Theo một tiếng thét chói tai, Liên Kỳ Quang nhìn chằm chằm máy tính trong tay, ý đồ muốn tìm ra thông tin khác.
“Anh hai, đừng trừng mắt nữa, anh lại chết rồi.” Liên Tiêu Thù mặc váy ôm một con búp bê mặc váy hoa, ánh mắt mơ màng mà theo Liên Kỳ Quang là thực xấu xí đi tới.
“…” Liên Kỳ Quang.
“Anh hai, trò này anh đã đánh hai ngày rồi, đừng chơi nữa.”
“Không cần!”
“Chính là anh hai, trò này tổng cộng có ba ải, anh đánh suốt hai ngày, ngay cả ải hai cũng không qua được, đừng chơi nữa, em cũng bị anh làm không ngủ được a.” Liên Tiêu Thù tựa hồ không nhìn thấy sắc mặt chậm rãi lạnh xuống của Liên Kỳ Quang, tiếp tục đả kích.
‘Rắc!’ Máy tính trong tay Liên Kỳ Quang bị vỡ thành hai mảnh, đánh gãy lời Liên Tiêu Thù.
“…” Liên Tiêu Thù.
Liên Kỳ Quang bình tĩnh ném máy tính còn đang bốc khói trong tay qua một bên, chậm rì rì phủi phủi tay, trong ánh mắt kinh ngạc của cô em gái chậm rãi xoay người, ánh mắt sâu xa nhìn qua.
“Tôi rất thông minh, là máy tính dính virus.”
“Chính là, anh hai, hôm trước em vừa cài cho máy tính anh sáu phần mềm diệt virus mà.” Liên Tiêu Thù ngơ ngác nói.
‘Ầm!’ Chung nạn với máy tính, cái bàn bị Liên Kỳ Quang đập vỡ một nửa.
“Là virus.” Liên Kỳ Quang nhìn chằm chằm Liên Tiêu Thù, mặt không biểu cảm lặp lại.
“Anh hai, chính là…”
“Hử?” Liên Kỳ Quang giơ nắm tay.
“Dạ đúng!” Liên Tiêu Thù hồi phục tinh thần, giật mình đứng bật dậy nói to, sắc mặt nghiêm nghị.
“Là virus, không phải do anh hai, anh hai là thiên tài, vĩnh viễn tồn tại trong lòng Tiêu Tiêu! !”
Thấy Liên Tiêu Thù nói hợp ý, Liên Kỳ Quang thoáng chốc vui vẻ, chậm rì rì đứng dậy, sửa sang quần áo, bình tĩnh đi lên lầu.
“Anh hai uy vũ! !” Liên Tiêu Thù siết chặt nắm tay nhỏ, cố gào to, chỉ sợ Liên Kỳ Quang không nghe thấy.
Từ ngày ấy được Quan Trạch đưa về, Liên Kỳ Quang vẫn luôn ở nhà, lặp đi lặp lại ba chuyện, ăn cơm, ngủ, cùng chơi game, à! Còn một việc nữa, chính là chờ Hạ Hầu Thiệu Huyền tới đón.
Có lẽ giống như Quan Trạch nói bộ phim đã bắt đầu quay, Liên Dục Thành trừ bỏ đêm Liên Kỳ Quang về nhà thì không thấy quay về thêm lần nào nữa.
Ngày ấy Long Ảnh cũng đi theo sau Liên Dục Thành, từ đầu đến cuối Liên Kỳ Quang không thèm nhìn tới, Long Ảnh cũng không nói lời nào, hệt như hai người chưa từng gặp mặt.
Liên Dục Thành vẫn như cũ không cho Long Ảnh sắc mặt hòa nhã, nhưng cũng không hùng hổ đòi đuổi người. Lúc ăn cơm cũng không quên múc cho đối phương một phần. Ngay cả Liên Tiêu Thù gọi chị dâu, Liên Dục Thành chỉ nhướng mày, hừ khẽ một tiếng, không còn phản bác. Này làm Liên Kỳ Quang cũng cho Long Ảnh một cái liếc mắt.
Thấy Liên Kỳ Quang lên lầu, xác định cậu tạm thời sẽ không xuống nữa, lúc này Liên Tiêu Thù mới mềm nhũn cả người, thở phào một hơi.
Nhìn cái bàn bị vỡ, Liên Tiêu Thù thè lưỡi, lắc đầu: “009-A, tính tình anh hai càng lúc càng không tốt.”
“Cấp bậc nguy hiểm của cậu chủ là 90%, căn cứ theo hệ thống đặt ra, thấy cậu chủ thì phải bảo trì khoảng cách tối thiểu là ba mét.” 009-A dùng giọng nói lập trình cứng nhắc của mình đáp lời Liên Tiêu Thù.
“009-A thu thập chút đi, bằng không anh cả về nhất định sẽ tức giận.”
“Dạ! Cô chủ.”
009-A tuân mệnh tới thu dọn, Liên Tiêu Thù vào phòng bếp lấy ra một miếng bánh ngọt, trở về ngồi ở sô pha phòng khách. Chính là không chờ cô bé nuốt ngụm bánh xuống, Liên Kỳ Quang đã ăn mặc chỉnh chu đi xuống.
“Anh hai, anh muốn ra ngoài à?” Sửng sốt nửa ngày, đến tận lúc Liên Kỳ Quang sắp tới cửa, Liên Tiêu Thù với vội vàng nuốt ngụm bánh xuống, mở miệng hỏi.
“Ân.” Mặt than đáp.
“Chờ một chút, em đi cùng nữa.” Liên Tiêu Thù quẳng bánh xuống, nhanh chóng chạy tới.
“Không cần.”
“Anh hai ~~~~~”
“Phiền.”
“Em không phiền đâu! Em sẽ thực ngoan mà anh hai! !” Liên Tiêu Thù chầm chậm chạy qua, ôm cánh tay Liên Kỳ Quang lắc lắc cầu xin.
“Ăn nhiều lắm, không có tiền, nuôi không nổi nhóc.” Mặt không biểu cảm rút tay lại.
“Em có tiền!” Liên Tiêu Thù rút ra túi tiền: “Em nuôi anh hai.”
“Không cần!”
“Anh hai!”
“Không cần!”
“Em biết đường! Có em anh hai sẽ không sợ lạc.”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Anh hai?”
Trầm mặc hồi lâu, nhếch miệng, đưa tay đút vào túi tiền, nhàn nhạt nhìn trần nhà.
“Đi thay quần áo.”
“Dạ! !” Ánh mắt Liên Tiêu Thù sáng lên, nhanh chóng xoay người chạy về phòng.
“Anh hai! Chờ em! !”
“…” Ngu ngốc!
Một trận rối loạn, Liên Tiêu Thù mặc một bộ váy vàng, cầm túi tiền, lí lắc túm góc áo anh hai nhà mình, cùng đi ‘hẹn hò’.
“Anh hai? Chúng ta đi đâu vậy?” Ngồi trên xe huyền phù, Liên Tiêu Thù nghi hoặc hỏi.
“Quảng trường, mua hạt giống.” Liên Kỳ Quang dứt lời liền nhắm mắt lại, hạ quyết tâm không mở miệng nữa.
Liên Tiêu Thù bĩu môi, nhận mệnh làm chiếc ví di động cùng người dẫn đường.
Lộ trình hai mươi phút, xe huyền phù dừng lại. Liên Tiêu Thù thanh toán tiền, nắm lấy anh hai đại nhân nhà mình đang buồn ngủ lắc lư xuống xe.
“Anh hai, tỉnh tỉnh, tới rồi!” Dùng thân mình nhỏ bé của mình, miễn cưỡng chống đỡ, nhưng vài lần vẫn suýt làm Liên Kỳ Quang ngã sấp xuống, trong ánh mắt chăm chú kì quái của đám người xung quanh, Liên Tiêu Thù đỏ mặt, nhỏ giọng kêu.
“Ân?” Liên Kỳ Quang hé mắt, có chút mờ mịt nhìn xung quanh.
“Anh hai! Anh lại chơi game suốt đêm, không ngủ đủ giấc đúng không?” Liên Tiêu Thù cau mày, thở phì phì trừng mắt.
“Ngủ.” Mặt than đứng vững, ngốc ngốc đáp.
“Gạt người!”
“Không tin chứng minh nhóc không ngu.”
“Anh hai!”
“Còn lèo nhèo nữa đem bán nhóc giờ.”
“…” Liên Tiêu Thù.
“Nhỏ ngốc! ?” Tiếng kêu kinh ngạc từ phía sau truyền tới, âm thanh quen thuộc, xưng hô quen thuộc làm Liên Tiêu Thù có cảm giác không tốt. Ngốc ngốc quay đầu, một bóng dáng quen thuộc thoáng chốc đánh nát tia hi vọng cuối cùng trong lòng cô bé.
“Nhỏ ngốc! Thực là mày! ?” Liêm Khải đi tới, gương mặt kiêu ngạo có chút kinh ngạc.
“Hừ! Cậu mới ngốc ấy!” Liên Tiêu Thù hất cằm, hừ nhẹ.
“Nhỏ ngốc, mày ở đây làm gì! Cái đuôi của mày đâu?” Làm như không nghe câu trào phúng của Liên Tiêu Thù, Liêm Khải mở miệng hỏi.
“Tôi ở đâu liên quan gì cậu, đồ quỷ đáng ghét! Còn nữa, không được nói Tử Tử như vậy!”
“Hừ! Tao cứ nói đấy! Thì sao nào? Mày làm gì tao! ?”
“Cậu…” Liên Tiêu Thù nghẹn, xoay người ôm lấy Liên Kỳ Quang: “Anh hai! !”
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt không biểu cảm liếc nhìn Liêm Khải. Nhìn thấy Liên Kỳ Quang, cậu nhóc rõ ràng sửng sốt, lập tức lùi về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác trừng cậu.
Nhìn bộ dáng cảnh giác phòng bị của Liêm Khải, lại nhìn Liên Tiêu Thù ủy khuất ôm mình, Liên Kỳ Quang trầm mặc một hồi, ngốc ngốc mở miệng.
“Quỷ con, thích con heo này à?”
‘Heo?’ Liêm Khải.
‘Thích?’ Liên Tiêu Thù.
“Ai, ai thích nó chứ! Ai thèm thích nhỏ ngốc này! !” Mất cả buổi mới hồi phục tinh thần, Liêm Khải mặt đỏ rần, xù lông, nhảy dựng lên mà rống.
“Tôi mới không cần cậu thích!” Liên Tiêu Thù hừ một tiếng, quay mặt đi.
“Phải không?” Liên Kỳ Quang à một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Hôm qua tôi xem một quyển sách, trong đó có một câu, đánh là thương mắng là yêu, thật sự nói rất đúng.”
Nếu vậy, về sau không được dùng chân đá nữa. Vậy cứ rút đao chém đi!
“Cái, cái gì a! !” Liêm Khải ‘bong bong’ chấn động lùi ra sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với Liên Tiêu Thù, gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực tới sắp bốc hơi. Ngay cả nói chuyện cũng không xong.
“Tôi mới không thích nó! Không thích! Ai lại thích một nhỏ ngốc chứ, tôi, tôi…”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Tóm lại, tóm lại tôi không thích nó! !” Tôi nửa ngày vẫn nói không xong, Liêm Khải hét lớn một tiếng, ôm lấy mặt, cấp tốc chen vào trong đám người.
“Nó xấu hổ.” Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn Liên Tiêu Thù.
“Đi thôi, anh hai.” Liên Tiêu Thù rốt cuộc nhịn không được học theo bộ dáng Liên Dục Thành mỗi khi cãi nhau với Liên Kỳ Quang, bàn tay nhỏ bé đưa lên che kín mặt.
Bị Liên Tiêu Thù kéo đi, hai người đi tới tiệm hạt giống của viêm lão. Lần này Viên lão không ở trong phòng trong mà đang chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn thực vật trên màn hình khắp tiệm, thỉnh thoảng lại điểm điểm màn hình, thay đổi vị trí.
“Viên lão.” Liên Kỳ Quang thản nhiên gật gật đầu.
“U? Khô Mộc?” Thấy người tới, Viên lão rõ ràng sửng sốt, lập tức tươi cười.
“Viên lão lão.” Liên Tiêu Thù nhón chân, ngọt ngào chọn.
“Tiêu Tiêu cũng tới à.” Viên lão bị tiếng gia gia này làm vui vẻ ra mặt, đưa tay sờ đầu Liên Tiêu Thù.
“Lần này tới có chuyện gì?” Viên lão ngẩng đầu nhìn về phía Liên Kỳ Quang.
“Qua vài ngày nữa phải đi, muốn mua chút hạt giống.”
“Tới tới! Cậu chọn đi, tôi vừa bổ sung vài loại mới, thích cứ chọn, tôi chiết khấu cho.”
“Cám ơn.” Liên Kỳ Quang gật đầu.
“Sâu lười, còn thất thần gì đó! Pha trà!” Gầm lên một tiếng làm thanh niên đang ngủ gà ngủ gật trên quầy suýt chút nữa ngã dập mũi.
“Dạ! Dạ!” Uể oải ngáp một cái, thanh niên chậm rì rì lắc lư đi vào phòng trong.
“Thằng nhóc thối này! Thực không nên thân mà! !” Viên lão mắng một tiếng, xoay người mỉm cười hiền lành với Liên Tiêu Thù.
“Tiêu Tiêu, đến, đến đây ngồi, ông lấy đồ ăn cho con.”
“Cám ơn Viên lão lão.”
“Ân, thực ngoan.”
“Ông nội! ! ! Con đói! ! Có gì ăn không!” Một tiếng gào từ ngoài tiệm truyền vào, tay Viên lão run lên, suýt chút nữa làm rớt đồ xuống đất.
“Nhóc con hư hỏng! Kêu la cái gì! Muốn tôi chết sớm đúng không hả! !”
“Hì hì! Sao có thể chứ, con còn chưa chết mà, ông nội làm sao chết được. Ông nội sẽ luôn khỏe mạnh an khang, nhìn con cưới vợ, sinh chắt trai cho ông.”
“Hừ! Chỉ giỏi nói bậy.” Viên lão hừ một tiếng, bất quá biểu tình lại thực vui vẻ.
“Là cậu! Đồ quỷ đáng ghét!” Liên Tiêu Thù mở to mắt, kinh ngạc nhìn Liêm Khải đang cười hì hì quấn quít lấy Viên lão.
“Hả? Nhỏ ngốc!” Liêm Khải sửng sốt, lập tức cũng trợn mắt, nhảy lùi ra sau, hét to.
“Hai đứa quen nhau à?” Viên lão nghi hoặc.
“Không quen!”
“Ai quen nó chứ! !”
“…” Viên lão.
Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh liếc mắt nhìn hai đứa nhóc, chậm rì rì mở miệng: “Thằng nhóc kia thích con heo này.”
Heo? Viên lão nhìn Liên Tiêu Thù, lại nhìn Liêm Khải, ánh mắt lóe sáng.
“Ai thích nó chứ!” Liêm Khải xù lông: “Tôi mới không thích nó! Cái đồ ngu ngốc! !”
“Hừ! Ai thèm!”
“Được rồi! Ồn ào cái gì? Đàn ông con trai lại đi bắt nạt con gái, có thấy mất mặt không hả?” Viên lão chụp một phát lên đầu Liêm Khải, không thèm để tâm đứa cháu đau đến nhe răng trợn mắt.
“Chuyện ông bảo đã làm chưa?”
“Người ở phía sau kìa! ! Nhưng mà ông, sao lại đánh con! ?”
“Tại con thiếu đánh!”
“Ông nội.” Âm thanh ôn hòa từ cửa truyền tới, một bóng người thẳng tắp kiên định đi tới, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, nhìn thấy người nọ, ánh mắt đột nhiên tối sầm.
Nhìn Liên Kỳ Quang, thanh niên nọ cũng ngẩn ra, ánh mắt mang theo kinh ngạc.
“Là anh.”
“Sao cậu lại ở đây! ! ?”