An tâm quá, Hoàng Giả Ninh không bám theo cô nữa. Phó Hạ thở một hơi dài, cậu ta đã có công ty riêng rồi và đã là người thành đạt.. cô thấy bản thân có chút lung lay. Lung lay một giây để suy nghĩ công việc hiện tại của mình có thể dẫn mình lên đỉnh quang vinh không, rồi khi nào mới được như cậu ta.
Rõ ràng cô đã làm việc trước cậu ta nhưng bây giờ cô vẫn ở chức nhân viên được công ty nghiêm ngạt quản lý, còn cậu ta đã có công ty thuộc về riêng mình.
Phó Hạ tự cảm thán: Tại sao cậu ta lại may mắn tới như vậy.
Còn ôm mộng quay về với cậu ta? Phó Hạ không nghĩ tới, căn bản chút tình yêu lập loè cô dành cho cậu ta cũng chớm tắt.
Cô dễ dung động bởi những lời nói dịu dàng, nhưng cũng dễ buông bỏ vì sự nhạy cảm tinh tế của mình.
Tới xe rồi, nhưng Chung Ngụy không ở đây! Anh ấy đi đâu rồi?
"Đi đâu vậy? Không chờ mình sao?"
Phó Hạ quay mặt lại, cô đi xung quanh tìm kiếm, đường phố tối rồi người đi lại cũng vắng vẻ, Phó Hạ cũng chẳng tìm thấy bóng dáng của Chung Ngụy, tin nhắn anh vẫn chưa trả lời.
Anh ta rốt cuộc đi đâu rồi!
Bỗng Phó Hạ dừng lại, cô đang nghĩ liệu có phải vì cô nói chuyện với Hoàng Giả Ninh nên anh nghĩ mình thua cuộc đã tự rút lui?
Suy đoán này cô không dám chắc đúng hay không, nhưng cô chắc rằng tên đàn ông đó có và đang yêu cô.
Tìm không nổi nữa, có lẽ anh ấy đã đi đâu đó hoặc về nhà rồi! Không có thì chắc bây giờ Chung Ngụy đã xuất hiện trước mặt cô.
Phó Hạ nén lại hơi thở dài, cô quay lại chỗ xe rồi lái về.
...
“Từ nãy tới giờ không nói gì, cậu cãi nhau với Nhâm Phó Hạ sao?”
Tông giọng trầm thấp lạnh lẽo của Uông Thần Diêu cất lên.
Chung Ngụy ngồi ghế phụ hơi lặng thường.
Cú đau vừa rồi hình như in vào trong lòng anh rồi.
“Không có.” Tông giọng Chung Ngụy trầm ấm lại thấp vang lên.
Con đường về Chung gia thật mờ mịt, khiến đầu óc Chung Ngụy cũng mờ mịt theo. Anh khó có thể tả cảm xúc của trạng thái mình bây giờ.
Bầu không khí trong xe im ắng, ngoài tiếng xe đi ra chẳng có tiếng gì. Rất lâu sau đó Chung Ngụy mới lên tiếng hỏi.
“Yêu một người, làm sao để người đấy yêu lại mình vậy?”
Uông Thần Diêu hơi đơ người, những ký ức tươi đẹp của hắn và cô gái ấy chợt hiện về.
Ngày đầu gặp gỡ... và cách họ tiến tới bên nhau.
...
“Á...”
Thiếu nữ cấp ba xinh xắn ngọt ngào bị Uông Thần Diêu đụng ngã, dáng vẻ yếu đuối tinh khiết khiến cho hắn không rời mắt ngay được.
“Cây vĩ cầm gãy rồi!”
“Xin... xin lỗi!”
Uông Thần Diêu kịp phản ứng, hắn cúi con người cao lớn của mình xuống đỡ Nhâm Bích Ngọc dậy rồi lại cúi lấy cây đàn tiếp.
Khi đó mọi người rất trầm trồ về cuộc gặp gỡ của học bá và thiếu nữ dương cầm xinh đẹp.
Gương mặt tròn xoan của Nhâm Bích Ngọc tỏ rõ sự buồn bã.
Uông Thần Diêu thấy hơi hổ thẹn, liền nói: “Tôi đền cái mới cho cậu.”
“Cảm ơn lòng tốt của bạn học, nhưng tôi không cần đâu.”
Nhâm Bích Ngọc kéo cây vĩ cầm ra, thế nhưng không kéo được.
Cô ngơ ra nhìn hắn.
Uông Thần Diêu cười nhẹ: “Làm gì có ai cảm ơn mà không cần chứ? Cậu học lớp mấy? Ngày mai tan học tôi dẫn cậu đi mua.”
“Không cần thật mà!”
“IM, PHẢI NGHE LỜI TÔI!” Uông Thần Diêu nghiêm túc nói.
Nhâm Bích Ngọc ngơ ra nhìn con người có chút bá đạo trước mặt này. Cuối cùng vẫn chỉ là cười nhẹ nói ra lớp học cho hắn.
Nghĩ lại thấy thật nực cười, khi đó hắn nói ra câu đó chắc chỉ có người phụ nữ dịu dàng ngốc nghếch đó mới cười, nếu là kẻ khác có khi đã cọc cằn mà chửi lại, hoặc chạy mất rồi.
Nhìn thấy ánh đèn từ phía xa của căn biệt thự Chung gia Uông Thần Diêu liền định hồn lại, trả lời câu hỏi vừa rồi của Chung Ngụy.
“Tán tỉnh! Mày không biết phải làm vậy thì người ta mới chú ý tới mình sao? Hoặc cũng có thể, quan tâm người ta từng li từng tí, hành động ấm áp sẽ khiến một cô gái tan chảy ngay thôi!”
“Nhưng em ấy vẫn yêu người cũ, tán tỉnh tao không giỏi! Quan tâm cô ấy thì càng không có thời gian, cũng không có cơ hội.” Chung Ngụy buồn tủi nói.
Nghe xong Uông Thần Diêu chỉ cười lạnh.
“Là con bé đó sao?”
Chung Ngụy im lặng không nói gì.
“Chẳng phải gan mày tày trời sao? Bom mìm gì cũng dám đụng chế, bây giờ có chút tình yêu cũng không dám tranh. Tao nghĩ mày nên từ bỏ nhóc đó mà quay về khu quân sự tạo chiến tác của mày đi.”
“Công nhận, mày quá rốt nát về phương diện yêu đương nhỉ! Xứng đáng ế đời này.”
Nói trúng điểm đen Chung Ngụy liền cảm thấy đau buốt con tim, trong lòng khơi dậy lên mào lửa tức giận, thế nhưng anh đang kiềm chế để không lộ bên ngoài.
“Bạn nói đúng.”
“Chậc, nếu đã không can đảm thì mày nhanh tìm cách hủy hôn trả người ta tự do đi.”
Nghe xong Chung Ngụy liền nắm chặt tay, cả người hơi sững lại.
Chiếc xe màu đen tiến vào bên trong sân, cua lại một vòng rồi dừng lại.
“Tới đây thôi, tao cũng phải về đây.”
Chung Ngụy rời khỏi xe, Uông Thần Diêu cũng liền lái xe về.
...
"Trả lại tự do cho em ấy! Nhưng... rõ ràng em ấy đã thích mình hơn và... và đã cho mình ôm rồi mà! Tại sao thằng khốn đó lại xuất hiện đúng lúc vậy chứ."
Chung Ngụy khổ tâm ôm mặt lại, bàn tay hé mở lộ ra đôi mắt đáng thương.
Yêu lại khó vậy sao? Cảm giác khi người mình yêu lại không yêu mình nó là một cái gì đó thật sự mất mát rất lớn.
...
"Chiếc xe vừa rồi là Royal sao? Có vẻ như anh ấy đã thật sự về nhà.”
Nhâm Phó Hạ bắt đầu đạp ga tăng tốc nhanh hơn, vèo một cái thoáng chốc có mấy phút đã về tới Chung gia.
Căn nhà sáng chói nằm vùng ngoại ô, ánh đèn từ mọi cửa sổ chiếu ra.
Chung gia luôn sáng bừng như vậy.
...
Căn nhà to lớn chìm trong biển tĩnh lặng, không có âm thanh gì phát ra cả, phòng khách cũng trống rỗng, chỉ có ánh sáng là chính.
Biệt thư của Chung gia thật cô độc.
Nhâm Phó Hạ vừa lên cầu thang cô đã tới trước cửa phòng của Chung Ngụy, do dự, băn khoan khiến cô không có cách nào mở cửa được. Đôi tay cứ vô thức đưa ra không trung, mãi cho tới khi qua vài phút cô mới gõ cửa.
...
"Sao vẫn không có tiếng gì? Chẳng phải anh ấy về rồi sao?"
Không gian yên tĩnh, Nhâm Phó Hạ lại gõ thêm vài tiếng nữa. Thế nhưng bên trong vẫn chẳng có âm thanh gì.
“Chung... Chung Ngụy, anh có ở trong không?”
Cửa không khoá, Phó Hạ mở ra một chút để nhìn vào. Ánh mắt cô rơi vào kinh ngạc khó tả nổi.
Đây... đây là phòng ngủ của anh ta sao?
Giấy trắng, giấy chữ đầy khắp phòng. Bên cạnh đó còn có súng, và những món đồ tròn trịa mà Nhâm Phó Hạ không xác định được là gì. Còn có... mùi này chẳng phải mùi thuốc súng sao? Nhớ lại, mùi hương trên người Chung Ngụy cũng là mùi này.
Nhưng bên trong không có người vì thế Phó Hạ liền đóng cửa lại quay về phòng.
...
Nheo~...
“Đói rồi sao ni ni, đợi chị lấy pate cho nhoa!”
Thật là thiếu tế nhị trước thứ nhỏ nhắn đáng yêu kia mà, Nhâm Phó Hạ nũng nịu nói vài lời trước con vật kia.
Đợi đến khi mèo nhỏ ăn xong nó liền tự động leo lên vai Phó Hạ, cứ như một thói quen vậy.
Phó Hạ cũng chiều nó, để nó trên vai hưởng thụ giấc ngủ.
Bỗng cô ngồi dậy rời khỏi phòng, tâm trí cô bắt đầu có những tò mò về căn biệt thự rộng lớn không một bóng người này.
Khoảng chín giờ tối, đi xung quanh tầng hai của căn nhà Nhâm Phó Hạ thấy hơi rùng rợn. Mọi thứ điều cổ điển, đồ toàn của mấy thập kỷ trước. Quanh khu rộng lớn không ai, không một tiếng động khiến Phó Hạ liên tưởng tới những sự ma mị rùng rợn đáng sợ.
Cô nén lại sự căng thẳng trong mình, khám phá quanh một chút cuối cùng cũng dừng lại ở một cánh cửa.
Cánh cửa này cô cũng dễ thấy vài lần vì nó nằm gần sát phòng cô, nó đối diện với cầu thang, nhưng Phó Hạ là người ít tò mò vì thế cô không bao giờ để ý tới cánh cửa này. Lối đi không rộng cũng không nhỏ, hai bên là hai bức từng lớn của các căn phòng. Phó Hạ đang đứng trước cánh cửa đó, cô hơi hồi hộp vì không biết chỗ này có dẫn cô tới chỗ kì quái nào không.
Hoặc có thể, cánh cửa này là dẫn tới bên kia hiện đại của căn biệt thự mà cô thấy tuần trước khi được bà nội Chung Ngụy dẫn đi dạo.
Lần đó vì dạo quá hăng say, cay cối mê người nên Phó Hạ chẳng có thời gian đặt chân vào khu vực hiện đại đó.
Một tháng sống ở đây đã cho cô sự thoải mái vì thế Phó Hạ mở cánh cửa ra mà không chần chừ.
Ánh sáng trắng xuyên tới tạm khiến cho mắt Phó Hạ chưa thích ứng được nên cô nhắm lại.
Mất khoảng vài giây cô cũng mở mắt, đặt bước chân vào. Một khung cảnh mới sáng chói hơn, đồ đạc hiện đại.
Nhìn lại, một bên là cổ điển, một bên là hiện đại hoá.
Căn biệt thự này rất là độc đáo.