Thiêu

Chương 42



"Tin xấu hơn."

Tôi có tài nguyên show thời trang, sẽ đi tham gia hoạt động tháng trình diễn thời trang."

"Xấu ở đâu?"

"Lam Sơn cũng đi."

D.a.mn it.

"Tin xấu là gì?"

"Một tòa báo nào đó gần đây muốn tung tin của hai chúng ta, nghi ngờ chúng ta đang trong giai đoạn yêu nhau nồng cháy."

... D.a.mn it. x 1000000.

"Mẹ nhà anh???" Tôi xưa nay không bao giờ khách sáo với Lục Tinh Gia, chửi thằng luôn. "Hai chuyện này cái nào nặng cái nào nhẹ anh không phân biệt được hả?"

"Nhìn phản ứng của em là biết tôi sắp xếp đúng rồi."

"Thế này cũng không phải là sai... tôi không phải đang nói cái này, rõ ràng bị tung tin đồn không phải là xấu hơn à."

Tôi không có kinh nghiệm trong chuyện này như Lục Tinh Gia, anh ta hiện tại bình tĩnh hơn tôi rất nhiều. Tôi nhớ lại những ngày tôi đi theo lịch trình của Lục Tinh Gia, xứng với danh con chó bám đuôi như hình với bóng, Lục Tinh Gia rõ ràng cũng cực kỳ tình cảm, hiếm khi được nghỉ cũng nguyện ý dậy lúc năm giờ sáng đi câu cá cùng tôi (Con mẹ nó hẹn hò ai lại đi câu cá bao giờ), thật đúng là câu chuyện tổ tích thần tiên hoàng hôn đỏ thẫm làm người ta cảm động rơi nước mắt.

Nhưng hai chúng tôi không phải là chị em tốt sao????

Khuôn mặt nghiêm túc của Lục Tinh Gia cuối cùng dịu xuống chút xíu, rất săn sóc mà nói: "Em bình tĩnh chút."

A, tôi muốn khóc quá. Nhưng mà phản ứng chậm đến giờ mới phát hiện ra được trọng điểm: "Chưa tung tin?"

"Săn được tin, bên tôi có người đi thương lượng rồi. Nhưng thương lượng xong cũng không khả quan cho lắm, đối phương ra giá quá cao." Lục Tinh Gia đọc một con số, tôi gặp nguy cũng không sợ, nói linh tinh: "Tôi thấy các anh không cần ra giá đâu, ra thẳng đồn công an."

"Cái tỷ lệ giá trên hiệu suất này thấp quá rồi, thế nên tôi đến hỏi em, em cảm thấy thế nào?"

"... Không ép chuyện này xuống hả?"

"Tại sao phải ép xuống?"

Lục Tinh Gia hỏi lại câu này, tôi đứng người tại chỗ.

Lục Tinh Gia đang tỉnh táo, ít ra tỉnh táo hơn tôi rất nhiều.

Diễn xuất của anh ta với đoàn đội cũng ngang ngửa nhau, diễn ra vẻ không bàn nổi chuyện tiền nong, thuận theo tự nhiên mà chuẩn bị cho màn diễn xuất đối mặt với quần chúng, hôm sau tin đồn của tôi và Lục Tinh Gia đường đường chính chính mà lên bảng hotsearch, tôi liền phục sát đất chó săn ảnh:

"Anh nói xem tại sao bọn họ có thể đi theo chụp ảnh chúng ta câu cá lúc năm giờ sáng?"

Trâu bò, trâu bò thật sự, tôi phục.

Ngoài những cảnh ái muội tôi tập trung hết sức để quan sát Lục Tinh Gia quay phim, cùng với vô số lần chĩa ống kính vào anh ta ra, đánh chết tôi cũng không nghĩ đến chó săn ảnh lại có ảnh chúng tôi cùng nhau câu cá.

Tôi và Lục Tinh Gia đi câu cá lác đác được vài lần, ngồi xuống một cái là phải đến bốn năm tiếng đồng hồ. Đều ngồi ngây người, thỉnh thoảng nói chuyện là anh ta đang chia cho tôi một cái bánh mì làm bữa sáng, tôi đưa cho anh ta một hộp sữa bò nói anh uống lót bụng đi; Lục Tinh Gia đá cái cần câu ý bảo tôi thu lại, tôi chỉ vào những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước nói, bần đạo bấm tay tính, nơi này sẽ có cá.

Con mẹ nó như thế mà cũng có thể bị xem thành tình chàng ý thiếp.

Tôi hận đến bầm tím gan ruột, sắp khóc đến nơi: Sự kiên trì này mà đặt trong nghiên cứu học tập, sự nghiệp khoa học nhân loại việc gì phải sầu không có tiến bộ vượt bậc; trí tưởng tượng này mà dùng để viết tiểu thuyết, các nhà văn khoa học viễn tưởng toàn cầu còn phải dừng bút ở đây cũng không nói quá. Lục Tinh Gia cười như điên, nằm lăn lội ở trên giường, mắng tôi được hơi còn than vãn.

Tôi cười khỉnh: Tôi là hùa theo thôi.

Lục Tinh Gia đã có quyết định trước khi đến tìm tôi rồi, hỏi ý kiến của tôi chỉ là bày tỏ lòng tôn trọng. Tôi hỏi tại sao, anh ta nói em là người sau sân khấu, hai lần đều bị tung tin dính líu đến lưu lượng, nói ra thì không tránh khỏi mang tiếng xấu.

Tôi nói, ầu.

Tôi nghĩ một lúc, châm lửa một điếu thuốc: "Thật ra thì việc này đối với anh và tôi cũng tốt."

Lục Tinh Gia liền không nói gì nữa, im lặng mà nở nụ cười, đưa tay rút một điếu trong bao thuốc của tôi.

Anh ta cần rửa sạch mọi ảnh hưởng tiêu cực đến từ Bạch Cập, tôi cũng mượn chuyện này để xóa sạch mối quan hệ với Lam Sơn trước công chúng, ngoài ra còn có thể dọn sạch một đám fan tiêu cực hộ Lục Tinh Gia, giảm nguy cơ phong ba bão táp về sau giải nghệ, một mũi tên trúng ba đích, không ai sai cả. Về những ái muội giữa tôi và Lục Tinh Gia, có thể tôi sẽ bị chụp cho cái mũ "nhiếp ảnh gia phong lưu", nhưng sau khi phim tài liệu được công chiếu thì sẽ được tẩy sạch sẽ thôi. Chó săn ảnh sai ở chỗ không biết gì về việc Lục Tinh Gia có kế hoạch giải nghệ, không thì cũng không có chuyện mặc áo che lưng cho anh ta.

Cũng là lúc Lục Tinh Gia đang hút thuốc này, tôi bỗng nhiên cảm thấy thật ra anh ta sỏi đời hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Là do tôi yếu đuối quá, dẫn đến việc vẫn không thể cam chịu cái quyết định đầy lợi ích, cực kỳ lý trí và đúng đắn này. Nhưng tôi lại cũng thấy Lục Tinh Gia không hiểu lòng người, vì tôi hoàn toàn không cần thiết biết chuyện này, dù sao tính cách tôi cũng cực kỳ mâu thuẫn, tôi mẫn cảm và thận trọng thái quá đối với những người tôi yêu thương, chỉ cần họ nhíu mày là tôi phải mất một ngày một đêm để suy xét về sai lầm của mình; có lẽ cũng vì như vậy, tôi không còn tinh lực để tâm đến cách nhìn của những người không cần thiết về tôi nữa.

Dựa trên những vấn đề này, Lục Tinh Gia có thể đoạt đi quyền được biết của tôi, dù sao ông đây cũng chẳng thèm để tâm đến.

Nhưng anh ta thì không, anh ta thật tốt.

Vì vậy tôi không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, chỉ có mù quáng đắm chìm trong sự không cam tâm giả dối của mình. Bởi vì bị khói thuốc bao quanh tôi đột nhiên nhớ đến, tôi và Lam Sơn tự nhiên đến với nhau như thế, chúng tôi rất ít khi triệt để nói đến chuyện yêu đương, dẫn đến việc trước giờ tôi chưa xác nhận xu hướng giới tính của mình với Lam Sơn.

Vì vậy chính lúc này những hồi ức đã xa xôi đó lại tràn ngập về, giống như những làn sóng ăn mòn một góc đá kiên cứng ở bên bờ, trong sự sụp đổ dịu dàng tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Lam Sơn đang ôm lấy tôi, mềm mại mà ngọt ngào làm nũng. Chị ấy sẽ hỏi tôi, tôi rốt cuộc là chỉ thích con gái hay là thích cả nam lẫn nữ, tôi sẽ trốn tránh không trả lời, chân thành mà hôn chị ấy, nói.

Những thứ này đều không quan trọng.

Em chỉ yêu một mình chị thôi.

Sự không cam tâm của tôi là vì khó dứt tình cũ, cũng thế mà tôi hoàn toàn hiểu được cách Lục Tinh Gia đánh giá mức độ của hai tin này: Có thể tôi sẽ chạm mặt Lam Sơn trong mùa trình diễn thời trang, đối với tôi mà nói thì không khác gì với nhận được tin dữ tày trời.

Cái việc tung tin đồn có công ty của Lục Tinh Gia lo liệu, ông đây cũng phải làm màu mà diễn ra vẻ mặt lo lắng tận hơn mười phút. Nhưng chuyện này thì không giống, tôi buồn phiền từ trung tuần tháng tám đến trung tuần tháng chín, đến khi gần rời khỏi Tokyo còn vừa sắp xếp hành lý vừa mắng tục, Lục Tinh Gia kiên nhẫn ở bên cạnh vừa thưởng thức tố chất bạch liên của tôi vừa lật xem kịch bản quay phim của tôi, lại còn có thể đóng góp sửa đổi ý kiến, tôi phục rồi.

Xoẹt xoẹt vài trang, anh ta rất bình tĩnh mà ngước đầu lên: "Không muốn đi thì đừng đi."

"Bốc phét con rùa nhà anh."

"... Tôi có thể giúp em nghe ngóng lịch trình của cô ấy."

"..."

Trầm lặng, trầm lặng là cầu Khang đêm nay. (Tạm biệt Khang kiều của Từ Chí Ma)

Tôi đuổi Lục Tinh Gia ra khỏi phòng của tôi, cho anh ta cầm ipad tôi đi mà sửa kịch bản, quay đầu nhìn thấy đống hành lý ngổn ngang liền tức đến lộn ruột.

Tức nhất là tôi hoàn toàn không hiểu tại sao bản thân lại nóng nảy như vậy.

Giới giải trí thật đúng là một cái vòng tròn, nói nhỏ thì nhỏ nói to thì to. Dù sao tôi và Lam Sơn cũng có ít danh tiếng, lúc bàn tài nguyên không ít thì nhiều vẫn không tránh khỏi việc nhắc đến tên đối phương, nhưng nói nó to thì cũng không thể bằng dải ngân hà, sau khi chia tay hai người chúng tôi tham gia đủ loại tiệc rượu và hoạt động cũng không chạm mặt nhau một lần.

Tokyo là khu vực hoạt động chủ yếu của TAAKI, chị ấy catwalk tạo ra độ hot cho TAAKI trên toàn thế giới, gần được xem như là con cưng rồi. Sau vụ việc bức ảnh bị tung trong nước, tài nguyên dần dần hướng tới Tokyo. Nhưng lúc chị ấy ở đây thì tôi luôn luôn ở trong nước, chị ấy bay về nước người tôi vẫn ở phim trường quay tài liệu. Sự trùng hợp như vậy khiến các thánh qua đường không nhịn được đập tay khen hay, nhưng đương sự Tiêu Châu chỉ muốn căm phẫn tột độ gõ trống kêu oan.

Tôi luôn tự nói với bản thân con người không cần quay đầu lại nhìn nữa, nhưng thật ra tôi biết rõ một số việc có hô hào cũng vô tích sự. Nếu như tôi thật sự bỏ được Lam Sơn, tôi có thể hoàn toàn bình tĩnh mà đối mặt tất cả mọi thứ về chị ấy.

Vì vậy trái nghĩa với yêu là hận ư, thật ra không phải.

Trái nghĩa với yêu là không quan tâm.

Tôi thật sự không chịu nổi cái bộ dạng này của mình rồi, chỉ cần ngày nào còn nhớ đến Lam Sơn thì ngày đó tôi vẫn là Tiêu Châu trước kia, tự ti và yếu hèn. Tôi ra ngoài ban công hút hết bao thuốc, lúc nhìn lại điện thoại thì phát hiện ra Thu Lịch đã gửi mấy lần yêu cầu cuộc gọi, tôi gọi lại: "Làm trò gì?"

"Nhớ cô rồi, moa moa."

Tôi tắt luôn cuộc gọi.

Thu Lịch kiên trì đến cùng. Tôi tắt ba lần, sau đó không nhịn được buồn nôn: "Xin anh đó, đừng làm tôi buồn nôn nữa."

"Hôm nay tâm trạng không tốt?"

Tôi nghe giọng điệu này của Thu Lịch là biết hôm nay anh ta không có việc gì quan trọng. Bản chất của anh ta và tôi là giống nhau, có việc bàn việc không có việc gì thì ***, nếu là tôi lúc trước cũng buồn nôn mà đáp lại, nhưng mà hôm nay Thu Lịch đen đuổi, đụng vào thuốc nổ rồi.

Tôi đi rửa mặt một cái, không muốn để bản thân trông cáu kỉnh quá. Sau khi bình tĩnh lại chút tôi và Thu Lịch tâm sự đại khái về tâm trạng những ngày vừa qua. Thu Lịch rất khéo léo phát ra vài thán từ.

Tôi tương đối khó chịu với thái độ như nghe chuyện bát quái này của anh ta, tôi buộc miệng xả ra một câu: "Anh đừng có mà ở đó cảm thán nữa, có cách nào làm tôi không buồn phiền nữa không?"

"Được thôi, suy nghĩ của đồng nghiệp về Lam Sơn cô nghe không?"

Đậu xanh, nói có thì có, cha này là Doraemon à?

Nguồn gốc xa xưa của chuyện này là như vậy, Thu Lịch dạo này đang khai thác một phong cách khác, bộ ảnh chụp được vừa khéo hợp với ý của Dương Hi, hai người đằng sau lưng tôi trao đổi thông tin vài lần, gần đây quan hệ cũng rất tốt. Chỉ trách tại tôi quá bận, bỏ lỡ rất nhiều tin tức trong ngành thời trang, đến giờ chỉ có thể cảm thán ngành thời trang này thật sự quá nhỏ, quay qua quay lại chỉ có bấy nhiêu người đi chụp ảnh và được chụp ảnh thôi.

Ban đầu tôi và Dương Hi không thân thiết cho lắm, thứ nhất là tôi sợ Lam Sơn ghen, thứ hai là vì tôi không muốn đi vào vết xe đổ, chỉ chụp ảnh cho Dương Hi giống như trước đây cứ dựa hơi Lam Sơn. Huống hồ tôi còn chưa nói thẳng gì với Dương Hi, nhưng cô ta chưa hẳn là không nhìn ra mối quan hệ giữa tôi và Lam Sơn. Giữa cô ta và Thu Lịch thì không kiêng kị nhiều đến thế, Thu Lịch có câu hỏi gì thì cứ hỏi tự nhiên, Dương Hi thoải mái ung dung mà trả lười, chỉ có khổ đứa nghe như tôi.

Câu đầu tiên mà Thu Lịch hỏi là, Lam Sơn rốt cuộc là một người như thế nào.

Trong mắt nhìn của Dương Hi, Lam Sơn quá đỗi lạnh lùng. Đối với tôi ngày trước, Lam Sơn rất ít khi thân thiết với người khác. Không có mâu thuẫn gì giữa Lam Sơn giỏi làm nũng và Lam Sơn lý trí, không bằng nói kỹ năng diễn xuất của chị ấy rất tốt, đến ngay cả làm nũng cũng thật đến vậy, vừa không làm người khác cảm thấy giả tạo mà khó chịu, vừa đánh trúng vào điểm yếu của người ta.

Được, điều này tôi tự mình lĩnh hội được rồi.

Tiếp theo, Lam Sơn không giao du với người cùng ngành. Bạn bè của Lam Sơn thật ra không nhiều, ít ra lúc tôi và Lam Sơn ở bên nhau, hiếm khi tôi thấy chị ấy hẹn bạn bè đi chơi. Trong số ít bạn bè của chị ấy, đa phần là làm việc sau hậu trường. Thái độ của Lam Sơn đối với những người mẫu này chỉ dừng ở mức độ đồng nghiệp.

"Về đồng nghiệp của Lam Sơn, có một tin rất tế nhị."

"Người quản lý hiện tại của Lam Sơn là gần đến khi phỏng vấn show TAAKI mới đổi, người quản lý trước theo cô ấy từ lúc ra mắt, bởi vì lý do cá nhân mà từ chức rồi."

"Nói là như thế, nhưng có tin đồn nói là tự Lam Sơn đề nghị đổi. Tài nguyên trên tay quản lý hiện tại của cô ấy rất tốt. Trong tất cả những người mẫu ở trong công ty lúc đó, Lam Sơn được xem là trụ cột tiềm lực. Hợp tác hài hòa, cả nhà đều vui, người đại diện bị đổi kia thì không có tin tức gì nữa."

Tôi nghe đến đây thì rất không phục, nói đây không phải tung tin đồn nhảm sao, chứng cứ ở đâu.

"Cô có quyền xem như nghe mấy tin phế liệu với chuyện bát quái, không cần phân tâm." Thu Lịch nhanh chóng khuyên giải tôi, nhưng lại nhanh chóng vô ý mà đâm thêm một đao, "Nếu là thật, vậy thì mắt nhìn người của Lam Sơn cũng ghê đấy, được một người quản lý trâu bò như vậy, lại còn tạo ra một Tiêu Châu trâu bò nữa."

Tôi nhất thời không thể nói gì.

Tôi bỗng nhiên nhớ ra, hóa ra ban đầu những lời đồn đại sau khi <Dã Hỏa> và <Xuân Sinh> bạo nổi không phải là không có căn cứ. Lam Sơn trong ánh mắt của người khác là như vậy, bị hiểu rằng lợi dụng một nhân vật vô danh để trèo lên cao, đánh một ván cờ chơi liều ăn nhiều, đích thực là chuyện "Lam Sơn" đó có thể làm ra được.

Nhưng đây là chuyện "Lam Sơn" trong ánh mắt tôi có thể làm ra được sao?

Tôi còn đang suy ngẫm, nhưng Thu Lịch lại hỏi tôi, dạo gần đây Lam Sơn đang làm gì. Tôi rất thành thật, nói tôi không biết. tôi không dám quan tâm đến mấy chuyện này nữa. Thế là Thu Lịch như có tâm tư gì đó, nói cô tự đi nghe ngóng tài nguyên của Lam Sơn đi.

Tôi nói được, nhưng để tôi hòa hoãn lại chút đã.

Tôi ngồi trong căn phòng tối om lại bóc thêm một hộp thuốc, lặng lẽ hút hết điếu này sang điếu khác, đặt cho hành động này một cái tên thật đẹp đó là suy ngẫm cuộc đời.

Ngược lại tôi không nhất thiết lập tức tin lời Thu Lịch nói, với lại những lời này đều từ miệng của Dương Hi, nói thẳng ra hai người họ là đối thủ cạnh tranh, theo lý thuyết tôi có thể xem những lời nói của Dương Hi là tào lao, mà thực tế tôi cũng nghĩ như vậy rồi. Bản thân tôi cực kỳ quật cường lại cố chấp, những lời muốn nghe thì một mực tin tưởng đến cùng, không muốn nghe thì cứ xem như mây trôi ngoài trời không nhìn thấy.

Tôi có lúc cảm thấy may mắn mình có tính cứng đầu cứng cổ như vậy, chí ít thì sẽ không nghe nói gió là mưa, liền dàng chấp nhận với "Lam Sơn" trong mắt người khác. Nhưng tôi cũng rất phiền muộn, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã không thể tự giải thoát nổi, chị ấy muốn thắng được tôi tôi liền cam tâm tình nguyện mà dâng hiến tất cả sao?

Thế nên tôi rất buồn rầu: Chị mà em nhìn thấy và chị mà người khác nhìn thấy, rốt cuộc đâu mới là con người thật của chị đây.

Câu hỏi này xuyên suốt từ điếu thuốc đầu tiên cho đến điếu cuối cùng, tôi vứt vỏ hộp thuốc vào thùng rác, khi vào phòng tắm rửa mặt tôi nhìn thấy gương mặt ướt đẫm mà xơ xác của mình ở trong gương, đột nhiên nhận ra Thường Lạc nói rất đúng, tôi như thế này thật xấu xí.

Nếu như niềm vui thực sự có thể quyết định đến mức độ dễ nhìn của một người, thế thì nó rõ ràng nghịch lý với tôi và những người xung quanh tôi: ví dụ như tôi quyết không thừa nhận, tôi đích thực là vì bận rộn và chuyện chia tay đè nén cho càng ngày càng xấu đi, ví dụ như tôi vẫn thấp thoáng hy vọng Lam Sơn vì chia tay với tôi mà cảm thấy buồn, nhưng chị ấy vẫn đẹp như lúc đầu đấy thôi.

Vậy là vì chị ấy chưa từng cảm thấy buồn sao, tôi không muốn tin vào cái lý luận này, thế nên chỉ có thể nói cái này là nghịch lý. Nghĩ đi nghĩ lại tôi lại thấy buồn cười, cảm thấy con người đúng thật rất giỏi trong việc tự lừa dối bản thân, nhưng tôi có thể làm gì đây?

Nghĩ đến đây tôi giơ ngón tay lên vuốt ve khuôn mặt của mình trên chiếc gương mờ sương. Sau đó bỗng nhiên nhận ra mình nói rất đúng.

Tôi có thể làm cái gì đây?

Tôi vừa không phải quan to mặt lớn mà làm trái với ý của công ty, to gan mà nói bai bai 886 tôi không đi tham gia hoạt động mùa trình diễn thời trang đâu; cũng không thể lợi hại đến mức tránh tất cả những nơi liên quan đến Lam Sơn. Vì vậy tôi vẫn là một con chó vô dụng, điều khác biệt duy nhất đó chính là nỗi lo sợ làm tôi bực dọc, còn gượng ép bản thân mình đối mặt với thì lại có niềm vui của một con chó vô dụng lật mình thay đổi.

Nghĩ đến đây tôi liền sảng khoái rồi, nhưng lại bỗng nhiên buồn phiền: Tôi nên đi tìm ai, đến viện thẩm mỹ nào đáng tin cậy đây?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv