“Chào giám đốc ạ.”
“Anh Lưu, chào anh.”
"Sao nhìn giám đốc mình lại thấy nặng nề thế nhỉ! Có lẽ mình nên ra khu phòng đồ để làm việc thì hơn."
Nghĩ rồi Phó Hạ liền cúi đầu một cái.
“Khoan rời đi.”
“Hả... có chuyện gì sao giám đốc?”
Giám đốc Lưu ôn tồn nhưng lại có chút lúng túng đưa ra một túi đồ không rõ vật bên trong là gì, Nhâm Phó Hạ không kịp chần chừ đã bị túi đồ nhét vào tay. Cô khó hiểu nhìn giám đốc.
“Hộ tôi chuyển đồ này tới cho cô của cháu. Hàn Viễn Lưu gửi Nhâm Bận, nhờ cháu đấy.”
Dứt lời giám đốc liền quay người rời khỏi, trước ánh mắt chưa thấu hiểu sự tình, Nhâm Phó Hạ hoang mang nhìn túi đồ trên tay.
Giám đốc quen cô sao?
“Ài, sao ông già đó không thèm để ý tới anh thế nhỉ.”
Nhâm Phó Hạ giật mình bởi tiếng nói của Lục Hoàng Thiệu, cô nhanh chóng rời đi trước khi anh ta kịp nói thêm gì.
...
Soạt...
“Chậc... mắt dính trên tường hay gì vậy hả cái cô làm việc này?”
“Đi đường mà không nhìn tốt nhất cô nên tới bệnh viện khám, để lâu ngày bị tật bị mù thì sẽ ảnh hưởng lớn tới người khác đấy, nhất là cô...”
Đụng nhau có tí mà người phụ nữ này đã la toáng cả lên, rốt cuộc cô ta sao lại có thể là tân hoa hậu chứ?
Nhâm Phó Hạ cúi xuống nhặt lấy tấm ảnh bị văng ra khỏi túi, nhìn vào trong. Cô thấy cô Nhâm Bận và giám đốc Lưu vẫn còn rất trẻ, trên tay còn có một đứa bé được cả hai ôm.
Trong thoáng chốc cô nghĩ hai người họ là của nhau và đã sinh một đứa con.
Nhưng rất lạ.
“Này, cô bị điên à? Mắt đã gắn trên tường tai còn bị đầy rác nhét vào rồi hay sao mà không nghe thấy tôi nói vậy?”
Câu hét của người phụ nữ này khiến cho Nhâm Phó Hạ thoát khỏi suy nghĩ, cô vội đặt tấm ảnh không một mảnh xước vào túi.
“Nói, cô là quản lý của ai nào. Mau khai ra để tôi còn cho cô rời khỏi nhẹ nhàng, còn không... hậu quả sẽ lớn lắm đấy.” Nói xong cô ta cười nhếch môi chút thì phải.
Trước một cô hoa hậu đanh đá kiêu ngạo như vậy Nhâm Phó Hạ hết sức hoang mang, cô ta có tính cách như vậy, có ổn không?
Nhan sắc, vóc dáng của cô ta cũng khá xinh đẹp. Nhưng tại sao cái miệng lại có thể phả ra những lời thiếu văn minh như vậy?
Nghe nói nếu là hoa hậu thì đã được lựa chọn kỹ càng qua hàng trăm cô gái, người đó phải có đủ yếu tố, đạo đức, hình thể, trí thông minh và xinh đẹp. Nhưng sao cô nàng này lại giống kiểu không có đạo đức vậy?
“Sợ rồi sao con mắm này? Không sao, tao sẽ kêu chị tao đuổi việc mày nhẹ nhàng hết sức. Nên mày không cần lo lắng như vậy, nhưng tao cảnh cáo trước. Liệu hồn đừng có mà quyến rũ người trong công ty, đặc biệt là anh Thiệu. Rõ chưa? Loại người như mày có sống mười kiếp cũng không có phước để làm người phụ nữ của anh ấy đâu.”
“Giờ thì xin lỗi tao đi, nếu tao vui. Có khi tao sẽ không đuổi việc mày đâu, con mắm nghe lời ạ.”
Cô nàng kia tự đắc ý nói.
Trước một người hơi thiểu năng như vậy Nhâm Phó Hạ thấy rất nhàm chán mà tiếp lời chung. Nhưng cô ta cũng quá ngạo mạn rồi.
“Xin lỗi gì chứ? Rõ ràng cô cố ý va vào tôi mà.”
“Này, mày điếc nên không sợ súng ý à? Dù tao có cố ý thì sao? Loại nhân viên quản lý thấp kém như mày có đúng thì cũng phải xin lỗi một người cao quý xinh đẹp như tao, rõ chưa hả?”
“Cô là tân hoa hậu Liên... Lục Hợp đúng không?”
“Đương nhiên... hừ.”
“Chỉ cần làm hoa hậu thì có thể ngông cuồng kêu ngạo như thế này sao? Đấy là việc một cô hoa hậu nên làm à?”
Ngay phút giây này cô nàng ta có chút phản ứng lại liền quay mặt ngó căn hành lang, cũng may là không có ai. Nhưng vài giây phút yên ắng này cô ta bắt đầu nghe thấy tiếng gót giày vang lên, cùng với vài lời nói.
Lo rằng nếu để ai phát hiện ra cô ta nhiều lời như vậy thì sẽ chỉ trỏ soi mói, vì thế cô nàng lập tức đứng thẳng, im lặng bước qua người Phó Hạ.
“Hừ, đồ mắm xấu xí này. Đừng có cả gan tiếp cận anh Thiệu nữa, nghe chưa.”
Dứt lời cô ta mang đầy vẻ kiêu ngạo biến mất sau bức tường.
...
Lại một sự kiện dành cho người nổi tiếng của công ty giải trí WWW. Nhâm Phó Hạ cùng vài người bận rộn cho việc lựa trang phục theo yêu cầu của mấy người nổi tiếng, đáng lẽ ra cô sẽ không ở đây cho một sự kiện chỉ lựa đồ cho nguời khác mặc, bình thường cô từ chối cấp trên sẽ đồng ý ngay. Bởi cô là người phác thảo, thiết kế, chứ không phải quản lý hoặc chuyên viên cho các ngôi sao.
Nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại bị bắt buộc phải tới.
Một nhân viên tự do như cô cũng buộc phải nể cấp trên nên bây giờ đã qua toà nhà quản lý người nổi tiếng này.
“Cô xem phối đồ nào đẹp nhất cho tôi là tâm điểm chú ý của mọi người, đặc biệt là máy ảnh.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
“Hừm, bộ này xấu quá.”
...
“Này, chị Hạ. Sự kiện hôm nay phải nhờ chị giúp em tìm ra bộ đồ phù hợp cho em rồi.”
“Phó Hạ à! Sao không ở phòng làm việc mà lại chạy tới đây lựa đồ cho người nổi tiếng khác rồi? Trước nay chị đâu thấy em như vậy! Định chuyển việc, để bám ai đó rồi sao?”
Trước lời nói thô sơ của Vương Thi Dụ, Nhâm Phó Hạ bình lặng nhìn hai người.