“...”
“Có người dám cưới heo cơ à? Cô gái, gan lớn lắm.”
Lục Hoàng Thiệu cho một "thích".
“Nói đùa thôi! Tớ giỏi thả thính trai nhưng chưa từng yêu ai bao giờ, cậu có bạn trai rồi mình cũng nên kiếm một người yêu đương đây.”
“Cho bớt cô đơn.”
Diệp Thư Cát Ly ủ rũ mặt mày lại hẩm hiu nói.
“Cậu đừng lo, tớ vẫn thường xuyên liên lạc với cậu để cho bớt cô đơn hơn.”
Nghe xong Cát Ly lại trừng tròn mắt mắt nhìn Phó Hạ.
“Cậu im đi, mấy ngày nay cậu có trả lời tin nhắn của mình sao?”
“Ôi mệt quá, tớ về phòng trọ trước đây. Công việc mới phải tăng ca nên tớ bận lắm, khi nào hẹn sau nha.”
“Ừm, chúc cậu ngủ ngon.”
“Cái đồ lạnh lùng nhà cậu sao bây giờ hay cười thế.”
...
“Tốt lắm, vòng eo của con vẫn vậy.”
“Mẹ ơi! Tay con đau, hôm nay được nghỉ không ạ?”
Phó Hạ rũ mày xuống khẽ hỏi.
“Đương nhiên phải nghỉ rồi.”
“Thật sao? Con cảm ơn mẹ.”
Dứt lời Nhâm Phó Hạ liền chạy vào phòng của mình.
“Con bé dễ thương và hoạt bát nhỉ anh xã.”
“Đúng vậy. Nó không còn dáng vẻ lạnh lùng, u ám nữa.”
“Emma sao?”
“Đi cà phê à? Được thôi, tớ lâu rồi cũng không ra ngoài.”
“Được, một giờ gặp.”
...
Dạo này khắp các trang mạng ngập tràn các tin tức của chính phủ, có người đồn có thể sẽ xảy ra chiến tranh giữa nước Việt và Tan mất.
Trên internet đồng loạt có đăng tin về những phát ngôn chửi bậy chửi bạ của cả hai nước.
Giữa một cơn sóng cuồn cuộn to lớn như vậy nhưng lại có một cô gái không hề hay biết.
Nhâm Phó Hạ luyện tập khắt khe hơn nhiều, bởi vì chỉ còn mấy ngày nữa là cuộc thi sẽ bắt đầu.
Từ một cô gái có dáng dấp đơ cứng, nay giờ thân thể cô bắt đầu uyển chuyển, nhẹ nhàng hơn.
Từng bước sải đi một đường của cô vừa vững chắc lại thẳng tắp, không như ngày đầu bị trẹo, bị ngã, bị cong chân nữa.
Thời gian này ngày nào bà Nhâm cũng đều bên cạnh chỉ tới mức tường tận, bà đã dậy cho Nhâm Phó Hạ toàn bộ kĩ năng của mình.
Không lâu sau Nhâm Phó Hạ đã thật sự tìm ra được một lối catwalk cho riêng mình, không cần quá nhẹ, quá mạnh bạo, nhưng lại tôn lên dáng dấp của cô trở nên kiêu hãnh, không khuất phục.
“Hết tuần này nữa thôi em phải thi rồi...!”
“Lo sao?” Chung Ngụy nở một nụ cười thật nhẹ bên phía màn hình điện thoại.
Lo thì phải lo rồi. Lo lắng tới mức cả người hình như sẽ run lên ngay.
Nhâm Phó Hạ chưa từng nghĩ cô sẽ tham gia cuộc thi của một hoa hậu.
Ban đầu là do mẹ muốn cô đi nhưng Phó Hạ chỉ tưởng mẹ đùa, ai ngờ mẹ là nghiêm túc thật.
Sau khi biết mình sẽ thật sự tham gia Nhâm Phó Hạ đã bén mảng muốn rút lui, nhưng khi nghe mẹ kể ra thời quá khứ của bà trong lòng cô bất giác dâng lên một suy nghĩ táo bạo.
Đó là muốn chinh chiến cuộc thi này.
Tuy nhiên cô vẫn là không có động lực lắm. Cuộc thi này đã công bố những thí sinh tham gia rất nhiều trên toàn quốc, nhìn nhan sắc và cách ứng xử của các thí sinh đứng trên sân khấu Nhâm Phó Hạ thấy như muốn nghẹn họng lại.
Họ rất giỏi, cũng rất xinh đẹp.
Cô liệu có thể vượt qua chục thí sinh của nước mình dành vương miện để tiếp tục chinh chiến ngôi vị hoa hậu ở nước Magilles không đây.
Vừa nghĩ đã thấy áp lực.
Phó Hạ thở dài một tiếng.
“Lo, cũng rất sợ nữa.”
“Không sao mà bé Nắng, anh tin bé làm được. Em chỉ cần tự tin bung xoã mình ra và thoải mái đối mặt với mọi người, chắc chắn họ sẽ thấy những nỗ lực của em và em cũng sẽ có vị trí cho mình.”
“Em vẫn lo lắm, phải làm sao đây.”
“Đừng xụ mặt ra mà, anh tin bé làm được.”
Được câu khích lệ từ người đàn ông của mình, Nhâm Phó Hạ cũng chẳng muốn nghĩ về cuộc thi gì gì đó nữa. Mà cô muốn ngắm nhìn Chung Ngụy hơn.
“Ngụy, anh không ở trong phòng sao? Anh đang ngồi trên xe sao?”
Chung Ngụy hơi hướng mặt về phía điện thoại, cười vui vẻ trả lời.
“Không phải ngồi xe, ngồi trên trực thăng thôi.”
Nghe thấy vậy sắc mặt Nhâm Phó Hạ trở nên hơi lo lắng.
“Tối sắp khuya rồi còn ngồi trực thăng. Lại là nhiệm vụ mới sao?”
“Ừ. Anh phải tới khu đất liền ở biển Đông một chuyến.”
“Tại sao vậy? Chỗ đó người dân xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Chung Ngụy im lặng vài giây. Anh nhìn cô nàng đang lo lắng trước màn hình rồi đột nhiên cười bật thành tiếng.
“Có chút việc không hay xảy ra thôi. Anh hứa sẽ sớm trở về. Anh nhớ em lắm rồi.”
“Em cũng vậy.
“Đừng tắt máy nha, cứ như vậy.” Chung Ngụy hơi thều thào nói.
Không thể cảm nhận hơi thở của nhau, cả hai đều cảm thấy thiếu thốn.
Yêu một người quân nhân rồi! Nói thật Nhâm Phó Hạ cảm thấy hơi giày vò.
Trước không yêu không quan tâm không để ý, anh ta đi thì càng tốt. Khi yêu rồi mới biết tính chất công việc của anh ấy quả nhiên bận rộn khó hơn người, càng để ý anh ấy, càng không muốn anh ấy cứ xa xôi như vậy.
Khoảng cách của hai người thật sự xa vời, người ta yêu nhau dù bản thể có cách xa tới muôn phương thì tâm vẫn luôn gần nhau.
Nhưng ở đây, Nhâm Phó Hạ chỉ cảm thấy, tâm của hai người cũng như thân thể. Xa vời, không thể gần lại được.
Dường như là số mệnh sắp đặt, thật khó lí giải.