Kì thực, chỗ này rõ ràng rất ít người vào ngồi ăn mỗi tối mà? Sao tối nay lại đông người quá vậy? Đã thế toàn là các cô gái, không cần đoàn Phó Hạ cũng biết nguyên nhân. Đó là... bốn người đàn ông ở bàn mình.
Ánh hào quang họ phát ra đủ tầm mười mét mà dẫn các cô gái tới, ai nhìn thấy họ cũng đều chạy tới rồi ngồi ăn phở.
Còn tên họ Lục và họ Thôi kia cứ vo ve nói chuyện nữa chứ.
“Giọng hai anh này nghe hay quá đi.”
“Còn đẹp trai nữa kìa! Đi xin số điện thoại nha.”
“Không, hay là chúng ta hỏi cô gái bên trong bàn họ đi. Cô gái đó có vẻ sẽ không từ chối chúng ta đâu.”
Bàn bên cạnh nói chuyện, sao Phó Hạ nghe rõ vậy. Mà cách xin phương thức liên lạc của họ sao lại liên quan tới cô chứ, Phó Hạ thấy hoang mang đầy mình.
Bây giờ mọi người ăn cũng hết rồi nhỉ, cô đặt đũa xuống rồi đứng dậy.
“Tôi ăn no rồi nên về trước đây. Các anh cứ từ từ.”
Cô chuồn lẹ ra khỏi đây.
“Tiểu Hạ Hạ chờ anh trai này với, anh còn cần em đưa về đấy.”
Lục Hoàng Thiệu định chạy theo nhưng liền bị Chung Ngụy giữ lại, anh đưa chìa khoá của mình vào tay hắn rồi nói: “Xe tao ở trên kia, mày tự lái về đi.”
Lục Hoàng Thiệu đơ người trong chốc lát, kịp phản ứng liền đeo khẩu trang vào. Miệng cằn nhằn.
“Ơ, sao các cậu đi nhanh vậy! Chờ...”
“Tiểu ca ca đừng đi vội, cho chúng em số điện thoại đi.”
Lục Hoàng Thiệu phát hoảng, đám này rời đi nhanh chóng không để lại câu gì hoá ra là để tránh đám yêu quái này sao?
“Tiểu ca ca, anh rất quen. Có phải anh là người nổi tiếng nào không?”
“Ê, a... không phải! Tôi muốn về, làm phiền mọi người tránh ra.” Lục Hoàng Thiệu bắt đầu trầm giọng xuống nói.
...
“Hạ Hạ, chờ anh với!”
Nghe tiếng gọi đằng sau Nhâm Phó Hạ bắt đầu đi chậm lại, nghe thấy từng tiếng chân bước tới của Chung Ngụy tim cô dường như bắt đầu đập càng mạnh.
Cô hơi phát hoảng trước nhịp đập loạn của mình, đập mạnh như vậy là sao chứ! Phó Hạ sợ hãi đặt tay lên ngực ấn vài nhấn mong nó hết đập, nhưng tiếc thay con tim không nghe lí trí.
“Hạ Hạ, em ăn no rồi chứ?”
Chung Ngụy nhẹ giọng ấm áp hỏi.
Nhâm Phó Hạ nghe xong chỉ gật đầu.
Sau đó... sau đó... không còn nghe thấy tiếng nói gì nữa!
Chiếc xe ở phía trước rồi bỗng nhiên Phó Hạ lại chưa muốn về, cô lén nhìn Chung Ngụy. Bộ dạng anh trong bộ đồng phục thật nghiêm chỉnh, oai hùng.
Làm sao đây nhỉ! Nói cho Chưng Ngụy nghe cô chưa muốn về, liệu anh có đồng ý ở lại đi dạo với cô một vài vòng không?
Không được, Chung Ngụy anh ấy vừa mới từ máy bay về. Chắc hẳn rất mệt, cô nên về cùng anh ấy thì hơn.
“Đêm nay gió mát dễ chịu, em... em có muốn đi dạo với anh một chút không?”
Nghe xong lời nói Nhâm Phó Hạ tự hỏi: Đây là tương thông sao? Sao anh lại nói điều mà cô muốn chứ, không do dự Phó Hạ liền ừm.
Dứt lời bầu không khí hai người cũng trở nên im lặng.
Làm sao làm sao nữa đây.
Cô muốn thả thính Chung Ngụy, nhưng rất ngại không dám nói. Bởi vì từ trước tới nay cô chưa bao giờ dùng văn của mình để thả thính ai cả, khó khăn thật.
Tự nhiên im lặng như vậy Phó Hạ cũng thấy thinh thích một chút, chỉ là vẫn hơ ngượng ngùng với người đàn ông này.
Bàn tay ai đó khẽ chạm vào, là vô tình hay cố ý? Chung Ngụy đỏ mặt quay qua một bên, còn Phó Hạ thì nghoảnh lại nhìn anh.
"Anh ấy muốn nắm tay không nhỉ?”
Chắc không phải đâu, bàn tay va vào nhau chắc là do cả hai ở gần quá. Chung Ngụy sao có thể nắm ray cô chứ.
Thế nhưng đi được mười giây hết hai ba giây Phó Hạ cảm thấy bàn tay của Chung Ngụy cứ cựa quậy chạm vào ngón tay mình, tay anh ấy có chút ấm áp. Khi cô nhìn lên anh lại quay ngoát mặt chê, cánh tay kia hơi che lại khuôn mặt.
Bỗng sao Phó Hạ thấy thật buồn cười.
“Chung Ngụy, anh từng yêu ai chưa?”
Nhận được câu hỏi đột ngột Chung Ngụy cũng liền đột ngột trả lời: “Chưa từng.”
“Em cũng nghe kể, anh luôn sống trong quân đội. Nên chắc anh chưa gần phụ nữ bao giờ đâu nhỉ.”
“Không phải... trong quân đội vẫn có vài trung nữ, lâu lâu mọi người bàn họp chung nên cũng không thể nói chưa gần được.”
Phó Hạ cười nhẹ, người đàn ông này cũng ngốc thật.
“Vậy anh từng nắm tay ai chưa?”
“Nắm tay sao?” Chung Ngụy có vẻ hơi nghĩ ngợi.
“Từng rồi, mỗi lần hoàn thành mấy nhiệm vụ anh đều bắt tay cùng với người khác.”
Phó Hạ bỗng bật cười thành tiếng, Chung Ngụy lại ngốc nghếch nữa rồi.
Anh khó hiểu dừng lại nhìn cô.
Phó Hạ nhìn xuống, đôi tay trắng ngần của cô từng ngón đan xen vào các ngón tay của Chung Ngụy. Cô giờ lên cười nhẹ hỏi: “Thế đã từng làm như thế này chưa?”
Chung Ngụy ngay lập tức đỏ mặt, anh cúi người xuống từ từ lắc đầu.
“Chưa từng.”
“Đến tay chưa được cô gái nào nắm, sao anh tinh khiết quá vậy!”
Chung Ngụy đỏ mặt cao nhiệt độ quá rồi, gương mặt anh lộ rõ sự bối rối trước mặt Phó Hạ.
Anh như thiếu nữ ngại ngùng còn cô thì giống nam tử mỉm cười nhẹ nhàng.
“Em sờ má anh nha?”
Chung Ngụy nghe xong liền thấy mình càng không ổn.
Thấy vậy Nhâm Phó Hạ càng hứng thú.
“Anh có muốn được ôm không? Hay... làm những điều mà chưa có cô gái nào làm cho anh...?”
Chung Ngụy nóng cả người, đôi mắt trông sắc bén nhìn lên Phó Hạ, khó khăn nói từng chữ.
“Em đừng trêu chọc anh.”
Phó Hạ cười vui vẻ.
“Không ngờ anh lại dễ xấu hổ như vậy đấy, vẫn là một xử nam hay ngại ngùng.”
“Hạ Hạ... em trêu anh như vậy!... Có phải... cũng thích anh rồi không? Hay... thích được hơn một chút?”
Bầu không khí nóng bừng bỗng hạ xuống, không thấy có tiếng gì... có phải Chung Ngụy đã nói ra lời này sai thời điểm rồi không? Đôi vai anh cứng ngác.
Nhìn dáng vẻ hoang mang của anh Phó Hạ cười nhẹ, cô gỡ tay anh ra.
"Quả nhiên mình nói câu này, em ấy không muốn nghe."
...
“Cũng có thể là em thích anh nhiều hơn lúc trước rồi đấy!”
Ngay giây phút buồn bã muốn nói lời xin lỗi, ngay giây sau Chung Ngụy đã cười tươi tự tin ngẩng mặt lên nhìn Phó Hạ, cả cơ thể anh cũng thả lòng rồi.
“Là thật sao?”
“Ừm.”
“Vậy... em có thể cho anh ôm em được không?”
“Miễn là anh không chê bai một người thấp kém như em.”
Nhận được câu trả lời Chung Ngụy không do dự mà kéo cô qua ôm chặt.
“Em làm gì thấp kém chứ!”
Lại là cái ôm này, ấp áp như ánh mặt trời ban mai vậy.
“Cút ra.”
Giọng hét vang lên, Phó Hạ và Chung Ngụy liền bị tách ra, ánh ban mai cũng tan biến.