“Nếu có ai bị bệnh, bị gãy xương thì thật mắn vì tôi là thiên thần áo trắng, bác sĩ, đã xuất hiện thật đúng lúc.”
Giờ Phó Hạ mới nhận ra, tên Thôi Lục này có bệnh... bệnh tự ái, còn Lục Hoàng Thiệu thì như có bệnh khùng.
“Ở đây ai cũng bình thường hết bạn ơi.”
“Ồ, mình tưởng bạn là có bệnh nhất nên Tiểu Hạ Thảo vừa mới nói chứ.”
“...”
Cứ kiểu như bạn của Chung Ngụy như có vấn đề về trí não thì phải, kể cả Chung Ngụy cũng không thoát được vòng suy nghĩ của Phó Hạ.
Tạm dừng cuộc đối thoại với nhau vì đồ ăn đã được bưng tới, đúng ba bát phở không có phần của Thôi Lục.
Tuy nhiên cậu ta lại nhanh tay hơn lấy đi một bát, mà bát đó lại là của Lục Hoàng Thiệu.
Kẻ đến trực chờ trước mà giờ lại bị cướp, Lục Hoàng Thiệu trợn mắt lên nhìn Thôi Lục.
“Cút đi, muốn ăn thì tự mà gọi. Đấy là tô của tao.”
Nói rồi liền kéo lại.
Ngay lúc này Nhâm Phó Hạ lại thấy hai kẻ kia thật ấu trĩ, chẳng khác gì trẻ con.
Cô lười nhìn liền rũ mắt xuống thì thấy ngay Chung Ngụy đang cặm cụi vớt hành.
Lúc này cô thật muốn đập đầu vào đất luôn cho rồi.
Tại sao cứ luôn quên? Cô thật bất lực với chính mình, là một người rất mê phở nhưng cô lại thường hay quên mình ghét hành, có tức không chứ?
Tức? Là trước kia, nhưng bây giờ cô lại thấy ưu phiền.
Đã có Chung Ngụy giúp cô vớt hành, thế nhưng... lỡ một ngày cô đã quen sự ân cần này của anh, mà cả hai lại lỡ chia tay thì cô sẽ làm sao?
Phó Hạ giỏi suy nghĩ sâu xa về tương lai mình, vì thế cô luôn sợ.
"Nếu chia tay thì cuộc sống của mình vẫn tiếp tục thôi, chỉ là... nếu quen sự ân cần của anh ấy chắc sau khi chia tay mình sẽ thấy mất mát đau buồn nhiều, để không phải có ngày đó trong tương lai... có lẽ mình nên từ chối, nhưng mà..."
Nhìn sự nghiêm túc chăm chú của anh ấy Nhâm Phó Hạ càng muốn hơn, cô không dám.
“Không ngờ mày ân cần phết đấy, lỡ sau này chia tay chắc Tiểu Hạ Thảo cũng buồn lòng nhiều nhỉ.”
Thôi Lục chống cằm, đưa ánh nhìn có phần hơi nói đùa.
Thế nhưng lời nói ấy lại đâm thẳng vào suy nghĩ của Phó Hạ, đâm sâu trong lòng Chung Ngụy.
Anh quay qua nhìn lén Phó Hạ một cái, nhận thấu sự bất an và mong chờ của cô, Chung Ngụy điềm nhiên tiếp tục vớt hành vừa nói.
“Không có chia tay, không có chia lìa. Đời này của tôi chỉ dành cho em ấy.”
Dứt câu cũng là lúc xong việc, Chung Ngụy rất dịu dàng mà đưa cho Phó Hạ bát phở không còn lá hành nào.
Điềm nhiên nở một nụ vười ấm áp như chiếu rọi ánh sáng vào tận sâu cuối cùng con tim đầy bóng tối lạnh lẽo của Phó Hạ.
Cô như bị ngưng đọng vào khoảng lặng đó, cảm nhận từng tia nắng mà Chung Ngụy cố soi vào, tận cùng con tim cuối giờ cũng hết lạnh lẽo bất an, thay vào đó là đầy ánh sáng ấm áp.
Phải làm sao đây? Nhâm Phó Hạ càng muốn đâm lao vào người đàn ông này, cô không muốn nghi ngờ hay cảnh giác về chuyện tình này nữa, yêu đương cùng với anh ta mà không màng trước những sự cố.
Nét mặt anh dịu dàng như thảy, là ánh sáng của thế giới cho cô mãi mãi, chứ không phải là ánh ban mai ít ỏi chóng tàn.
“Cảm ơn anh, anh Ngụy là nhất.”
Lời nói dịu dàng như làn gió miên man vút qua trái tim Chung Ngụy, anh vui sướng mà dùng tay ôm miệng che đi nụ cười.
Thế nhưng ánh mắt lại không thể giấu đi một nụ cười dưới môi anh.
Thật lãng mạn và sến súa.
Cảm giác như có hai kẻ đang ngưỡng mộ.
“Tiểu Hạ Thảo, gọi anh Thiệu một tiếng nghe coi.”
“Để làm gì?” Phó Hạ nhàn nhã đáp.
“Ờm... đương nhiên là để vun đắp một tình cảm độc nhất vô nhị giữa hai anh em xinh đẹp tuyệt trần như chúng ta rồi.”
Gã kia nói với biểu cảm tự luyến ca tục tuyệt vời chưa kìa! Nhâm Phó Hạ thấy nhạt nhẽo, còn có chút buồn nôn.
“Tự đắp cho mình đi, t... em không muốn có chung giống một sợi giây thần kinh như anh Thiệu kia đâu.”
“Kha khà khà... tuy mình không giỏi về khoa thần kinh đó lắm, nhưng mình có quen một bác sĩ chuyên giỏi chữa trị về bệnh thần kinh đấy, Chim Hót à, có bệnh phải chữa trị ngay và luôn nha, kẻo sau này lây cho người khác nữa đấy.”
Bốp...
“Im đi thằng già này, người có bệnh nhất là mày kìa.”
Ánh mắt tức giật găm chặt lên người Thôi Lục, tuy nhiên hắn lại nở nụ cười rất tươi rói, tựa như muốn ăn thêm cái 'bốp' vừa rồi.
...
Bữa tối này kết thúc thật nhanh, hai người bạn của Chung Ngụy tự nhận tự kêu chính mình là anh trai của Phó Hạ lải nhải nhiều cực.
Đôi lúc rất điên khùng, đôi lúc lại nghiêm túc có vẻ nhìn cũng rất đẹp trai, nhưng đôi lúc lại thật ấu trĩ.
Phó Hạ chẳng biết tính cách thật của họ là như thế nào.
“Buổi hẹn hò của chúng ta mà lại đụng phải hai thằng thần kinh kia, anh buồn lắm đó.”
Đúng rồi nhỉ, khi nãy trong bàn ăn Phó Hạ luôn bị gặng hỏi thứ này thứ nọ, rồi lại được khen này kia từ mồm hai gã kia Chung Ngụy đã rất đen mặt, từ đầu tới cuối hai người kia có hỏi gì thì anh cũng không trả lời.
Phó Hạ cũng chẳng hiểu nổi cả Chung Ngụy nữa.
Nhưng giờ anh ấy quay trở về dáng vẻ trẻ thơ như đang sầu buồn, nũng nịu như ngày hôm nay vậy.
Kì lạ, Phó Hạ không thấy ghét dáng vẻ này. Ngược lại cô thấy rất vui vì Chung Ngụy bày ra bộ dáng trẻ con đó.
Quân nhân, cũng biết nũng nịu như vậy sao?
“Chúng ta lại hẹn hò tiếp nha.”