“Chào... chào buổi sáng, Ngụy...”
Chung Ngụy bên phòng bếp của nửa biện thự hiện đại đang làm bữa sáng thì quay mặt, một giây trước còn mang một nụ cười, một giây sau liền chớm tắt.
Nhâm Phó Hạ ngượng ngùng đưa ngón tay lên sau tai mình gãi gãi.
“Bé Nắng...?”
“Vâng.” Cô hoảng hồn đưa cặp mắt tròn trĩnh nhìn Chung Ngụy.
“Em... ai dạy em vậy?”
Chung Ngụy che miệng lại, nói thật hơn là đang che đi nụ cười tươi rói muốn bật cười thành tiếng của mình. Nhưng mắt vẫn giữa nguyên một vị trí.
Chính là gương mặt có son phấn của Phó Hạ.
Thấy anh cười, Phó Hạ cảm thấy rất xấu hổ.
“Anh dám cười em.”
Phó Hạ xấu hổ quá thẹn ra lại tức, chau mày.
Gương mặt được tấm táp lại bằng những đường nét kẻ, những lớp phấn.
Chung Ngụy tự hỏi: Rốt cuộc là cô nàng nghĩ gì khi mà bôi mỹ phẩm lên cái mặt nhưng lại chẳng khác gì lúc không bôi chứ.
Da Phó Hạ vốn đã mịn màn, trắng trẻo rồi. Thêm lớp phấn trắng cũng chẳng khác gì lúc Phó Hạ thường ngày không phấn son.
Có vẻ sự chăm chút cho chính bản thân của cô là một điều vô nghĩa rồi.
Nhưng mà Phó Hạ vẫn rất đẹp theo một lối lạ thường.
“Ngày thường em đã đẹp rồi! Có chát bao nhiêu phấn lên mặt thì cũng chẳng thay đổi gì. Ngoại trừ cái môi nhỏ đỏ hơn thôi.”
Nhâm Phó Hạ hơi bĩu nhẹ môi.
Anh ấy là đang khinh miệt cô, hay là trâm trọc cô không có kỹ năng trang điểm?
“Bé Nắng...”
“Hửm...? Nhâm Phó Hạ nghiêm túc nhìn Chung Ngụy.
Nhưng ngay giây sau anh liền quay lưng đi, kêu không có gì.
...
Thấp thoáng đã tới tháng 12.
Thời gian trôi nhanh như một cơn bão cát vậy, để lại bao nhiêu thứ, bao nhiêu tàn tích.
Đến hôm nay Nhâm Phó Hạ vẫn chưa thể tin được vậy mà đã là vào tháng 12 rồi.
Việc trong công ty cũng ít hẳn, không còn nhiều sự kiện diễn ra nữa.
Nhàn quá lại sinh ra nông nổi nhàm chán.
Ngày ngày được Chung Ngụy gọi dậy, nấu bữa sáng tình yêu cho ăn, trưa vẫn có Chung Ngụy gửi đồ tới cho ăn. Tối tới thì lại liên tục bị Lục Hoàng Thiệu kéo đi hết chỗ này chỗ nọ ăn uống.
Hai người từ khi nào đã hệt như 2 anh em ruột.
Ngược lại, Nhâm Phó Hạ thấy cuộc sống của mình nhàn nhã ra hơn thì phải. Ít người động chạm, không còn ai gây gổ rồi. Đồng nghiệp hình như cũng thân thiện nhiều với cô.
Hẳn là vì, cô cũng đã mở lòng.
Những người từng ghét cô đột nhiên thay đổi tính cách thành góc vuông, hẳn là vì: Do cô là một người nhàm chán, chọc không ra được gì nên họ cũng thấy chán rồi.
“Chị chị, em... em...”
“Vân Tình? Có chuyện gì mà ấp úng vậy.”
Vân Tình cười cười đưa tờ thiệp cưới hồng hào tới.
“Em... sắp cưới rồi! Em mời chị đi dự, được không ạ?”
Nhâm Phó Hạ trào phúng đưa tay ra đón nhận tấm thiệp, cười tươi nhẹ đáp lời sau đó liền đi về.
...
“Tiểu Hạ, con muốn trở thành một người như thế nào?”
“Dạ... con chính là con. Còn cần trở thành gì nữa ạ mẹ?”
Nhâm Phó Hạ ngớ ngẩn nhìn ra mẹ mình.
Nhưng có vẻ cô không hiểu ý của mẹ cô rồi.
“Ài... thôi vậy. Mà con nhìn này, mấy cô gái trong cuốn tạp chí này có xinh đẹp không?”
“Tất cả những cô gái này hiện tại đang là nữ thần của nước họ đấy, ai đăng quang cũng điều gây chân động cả nước. Cuộc thi này đúng là toàn người có sắc tố đẹp mới được chọn mà.”
Nhâm Phó Hạ nhìn vào, đa phần toàn những nhan sắc rất nổi bật, cũng rất đẹp. Da vẻ trắng trẻo, thân hình thon gọn cao ráo. Cô gật đầu xong rồi liền quay mắt đi nhìn tivi.
Nhâm phu nhân mới cao trào phấn khích nhưng khi thấy Phó Hạ thờ ơ như vậy bà liền mất vui.
“Con biết họ chuẩn bị tham gia cuộc thi to lớn cỡ nào không?”
“Không biết.”
“...”
“Tại sao con không tò mò?” Nhâm phu nhân hơi híp mắt nói.
“Tại sao con phải tò mò!”
Hoá ra đứa con gái út mà bà sinh ra lại có hơi nhạt nhẽo như vậy. Chẳng có tính nào giống bố hoặc mẹ cả, nhưng cũng đúng.
Cả nhà trước kia đâu có ai để ý tới con bé đâu. Lại trải qua nhiều thứ khó khăn như vậy con bé đương nhiên sẽ hình thành lên một tính cách lạnh lùng là đúng.
Nghĩ tới đây Nhâm phu nhân lại cảm thấy bản thân thật có lỗi.
Đứa con giỏi giang, xinh đẹp, lại có tri thức như vậy thế mà bà chẳng hiểu gì.
Đây đúng là sai lầm lớn.
Thấy mẹ có hơi hẩm hiu buồn bã ngồi yên, Nhâm Phó Hạ tự thấy hơi lao đao trong lòng.
“Vậy đó là cuộc thi nào vậy ạ? Còn to lớn?”
Thấy con gái bắt chuyện rồi Nhâm phu nhân liền phấn khởi nói.
“Là cuộc thi Hoa hậu toàn diện tự nhiên thế giới. Chắc con cũng biết mà đúng không?”
Nhâm Phó Hạ hơi gật đầu, cô cũng từng nghe qua.
Đó là một cuộc thi được tổ chức mỗi năm một lần từ thời chiến tranh loạn lạc vẫn chưa kết thúc, tính tới thời điểm này cũng đã hơi 40 chục năm.
Đây là một cuộc thi đứng hàng đầu toàn thế giới. Cũng là một cuộc thi tưởng bình thường nhưng lại rất khó.
40 chục năm nay tính ra còn chưa có tới 10 người đăng quang ngôi vị cao nhất. (Hoa hậu)
Mỗi năm thí sinh điều trên 80 người trở lên, thế nhưng đa phần chỉ có người dừng chân lại tại top 5.
Vẻ đẹp tri thức, vẻ đẹp hình thể, vẻ đẹp đạo đức, vẻ đẹp nhan sắc. Là những yếu tố cần thiết nhất trong cuộc thi đó, thế nhưng trong 40 chục năm qua chỉ có tới 9 người có được chiếc vương miện danh giá đó.
Toàn diện, tự nhiên.
“Cũng gần mười năm rồi nhưng chưa thấy có người nào chạm tới chiếc vương miện đó.”
Nhâm Phó Hạ ngẩn ngẩn ra để cố nhớ, tuy nhiên cô lại không rõ thông tin về cuộc thi số 1 này.
Nhâm Phó Hạ tuy làm trong công ty danh tiếng có liên kết với nhiều hoa, á hậu. Thế nhưng cô rất lười biếng trong việc nghe ngóng những việc không liên quan tới mình.
Mục tiêu của cô chỉ có duy nhất là làm việc, bởi vì trong cô đã quá nhàm chán rồi.
Cố nghĩ thì cũng chẳng có chút thông tin gì.