Dương Hi kéo tôi lên khỏi mặt nước. Tôi bày ra một tư thế cong người tuyệt đẹp.
Nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu ngầm rằng sẽ không hợp tác cùng nhau thêm lần nữa, nói chính xác là Dương Hi đã từ chối trước, nói rằng giai đoạn này chị đừng tìm đến em nữa, tôi còn chưa kịp nói gì, Dương Hi đã nửa đùa nửa thật nói, chị vẫn muốn giẫm lên vết xe đổ sao?
Tôi nhìn cô ta, không trả lời câu hỏi này, mà nói vậy lần sau em muốn hẹn gặp tôi thì phải đợi rất lâu sau đó rồi, tôi hiện tại rất bận.
Dương Hi nhướng mày khinh thường nhìn tôi: Tiêu Châu, chị bốc phét.
Thế à? Tôi cũng thấy vậy.
Tôi đích thực rất bận. Ba bộ ảnh chụp sau khi "Chim thủy tinh" bạo đều rất hot, tháng này tôi không còn thời gian rảnh, những nghệ sĩ có ý định hợp tác với tôi vẫn đang xếp hàng ở tháng sau. Tôi tầm thường đến thô tục, tôi chìm đắm vào trong những bông hoa và những tràng pháo tay còn hơn cả men rượu, nhưng tôi cũng tận lực giữ cho mình tỉnh táo, tôi không muốn bị những tâng bốc chết chóc này đẩy xuống bờ vực thẳm kia nữa.
Tôi kiêu ngạo điên cuồng mà tự ty thấp hèn, tôi trở thành thành viên trong nhóm người hay mâu thuẫn điển hình kia.
Nhưng tôi không tránh khỏi thô tục.
Tôi sẵn sàng trở nên thô tục. Miễn là tôi cảm thấy hạnh phúc.
Tôi nghĩ tôi trong mắt người khác có lẽ là người bình thường, nhưng tôi biết rất rõ dường như có gì đó đã trở nên tồi tệ đi, nói không rõ được, rất khó để hình dung ra. Tôi cảm thấy bản thân trở nên khéo léo hơn, lúc trao đổi với đối phương tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng khi tôi cầm máy ảnh lên tôi sẽ trở nên cực kỳ cực kỳ tự phụ, tôi dùng ánh mắt của bản thân nhìn mọi đối tượng hợp tác, cũng sẵn sàng trả mọi giá cho linh cảm của mình, tiền cũng vậy giới hạn cũng thế, nếu vượt ngân sách tôi sẽ tự bỏ tiền ra thậm chí là đi vay, đối phương không chấp nhận phương án của tôi tôi liền cười mà tranh luận, thà quay về đợi chứ không hề nhượng bộ.
Đương nhiên trường hợp sau rất hiếm khi xảy ra, tôi dựa vào linh cảm nhiếp ảnh mà trở nên nổi tiếng, đối phương chỉ cần giơ tay nhận lấy ảnh, thành quả sẽ không ai bất mãn cả. Thế nên ngược lại trường hợp trước lại xảy ra càng nhiều, túi tiền tôi móc hết rồi thì chấn lột Thu Lịch, có lẽ do tôi mượn tiền quá tùy tiện rồi, hoàn toàn là kiểu "Bạn dám cho vay thì tôi chắc chắn sẽ trả được.", nhưng mức độ tin cậy lấy được còn vững chắc hơn là quỳ xuống khóc lóc thảm thiết, thế nên Thu Lịch cũng to gan mà cho tôi vay.
Trạng thái vui vẻ của tôi kéo dài ngang với thời gian công ty thanh toán lương, cực kỳ lâu, công ty sợ tôi tẩu hỏa nhập ma, một lần nào đó sau khi hoàn thành công việc công ty nói cho tôi xin nghỉ phép vài ngày. Tôi nói được thôi, sau đó cầm lấy tiền lương quay người đi tìm Thu Lịch mặt đối mặt mà thanh toán chuyện tiền nong, trả cả vốn lẫn lãi.
Thu Lịch chậc chậc liên tục, nói cô vay tiền sao không vay Lam Sơn, chị Lam Sơn chắc chắc nhiều tiền hơn tôi.
Tôi dựa vào cửa cười, nói không được, như thế thì lương tâm tôi đau.
Là rất đau, nhưng không chỉ có lương tâm.
Tuy Lam Sơn luôn ở nước ngoài, nhưng tôi nghĩ "Chú chim thủy tinh" nổi thế chắc chị ấy nhìn thấy rồi. Buổi tối hôm Dương Hi lên bạo hotsearch ấy tôi nhắn tin cho Lam Sơn, không nhắc đến "Chú chim thủy tinh", chỉ nói em làm được rồi.
Nhưng Lam Sơn thâu đêm đó không trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi ôm lấy điện thoại chờ rồi chờ, chờ đến khi trời sáng vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm. Ôm điện thoại ngủ được một giấc rồi Lam Sơn mới nhắn lại, nói tốt thôi, chúc mừng.
- Chị ghen rồi hả?
- Không.
Lam Sơn lần này ngược lại trả lời rất nhanh. Tôi nghĩ chị ấy không nên trả lời nhanh như vậy, không thì tôi có thể đem cái việc chị ấy cả một đêm không để ý đến tôi đổ lỗi cho chênh lệch múi giờ.
Tôi lờ mờ cảm thấy Lam Sơn vẫn là để bụng đến, nhưng chị ấy lại nói không, huống hồ lúc đó là chị ấy đồng ý cho tôi đi làm việc tôi muốn làm.
Lần đầu tiên tôi thấy yêu xa con mẹ nó thật phiền phức, không đúng, là yêu khác quốc gia. Câu đó nói như thế nào nhỉ, niềm vui mất đi một trăm phần trăm, mà đau khổ tăng lên một trăm phần trăm. Tôi nghĩ hai chúng tôi có lẽ phải gặp mặt nhau mới có thể nói rõ chuyện này, thế nên tôi hỏi Lam Sơn lúc nào thì về, chị ấy bảo tháng sau.
Ồ, tháng sau.
Tôi gật đầu.
Tháng sau tôi rất bận, không biết có giống như Tiêu Châu nhỏ bé ngày trước đến sân bay lúc mười hai giờ đêm, ngu ngốc hứng gió mà đợi người tôi yêu quay lại.
Ngày đầu tiên nghỉ phép tôi đi đón A Thủy, nó nhìn thấy tôi rất mừng, cứ liếm tay tôi, mắt sáng lấp lánh.
Tôi dắt nó đi mua rất nhiều đồ ăn vặt, rồi lại dắt nó đi nhà hàng sủng vật cho nó ăn một bữa thịnh soạn, A Thủy ăn no rồi, thế nên hai chúng tôi một trước một sau đi bộ về nhà. Ánh trăng in lên bóng tôi, tôi in lên bóng A Thủy, gió thổi hiu hiu, tôi thật mãn nguyện.
Có thể luôn luôn vui vẻ như thế này thì tốt.
Không đúng. Tôi trong vô thức nhận ra. Cuộc sống như thế này có vẻ vẫn còn thiếu một Lam Sơn... thiếu sao? Lam Sơn thật ra rất lười, xưa nay chưa từng dắt A Thủy đi dạo. Có chút thú vị, bởi vì Lam Sơn luôn nói với A Thủy là yêu nó, nhưng A Thủy quá thông minh quá hiểu người rồi, biết được miệng nói lời yêu dễ lắm, thế nên càng yêu một người lặng lẽ như tôi hơn, lặng lẽ đưa nó đi ăn một bữa lớn lặng lẽ dắt nó đi dạo lặng lẽ cho nó mặc áo đẹp.
A thật phiền, không nghĩ nữa.
Tôi là loại người hay để tâm vào chuyện vụn vặt, tôi thay A Thủy tư duy thì rất dễ hứng hết bấy nhiêu đao vào người. Thế này không tốt, bỏ nhanh.
Tôi còn đang trầm tư suy nghĩ, thì A Thủy đột nhiên bốn cẳng điên cuồng lao về phía trước. Tôi tức chết rồi, nếu không phải nó còn chưa đến tuổi, tôi nhất định sẽ đưa nó lên bàn mổ để cắt đứt cái gốc rễ tình yêu, để khỏi thấy chó cái xinh đẹp một cái là mm lao lên.
A Thủy sức lực thật lớn, tôi bị kéo lê cho thất tha thất thểu, đến trước mặt tiểu tình nhân của nó thì suýt chút nữa tức lệch cả mũi: Mày con mẹ nó không có điểm ngừng à, lúc trước vượt mặt giống nòi thì thôi đi, bây giờ còn muốn vượt qua cả giới tính diễn bộ phim "Chuyện tình anh sau núi" phiên bản chó hả?
Tôi nhìn cảnh A Thủy quây quần bên con chó được chăm chút sạch sẽ, cả thân cao quý lại dễ thương không chịu nổi kia. Mắt còn chưa kịp nhìn lên đã gập lưng xin lỗi chủ nhân của nó:
"Xin lỗi, dọa sợ bạn rồi."
"Khách sáo rồi, đại nhiếp ảnh gia."
Wow, giọng nghe hay thế, không những hay mà còn quen quen.
Tôi ngước đầu, sốc xỉu luôn: "Lục Tinh Gia Gia Gia Gia Gia Gia Gia Gia Gia?!"
Anh ta nghiêng đầu nghi hoặc, kéo miệng của tôi lại: "shhh...?"
Đậu xanh, Lục Tinh Gia, dễ thương, tôi cười nấc nẻ, con ma theo đuổi thần tượng lập tức hừng hừng bốc cháy, tôi yêu chết anh ta rồi.
Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, có những người quá thích hợp với câu nói nhất kiến chung tình và mới quen đã thân rồi. Tôi rõ ràng mới gặp Lục Tinh Gia một lần, lần gặp này lại có thể ngồi trên chiếc ghế dài trò chuyện với nhau đủ bốn tiếng đồng hồ, nói còn hăng hơn lũ chó nghịch nhau.
"Lần này anh không dán hình xăm cũng không dán sẹo giả nữa hả?"
"Thế mệt lắm, dắt chó ra ngoài đi dạo thôi, không đến nỗi bị người khác nhận ra chứ."
"Anh sống ở đây sao? Sao tôi chưa từng gặp anh?"
"Công ty chúng tôi rất nhiều người mua nhà ở đây, tôi cũng có một căn. Lúc trước sống ở nơi khác, hiện giờ không thể ở đó được nữa..." Lục Tinh Gia dừng lại, "Liền chuyển về đây."
"Wow, tốt thật, sau này A Thủy có thể chơi cùng với chó của anh rồi."
"Không tốt đâu, ngày trước em không bận, tôi còn có thể nhờ em giữ Nghê Hồng hộ, bây giờ em bận rồi, hai chúng nó đều phải gửi nhờ tiệm chăm sóc thú cưng."
"Thảm thật..., không đúng, ý của anh là hy vọng tôi hết thời à?"
Lục Tinh Gia liền cười, nói đúng nha, tôi cũng có tâm tư riêng mà.
Anh ta cười đẹp thật, tôi đứng gần nhìn dứt khoát hôn mê luôn, đây là thần tiên hạ phàm sao, tôi sốc đến nỗi hoàn toàn không cách nào giận dữ nổi, chỉ muốn khóc thôi. Lục Tinh Gia nhanh chóng ngừng cười, đưa tay phải ra trước mặt tôi:
"Tôi đùa thôi." Sau đó nghiêm túc nói, "Chúc mừng em."
"Cảm ơn." Tôi cũng thành thật bắt tay lại, nhìn anh ta: "Hy vọng anh vui vẻ."
Lục Tinh Gia nhếch mày: "Làm sao em biết tôi không vui vẻ?"
Tôi nói: "Mắt."
Lục Tinh Gia vẫn cười, nghiêng nhẹ đầu, ngây thơ vô tội mà nhếch khóe miệng.
Anh ta nhìn rất trẻ, còn trắng nõn, tôi không biết miêu tả anh ta đẹp như thế nào, chỉ cảm thấy mặc dù anh ta không phải dạng đẹp hoàn mỹ nhất, nhưng lại có vẻ đẹp khói lửa bụi trần, thân thiện lại dịu dàng. Một đứa học khoa tự nhiên như tôi quả thật là không biết biểu đạt khí chất này của anh ta như thế nào, nhưng fandom của anh ta có lưu truyền một câu như thế này.
Sự tồn tại của Lục Tinh Gia làm cho người ta tin vào cầu cồng, những cuộc gặp gỡ tình cờ, và tình yêu.
Tôi biết là từ khi anh ta ra mắt đã dùng nụ cười của mình giết chết bao nhiêu con tim thiếu nữ, chỉ là lúc đã hoạt động thì càng phải xuất sắc hơn, đôi mày cong cong, giấu đi đôi mắt chứa đầy câu chuyện. Nhưng hiện giờ thì khác, bởi vì hai lần tôi gặp Lục Tinh Gia, đều là không hẹn mà gặp, mới biết được những lời nói dành cho anh ta như "cuộc gặp gỡ tình cờ" và "Trạng thái không làm việc." đó là lời nói dối lớn nhất trên thế giới, Lục Tinh Gia chân thực chính là một làn khói xám tro. Sự thích thú của anh ta không ảnh hưởng đến sự u sầu của anh ta, có nghĩa là anh ta ngồi bên cạnh tôi, bởi vì nói chuyện với tôi say sưa mà cười tươi vui vẻ, nhưng lúc dừng lại tôi vẫn nhìn ra được dấu vết.
Cả hai chúng tôi đều biết lý do, nhưng thật đáng tiếc khi chúng tôi nên cần phải im lặng, chúng tôi nên cần phải trầm mặc. Nhưng tôi vẫn lấy một tờ khăn giấy ra, nói anh trai, mắt anh rò rỉ nước rồi.
Lục Tinh Gia nhận lấy, nhưng không lau. Anh ta ngồi xuống thấp hơn một chút, tựa cổ vào ghế ngắm nhìn những vì sao trên trời. Ánh sao rơi đầy hai mặt ao đêm như những hòn Obsidian, long lanh sáng nước nhưng không chảy lộn xộn. Lục Tinh Gia ngắm một lúc, mới quay đầu sang cười với tôi:
"Vậy em, có thể cho tôi số điện thoại sửa chữa được không?"