Sau ngày hai chị rời đi, căn nhà này trống vắng hơn hẳn. Phòng khách luôn luôn có bóng chị cả và chị hai nay chỉ có bộ bàn ghế trống không, thỉnh thoảng đôi khi Phó Hạ kết thúc công việc muộn về cô đều thấy cha và mẹ im lặng buồn bã ngồi trên sofa. Có hôm chỉ có mẹ, nhiều hôm là chẳng thấy bóng ai.
Nhâm Phó Hạ nhận ra mình giờ rất tủi thân, không phải do cô không được họ quan tâm dù hai chị đã đi, cô tủi thân đơn giản do thấy cha và mẹ buồn bã như vậy.
Mấy ngày nay cô đi sớm về muộn nên cũng chẳng nghe được lời xúi giục gì từ cha mẹ, nhưng cô dần phải hiểu chuyện, nên chấp nhận để làm cho cha mẹ mắt mở sáng bừng. Hai người cũng đã có tuổi, lại không có con trai thừa kế, khổ cho hai người rồi.
Tối hôm đó... Nhâm Phó Hạ về sớm.
Vừa mở cửa cô đã thấy cha mẹ ngồi bên ghế, không dám nhận cô buộc phải nhận chắc họ chờ cô, nhưng vẻ mặt lại không mang ý tốt.
“Về rồi!” Nhâm Đạt cất lời.
Nhâm Phó Hạ gật nhẹ đầu nhẹ tiến lên.
“Mày nhất định phải gả! Nếu không gả thì sự nghiệp của gia đình cho tới sự nghiệp của mày sẽ không có chốn đặt chân đâu.”
Cho tới giờ, họ vẫn không nhẹ lời dù chỉ một chút! Cha buông lời như cái cách ra lệnh để chèn ép người khác, dù cô cũng là con gái ruột của hai người, nhưng sao vẫn mãi không có được tôn trọng?
Nhâm Phó Hạ không vui: “Cha đừng lo, con sẽ không làm trái ý hai người đâu.” Nói xong Nhâm Phó Hạ liền lên phòng, sự ghẻ lạnh của họ dành cho cô, cô thật sự không nhận nổi tiếp nữa.
Cô biết, chính mình chắc sẽ chẳng thể thay thế được vị trí của chị gái và họ sẽ không bao giờ yêu thương cô. Nhâm Phó Hạ cảm thấy tức trong người rất nhiều, cô tự hỏi rốt cuộc mình có phải là con ruột của họ không và tại sao chị đi rồi cô một chút cũng không được tôn trọng, không được yêu thương đúng nghĩa một đứa con ruột thịt.
Tối hôm đó là lần đầu tiên Nhâm Phó Hạ rơi nước mắt, cô không ngờ nơi mình dễ rơi nước mắt lại chính là căn nhà mình ở, mọi nguồn tất cả cũng đều vì cha và mẹ.
...
Cuộc họp cuối tháng 7, Nhâm Phó Hạ thành công vinh dự hợp tác được với hai thương hiệu lớn của nước, cô mang về cho công ty những danh lợi lớn lao nên đã được thăng chức làm trưởng nhóm của phòng thiết kế công ty.
Được giám đốc khen ngợi, tuy nhiên cô vẫn bị một số đại diện của phòng khác, như trưởng nhóm tạm của tầng năm chuyên về tạo mẫu gây lố, mỉa mai sau khi tan họp. Nhâm Phó Hạ chỉ cười nhẹ: “Ganh tị làm gì, có bản lĩnh thì lo mà làm, động trí thức lên để thăng chức. Võ mồm thôi có ngày mất miếng cơm đấy.”
“Hừ, chưa chắc đâu. Chị đây học năm năm đại học cưng có biết kĩ năng chị đã thượng cảnh bao nhiêu rồi không?”
“Học nhiều chưa chắc thành công đâu trưởng nhóm Đào, có tri thức... mới là thượng cảnh nên để nói. Còn học bao lâu thì, khi nào chị lên chức cao hơn em thì nói sau có khi em sẽ cung kính, hay ganh tị lại đấy.” Nhâm Phó Hạ lạnh mặt nói.
Dứt lời liền đi vào tan máy xuống tầng tan sở.
Điểm hẹn để nhậu cuối tháng là một quán nằm cũng khá gần công ty, Nhâm Phó Hạ lái xe tầm năm phút là tới.
Trước cửa của quán nhậu, phong cách thiết kế gọn gàng, chỉ có một tầng nhưng lại rất rộng rãi, bên ngoài nhìn vào đã thấy rất thoải mãi. Đưa mắt nhìn qua tấm kính trong suốt Phó Hạ thấy đồng nghiệp, họ cũng thấy cô nên một số người vồ ra liền kéo cô vào.
“Trưởng nhóm, chúc mừng chị lên chức ha hà...”
“Chúc mừng.”
“Cảm ơn mọi người.”
Nhâm Phó Hạ có chút vui mừng, lộ ra đường nét cong môi cười.
Một buổi cuối tháng nhậu tới say xỉn của tầng số mười, mắt li bì không ai nhìn được ai nữa. May thay Nhâm Phó Hạ có tửu lượng rất cứng, cô uống hơn mười chai nhưng đến giờ mắt vẫn to tròn, chỉ là đầu óc hơi choáng.
Cũng đã mười một giờ, đồng nghiệp thi đua đỡ nhau dậy. Người vừa đứng lên đã ngã, người thì đi loạng choạng đập ngay cửa kính rồi nằm xuống.
“Mọi người về... vui vẻ... không... ợ... tiễn nha.” Nhâm Phó Hạ đứng dậy.
“Vâng, chị Hạ về c... cẩn thận nhó... em không đưa chị... về... rồi.” Luân Trí Lập càng say bí tỉ hơn, cậu ta vẫy vẫy cánh tay nhũn nhặn của mình chưa tới năm giây đã thả xuống nằm phì phò với những đồng nghiệp khác.
Nhâm Phó Hạ say quay cuồng đầu óc, cô không biết mọi người sao nữa. Cô biết thân mình, chỉ có mình lo được. Thế là Phó Hạ ra ngoài trong bộ dáng đi rất tỉnh táo, giờ tuy đã khuya nhưng ban đêm khu đô thị đèn sáng đầy đường, đầy khắp ngóc ngách.
Đi được tầm mấy bước đôi chân của Nhâm Phó Hạ bắt đầu vặt vẹo, không thể đứng chắc được cô phải vừa đi vừa bám những cây cột điện, nhưng bỗng cô ngừng... cây cột điện có vải? Nhiệt độ còn ấm nữa, Nhâm Phó Hạ mơ hồ dùng tay xoa xoa lên lồng ngực của người đàn ông nào đó nhưng nhanh chóng bị ngăn lại.
“Ấm nhỉ, cái thứ gì kì vậy ta.”
Nhâm Phó Hạ ngẩng mặt lên nhìn... một khuôn mặt cân đối, ngũ quan chính chắn, đôi mắt hơi nheo lại. Đó là Uông Thần Diêu, anh ta rất không vui bởi cái vô tích sự của Nhâm Phó Hạ, hắn gạt tay cô đi.
“Hừ, dơ bẩn.”
Nhâm Phó Hạ say rồi, nhưng cô không vui khi nghe thấy từ đó. Thế là cô bực bội nắm lấy cà vạt của Uông Thần Diêu kéo một mạnh rồi nhón chân, gương mặt cô gần sát cánh môi của gã đàn ông, Uông Thần Diêu bất ngờ đứng lặng.
“Thằng tồi! Bên anh bốn năm nhưng anh còn chưa được hôn tôi mà ở đấy kêu tôi dơ bẩn, não anh bị úng ngập chết rồi sao.” Nhâm Phó Hạ hét lên liền khiến cho Uông Thần Diêu lùi mặt lại.
Nhâm Phó Hạ lại bắt đầu gào lên: “Ban đầu tôi cũng nói sao hả? Tôi nói thích một người chín chắn, trưởng thành nhưng cậu đã quên rồi đúng không? Hức... tôi cho cậu nhiều thứ... như vậy sao cậu không chịu nói gì... đi chứ!”
“Tên khốn, giờ cậu còn xuất hiện trước mặt tôi chắc để xin tiền chứ gì? Tôi nói cho cậu biết... ợ... tôi sắp kết hôn rồi cậu đừng có mà mơ quấn lấy tôi để lấy tiền nữa.”
“Này... cô nhầm... rồi!” Uông Thần Diêu đen mặt.