Thiêu

Chương 49



Chuyện này nghe có vẻ kỳ quái, nhưng vuốt tóc lại thì phát hiện ra cũng không phải chuyện gì to tát.

Lý do cũng không có gì bí ẩn, đó là công ty của Lam Sơn muốn chụp một bộ ảnh cho Lam Sơn, đã liên hệ với Mộc Yên Nhi từ lâu rồi, chị Mộc tạm thời có việc quan trọng, hai bên không thể hòa hợp được thời gian. Công ty có yêu cầu rất cao với bộ ảnh này, cho rằng ngoài chị Mộc ra không ai chụp cho Lam Sơn được, chị Mộc chau mày suy nghĩ rất lâu, vỗ chân một cái: Không phải còn có Tiêu Châu nhà chúng ta sao??

Mẹ nhà chị.

Tôi không thể cứ thế cho rằng cả thế giới đều biết chuyện tình lâm ly bi đát giữa tôi và Lam Sơn, Mộc Yên Nhi thường xuyên công tác ở nước ngoài, lại bận rộn (với lại chị ta nói chỉ xem tin tức chính trị, tôi xỉu), căn bản là như ngăn cách tin tức giữa đỉnh Everest và rãnh Mariana.

Huống hồ với tính cách của Mộc Yên Nhi, tôi nghĩ cứ cho là chị ta biết được cái gì, cũng như thường mà vứt chuyện này vào tay tôi.

Thật ra sau khi nghe Mộc Yên Nhi nói tôi im lặng một lúc lâu, chị ta cũng không ngốc, nhìn ra được tâm trạng khác thường của tôi, có lẽ cũng đoán được giữa tôi và Lam Sơn xảy ra chuyện gì đó. Nhưng chị ta cũng không vội, quay người chậm rãi hút thuốc rồi đợi tôi.

Hút hết một điếu, chị ta nói: "Lam Sơn là một người phụ nữ rất kỳ quái."

"Ở phương diện nào?"

"Đơn giản chỉ là trên phương diện đối tác nghề nghiệp. Tôi từng chụp cho rất nhiều phụ nữ đẹp, kỳ quái nhất vẫn là Lam Sơn. Tôi có thể chụp một bộ ảnh dựng thành phim theo tiêu chuẩn đẹp xuất sắc phổ thông, nhưng những thứ đó không bằng các tác phẩm em chụp cho cô ấy." Mộc Yên Nhi nói, "Lam Sơn đều giữ khoảng cách với mọi ống kính, cô ấy chỉ gần với em mà thôi."

Tôi muốn khóc mà không được: "Chị, chuyện này không phải cứ khen một câu là em có thể đảm nhận được."

Mộc Yên Nhi cười: "Thế em nghĩ tôi phải làm sao đây?"

Tôi lại ngẫm nghĩ một lúc, dập tắt điếu thuốc trên tay: "Phiền chị hỏi ý kiến bên công ty họ rồi."

Sau khi dùng kế hoãn binh tôi lại dùng chiêu kim thiền thoát xác, lập tức hỏa tốc quay lại hội trường tìm người nuôi lợn Thu Lịch. Bốn phía không thấy bóng dáng đâu, có người nói với tôi anh ta đi vệ sinh rồi. Thế nên lúc Thu Lịch đi từ nhà vệ sinh ra thấy tôi ngồi xổm trước cửa đợi anh ta, hết lời để nói: "Cô biến thái thật."

"Tốt nay dắt heo đi dạo không?" Tôi khoan dung nói, "Tôi đi cùng anh."

"... Cô có bị thần kinh hay không?"

"Có." Tôi rất quyết đoán, "Mau cứu tôi với."

Nửa tiếng sau Thu Lịch để heo chạy đằng trước, tôi và anh ta sánh vai đi rồi kể hết toàn bộ đầu đuôi sự việc. Thu Lịch gật đầu nói, hóa ra là như vậy, thế cô có muốn nhận việc này không?

Tôi rất thật lòng: "Tôi không biết."

Tôi là thật sự không biết.

Một mặt muốn, tuy tôi từ chối quay lại với Lam Sơn, nhưng từ đó đến giờ chúng tôi chưa gặp nhau một lần, tôi thậm chí còn không cách nào phán đoán được mình còn yêu chị ấy hay không; mặt khác tôi lại rất nhát gan, tôi sợ hôm đó tôi không dễ gì mới quyết tâm được như vậy, gặp chị ấy một lần nữa thì sụp đổ thêm mất. Vì vậy tôi lưỡng lự rất lâu, không biết chọn như thế nào đây.

Lúc này Thu Lịch đột ngột hỏi: "Giữa cô và Lam Sơn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Tôi ngây người.

Sau đó tôi nói: "Vấn đề nảy sinh giữa tôi và Lam Sơn chính là không có chuyện gì."

Chia tay với Lam Sơn gần một năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi chính thức nhìn nhận lại câu hỏi này. Bạn nói tính cách không hợp sao, cũng không phải, bởi vì nói theo một góc độ nào đó tôi và Lam Sơn đều rất điên; nhưng bạn nói là do nảy sinh vấn đề nguyên tắc to lớn nào đó hả, cũng thật sự không có, hai chúng tôi không ngoại tình cũng không nghiện ngập gái gú, công việc và tình yêu phân biệt rõ ràng, không tồn tại cái kiểu anh đi 996 em ở nhà nuôi bồ, nếu đã như vậy mà chúng tôi lại vẫn chia tay, nghĩ lại không có ngoại tình phản bội thì tổn thương mới thật sự càng đau khổ lại càng dai dẳng hơn, dù trôi qua bao lâu đi chăng nữa thì nhớ lại vẫn cảm thấy bất lực.

Thu Lịch nghĩ một lúc, vỗ vào vai của tôi, nói: "Giữa hai người có khoảng cách về thời gian."

"Chị ấy lớn hơn tôi có một tuổi."

"Một tuổi cũng quyết định rất nhiều thứ, với lại hai người đi trên hai con đường khác nhau." Thu Lịch nói, "Cuộc sống trước đây của cô ấy như thế nào, cô nhất định hiểu rõ hơn tôi. Nhưng thứ mà cuộc đời đem lại cho cô ấy, không phải chỉ cần cô thuận buồm xuôi gió trải nghiệm một năm là có thể đuổi kịp, đây gọi là khoảng cách về thời gian, cô hiểu không?"

Thú vị đấy, vì vậy người ta hợp nhau đến vậy cũng không đến được với nhau, chẳng ai sai cả, cái sai chính là thời gian. Nhưng tôi thường nghĩ chênh lệch thời gian giữa tôi và Lam Sơn còn sâu sắc hơn Thu Lịch hình dung rất nhiều, bởi vì trong mắt tôi Lam Sơn vốn dĩ là một tiên nữ ở trên trời, chênh lệch như vậy thì một người phàm trần như tôi có gắng hết sức lực một đời lăn lội leo trèo cũng không chạm đến được.

Thế nên tôi ngớ ngớ ngẩn ngẩn, hỏi, rồi sao nữa.

"Vì vậy có một số việc nếu đuổi không kịp tránh cũng không xong, vậy thì phải đi mà đối mặt." Thu Lịch nói, "Ngành này nhỏ bé như vậy, chỉ có vài người như thế. Cô có thể trốn tránh một thời gian, nhưng chỉ cần cô vẫn còn nhớ đến cô ấy, thì không thể trốn tránh cô ấy cả đời."

Cha Thu Lịch này nhìn có vẻ đần độn nhưng có lúc rất thâm sâu, đôi khi tôi nhìn thấy anh ta là muốn đấm cho cái, nhưng những lúc quan trọng anh ta luôn có thể bật ra một hai câu triết lý, tôi phục rồi.

Nếu như lúc này heo peppa không hát phá hoại bầu không khí ấm áp này, tôi sẽ rất vui lòng dành cho anh ta một cái ôm đằm thắm.

Đúng lúc này điện thoại kêu lên, Mộc Yên Nhi gửi tin nhắn cho tôi:

"Họ đồng ý rồi."

Người tính không bằng trời tính, bất kể là tôi có chụp bộ ảnh này hay không thì tôi vẫn cảm thấy vui buồn lẫn lộn.

Bạn biết đấy, các tuyển thủ lướt internet chỉ có trí nhớ bảy giây, chuyện từ nửa năm trước rồi giờ đây cũng không tạo ra được làn sóng gì, tôi chụp cho Lam Sơn cực kỳ đẹp, đây là sự thật không thể chối cãi trong mắt bất kỳ ai. Ngày trước là tránh tin đồn với lại tôi thật sự rất bận, bây giờ công ty họ muốn tôi chụp thì tôi chỉ có chạy đường trời.

Sau khi trao đổi lại với chị quản lý thì tôi gửi kế hoạch dự án qua, sau đó tôi mất hơn nửa tháng ngày nào cũng uống trà luyện chữ dưỡng nhan, học cách tĩnh tâm của người già, giảng đạo lý đã đạt đến cảnh giới của thiền Phật pháp, nói như vậy có phải sẽ lãng mạn hơn chút không: Giả sử tôi là một nhà sư ngồi thiền suốt một đời, sông ngòi đất liền gì đều ngồi tất, ngắm nhìn những đám mây bay trên trời, một lòng hướng tới Phật, chắc cũng chỉ vì muốn ngắm đài sen liễm diễm trước mặt Phật mà thôi.

Và những ngày tu tập của tôi, đã bị hủy hoại bởi một cú điện thoại...

Lam Sơn hỏi: "Năm nay em vẫn đón Tết một mình hả?"

Fine, tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao trên đời người phàm lại nhiều hơn thần thánh, chính xác là hồng trần khó nhìn thấu, tơ tình khó dứt bỏ.

Vì câu này của Lam Sơn mà ba ngày sau chúng tôi đã phóng xe đến một ngôi làng gần đó. Ngày trước mỗi lần bị tổn thương là tôi lại lôi xe ra chạy hóng gió, lúc ở trên đỉnh núi ngắm sao tôi thường thấy một đoàn tàu dừng ở bến cũ ấy, đây có lẽ là hơi thở nghỉ ngơi ngắn ngủi của nó trong đoạn đường vận mệnh trèo đồi lội suối, khi tàu dừng ở trạm sẽ sáng lên một ngọn đèn đỏ lờ mờ, đứng ở đỉnh núi có thể thấy được rõ.

Còn tôi lúc đó nghĩ nhiều nhất vẫn là, Lam Sơn nên đến đây một lần, cùng với tôi.

Chuyến đi này chúng tôi lái hai chiếc xe, một chiếc là cho tôi và Lam Sơn, chiếc còn lại là để chở các nhân viên khác. Trước khi tôi đi đón Lam Sơn còn tranh thủ rẽ qua gặp Lục Tinh Gia, vì sợ bị chửi, nên hôm đó tôi mới nói chuyện tôi muốn chụp Lam Sơn cho anh ta, Lục Tinh Gia không mắng tôi, chỉ là cười trên nỗi đau của người khác:

"Thật không hiểu mấy người phụ nữ các cô."

"Cảnh cáo anh vi phạm quyền bình đẳng."

"Em thật sự sẽ không từ chối?" Lục Tinh Gia nghiêm túc hỏi.

Tôi nghĩ ngợi một lúc, đem những lời lẽ tối hôm đó của Thu Lịch nói lại cho anh ta. Lục Tinh Gia nghe xong như có tâm tư riêng, nói nếu như có thể giải quyết được vấn đề đó, em sẽ không ngần ngại mà gương vỡ lại lành nhỉ.

Tôi nói đương nhiên.

Nhưng tôi nói với anh ta, một câu không hề nói với Thu Lịch.

"Tôi nghĩ vấn đề lớn nhất là, Lam Sơn không đủ yêu tôi."

Sau đó tôi nhìn đồng hồ, sắp đến giờ hẹn với Lam Sơn rồi, tôi nói bai bai tôi đi đây, sau đó xách balo chạy xuống lầu. Lúc đóng cửa nghe thấy tiếng thở dài của Lục Tinh Gia vang lên đằng sau lưng, anh ta nói A Châu, con người mà sống tỉnh táo như vậy, rất khó có thể vui vẻ.

Tôi cũng nghĩ vậy.

Nhưng không phải là tôi kiến giải cao siêu, mà là sự thật đôi khi rất thẳng thắn và tàn nhẫn.

Khi tôi ở dưới nhà Lam Sơn, xe chở nhân viên khác cũng đến rồi, tôi lấy bớt một ít dụng cụ lên xe của mình, đang nói chuyện thì nhìn thấy Lam Sơn mặc áo len trắng đi từ cửa cầu thang ra, trên tay còn khoác một chiếc áo ngoài màu đỏ rượu vang, trên đầu đợi một chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ nhạt, như một họa sĩ nhỏ nhắn hoạt bát sôi nổi.

Đậu, tôi nói rồi, áo len trắng là điểm yếu của tôi.

Áo len trắng Lam Sơn mặc là loại bó sát người, thế là lộ ra đường cong uyển chuyển của chị ấy, mềm mại mảnh khảnh, một thân thể phụ nữ tràn đầy sức quyến rũ điển hình, mà khí chất của Lam Sơn vừa vặn hòa nhập với sự quyến rũ chết người này, con mẹ nó chứ đúng thật là đài sen trước mặt Phật, chỉ được ngắm nhìn từ xa chứ không được ***.

Phật tôi không bao giờ độ kẻ ngốc, tôi chìm thuyền rồi.

Nhưng tôi và chị ấy xa nhau lâu như vậy, kỹ năng duy nhất tôi tu luyện được, đó chính là nhìn núi Thái Sơn đổ mặt cũng tỉnh bơ. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn chị ấy vui vẻ bước từng bước một đến chỗ tôi, nghe thấy nhịp đập thình thịch thình thịch của con tim mình.

Tôi và nhân viên sắp xếp chỗ ngồi lâu như vậy, Lam Sơn xuất hiện cái làm rối loạn hết kế hoạch: Chị ấy không quen một nhân viên nào hết, xem ra chỉ có thể ngồi ở xe của tôi, ghế sau thì chất đầy dụng cụ, vì vậy số trời đã định: Đây lại là một thế giới riêng của hai người rồi.

Tôi gật đầu, bảo họ lên xe, sau đó đưa tay nhận lấy vali của Lam Sơn, chuẩn bị bỏ vào cốp xe. Lam Sơn ở bên thấy tôi không nói chuyện, đột nhiên hỏi:

"Có phải em không muốn ngồi cùng tôi hay không?"

"Không phải đâu." Tôi nói, "Ngồi trên xe của em chị có khả năng sẽ hút thuốc thụ động."

Lam Sơn kiểu như không nghe thấy: "Nếu như em thật sự không muốn thì..."

Tôi tưởng Lam Sơn muốn nói "Vậy tôi đi xe khác" hay đại loại câu nào đó, nhưng tôi quên mất Lam Sơn không phải là một người phụ nữ bình thường, đến cả lão đại trải nhiều sự đời như Mộc Yên Nhi còn thấy chị ấy khác người, vậy rõ ràng chỉ có thể là Lam Sơn thật sự phi phàm.

Chị ấy nói là: "Vậy tôi đút lót cho em nhé."

Mẹ nhà chị, câu này nói cũng đáng yêu đấy, tôi lại rục rịch trong lòng rồi, nhưng tôi vẫn có giới hạn của mình: Nếu lúc này đây Lam Sơn ôm hoặc hôn tôi, tôi nhất định sẽ lạnh lùng vô tình nói, chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp.

Nhưng Lam Sơn không làm những chuyện đó, chị ấy lôi một chiếc lọ thủy tinh to bằng lòng bàn tay từ dưới áo khoác trên cánh tay, bên trong là tuyết, tinh khiết vô hạn.

"Tặng em." Lam Sơn nói, "Trận tuyết đầu mùa năm nay, tôi giữ lại rồi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv