Hôm nay tôi đã gọi con ong vàng của tôi vô số lần, cuối cùng cũng được đạp nó cưỡi gió lướt sóng rồi.
Nhưng nói thật tôi có chút khó chịu, từ đầu đến chân. Đầu óc mơ hồ vì hôm qua chụp ảnh cả ngày cho Lam Sơn, tôi đã buồn ngủ như chó rồi, chỗ không thể miêu tả kia rất khó chịu vì vừa rồi ở KTV làm việc xấu. Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa. Tôi mồm nói không cần cái thân thể này là thật đó, cả đầu óc đều là hình ảnh vừa rồi tôi cùng Lam Sơn ở trên sofa dây dưa.
Chúng tôi chỉnh đèn xuống mức tối nhất, mở nhạc lên mức to nhất, tôi ôm lấy Lam Sơn, đèn lướt qua, nửa bờ vai cùng khuôn mặt chị ấy được rọi sáng đủ màu. Tôi nhớ có loài động vật có khả năng thu hút ánh sáng, không biết có đẹp không, nếu đẹp thì tôi nguyện dùng nó so sánh với Lam Sơn.
Thế nên tôi càng dán chặt lên người Lam Sơn, tôi muốn khắc lên cơ thể chị ấy màu sắc của riêng tôi.
Trong đầu tôi đầu là những thước phim bậy bạ, hồn lại bay đi rồi. Lam Sơn đang đạp Lamborghini ở đằng trước tôi, đi rồi lại dừng lại đợi tôi, một khi tôi dùng tốc độ của loại xe Dịch Dương Hồng mà đi, Lam Sơn sẽ nhao nhao bên cạnh, nói Châu Châu em nhanh lên chút đi mà.
Lần đầu tiên tôi nghe chị ấy gọi tôi Châu Châu phút chốc cả người bùng nổ. Tôi từ nhỏ đến lớn không thích thân thiết quá với người khác, rất ít người kéo tay tôi rồi gọi tôi như vậy, nhưng Lam Sơn thì được. Chị ấy làm sao có thể không được đây, chị ấy chính là đỉnh cao của được, được đến nỗi phút giây đó tôi nghĩ làm con gái cũng má nó thật tuyệt vời quá đi, muốn uốn éo muốn dính người muốn làm nũng như thế nào cũng được.
Tôi can tâm tình nguyện bị gọi là Châu Châu, nhưng tôi vẫn kêu chị ấy là Lam Sơn, bởi vì tôi cảm thấy Sơn Sơn nghe không hay chút nào.
Tôi đuổi kịp chị ấy, sau đó cùng với chị ấy nói đủ chuyện trên đời, không như thế này thì không được, khi tôi tự mình đạp xe não đã ngừng hoạt động được một lúc rồi, biến thành loại phương tiện cổ, không dùng được.
Đạp xe là Lam Sơn đề nghị, tôi lúc ấy còn đang tỉnh chút, nhìn bộ dạng thần bí của chị ấy thế là tôi đồng ý. Bây giờ thì hối hận rồi, vì từ trong lòng tôi thật sự rất vui được nói chuyện với Lam Sơn, nhưng tôi buồn ngủ quá, đây là giờ khắc lãng mạn của cuộc đời, đều dựa vào ý chí sắt đá của tôi mà theo chân Lam Sơn.
Chúng tôi đi một quãng xa, Lam Sơn ở bên cạnh hỏi em không sợ tôi bán em đi à, em buồn ngủ đến mức đạp xe với tốc độ rắn bò. May cái bây giờ là đúng bốn giờ sáng, bốn con đường mình xe đạp tôi độc chiếm, tôi mắt nhắm mắt mở đạp xe, nói em bị chị bán đi, đều là tâm can tình nguyện. Chị ấy cười ra tiếng hỏi tôi sao em nói chuyện giỏi thế, tôi liền trả lời rằng tôi chỉ nói tiếng người với những người đẹp thôi, còn lại thì thả rắm.
Lam Sơn cười vang, đưa tay lên vuốt ve mái tóc tôi.
Đến lúc về điểm đích tôi đã hoàn toàn mất ý thức rồi, túm lấy góc áo của Lam Sơn theo chị ấy lên lầu, vào cửa nhà không biết là nhà của ai một phát là nằm lăn luôn ra sàn, trước khi ngủ Lam Sơn để tôi gối lên đùi chị ấy, vuốt ve má của tôi dỗ tôi ngủ, rồi hát một làn điệu dân ca nghe rất hay.
Mệt quá.
Trong giấc mơ của tôi trời luôn mưa.
Hạt mưa rơi trên khuôn mặt tôi.
Giấc ngủ tối hôm nay của tôi rất chất lượng, ngủ no nê bốn đến năm tiếng đồng hồ. Lúc tôi tỉnh lại đã chín rưỡi rồi, Lam Sơn không có ở đây, tiếc thật đấy, nếu chị ấy có bên cạnh thì tôi có thể nằm lì thêm lúc, trời mới biết tôi nhác rời giường đến mức độ nào. Nhưng Lam Sơn không ở đây, tôi chỉ đành chậm chạp bò xuống giường đi tìm chị ấy.
Trước khi đứng đây tôi ít nhất đã ngẩn người nửa phút để suy nghĩ xem nơi này là nơi nào, hồi tưởng lại hình cảnh tối qua cộng thêm cơn mưa trong mộng ấy, sau đó quay về căn phòng đơn giản có hai mươi mét vuông này, hai bên đầu giường đều là cửa sổ, dưới cánh cửa sổ là chiếc bàn gỗ, bên cạnh là ngăn tủ to đùng, bên trong bày những làn hoa.
Tôi có phải hay không đối với Lam Sơn tẩu hỏa nhập ma rồi, ngay cả cách bố trí này cũng thấy rất "Lam Sơn". Tôi không lục loạn đồ đạc, như vậy không lịch sự, cùng lắm tôi chỉ liếc cái ảnh cũ trên bàn một cái, là khuôn mặt của Lam Sơn.
Căn nhà thật nhỏ, chỉ có hai phòng, mở cửa ra chính là phòng khách, bước thêm ba bốn bước nữa chính là Lam Sơn đang gội đầu ở trên ban công, tôi không biết căn nhà này xây bao lâu rồi, đến nỗi mà chị ấy phải tự đun nước nóng gội đầu.
Cây liễu ngoài cửa sổ đung đưa, lấp ló ánh nắng. Chị ấy mặc chiếc áo hai dây hoa nhí cùng với chiếc quần đùi ống lá sen màu trắng, nghiêng đầu cuối người xuống, những ngón tay trắng nõn luồn qua mái tóc đen, tiếng nước rơi tí ta tí tách, bình nước đỏ hoa cùng với bồn nước sứ nằm yên trên chiếc bàn gỗ chờ được đưa đi.
Tôi vô danh vô phận đứng yên ở đó, không xứng để hòa mình vào thước phim này.
"Chụp cả ngày rồi, em có mệt không vậy?"
Chị ấy nghe thấy tiếng chụp ảnh miệng liền cằn nhằn hờn dỗi. Tôi mới không cần để ý đến chị ấy, chụp chán rồi mới đặt mông lên cái bàn gỗ. Tôi giúp chị ấy thêm nước nóng thay chị ấy gột rửa đi hết xà phòng, chị ấy giống như một chú mèo sợ tắm, có tôi ở bên cái là không phản kháng, ngoan ngoãn để tôi đùa nghịch.
Tôi thề tôi sống hai mươi mấy năm rồi chưa bao giờ tỉ mỉ như vậy, nhưng chị ấy là Lam Sơn, nên hoàn toàn không cần đến lý do, tôi không thầy tự học thực hiện từng việc một. Chị ấy cuối cùng khoác chiếc khăn lên vai rồi đứng dậy, tóc mái chải hết ra đằng sau rồi. Ừm... có chút không đẹp nha. Tôi lấy tay chải lại tóc mái, thế này thì Lam Sơn lại biến thành Lam Sơn xinh đẹp rồi, một thiếu nữ Lam Sơn ướt át, mặt mộc, trẻ trung thuần khiết.
Tôi nói chị không phải là lột xác thành công, mà là lột loạn xạ nha, làm sao có thể muốn bao nhiêu tuổi thì bấy nhiêu tuổi. Chị ấy đứng dưới ánh nắng lau khô mái tóc, đại khái là bị tôi khen đến không còn mặt mũi mà trả lời. Thế nên tôi lảng sang chuyện khác, hỏi chị ấy đây là đâu.
"Nhà bà ngoại của tôi."
"Nhà của người già thần kì thật, ngay cả bộ sạc pin máy ảnh điện tử mới ra mắt năm ngoái cũng có."
"Đó là tôi giữ nha." Lam sơn nói. "Mẹ tôi cũng là người mẫu, bà ấy ngày trước thích nhất là chụp ảnh. Loại máy ảnh cổ điển nào bà ấy đều mua cả, đến ngay cả phim nhựa cũng có."
Đậu xanh, cũng chịu chơi đó. Lam Sơn dẫn tôi vào phòng khách, cái tủ kính chồng năm tầng gia tộc máy ảnh nằm giữa nhà, có dán nhãn phân vùng, ghi chú ngày tháng được lưu giữ. Nhãn dán của Lam Sơn chiếm hơn một tầng, ghi chú từng cái một: quà sinh nhật tặng mẹ 36 + 1/2/3.... x tuổi, mãi trẻ đẹp nha.
"Tại sao lại là 36 + x tuổi?"
Lời vừa thốt ra tôi thật sự muốn tát cho mình một cái, buột miệng nói: "Xin lỗi."
"Mẹ biến thành thiên thần từ rất sớm." Lam Sơn một chút cũng không để bụng, ngồi trước tủ nhìn bộ sưu tập của mẹ, nghiêng khuôn mặt trắng nõn dán lên, thổi lên kính thủy tinh một tầng khí trắng xóa, chị ấy giống như một đứa trẻ dán lên đó, dường như đang được mẹ ôm vào lòng.
Lam Sơn quyến rũ, phóng khoáng, khí chất đầy mình trong phút chốc bị làn sóng cuộc đời cuốn đi mất, chỉ lưu lại một Lam Sơn tinh khiết như hạt cát trắng.
Tôi dường như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm.
Tôi dùng máy phim nhựa giúp Lam Sơn lưu giữ một bộ ảnh tại căn nhà cũ, trong phòng tối nhỏ rửa ảnh rồi đem về công ty. Lam Sơn về nhà nghỉ ngơi rồi, nhưng tôi không thể thoải mái như chị ấy được, một trợ lý nhỏ hèn vẫn chỉ là trợ lý nhỏ hèn mà thôi, vẫn phải đi làm mới được về nhà ngủ bù. Lam Sơn an ủi tôi nói em làm dân thường mấy ngày này nữa thôi, tôi thực ra không tin, nhưng lời Lam Sơn nói ra tôi đều gật đầu tán thành.
Đưa chị ấy vào phòng cái tôi lập tức chạy không ngừng đem ảnh dâng lên tay hai bên công ty, việc còn lại không còn thuộc trách nhiệm của tôi nữa. Tôi về nhà ngủ như chết, lúc tỉnh lại điện thoại thông báo một loạt cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc, tôi nửa tỉnh nửa mê, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Sau khi tôi đọc hết tin nhắn lật hết mấy ứng dụng mạng xã hội, tôi cuối cùng cũng nhận thức được Lam Sơn nói đúng thật.
Nói một cách ngắn gọn thì. Tôi một đêm nổi tiếng.