Editor & Beta: Mai_kari
Lên đại học vào mấy kỳ nghỉ cơ bản không có bài tập gì cả, rất thanh nhàn, hai người họ lên mạng cùng coi một bộ phim, tới trưa thì Tương Thiếu Diễm vì buồn ngủ mà chợp mắt một chút, tới xế chiều thì thức dậy, Uông Triết cũng đã tắm xong, đang cầm điện thoại vào phần mềm dạy nấu ăn mà nghiên cứu, Tương Thiếu Diễm đẩy y qua một bên, tiếp nhận trọng trách nấu bếp.
Tới tối Hạ Ngạn tăng ca tới 8h mới về, Tương Thiếu Diễm lúc đó đang cùng Uông Triết ở trong phòng khách xem TV, nghe tiếng mở cửa, lập tức đứng dậy đi lên đón.
“Ca, ăn cơm chưa?”
Hạ Ngạn cởi áo khoác: “Vẫn chưa ăn, trong nhà còn đồ ăn không?”
“Còn, để tôi đi hâm cho anh.”
Uông Triết tắt TV đi tới: “Học trưởng, để em làm.”
Tương Thiếu Diễm đang muốn cầu cạnh Hạ Ngạn, nên tất nhiên không thể để người khác giành công được: “Để anh, em lên lầu nghỉ ngơi trước đi.”
“Em không buồn ngủ.”
“Nghe lời đi, lên phòng trước.”
Từ trước tới nay Uông Triết luôn rất nghe lời giờ lại rất kiên trì: “Em muốn ở đây …”
Tương Thiếu Diễm không thể tránh được. “Anh có việc cần nói với anh họ em.”
“Em không thể nghe sao?”
Nghe xong thì sao mà kinh hỉ được hả? Tương Thiếu Diễm đành phải chuyển cách: “Hiện tại không thể, sau này sẽ nói em nghe.”
Uông Triết khẽ nhíu mày, tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành ứng lời: “Ân.”
Tương Thiếu Diễm nhìn bóng lưng cô đơn của y bước lên lầu, luôn cảm thấy chó ngốc gần đây có gì không đúng lắm, cười rất ít, nói cũng ít, nét mặt luôn mang theo sự buồn bã.
“Ting!” Lò vi sóng chợt kêu lên một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Tương Thiếu Diễm cố ý chừa lại cơm cùng đồ ăn trên bàn cơm, sau đó lấy chén đũa cho Hạ Ngạn, rồi ngồi đối diện, cái gì cũng không nói, chỉ là lẳng lặng ngồi nhìn đối phương, suy nghĩ không biết phải mở miệng thế nào.
Hạ Ngạn: “… Thứ cho anh nói thẳng, Thiếu Diễm, mặt của cậu nãy giờ cứ như chỉ cần một giây sau sẽ nhảy lên đánh anh đó …”
Tương Thiếu Diễm thoáng giật mình, giật giật khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú băng sơn liền minh lãng một chút: “Bộ nhìn tôi dọa người lắm hả? Uông Triết cũng rất sợ tôi ấy.”
“Không, cậu rất đẹp, thực đó, chỉ là những lúc không cười nhìn rất hung dữ.”
“Vậy tôi sẽ cười nhiều một chút.” Tương Thiếu Diễm nhếch môi lộ ra một nụ cười coi như là thân thiện.
Hạ Ngạn chợt dựng tóc gáy: “… Thôi bỏ đi. Nói đi, có chuyện gì, tối rồi không đi tìm bạn trai cậu, ở đây nhìn anh ăn làm gì?”
Tương Thiếu Diễm: “Ca, thỉnh giáo anh chuyện này.”
Cái sự thỉnh giáo này cũng mất hơn nửa tiếng, sau đó mới có thể lên được kế hoạch. Hạ Ngạn ăn cơm xong cũng vừa kết thúc chủ đề, đặt đũa xuống: “Không ngờ nhìn cậu vậy mà cũng cưng chiều nó dữ, trước kia anh cứ tưởng Uông Triết mới là người chủ động.”
“Y chủ động?” Tương Thiếu Diễm vừa nghe thấy liền cảm thấy tức giận. “Tôi con mẹ nó ước gì y chính là chủ động một chút, cái dũng khí ban đầu mới gặp liền tỏ tình kia giờ chẳng biết đã chạy đâu mất rồi.”
Nói xong hắn mới ý thức được nãy hắn mới nói tục: “Xin lỗi, tính tình của tôi có chút nóng nảy. Cũng không phải là trách y, chỉ mong y đừng có lúc nào cũng rụt rè sợ hãi như vậy, tôi cũng đâu có ăn thịt y đâu.”
Hạ Ngạn: “Không sao, tính tình tùy ý phóng khoáng cũng tốt. Kỳ thực mặc dù A Triết có chút thiện lương … nhưng tính cách cũng coi là lạc quan. Thế nhưng gần đây anh lại thấy y cứ rầu rĩ không vui, theo lý thuyết đã theo đuổi được cậu thì y phải vui mừng chứ, bộ hai người có mâu thuẫn gì sao?”
Tương Thiếu Diễm nhớ một chút: “Không có, lúc trước vì tôi muốn y đánh dấu tôi mà có chút tức giận, nhưng cũng đã xong rồi.”
Hạ Ngạn ngẩn người: “Y đánh dấu cậu?”
“Đánh dấu tạm thời thôi.”
“Ồ, anh còn tưởng khứu giác của anh không còn nhạy nữa chứ.” Hạ Ngạn thở phào nhẹ nhõm. “Nếu là đã hoàn toàn đánh dấu thì trên người cậu phải có vị đạo của y.”
“Nói vậy cũng không đúng lắm, tin tức tố trên người y quá nhạt, tôi còn lo không biết y có thể đánh dấu tôi được hay không đây, nếu không bởi vì nguyên nhân này, thì tôi đã sớm cùng y một chỗ rồi.”
Tương Thiếu Diễm chợt nhớ lại lần đầu tiên khi Uông Triết tỏ tình với hắn, trong mắt chợt có chút dao động, nếu lúc đó Uông Triết hiển lộ ra tin tức tố Alpha đủ mạnh, thì rất có thể hắn sẽ trực tiếp ngay lập tức đồng ý quen thử.
Hạ Ngạn nghe vậy, chợt phì cười một cái: “Thiếu Diễm, cậu tốt nhất nên nhớ kỹ lời hôm nay mà cậu đã nói.”
Tương Thiếu Diễm: “???”
“Không có gì, sau này cậu sẽ biết thôi.” Hạ Ngạn thần thần bí bí trừng mắt nhìn, quay lại chủ đề chính. “Chuyện cậu nói anh biết rồi, ngày mai sẽ dẫn cậu đi coi thử.”
Tương Thiếu Diễm gật đầu: “Cám ơn ca.”
Cùng Hạ Ngạn nói chuyện xong, Tương Thiếu Diễm liền dọn dẹp nhà bếp, sau đó mới lên phòng, lại phát hiện cửa phòng không hề đóng, đèn cũng không mở.
Uông Triết còn chưa ngủ, lẳng lặng đứng ở bên cửa sở, thấy hắn vào, xoay người, cúi đầu gọi: “Học trưởng.”
Ánh trăng mờ nhạt ở bên ngoài cửa sổ chiếu vào bên gò má của y, một nửa kia khuôn mặt lại chìm vào trong bóng tối, giữa sáng và tối giao nhau khiến cho đường viền khuôn mặt ngạnh lãng, một đôi mắt lục quang, ở trong bóng tối càng nổi bật, mơ hồ tản ra khí tức làm người sợ hãi.
Tương Thiếu Diễm lại một lần nữa cảm thấy Uông Triết có chút gì đó khác lạ, không giống con Husky ngốc luôn nghe lời hắn nữa rồi, nhưng rốt cục y giống cái gì, thì hắn vẫn chưa rõ được.
“Tách” một cái, hắn giơ tay mở đèn trong phòng lên, tia sáng nhu hòa rọi sáng cả phòng, Uông Triết tựa hồ chợt biến trở lại bộ dáng quen thuộc.
“Đang nghĩ gì thế, đèn cũng không mở.” Hắn đi tới.
Uông Triết khó có lúc chủ động mà kéo hắn ôm chặt vào trong lòng, cúi đầu nhìn thẳng hắn, hai mắt tràn đầy tình ý cùng khát vọng: “Học trưởng … em có thể đánh dấu anh lần nữa không?”
“… Sao tự dưng giờ lại nghĩ thế? Lần trước chẳng phải không muốn sao?”
“Không phải em không muốn … Có được không? Chỉ cần là đánh dấu tạm thời cũng được rồi.”
“Không được.”
Uông Triết biểu tình cứng đờ: “Vì sao?”
“Kỳ phát tình của anh sắp tới rồi, cần gì để em đánh dấu tạm thời nữa.” Tương Thiếu Diễm tức giận trừng mắt nhìn y.
Từ lần đánh dấu lần trước tới nay cũng đã hơn 10 ngày, hầu như đã không còn tác dụng nữa, thuốc ức chế trong cơ thể cũng đã triệt để mất đi hiệu lực, phỏng chừng kỳ phát tình sẽ rất nhanh tới, nếu lúc này lại đánh dấu tạm thời, thì có khả năng kỳ phát tình sẽ càng kéo trễ, mà hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa.
Vừa dứt lời, Uông Triết đột nhiên ôm chặt lấy hắn, đầu vào trong cổ của hắn, thanh âm nặng nề mà cấp thiết. “Cho … cho em thêm một thời gian nữa được không? Học trưởng, em biết bây giờ em còn chưa được, nhưng em sẽ cố gắng, chờ em thêm …”
Tương Thiếu Diễm khẽ cắn môi, quả quyết nói: “Không chờ.”
Ngay trước giường mẹ nó còn phải ép Alpha của mình đi vào khuôn khổ, có ai làm Omega lại khổ như hắn không.
Uông Triết càng siết chặt cánh tay, ôm hắn tới khiến hắn không cách nào thở nổi, nhưng cơ thể y lại run nhè nhẹ.
Tương Thiếu Diễm sửng sốt, chó ngốc cũng không tới mức phải sợ tới mức này đi? Theo đạo lý cái người phải sợ là hắn mới đúng chứ?
Hắn không thể tránh được, chịu đựng bị Uông Triết siết chặt còn không ngừng bị vuốt ve lên xuống ngay sóng lưng, cố gắng dùng giọng nói dịu dàng nhất của mình mà dỗ dành y: “Cũng không phải là anh không muốn chờ em, chỉ là anh thấy không cần thiết, huống hồ em cũng biết tính tình của anh khá nóng nảy, cũng không kiên trì được bao nhiêu, một đao giơ lên thì gánh một đao, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt với nó mà, cứ kéo dài chẳng bằng sớm một chút liền —“
“Em không muốn.” Uông Triết lập tức cắt ngang lời hắn. “Em không muốn đối mặt.”
Tương Thiếu Diễm có chút tức giận, nén nhịn trầm giọng nói: “Đừng có giở chứng con nít như thế.”
“Em đã không còn là một đứa con nít nữa rồi, em có thể chăm sóc cho anh, đối xử tốt với anh, chỉ cần chờ … chờ em thêm một chút nữa … em sẽ trở nên một Alpha thực thụ, trưởng thành chín chắn giống anh họ của em vậy, xin anh đó, học trưởng …”
Thanh âm của Uông Triết hầu như mang theo sự nghẹn ngào.
Trong nháy mắt Tương Thiếu Diễm có chút mềm lòng, nhưng lập tức bác bỏ ngay suy nghĩ nhẹ dạ kia. Hắn không biết Uông Triết đang sợ hãi điều gì, có lẽ giống chứng lo âu trước ngày cưới đi? Dù sao việc đánh dấu hoàn toàn cũng mang ý nghĩa là cả đời hai người họ phải ràng buộc cùng nhau, y còn trẻ, đối mặt với việc này cảm thấy sợ cũng là chuyện bình thường.
Có lẽ do trước đây mỗi lần bắt y đánh dấu mình, thái độ của mình quá hung hăng, nên khiến cho y bị bóng ma tâm lý đi? Tương Thiếu Diễm có chút giật mình nhận ra
Uông Triết không nói gì nữa, nhưng vai lại run nhẹ, chờ hắn đưa ra câu trả lời thuyết phục.
Tương Thiếu Diễm đẩy lồng ngực của y ra, để y đứng trước mặt mình.
“Nếu em thật sự muốn tốt với anh, thì liền nghe lời anh đi, anh không muốn tiếp tục chờ nữa. Cũng giống như em đã nói, chúng ta đã không còn là con nít, vậy thì giống người trưởng thành, quả đoán trực tiếp một chút chẳng được sao? Nói thật, cũng chẳng phải là anh có ý kiến gì nhiều với em, nhưng em lề mề quá đi, nếu em có thể sửa được cái tính này, thì anh sẽ càng thích em hơn đó.”
Mặc dù bây giờ đã rất thích rồi. Tương Thiếu Diễm không có nói ra, phải nói ra mấy câu có chút tàn nhẫn thế này mới có thể kích thích y được.
Trong nháy mặt động tác của Uông Triết chợt tĩnh lặng lại, tựa như toàn bộ khí lực đã bị rút đi hết, hai cánh tay thả rũ xuống hai bên, chỉ còn lại trán vẫn đặt ở trên đầu vai của hắn.
“Nếu em sửa, anh sẽ thích em sao?”
Nếu không phải chung quanh quá mức yên tĩnh, thanh âm của y quá nhẹ tới mức không thể nghe thấy được.
Tương Thiếu Diễm cố gắng thả giọng mềm mại lại: “Ừ, sẽ thích, cho nên nghe lời anh đi, được không?”
Qua nửa ngày, Uông Triết mới ngẩng đầu lên, nhưng nét mặt lại cực kỳ bình tĩnh, nhưng ở dưới ánh đèn sáng rực kia, thì đáy mắt lại chẳng có chút ánh sáng nào.
“Được …”
Tương Thiếu Diễm thở phào nhẹ nhõm, thưởng cho y một nụ hôn nhẹ lên khóe môi đang bị thương của y: “Ngoan …”
Vết thương còn chưa lành kia thật là vướng bận mà, thật muốn cùng y hôn sâu nha.hết chương 33