2 ngày sau... Nhâm Phó Hạ và đoàn người trong công ty vào 9 giờ đã đặt chân tới sân bay quốc tế nước Niên. Vừa tới khu sảnh chờ đoàn người cô bắt đầu bị bao vây bởi đám fan của Lục Hoàng Thiệu.
Cảnh tượng ồ ạt đông đúc, Nhâm Phó Hạ vất vả cùng những đồng nghiệp khác chen chúc dẫn đường. Lục Hoàng Thiệu, hắn cười tươi thả giông đống hành động khiến cho đám nữ nhi xỉu úp xỉu đao.
Bon chen tới bên ngoài thấy vài chiếc xe đang trực chờ sẵn, Nhâm Phó Hạ tường rằng sẽ thoát ngay khỏi đám đông này thôi, ai đâu ngờ vừa rời khỏi toa sảnh, bên ngoài mới là tấn người tràn vào. Các vệ sĩ, dẫn viên đồng loạt bị xô đẩy, hàng sao bên trong dần chật hẹp mà cũng xô xát theo.
"Chết tiệt, đời mình chưa từng phải theo ai mà khổ lao như vậy. Cứ đà này tới buổi trình diễn muộn mất."
Nhâm Phó Hạ bất lực trước tấn người này, cô cúi gầm mặt thở dài mà không thấy hơi. Vượt quá tầm lực của cô rồi, cánh tay đang dần muốn lìa khỏi cơ thể vậy.
“Vợ Chung Ngụy, cô thấy mệt không?”
Giọng nói âm ẩm vang bên tai Nhâm Phó Hạ giật mình mở mắt ngẩng đầu nghiêng nhìn, khuôn mặt điển trai của Lục Hoàng Thiệu đập vào cặp mắt cô, Nhâm Phó Hạ thở một hơi mệt mỏi, nghiến răng nói: “Anh nhìn mà không thấy sao?”
“Chậc chậc... nào mọi người, anh có buổi trình diễn ở đây. Điều mà anh mong muốn từ mấy tháng nay các em có thể nhường đường được không?”
Lục Hoàng Thiệu từ khi nào mà có cái loa trong tay để hét lớn thế vậy? Nhưng mặc kệ, đám fan của anh ta đã tản lỏng ra rồi kìa, họ không còn nhốn nháo nóng lòng muốn nhào lên nữa.
Lời nói của thần tượng quả nhiên là mệnh lệnh.
Cũng vì thế mà Nhâm Phó Hạ không còn vật vã nữa, cô và mọi người thành công đưa các chư vị của công ty lên xe an toàn.
“Ha... mệt mỏi hơn em nghĩ. Chuyến đi này đáng để nhớ cả đời.” Cô bé nhỏ thực tập sinh than thở nói.
Mà không chỉ thế, đám ekip cũng thở không ra hơi.
“Mệt thì mệt thật, nhưng đây mệt quá là xứng đáng. Không ngờ mình lại được phân phó theo mọi người đi hỗ trợ đấy, aaa... cảm giác như mơ vậy.”
“Còn em thì vẫn chưa tin mình đang đặt thân ở nước Niên và chuẩn bị tới show diễn lớn nhất quốc tế, thật cảm tạ ông trời cho cơ hội, cảm tạ chị Ly hơn nhiều vì chị đã nhường xuất đi này cho em.” Vân Tình ngẩn ngơ quả thực dáng vẻ là chưa tin.
Người đi chuyến show diễn này nhẽ ra sẽ không dành cho thực tập sinh, Vân Tình đáng lẽ ra sẽ không được tới, nhưng vì Diệp Thư Cát Ly đột ngột có việc bận ở quê nhà nên cô ấy phải bỏ chuyến đi mà về nhà, nhường xuất cho cô gái nhỏ thực tập sinh.
“Chị Hạ, show diễn kết thúc chị về chuyến bay sớm luôn hay ngày mai ạ?” Luân Trí Lập nghiêng đầu sang hỏi.
Nhâm Phó Hạ hơi im lặng một chút rồi trả lời: “Ngày mai.”
Mọi người có hơi bất ngờ, trước đây có show dù gặp nhiều người nổi tiếng, hay công tác ở đâu đó kết thúc việc Nhâm Phó Hạ đều là người về trước, cô chẳng có chút tâm tư đặt cuộc vui lên đầu. Nhưng bây giờ lại chờ ngày mai mới về, mọi người thấy rất lạ lẫm nhưng cũng vui.
“Ye, show diễn quốc tế bao nhiêu người nổi tiếng cũng có mặt ở đây. Lại là thành phố phát triển nhất thế giới, được đến mà không ở lại thì có mà phí, đúng không?”
“A... tôi nhớ hình như kết thúc show chúng ta được ngồi thưởng thức một bữa với những người nổi tiếng đấy, thích quá a.”
“Em hóng tới bữa tối rồi phải làm sao giờ.”
“Cố đợi đi, woa... nước Niên đúng đẹp thật mà, đô thị hoá phát triển hơn nước chúng ta rất nhiều. Nhìn thấy sang mắt quá.”
...
Đồ đặc đã chuyển tới đầy đủ, ở một căn phòng riêng rộng lớn dành cho đám người của công ty WWW. Mọi người hấp tấp làm việc, chuyên tạo mẫu thì tạo mẫu, chuyên viên trang điểm thì trang điểm. Cả đội ngũ ekip lần lượt dặm phấn, tỉ mỉ cho các nhân vật có tiếng của công ty.
“Hừm... mặc đồ được chưa nhỉ.”
Lục Hoàng Thiệu suy xét ngìn mặt trong gương mà hỏi, anh ta khá ưng kiểu trang điểm này vì thế liền đứng dậy mà sang chỗ đám người Nhâm Phó Hạ.
Cô đang lấy quần áo và xem xét, mọi thứ đã chuẩn bị kĩ lưỡng ở trong nước nên chẳng có việc gì quá to tát rồi.
“Chung thiếu phu nhân, mặc đồ cho tôi được rồi đó.”
Nhâm Phó Hạ giật mình khi nghe từ... cô hoang hoảng sợ ai đó nghe thấy liền đưa mắt nhìn. Cũng may không ai nhìn, cô quay lại.
“Anh có thể gọi tôi là Phó Hạ hay trưởng nhóm Hạ, bây giờ tôi và mọi người sẽ hỗ trợ anh mặc đồ.” Nhâm Phó Hạ lạnh nhạt nói.
“Hừm, được thôi.”
...
Show diễn cuối cùng cũng kết thúc vào 5 giờ chiều rưỡi, đội ngũ của công ty thật sự mệt thấm. Mọi người tản việc về khu khách sạn mà ban tổ chức sắp xếp, khoảng 6 rưỡi mọi người được gọi tới nột khu nhà hàng cao lớn.
Nơi đây xa xỉ, người ta bận đầm lấp lánh kiêu xa. Đa số toàn những khuôn mặt trong giới giải trí có tiếng.
Nhâm Phó Hạ cũng theo mọi người vào, cô chỉ động đũa vào vài miếng rồi rời khỏi.
“Ra sớm vậy, cô không ngắm mấy người nổi tiếng ở trong sao?”
Lục Hoàng Thiệu... anh ta ở đây từ khi nào? Tao còn cầm điếu thuốc miệng còn phả đầy khói, Nhâm Phó Hạ cau mày.
“Không có hứng.”
“Vậy à...”
“Vì thế, một ngôi sao đầy tiếng nói như anh có thể bỏ điếu thuốc đó được không? Bị người khác nhìn thấy sẽ bị ảnh hưởng tới hình ảnh đấy.”
Cô nghiêm ngặt nói.
Lục Hoàng Thiệu nhấp vai, hắn lại hút một lần rồi mới vứt điếu thuốc vào chiếc thùng rác bên cạnh.
“Cảm ơn anh đã coi trọng lời nói của tôi, tạm biệt! Tôi về trước.”
Nói rồi Nhâm Phó Hạ hơi lạnh biểu cảm mà lướt qua người Lục Hoàng Thiệu, hắn mới vội chụp lấy tay cô mà xoay người ấn cô vào bức tường, nhạt giọng hỏi: “Cô và cậu ta rốt cuộc có quan hệ gì mà cậu ta lại đón cô! Hai người đã yêu nhau rồi sao?
Tên này bị khùng rồi sao? Hắn và Chung Ngụy chẳng phải là bạn sao? Đến cô với Chung Ngụy là quan hệ gì cũng không biết?
Nhâm Phó Hạ rời mắt, cô đẩy hắn ra.
“Chẳng là quan hệ gì, chỉ là hai người xa lạ bị ép đính hôn thôi! Có thế cũng không biết.”
Nhâm Phó Hạ rời đi, lần này Lục Hoàng Thiệu không còn níu nữa.
“Chậc... tưởng yêu nhau thì cũng tốt ấy chứ.”