Làm sao mà cứ nhói đau dại dột như vậy hả trái tim? Đau quá khiến Hoàng Giả Ninh muốn lìa đời. Nhìn Phó Hạ thật sự hạnh phúc bên người mới cậu không còn cách nào để kéo cô về với mình nữa.
Trong thâm tâm thật điên loạn.
Có điều, thấy em ấy vui như vậy tâm trạng cậu cũng được vui lây một phần.
Bất giác đôi mắt đẫm lệ long lanh trước những ánh đèn của thành phố.
Lệ rơi thành dòng.
“Anh Ninh, cứu em.”
Một người phụ nữ có mái tóc vàng hoe, lùm xùm ngang cổ hốt hoảng từ phía đường hẻm của những toa nhà lớn chạy ra, viền mắt đen tối vừa tới đã cầm lấy cánh tay của Hoàng Giả Ninh.
“Cứu em đi mà, anh cứu em...”
“Qua đây mau Miễn nhi, sao em lại chạy? Chúng ta còn chưa chơi xong mà.”
Gã đàn ông cao to chỉ chỉ Miễn Lưu Miên, nhàn nhã lộ ra một nụ cười. Cùng với từng bước chân tiến lên.
Miễn Lưu Miên hoảng loạn ôm chặt cánh tay của Hoàng Giả Ninh, ra sức cầu khẩn thiết.
“Anh Ninh, cứu em. Hắn định bắt em, anh tuyệt đối không làm ngơ mà đúng không?”
Hoàng Giả Ninh lạnh mặt, rồi nhìn lên gã đàn ông đó.
“Dừng, nói đi. Bao nhiêu tiền.”
“À! Khoảng mấy trăm triệu thôi.”
Gã đàn ông nhếch môi cười vui vẻ nói.
“Con số cụ thể.”
“Bốn trăm chín mươi triệu.”
Nghe xong Hoàng Giả Ninh có chút khựng lại, tuy nhiên ngay sau đó cũng liền lấy tấm thẻ ra.
Gã đàn ông nhận được tiền liền vui vẻ mà quay về.
Miễn Lưu Miên cũng thở nhẹ. Cô ta nhìn lên Hoàng Giả Ninh với ánh mắt rất hạnh phúc nói: “Anh Ninh, em biết anh rất yêu em mà. Chi bằng anh làm người yêu của em đi.”
Hoàng Giả Ninh cau mày, lập tức phất đi cánh tay bị bám. Anh ném ánh mắt lạnh lẽo qua cho Miễn Lưu Miên nhìn, ngay tức khắc cô ta rùng mình.
“Lần cuối đấy, từ bây giờ tôi sẽ không nhúng tay vào đời sống của cậu nữa! Vì thế hãy sống đàng hoàng đi.”
Tức khắc Hoàng Giả Ninh muốn quay mặt đi, nhưng lại bị Miễn Lưu Miên kéo lại.
“Anh định bỏ rơi tôi đấy à? Anh đừng quên nhờ ai mà anh mới có được ngày hôm nay đấy.”
Miễn Lưu Miên hùng hổ gằn giọng lên nói.
“Là nhờ tôi đấy. Anh tính trả chút tiền đó rồi gạt bỏ mọi quan hệ của chúng ta hay sao? Tôi không cho phép, cả đời này anh chỉ có thể là con chó cắn dép cho tôi thôi.” Nói xong cô ta còn lộ ra vài phần đắc ý.
“Tôi chưa bao giờ làm chó của ai hết.”
“Nực cười, ha ha... hay xin tiền của Nhâm Phó Hạ, xong rồi lại tới bám dính tôi. Đây không phải là chó con... thì là gì?”
Bàn tay lao nhanh với tốc độ ánh sáng, Hoàng Giả Ninh siết chặt cổ của Miễn Lưu Miên.
“Ha ha... bị em nói... khụ... đúng nên giận quá hoá thẹn à? Chó con, ngoan... kêu gâu gâu em sẽ tha cho anh, vì hành động này của anh.”
“Cô nghĩ cô là cái thá gì mà tôi phải bỏ lòng tự trọng ra để khúm núm quẫy đuôi hả? Thứ lẳng lơ như cô hại cả người thân cuối cùng phải vào tù, nghĩ sao mà cao cả thế hả?”
“Còn nữa, tôi nhớ ngay từ đầu tôi vào công ty là cô tự mò tới quẫy đuôi ở gần tôi suốt ngày mà. Sao bây giờ từ miệng cô tôi lại quẫy đuôi thế hả?”
“Nói cho cô biết, dù tôi có là chó thật đi chăng nữa thì cả đời này ngoại trừ người đó, còn lại chẳng ai có phúc phần cho tôi quẫy đuôi đâu, rõ chưa.”
“Một lần cuối tôi nhắc nhở cô, sống cho đàng hoàng vào. Vì bây giờ ông bố giàu sang của cô đã bị cô hại vào tù rồi nên cô cũng chẳng còn là tiểu thư nữa đâu, còn sống như chó nữa là chết đấy.”
Nói xong Hoàng Giả Ninh liền thả tay ra, xoay người bước đi.
Đằng sau Miễn Lưu Miên đã giận đỏ mặt cùng với vài tiếng ho khục khặc.
“Ông già đó nên vào tù sớm là đúng, thân dưới chỉ biết ngày ngày đặt lên giường. Chỉ vào tù thôi đã... may cho ông ta lắm rồi.”
Những lời ngắt quãng này lọt vào tai Hoàng Giả Ninh, anh liền khựng lại.
“Vậy cô từ trước tới nay khác gì ông ta chứ? Đều là thân dưới đặt trên giường đấy thôi.”
“...”
...
“Bé Nắng, anh có thông báo.”
Nhâm Phó Hạ đặt dao xuống, nhìn qua Chung Ngụy đang tới rồi liền rời mắt nhìn lên nồi đồ đang sôi.
“Hửm... gì chứ! Sao thần bí vậy.”
“Cha mẹ nói sắp tới họ sẽ về nhà.”
Nghe xong Nhâm Phó Hạ bỗng khựng lại, đã mâý tháng hay sao cô không còn nhớ tới cha mẹ của Chung Ngụy luôn rồi.
Họ luôn bận rộn như thế này nhỉ.
“Là khi nào.”
“Anh không biết nữa, hai người đó chỉ nói trong tháng này sẽ về. Mà bé nấu gì thơm vậy, ngửi thấy là anh thấy đói bụng quá.”
Chung Ngụy như đứa trẻ tựa cằm lên vai Phó Hạ.
“Đột nhiên thấy đói, nên em muốn nấu gì đó thật nóng để ăn cho đỡ lạnh thôi. Mà anh nói không phải làm gì đó sao? Sao lại xuống đây rồi.”
“Ừm... anh đang làm. Nhưng không làm nổi.”
“Nếu vậy thì anh ra kia ngồi đi, để em nấu cho nhanh.”
“Hửm... anh làm phiền gì tới em sao?”
Nhâm Phó Hạ cười điềm đở một cái.
“Anh ôm em như vậy, không phiền nhưng bất tiện đấy.”
Nghe xong Chung Ngụy liền thả ra, thấy vậy Nhâm Phó Hạ mới nhẹ nhõm mà làm việc của mình.
Cạch cạch...
Cạch cạch...
“Anh... đi theo em làm gì?”
“Xa bé mấy phút anh lại thấy nhớ, nên anh phải đền bù lại cho mình.” Chung Ngụy mỉm cười ngoan ngoãn nói.
Có chút không nói nổi với người đàn ông này, tuy nhiên cũng vui.