâu."
Lam Sơn nhẹ nhàng cười, nói, Châu Châu, em đúng thật không cứu nổi tôi.
Rất lâu rồi chưa được nghe người ta gọi tôi như vậy, nhất thời có chút không quen. Một mặt là vì một loại cảm giác lạ lẫm như đã xa xôi ngàn kiếp, mặt khác là nửa câu sau khiến người ta rất khó hiểu, nhưng tôi chỉ suy nghĩ vài giây liền bỏ qua, tôi không hiểu nổi Lam Sơn, thế thì cũng chẳng cần phung phí trí lực nữa.
Tôi còn chưa nói gì, Lam Sơn làm như không có chuyện gì quay người đi lại, ngoan ngoãn ngồi trên thảm ăn Sandwich, sau đó lại tiếng to tiếng nhỏ kêu lên: "Ở trong không có trứng muối!"
Tôi siêu khó hiểu: "Ai làm Sandwich lại bỏ trứng muối bao giờ."
Lam Sơn chỉ lên trời: "Cái kia nhìn có vẻ rất ngon~"
Tôi nhìn theo, ngẫm nghĩ muối mặt trời khó lắm. Hiện tại nó đã chìm xuống dưới chân trời rồi, sắc cam dần dần biến mất, người ta có thể nhìn rõ hình dáng của nó y hệt quả trứng muối, trời ạ, không trách Lam Sơn muốn ăn, bản thân tôi cũng muốn ăn.
Sau đó tôi nói: "Thôi thì chúng ta chịu đựng chút, xem nó như Sandwich có trứng muối đi."
Thế là Lam Sơn cắn một miếng to, rất chịu phối hợp với: "Mặn quá nha!"
Chị ấy diễn như thế này mà không đi làm diễn viên thì tiếc thật, tôi làm như thật đưa cho chị ấy bình giữ nhiệt, bảo chị ấy uống sữa. Sau đó chúng tôi không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi cạnh nhau, ăn cùng nhau, cho đến khi trời tối hẳn. Lam Sơn ăn no rồi thì đứng lên hoạt động cơ thể, tôi ngồi trên tấm thảm nói.
"Giờ chị đi nhìn xem, ga tàu dưới núi đã thắp ngọn đèn màu đỏ rồi."
Thế nên Lam Sơn lại gần vách núi, nhìn trái rồi lại nhìn phải, kinh ngạc vui vẻ mà chỉ vào một hướng: Tôi nhìn thấy rồi.
Thật kỳ lạ, từ lúc Lam Sơn nói ra câu này, tôi dường như rũ bỏ tất cả.
Theo như cách nói của Thu Lịch, tôi đến đây cùng với Lam Sơn theo một góc độ nào đó thì là để hòa giải. Có lẽ sau chuyện này, tôi sẽ không còn ý niệm gì với Lam Sơn nữa.
Nhưng tôi luôn đang chờ đợi thời cơ như thế này, từ lúc chị ấy tặng cho tôi một lọ đựng tuyết, cho đến khi chụp cho chị ấy một bức ảnh áo đỏ tuyết trắng kinh diễm, cuối cùng là chuyện bát mì gói đêm qua, tôi dường như luôn bị vây hãm bởi những thứ không thể biết được. Nhưng kể từ khi Lam Sơn nói bốn chữ này, tôi giống như một đứa trẻ ngày đêm trông ngóng món đồ chơi máy bay chỉ được nhìn mà không có được, đợi đến khi trưởng thành rồi mới có được nó, từ đó gỡ được nút thắt trong lòng, nhưng lại đau buồn vì những tháng ngày khao khát mong đợi thật sự bi thương hoặc hạnh phúc đó, cuối cùng cũng rời xa tôi. Nó là nút thắt trong lòng, cũng vây quanh hãm chặt vô số những ác linh trong lòng tôi, kể từ đây không còn quấy nhiễu làm loạn linh hồn của tôi, nhẹ nhàng bay lên rồi.
Tôi có chút muốn khóc, lại yên lòng đến muốn cười. Cảm xúc như vậy có vẻ kỳ quái quá, may là trời tối rồi, Lam Sơn không nhìn thấy.
Tôi nhỏ giọng nói mỗi ngày vào lúc năm giờ mười lăm phút chiều tối, ở đây sẽ có một chuyến tàu hỏa thật dài thật dài chạy qua, có lẽ là vận chuyển hàng hóa nên không bao giờ dừng lại. Đúng chín giờ tối sẽ có một chuyến tàu chở khách, nó sẽ dừng lại năm phút. Em tìm hiểu rồi, chuyến tàu này là k-series, vừa rẻ vừa chạy chậm, vì vậy sẽ chở rất nhiều người khác nhau. Có lúc em mang theo kính viễn vọng, nhìn họ xuống tàu thở lấy hơi, sau này nếu em mà chụp bộ ảnh liên quan đến tàu hỏa, chắc sẽ đến đây nghe câu chuyện của họ.
Lam Sơn hỏi tôi: "Em chưa từng đến ga tàu đó sao?"
Tôi nói phải.
Lam Sơn đi lại kéo tôi: "Vậy bây giờ chúng ta đi."
Nhờ ơn của Lam Sơn, tôi đã có một căn cứ bí mật lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng được một lần đến gần ngọn đèn đỏ nhỏ treo trước ga mà tôi đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần. Tôi không biết tại sao lúc trước mình lại không đến đây, chắc là cho rằng cũng chẳng có gì đẹp đẽ cả, hoặc có thể nơi đây là một utopia để tôi cất giữ cảm xúc, sợ hãi đối mặt với nó.
Nhưng Lam Sơn đến rồi, tôi phải tiếp khách của mình, có lẽ là như vậy.
Vì vậy chúng tôi lại chạy xe xuống núi đến ga tàu, mua hai vé chặng ngắn rồi vào ga. Trạm ga này rất nhỏ, nhỏ đến nỗi không phân chỗ chờ tàu và ke ga, tôi và Lam Sơn ngồi lên chiếc ghế dài trong ke ga, tôi hỏi chị ấy có đói không, chị ấy bảo hơi đói, thế là tôi mua mì gói, mỗi người một bát, nhìn như thật sự ra ngoài đi chơi.
Người như tôi khi ăn rất chuyên tâm, bởi vì tôi luôn trân trọng đồ ăn, nếu như tôi là mì gói, lúc bị người ta ăn mà lờ đi mình, thế thì tôi buồn lắm.
Vì vậy tôi ăn xong rồi mới phát hiện ra, Lam Sơn chỉ ăn vài miếng liền ôm lấy mì gói ngây người rồi.
"Chị không ăn hả?"
"Châu Châu, cảm ơn em."
Tôi không hiểu: "Em thật sự có năng lực nấu mì."
Lam Sơn liền cười xì một tiếng: "Không phải chuyện này. Là chuyện chụp hình kìa."
"Ờ." Tôi buộc miếng đáp lại một tiếng, "Có gì đáng cảm ơn đâu, nhận tiền làm việc, là chuyện đương nhiên."
"Hôm qua chụp đẹp lắm." Lam Sơn nói, "Thật sự rất đẹp."
Lam Sơn không nhắc đến chuyện này thì thôi, nói cái làm tôi lại nhớ đến chuyện phiền lòng của tôi chiều hôm nay. Hiện tại tôi luôn không hài lòng lắm với tác phẩm trên tay mình, nhìn như thế nào cũng thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng tôi thật sự bất lực rồi. Huống hồ lần này đối tượng chụp ảnh còn là Lam Sơn... vứt cái câu chuyện tình yêu cẩu huyết đi, tôi cho rằng ở chỗ tôi tác phẩm chụp Lam Sơn sẽ còn kinh diễm hơn nữa, nhưng không.
Tôi không muốn cứ như vậy mà nhận lời khen của Lam Sơn, vì vậy nói: "Em nghĩ còn có thể đẹp hơn được nữa."
Tôi dừng lại một chút, lại nói: "Nhưng hiện tại em không làm được."
"Không vội." Lam Sơn dịu dàng nói: "Từ từ tìm cảm giác, chắc chắn sẽ tìm được thôi."
A, phiền thật.
Chuyện này tôi chỉ từng nói cho Lục Gia Tinh thôi, nhưng anh ta không hiểu được cái cố chấp này của tôi, tôi vẫn thấy buồn cười: Cuối cùng cũng đã có cái Lục Tinh Gia get không được rồi. Nhưng bây giờ Lam Sơn get được, tôi lại cảm thấy vi diệu: Tôi nghĩ rằng tôi ít nhất có một cái gì đó không giống với người thường chút xíu, nhưng lúc này dễ dàng bị đoán trúng như vậy, xem ra tôi vẫn bình phàm mà thôi.
Tôi vừa muốn đáp lại, thì tiếng còi tàu từ xa vọng lại.
Âm thanh rất lớn, để lại âm vang suốt cả quãng đường, từ phía bên kia của ngọn núi vọng lại đây.
Tôi lặng lẽ nghe, không nói gì cả. Lam Sơn bỗng nhiên hỏi tôi, em có quen cái thùng sắt kia không?
Tôi nói, quen, bây giờ chắc nó sẽ chậm rãi nổi lên đây."
Lam Sơn rất thoải mái mà ngồi dựa lưng vào ghế.
Lúc này tôi nên nâng ly chúc mừng cho sự ăn khớp của chúng tôi, nhưng khi nhìn thấy góc nghiêng mặt Lam Sơn tôi nghĩ không nên làm rồi. Không biết là ảo giác hay sự thật là như vậy, từ sau lần đầu tiên tôi từ chối Lam Sơn, "Diện mạo thật sự" của Lam Sơn dường như đã hé lộ phần nổi của tảng băng chìm, trong những lần gặp nhau ít ỏi này, tôi thường cảm thấy bầu không khí cực kì đè nén khi ở bên Lam Sơn.
Tôi và Lục Tinh Gia có nhắc qua chuyện này một lần, chỉ đúng một lần, bởi vì anh ta nói, em cứu em trước đi.
Tôi nghĩ cũng đúng.
Tôi còn phải đối mặt với rất nhiều chuyện làm người ta đau thương, dậm chân tại chỗ trên con đường sự nghiệp của tôi, kết quả chuẩn đoán bệnh của tôi, thậm chí là ly biệt với Lục Tinh Gia, những chuyện như thế này góp nhặt từng cái một, đều đâm vào tim tôi từng nhát kiếm. Lúc này tôi bỗng nhiên nhớ tới chuyện chênh lệch thời gian mà Thu Lịch từng nhắc rồi, nếu như Lam Sơn có thể cho tôi thấy diện mạo này sớm hơn một chút, vậy thì Tiêu Châu ngây thơ thậm chí có chút ngốc nghếch trước kia chắc chắn không nói hai lời mà ra tay cứu vãn, nhưng hiện tại thì khác, bây giờ là Tiêu Châu bồ tát bù nhìn, bản thân cô ta còn khó sống.
Cái suy nghĩ này chỉ ở trong đầu tôi một giây, bởi vì tàu hỏa chậm rãi vào ga rồi, cửa mở ra. Đi xuống đủ thể loại người, đa phần là để hút thuốc, để nghỉ xả hơi thì đa số là phụ nữ và trẻ em, họ đứng cách xa rồi. Khuôn mặt trải qua bao nhiêu thăng trầm cuộc đời hiện lên ba điểm mệt mỏi sau cuộc hành trình dài, còn lại đều là niềm vui khi được về nhà. trong từng nhóm hai đến ba người này, Lam Sơn và tôi dường như quá bình lặng và lạc lõng, nhưng chúng tôi liền cứ lạc lõng như thế mà lặng lẽ ngồi đó, cho đến khi nhân viên trạm ga thúc giục bọn họ lên xe, một chuỗi dài các toa xe đầy tiếng ồn và sự im lặng của riêng họ, tiếng còi thổi vang lên, tàu rời đi về phía màn đêm.
Đoàn tàu đi nhanh quá, ngọn đèn đỏ nhỏ treo ở nóc ga nhảy lên dữ dội. Tôi ngắm nhìn toa tàu cuối cùng chạy qua, Lam Sơn ở cạnh tôi đứng dậy:
"Tôi muốn chụp một bức ảnh với nó."
Tôi không mang theo dụng cụ, nhưng điện thoại miễn cưỡng vẫn dùng được. Lam Sơn đứng dưới ánh đèn đỏ đó, khung lấy hình vừa vặn chứa được họ. Lam Sơn lại cười, tôi theo bản năng mà nhấn nút chụp, lại đột ngột dừng lại, tôi nói:
"Đừng gượng ép bản thân."
Ánh mắt Lam Sơn chập chờn như ngọn đèn, nụ cười vốn dĩ trên môi cũng tắt ngấm rồi.
Trong số ảnh tôi chụp cho Lam Sơn, đây là tấm duy nhất sắc mặt Lam Sơn bình đạm, không mang một chút ý cười nào. Mà chị ấy như vậy nhìn rất lạnh lùng và thanh cao, tóm lại là không phải dáng vẻ mà người ta yêu thích. Tôi chụp xong bức ảnh này đột nhiên nói, lần sau em sẽ chụp cho chị đẹp hơn.
Lam Sơn không nói gì, đút tay vào bao áo đứng ở đó.
Tôi nói, chị không tin sao?
Lam Sơn lắc đầu: "Tôi chắc sẽ bận lắm, không hẹn được em."
"Em đùa thôi."
Để chứng minh rằng thật sự như vậy, tôi đưa ngón tay út của mình về phía Lam Sơn.
Lúc này tôi không có suy nghĩ gì khác, tôi chỉ nghĩ rằng nó có thể thực sự như Lam Sơn nói, giai đoạn tắc nghẽn lần này sẽ không khác gì trước đây, sau một thời gian thăm dò thì tôi cũng vượt qua được thôi, và sau đó tôi sẽ chụp cho Lam Sơn những bức ảnh đẹp hơn nữa, khiến chị ấy tiếp tục làm chấn động cả thế giới.
Tôi cứ cố chấp như vậy, thế nên Lam Sơn đưa tay móc ngoéo với tôi.
Sau đó tôi rơi vào trong áo khoác của Lam Sơn, chị ấy ôm lấy tôi, dịu dàng để lại một nụ hôn trên ấn đường của tôi.
Chị ấy nói, Châu Châu, em phải cố lên.
Đây là hành động mờ ám duy nhất của tôi và Lam Sơn trong năm ngày tôi chụp hình cho Lam Sơn này, thậm chí trước đó không có bất kỳ động tác thân mật nào như nắm tay, dẫn đến tôi phiền muộn suốt mấy ngày vì nụ hôn này. Tôi nghĩ nó có nghĩa là sau này tôi và Lam Sơn chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Tuần đầu tiên sau khi quay về thành phố, tôi vẫn đang làm phần edit cuối cùng cho bộ phim tài liệu của Lục Tinh Gia, hoàn thành xong đã là đêm giao thừa.
Tôi nấu một nồi thịt thăn hầm cà chua, cả con chó cũng thèm nhỏ dãi. Tôi cùng A Thủy ngồi xem Gala Xuân Vãn, thật ra cũng không có gì hay ho, chỉ là bật rồi để đó cho náo nhiệt. Do bị cấm bắn đốt pháo nên năm nay trôi qua như nhịn rắm vậy. Nhưng tôi vẫn đi ra ban công lôi ra cây pháo hoa tôi đã mua trước đó, dỗ A Thủy qua chơi với tôi.
Vào lúc nửa đêm tôi kích động muốn cosplay cô bé bán diêm, đốt que thứ nhất.
Tôi nói, tôi hy vọng những người tôi yêu thương sẽ luôn mạnh khỏe hạnh phúc.
Tôi dùng que thứ nhất đốt tiếp que thứ hai, nói, hy vọng những người thương yêu tôi cũng luôn mạnh khỏe hạnh phúc.
Theo lý thuyết thì tôi phải ước tiếp que thứ ba, nhưng khi đốt lên que thứ ba tôi không còn gì để nói nữa rồi. Tôi nghĩ lại hai điều ước phía trước, thật sự lật đi lật lại cũng có vài người. Lam Sơn như ngọn sao băng lướt qua đầu tôi, nhưng vấn đề là tôi thậm chí không biết nên đặt Lam Sơn ở vị trí nào bây giờ, thảm quá đi.
Tôi nhìn A Thủy một lần nữa, thế là quyết định dành cho cả hai que diêm thứ ba:
"Hy vọng Lam Sơn và A Thủy luôn mạnh khỏe hạnh phúc."
Tôi nói chậm quá.
Ngọn lửa cháy hết rồi.