Buổi chiều cuộc gặp chóng tàn, quay lại nơi căn phòng đó Nhâm Phó Hạ chẳng cìn thấy ai nữa. Cô có chút buồn bã hiện ra vẻ yếu đuối bất lực nhìn vào thang máy, mở rồi đi vào.
Cảm giác này là sao? Trong lòng không vui, đầu óc trỗng trải, tâm trạng thì buồn bã. Nhớ lại những lần có cuộc hẹn họp cô đều được gọi chờ, nhưng hôm nay rốt cuộc là vì sao họ lại có những hành động cố tình như vậy? Cố tình không gọi cô đi cùng còn cố tình không chờ, không nói một lời với cô.
Nhâm Phó Hạ nhớ, cô đâu có ghi thù với ai trong số họ đâu?
“Trời, Phó Hạ! Sao cháu lại ở đây?”
Cửa thang máy đã mở và xuất hiện trước mặt Phó Hạ là cô của mình.
Nhâm Phó Hạ rời thang máy rồi nói: “Cháu có công việc ở đây, nhưng lại thất bại rồi cô ạ.”
“Vậy sao! Nếu buồn quá thì qua đây nhậu với cô, cô luôn sẵn sàng chờ cháu. Còn bây giờ cô phải lên trên rồi.”
Cửa thang máy dần đóng lại, Nhâm Phó Hạ cười nhẹ vẫy tay một cái rồi quay lưng liền ra ngoài.
Tưởng chừng các đồng nghiệp đã về hết thế nhưng đôi chân Phó Hạ vừa đặt ra ngoài cô đã thấy một chị đồng nghiệp, Tần Thoái Thy, cũng chính là một trong những người có tài năng thiết kế dạ hội trong văn phòng, công ty.
“Phó Hạ à! Chị tưởng em về rồi mà?”
Nhâm Phó Hạ mặt mũi vô cùng bình thường nhìn tới Thoái Thy, cô nhớ khi còn trên phòng có nói với mọi người là đi vệ sinh mà?
“Em có nói cho mọi người biết là em đi vệ sinh mà?”
Đột nhiên Tần Thoái Thy cười đểu một bên.
“Âu, chị không biết luôn đó! Thôi thì mọi người cũng có công việc chẳng ai chờ được em mà, em cũng tự về được nên là thông cảm nha.”
Nhâm Phó Hạ gật nhẹ đầu một cái nhưng không nói gì, cô có cảm giác ai đó đang sau mình nên quay lại. Đúng hay là chị đồng nghiệp cũng là một trong số người có tài phác thảo, thiết kế trong công ty, đồng thời cũng là người mà cô bàn giao việc thiết kế dạ hội cho ba thí sinh của cuộc thi hoa hậu.
Vương Thi Dụ cười một cái lướt qua người Phó Hạ. Vẻ mặt hình như đang đắc ý.
“Về thôi Thy Thy.”
Nhâm Phó Hạ quay lại, cô nhìn dáng vẻ hai người họ sắp đi liền vội nói: “Tại sao hai chị không gọi em đi cùng?”
Cả hai người dừng chân.
Tần Thoái Thy quay lại bất ngờ nói: “Tụi chị không gọi em sao?”
Không để tâm tới lời nói thảo mai của Tần Thoái Thy, Nhâm Phó Hạ nói thẳng.
“Là hai chị cố ý đúng không?”
Tần Thoái Thy và Vương Thi Dụ hình như có chút giật mình, nghe Phó Hạ nói xong liền im lặng vài giây.
Vương Thi Dụ cười mẩy nói: “Sao em lại vu oan cho chị hả em? Chị có tìm em nhưng không thấy, mà em chẳng phải cũng biết địa chỉ à?”
“Em biết, nhưng hai chị đã nói sẽ cùng nhau đi chung nên em mới đợi. Với lại hai chị không biết em ở đâu thì có thể nhắn vào group trong tập thể của phòng phác thảo chúng ta mà?”
“Phó Hạ, chị tưởng em thông minh lắm cơ! Không thấy tụi chị em cũng có thể tự đi, nhưng em đã chờ đợi vô ích rồi. Tụi chị không có lỗi đâu nha, lỗi... do ở em quá nhiều đó.”
Nhâm Phó Hạ thầm cười mỉa mai trong lòng cho chính bản thân. Đúng vậy! Không thấy họ cô có thể tự đi nhưng cô đã không làm vậy. Vì cô tin tưởng vào tình đồng nghiệp chung văn phòng, chung một ngành, cô lại không ghi thù gì nên chắc họ sẽ đối với cô một cách chân thành. Nhưng có vẻ... cô chân thành còn họ thì không rồi.
Bình thường cô cũng ít trò chuyện với mọi người nên họ mới không thích cô và bày ra trò này sao? Hay là... còn có thứ gì khác? Nhâm Phó Hạ phiền lòng buồn bã nhìn hai người họ, thế nhưng trong mắt của hai người kia họ chỉ thấy cô bày ra bộ mặt vô cảm, đôi mắt đầy nguy hiểm.
Do ít tiếp xúc không biết tính tình Nhâm Phó Hạ như thế nào, nên ngay sau khi thấy biểu cảm đó của Phó Hạ hai người kia có chút thụt lùi, nhưng vẫn cười một cách mỉa mai và nói lời đầy châm biếm thật sự.
“Chẳng có năng lực ra làm sao.”
“Mày đừng có bày ra cái bộ dạng nguy hiểm đó. Mày chỉ được chút giám đốc coi trọng giao cho nhiều mối làm ăn nên mới lấy được chức trưởng nhóm, không có cái chức đó tao xem mày vênh mặt được ra sao.”
“Để xem hết tháng này mày còn cầm được cái chức đó nữa hay không. Nói thẳng... tao sẽ đạp mày xuống làm dưới trướng của tao.”
Dứt lời Vương Thi Dụ có chút hơi lạnh toát nên liền dứt khoát rời đi.
Nhâm Phó Hạ sau khi nghe từng ấy lời thật lòng của người chị đồng nghiệp cô cũng giác ngộ, lòng đầy ai oán nghĩ: "Đúng là mệnh cô đơn thì sẽ đi đôi với mọi thứ mình làm, chẳng ai muốn lại gần mình, ai ai cũng ghét mình."
"Thế mà nửa năm nay mình còn cho rằng họ đang hoà đồng với mình đấy, sao mình cứ mãi ngây thơ vậy chứ? Kể từ giờ đừng tin tưởng ai nữa, chẳng có ai thật lòng với mình. Nhưng mình có làm được không? Rõ ràng tầng ấy năm mình đã tự nhủ sẽ không tin ai nữa nhưng mình vẫn tin đấy thôi, hình như tham vọng có người yêu thương mình đã bám rễ vào tim và thần thức của mình rồi. Mình cứ mãi hi vọng, mong chờ."
Nhâm Phó Hạ nắm chắc lại hai bàn tay, cúi gầm mặt xuống, cô bĩu môi một cách buồn bã. Cảm giác sống mũi hình như đang cay lên, trong mắt cũng dần mờ mờ, hẳn là cô đang chuẩn bị khóc.
"Họ không thích mình, đó là sự thật. Cho dù có là lúc đi học, hay đã vào đời đi làm."
Thế nhưng... không khóc được đâu. Cô ngẩng mặt lên, bên trong mắt ướt đẫm. Cô bước đi rời khỏi khu khách sạn đó, vài giây trôi qua nước mắt của cô cũng chẳng rơi, ngược lại... nó đã tự nuốt vào bên trong. Đã nhiều lần như vậy...